Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 88: Tỷ Thí (3)




Phía bên Diệp Thanh, trận đấu cũng đang diễn ra. Lúc này, chỉ thấy hai tay hắn bắt quyết, điều khiển một thanh phi kiếm liên tục tấn công đối phương.
Phía đối diện là một thanh niên đã đứng tuổi, bộ mặt của y rất trật vật. Quần áo trên người rách tả tơi, hai tay đang vung vẩy điều khiển một thanh cự phủ đối kháng với phi kiếm.
Thế nhưng, rõ ràng cự phủ đang rơi vào thế hạ phong.
"Phá "
Đột nhiên, Diệp Thanh hét lên một tiếng, phi kiếm lóe lên, trong chớp mắt biến thành một thanh cự kiếm, sau đó thanh quang đại thịnh, lương theo tiếng quát của Diệp Thanh, cự kiếm chém thẳng vào cự phủ.
"Choang"
Phi kiếm và cự phủ va chạm với nhau, một tiếng tiêm minh vang lên. Ngay lập tức, cự phủ bị văng ra xa, thoát khỏi sự khống chế của thanh niên rơi xuống mặt đất, thanh quang ảm đạm vô cùng.
Thanh niên kia liên tục lùi về sau vài bước, khóe miệng y rỉ ra một dòng máu tươi. Tuy cự phủ không phải là bổn mạng pháp bảo, nhưng hắn cũng đã tế luyện nhiều năm, dẫn đến tâm ý tương thông, một kích vừa rồi của phi kiếm đánh lên cự phủ, hiển nhiên cũng đã làm cho hắn bị thương.
Ý nghĩ trong đầu thanh niên lóe lên, y biết là đối mặt với Diệp Thanh sẽ không có phần thắng. Dù sao danh tiếng của Diệp Thanh y đã từng nghe qua, quả thực, thực lực của y không thể nào bằng Diệp Thanh.
Thanh niên thở dốc, sau đó thu tay lại, chủ động nhận thua.
Diệp Thanh thấy vậy cũng không có nói gì, hắn thu phi kiếm lại rồi nhìn đối phương khẽ mỉm cười gật đầu một cái.
Ngay sau đó, đột nhiên trên người Diệp Thanh và thanh niên kia xuất hiện một đạo thanh quang, đạo thanh quang quấn quanh cơ thể hai người một vòng, lập tức hai người liền biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã bị truyền tống ra bên ngoài rồi.
Cùng thời gian đó, bên kia, cũng tương tự một màn.
Tịnh Tú Mai sử dụng một dải lụa màu đỏ, nàng thi triển rất linh hoạt. Thế tấn công như rồng ngâm phượng múa, huyễn hóa ra rất nhiều ảo ảnh, liền đem đối phương vây vào một ảnh cảnh. Chỉ trong chốc lát, đã đả bại được đối phương, dành được phần thắng.
Như có sự trùng hợp, trận chiến của Diệp Thanh và Tịnh Tú Mai đồng thời cùng kết thúc tại một thời điểm. Hai người vừa rời khỏi lôi đài, đã đưa mắt liếc nhìn đối phương. Diệp Thanh khẽ cười nhìn nàng, Tịnh Tú Mai cũng nhìn hắn gật đầu một cái.
Đảo mắt nhìn qua bên cạnh, Diệp Thanh và Tịnh Tú Mai đồng tử hơi co rụt lại. Bọn họ không ngờ Diệp Khôn vậy mà kết thúc trận đấu còn nhanh hơn, nhìn bộ dáng của hắn rất thong thả, khí tức trên người vẫn như lúc đầu, dường như trận tỷ thí vừa rồi hắn chiến thắng một cách rất đơn giản, không hề tốn một chút sức lực nào vậy.
Phải biết rằng, tám mươi người tham gia trận tỷ thí lần này, tối thiểu cũng là cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười. Tất nhiên, với cảnh giới như vậy, trên người cũng có vài thần thông, hoặc bảo vật phòng hộ. Muốn chiến thắng đối phương, cũng không phải đơn giản.
Đằng này Diệp Khôn lại ra trước họ, khiến cho hai người trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Chẳng nhẽ, lời của Hồ Tiếp Dung lại đúng là sự thật.
Tiếp đó, theo thời gian trôi qua, các cặp thi đấu ở lôi đài khác cũng lần lượt đi ra. Người thì vui vẻ đắc ý, người thì mặt thoáng lên nét buồn.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng vòng loại tỷ thí đã kết thúc, bốn mươi người chiến thắng trong vòng đầu tiên lại tiếp tục được sắp xếp thành hai mươi cặp khác, lần lượt lên đài thi đấu.
Lần này, Diệp Khôn được xếp thi đấu ở lượt thứ hai. Đối thủ của hắn là một đại hán tên Bành Tử Nghi. Cảnh giới của y cũng giống như Đặng Thủ Đình, đều là Luyện Khí Kỳ tầng mười một đỉnh phong, nhưng linh lực giao động trên người y rõ ràng mạnh hơn Đặng Thủ Đình rất nhiều.
Rất nhanh, lợt tỷ thí thứ nhất đã kết thúc.
Tiếp đó, đến lượt thứ hai. Các cặp đấu liền được truyền tống lên trên lôi đài.
“Diệp đạo hữu, mời”
Vừa xuất hiện trên lôi đài, không để cho Diệp Khôn có sự chuẩn bị, Bành Tử Nghi vội lên tiếng. Sau đó, y tế ra liền lúc hai tầng phòng hộ, bao bọc lấy toàn thân. Đồng thời, hai tay liên tục bấm pháp quyết, thi triển ra một vài pháp thuật công kích đánh thẳng về phía Diệp Khôn.
“Ha ha…Bành đạo hữu, tới hay lắm. Nhưng như vậy cũng thường thôi.”
