Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 70: Rời Đi




Diệp Khôn đứng dậy, sau đó đến bên cạnh quỳ xuống trước mặt Dương Cảnh và Tạ Mẫn Nhu dập đầu ba cái nặng nề nói: "Cậu, mợ, hai người từ nay nhất định phải sống cho thật tốt, đừng vì hài nhi mà phiền muộn trong lòng. Có lẽ sẽ có một khoảng thời gian rất dài con không về thăm hai người được."
"Được rồi. Con đứng lên đi, vì cứ nghĩ con đã chết nên chúng ta mới đau lòng, bây giờ thấy con vẫn còn sống và khỏe mạnh thế này thì chúng ta rất vui rồi. Trí hướng của con, con cứ thực hiện cho thật tốt. Chỉ cần sau này thành đạt, thì đừng quên hai bên nội ngoại là được." Dương Cảnh đưa tay đỡ Diệp Khôn dậy, ân cần nhắc nhở.
Diệp Khôn hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy tri sắc, gật đầu nói: "Vâng, con đã nhớ rồi, cậu cứ yên tâm. Có điều trước khi đi, con có một vài thứ muốn để lại cho hai người"
Nói rồi Diệp Khôn đứng dậy, phất tay một cái, lập tức trên bàn xuất hiện một túi vải lớn, bên cạnh đó còn có ba bình đan dược.
"Cái này...con..." Dương Cảnh thấy một màn này, trợn mắt, há hốc mồm lắp bắp nói.
Chỉ một cái phất tay của Diệp Khôn, đột nhiên trên bàn xuất hiện những thứ này, khiến cho phu phụ Dương Cảnh trong lòng cả kinh, trợn mắt, há hốc mồm nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi.
Chuyện này là thế nào, tại sao Diệp Khôn có thể làm được như vậy? Dường như đó là một phép màu như trong những truyện cổ tích của hài đồng thường nghe vậy. Không hiểu được, thực sự bọn họ không thể hiểu.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn túi vải và ba bình đan dược trên bàn. Cuối cùng, đưa ánh mắt tò rơi trên người Diệp Khôn. Trong ánh mắt của hai người, như là muốn hắn giải thích điều này vậy.
Diệp Khôn thấy thái độ của hai người như vậy, cũng không có nói gì, mà chỉ đứng một bên mỉm cười nhìn họ.
“Cậu, mợ. Ba bình đan dược này đều là những linh đan diệu dược mà trên đời này có tiền cũng không thể mua được. Khi uống vào trong người thì có thể cường thân kiện thể, thậm trí có khả năng kéo dài tuổi thọ. Cụ thể là bao nhiêu năm thì hài nhi không rõ. Có điều, tối đa có thể đạt tới một trăm năm. Bên trong mỗi bình có mười năm viên, cậu mợ hãy giữ lấy, sau này để cho hậu nhân sử dụng. Đặc biệt hai người nên nhớ, mỗi người chỉ có thể uống vào một viên mà thôi. Uống viên thứ hai sẽ không có tác dụng gì cả, như vậy thì lại rất lãng phí.” Diệp Khôn cầm một bình đan dược lên, dốc ra một viên đan dược màu nâu to bằng đầu ngón tay cái, để trên lòng bàn tay, chậm rãi nói.
Ba bình đan dược này chính là Tích Dương Đan, một loại đan dược có công hiệu chữa trị thương tích, do nguyên khí bị tổn thương của người tu tiên được ghi chép lại trong Dược Phương Bí Thư.
Đối với phàm nhân, nó có công hiệu cường thân kiện thể, khiến cho bệnh tật khó xâm hại. Và cũng có thể kéo dài một chút tuổi thọ, có điều nó chỉ có tác dụng với phàm nhân mà thôi, hơn nữa tuổi thọ kéo dài cũng không có nhiều. Tối đa cũng có thể khiến cho một phàm nhân khi sử dụng Tích Dương Đan sống được một trăm tuổi mà thôi.
Trước khi về Hà Gia Thôn, Diệp Khôn đã trở vào trong lam ngọc, lấy số vàng lá bên trong động phủ đưa ra. Khi đó hắn có ghé qua dược viên xem xét. Tiểu Bạch không khiến cho hắn thất vọng, tất cả dược thảo trong dược viên đã được nó chăm sóc rất chu đáo. Những cây dược thảo con đã đạt tới hỏa hầu hơn một trăm năm có thừa.
Diệp Khôn vui mừng quá độ, khen ngợi Tiểu Bạch mãi không ngớt. Sau đó hắn lấy Dược Phương Bí Thư ra xem xét, thì hắn phát hiện ra Tích Dương Đan.
Đọc qua phần giới thiệu và đan dược này, Diệp Khôn mừng rỡ. Tất cả dược liệu cần thiết để luyện chế ở dược viên đều có, hơn nữa phương pháp luyện chế cũng đơn giản. Vì vậy, hắn đã bắt tay vào luyện đan. Thời gian đầu, hắn vẫn chưa có kinh nghiệm lên thất bại hơn chục lần, đến lần thứ mười một thì mới thành công.
Tuy vậy, những lần sau cũng có lần thành công, và có lần thất bại. Không nản trí, Diệp Khôn đã dùng nửa tháng, kiên trì luyện chế. Cuối cùng, hắn cũng luyện ra được bốn mươi năm viên.
Có bốn mươi năm viên Tích Dương Đan, nhưng Diệp Khôn vẫn cảm thấy không đủ. Nhưng nghĩ lại hắn cũng không có luyện chế nữa, con người quý ở cái là biết đủ, không nên tham lam quá. Từng này đan dược là quá đủ cho gia đình cậu, và hậu bối sau này dùng rồi.
***
“Còn đây là một trăm ba mươi miếng vàng lá, cậu mợ hãy giữ lấy để dùng. Với số vàng này, con nghĩ không cần nói, hai người cũng biết làm gì rồi.” Tiếp đó, Diệp Khôn nhìn vào túi vải trên bàn nói.
Nói xong, Diệp Khôn búng tay một cái, miệng túi mở ra, để lộ ra ngoài là những tấm vàng lá sáng lấp lánh, với số vàng này bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng thèm thuồng.
Từ đầu đến cuối, vợ chồng Dương Cảnh chỉ đứng một bên trợn mắt há hốc mồm ra nhìn, tất cả những gì Diệp Khôn nói họ đều nghe rõ hết, không để sót một câu, một chữ nào.
Làm sao có thể? Diệp Khôn lấy đâu ra những viên linh đan diệu dược như vậy? Lại còn số vàng lá này nữa?... rất nhiều câu hỏi cứ quanh quản trong đầu hai người bọn họ, nhưng họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được đáp án của những câu hỏi đó cả.
“Diệp...Diệp Khôn...con...con lấy những thứ này ở đâu ra?” Thật lâu sau, Dương Cảnh mới lấy lại được bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhìn Diệp Khôn hỏi.
“Vẫn như câu nói cũ, cậu mợ không nên biết thì hơn. Những thứ này con để lại cho hai người, là muốn mọi người trong gia đình mình sau này sẽ có một cuộc sống sung túc hơn, không phải vất vả như lúc này nữa. Cậu mợ dùng số vàng và đan dược này như thế nào, thì hãy cân nhắc cho thật kỹ.” Diệp Khôn vẫn giữ nguyên bộ dang, mỉm cười nói.
“Chuyện này...nhưng mà...”
“Cậu! Không cần phải nói nữa, hài nhi biết cậu muốn nói gì. Cậu nên hiểu và thông cảm cho hài nhi là được.” Dương Cảnh đang định nói gì đó, thì Diệp Khôn đến bên cạnh nắm lấy hai tay của y thành khẩn nói.