Thấy màn này, Diệp Khôn không hề sợ hãi. Hắn cuồng tiếu một trận, động tác không hề thua kém đối phương. Vẫn như lúc trước, Diệp Khôn thò tay vào người, móc ra một lúc hơn ba mươi lá phù, ném về phía đối phương.
Hơn ba mươi lá phù đón gió tự bay, sau đó huyễn hóa ra duy nhất một loại công kích, đó chính là hỏa đạn thuật.
Nhất thời, hỏa cầu ngập trời, lương theo tiếng xé gió chói tai, lao thẳng tới Bành Tử Nghi.
Bành Tử Nghi sắc mặt đại biến. Y không thể ngờ tới Diệp Khôn còn nhiều phù lục đến như vậy.
Lúc trước, khi trận đấu của vòng loại kết thúc, Bành Tử Nghi cũng nghe ngóng và biết được thủ đoạn của Diệp Khôn là dùng phù lục chiến thắng đối phương.
Vì vậy, khi biết mình phải đối mặt với Diệp Khôn. Bành Tử Nghi đã ra tay trước, với ý định “tiên hạ thủ vi cường” đồng thời cũng tế ra hẳn hai tầng phòng hộ.
Nhưng y không ngờ tới, Diệp Khôn vậy mà còn nhiều phù lục như vậy. Hắn ra tay cũng rất nhanh, liền tế ra một lúc hơn ba mươi phù lục công kích. Hơn nữa, đây lại là hỏa phù, lực sát thương rất mạnh, nhiều như vậy hỏa cầu, Bành Tử Nghi quả thật y không thể nào tiếp được đấy.
“Cái gì…lại là phù lục, tiểu tử này, rốt cuộc lai lịch như thế nào? Lại có nhiều phù lục trên người như vậy?”
Bên ngoài quan chiến, thấy một màn này của Diệp Khôn. Tất cả đều tỏ ra kinh ngạc. Họ không thể tưởng tượng nổi, một tiểu tử Luyện Khí Kỳ lại có nhiều phù lục đến như vậy. Mà xem biểu hiện của hắn, chắc hẳn cũng không chỉ có từng đó phù lục mà thôi. Nhất định trên người hắn vẫn còn đấy.
Đủ loại nghị luận về Diệp Khôn lại vang lên. Đa phần đều là kinh ngạc, và hiếu kỳ. Trong đó cũng có một số người tỏ ra khinh miệt.
Can bản, từ đầu đến cuối Diệp Khôn không hề thể hiện ra thực lực của hắn, mà đều dùng đến phù lục để thủ thắng, Vì vậy, có một số người nhìn hắn không hợp cũng là điều hiển nhiên rồi.
“Tiểu tử này thân gia đúng là phong phú a. Tiêu lão đệ, chắc ngươi biết rõ lai lịch của hắn chứ.”
Lão đạo sĩ nhìn một màn này cũng hơi nhíu mày, lão vội quay sang bên cạnh hỏi.
“Hắc hắc. Tại hạ cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết hắn có ơn với Mộc sư huynh ta mà thôi.” Thanh niên thấy lão đạo sĩ hỏi, cười nói.
“Ồ! Có chuyện này? Mộc lão nhi thế mà lại mang ơn của tiểu tử này a.” Lão đạo sĩ nghe vậy, ồ lên một tiếng, nói.
“Tiểu tử này cũng quyết đoán đấy, từ đầu đến giờ hắn chỉ dùng phù lục để tấn công. Xem ra, hắn muốn giữ sức để chuẩn bị cho vòng sau đây, không biết thực lực của hắn đến trình độ nào, mà có thể khiến cho Mộc sư huynh để ý đến như vậy.” Thanh niên hơi trầm ngâm, trong đầu ý nghĩ thoáng qua.
“Hỏa cầu nhiều như vậy. Chắc hẳn Bành Tử Nghi kia không chống đỡ nổi rồi. Chúng ta cũng lên can thiệp một chút đấy.” Đang ngồi bên quan sát, đột nhiên một đại hán râu quai nón đứng dậy lên tiếng.
“Không cần đâu, Diệp Khôn kia rất có ý tứ. Hắn không phải là kẻ tâm ngoan hủ lạt. Hắn sẽ không để đối thủ của mình sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
Ngồi một bên, một lão giả bộ dạng gầy gò. Khoát tay, lên tiếng.
Nghe lão giả nói vậy, những người xung quanh cũng không có nói gì, chỉ hơi đánh giá một chút, rồi vẫn ngồi yên tại chỗ quan chiến.
Quả đúng như lão giả vừa nói. Cũng như lần trước, Diệp Khôn lại ra tay kịp thời, hóa giải phần lớn uy lực của công kích. Khiến cho Bành Tử Nghi bị thương cũng không nặng lắm. Nhưng trong lòng y vẫn còn hoảng sợ, không còn tâm trí nào nữa mà đánh tiếp, đành nhận thua bỏ cuộc.
Lại một lần nữa, Diệp Khôn kết thúc trận đấu rất nhanh, rời khỏi lôi đài, tâm tình của hắn rất phấn trấn.
Mọi việc vẫn rất thuận lợi, đúng như kế hoạch của hắn đã vạch ra từ đầu, chưa phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Nhưng có lẽ, bắt đầu từ trận sau hắn phải dùng đến thực lực chân chính của mình rồi đây. Hai vòng này, cơ bản là đã loại bỏ được hầu hết những đối thủ vừa tầm hắn. Vào vòng trong tất cả những người còn lại, đều có cảnh giới cao hơn hắn một và hai bậc rồi đấy.
Hơn nữa, phù lục công kích của hắn trên người cũng không còn nhiều, số còn lại chủ yếu là phòng hộ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.