“Ài, Diệp Khôn đã nói vậy, thì huynh cũng không nên miễn cưỡng làm gì, để cho nó được thoải mái đi.” Tạ Mẫn Nhu ở phía sau thở dài một cái nói.
Dương Cảnh nghe vợ mình nói vậy, cũng gật đầu, thở dài một tiếng không nói gì nữa.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn Tạ Mẫn Nhu, trong lòng cảm kích không thôi. Trong nhà, cũng chỉ có Tạ Mẫn Nhu là thương yêu và hiểu hắn nhất. Từ lâu Diệp Khôn đã coi nàng như là người mẹ thứ hai của mình rồi.
“Phải rồi, chuyện hôm nay con trở về, mong cậu mợ đừng để cho ai biết. Ngay cả Hà sư phụ cũng vậy. Cứ coi như là con đã chết rồi đi, chỉ có duy nhất cậu mợ, hai người là biết con còn sống thôi. Con không muốn để họ biết con trở về, đến lúc đó sẽ sảy ra nhiều việc, khiến con khó dứt hơn.” Diệp Khôn trầm mặc một lúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì nói.
“Việc này… con cứ yên tâm, chúng ta sẽ giữ kỹ bí mật này.” Dương Cảnh nghe Diệp Khôn nói vậy thì khó hiểu. Nhưng y tôn trọng quyết định của hắn, nên cũng không có thắc mắc gì, nói.
“Vậy được rồi. Cậu mợ hãy cất những thứ này đi. Hai người lên nhớ ‘thất phu vô tội, hoài bích có tội’, con không thể ở bên cạnh để bảo vệ hai người được. Vì vậy, tuyệt đối không để cho ai biết về số vàng và đan dược này.” Diệp Khôn rất tin tưởng cậu mợ mình, nhưng hắn cũng không quên ân cần giặt dò bọn họ một câu.
“Con yên tâm, ta biết phải làm thế nào rồi.” Dương Cảnh gật đầu nói.
“Vâng. Thôi con phải đi đây, cậu mợ hãy bảo trọng.”
Nói xong, Diệp Khôn một lần nữa quỳ xuống trước mặt phu phụ Dương Cảnh dập đầu ba cái. Sau đó hắn đứng dậy hóa thành một đạo tàn ảnh lướt ra khỏi căn nhà tranh biến mất không thấy đâu.
Chớp mắt một cái không thấy bóng dáng Diệp Khôn đâu nữa, Tạ Mẫn Nhu lao vào lòng Dương Cảnh òa lên khóc nức nở.
“Mẫn nhu, mội đừng khóc nữa, ta không biết Diệp Khôn từ khi nào thay đổi, trở lên lợi hại như vậy, nhưng nàng yên tâm, nó không sao đâu. Bây giờ nó đã khác chúng ta rất nhiều rồi.” Dương Cảnh ôm vợ trong lòng nhìn ra phía của, thì thào nói.
Tạ Mẫn Nhu nghe Dương Cảnh nói vậy, chỉ ngẩng lên nhìn y một cái rồi lại tiếp tục ngục mặt vào ngực trượng phu khóc tiếp.
Diệp Khôn rời khỏi Hà Gia Thôn, nhưng hắn vẫn chưa có đi ngay, mà đứng ở phía xa xa nhìn về. Thật lâu sau, hắn mới quay người rời đi. Lúc này, nếu có ai ở bên cạnh hắn, thì có thể phát hiện ra... Diệp Khôn đang khóc, đúng hắn đang khóc.
Nước mắt của Diệp Khôn thấm ướt hai gò má của hắn, điều này chứng tỏ hắn không thể chặt đứt được trần duyên phàm tục được. Không biết hắn như vậy là đúng hay sai, liệu sau này có ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn trên con đường tu tiên hay không? Nhưng hắn sẽ không hối hận về những gì hắn đã chọn.
Hết Quyển 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.