Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 33: Nguyên Thần Chiến




Dứt lời, Tụy Đống thò tay vào trong ngực lấy ra một lá bùa màu vàng có kích thước bằng bàn tay, trên bề mặt lá bùa có vẽ một đồ án khá phức tạp không giống với những lá bùa bình thường của đạo sĩ giang hồ.
Kế đó, lão đưa ngón trỏ lên miệng khẽ cắn một cái, khiến cho máu từ đầu ngón tay chảy ra, sau đó lão nhỏ một giọt lên trên lá bùa.
Ngay lập tức, giọt máu của lão liền bị đồ án trên lá bùa hấp thu hết, một huyết sắc đồ án được hình thành, theo đó lá bùa cũng lóe lên vài cái biến thành màu huyết hồng.
Ngước nhìn Diệp Khôn rồi quay ra nhìn lá bùa trên tay một lúc, Tụy Đống hít vào một hơi thật sâu, sau đó vẻ tự nhiên trên mặt lão thu lại thay vào đó là một vẻ nghiêm trọng, thấp thoáng còn ẩn chứa những nét mong mỏi và hy vọng.
Xem ra việc làm lần này của Tụy Đống cũng không phải là việc đơn giản, ngược lại đây là việc rất hệ trọng đối với lão, việc này chỉ được phép thành công chứ không được thất bại.
Không chần chừ thêm chút nào nữa, lão cầm lá bùa dán lên trên đỉnh đầu của mình.
Lập tức lá bùa lóe lên vài cái, hư ảnh huyết sắc đồ án xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của lão.
Tụy Đống thấy vậy sắc mặt càng trở lên nghiêm trọng hơn, lão cắn đầu lưỡi, rồi ngửa mặt phun lên huyết sắc đồ án một ngụm máu.
Huyết sắc đồ án nhận được máu của Tụy Đống nó chớp lên một cái, huyết sắc theo đó càng trở lên nồng đậm hơn.
Mà lúc này, ở trung tâm đồ án bất chợt xuất hiện một sợi huyết tơ mỏng manh như sợi chỉ, huyết tơ ban đầu chỉ ngắn bằng đốt ngón tay, nhưng mỗi lúc nó lại kéo dài ra, cuối cùng thì nó rơi đúng vào thiên linh cái của Tụy Đống.
Huyết tơ vừa tiến nhập vào thiên linh cái, đột nhiên toàn thân Tụy Đống chấn động một hồi, sau đó lão mất đi tri giác, lão không thể cử động được nữa.
Lúc này vẻ mặt Tụy Đống nhăn nhó rất khó coi, dường như lão đang phải chịu mọi thống khổ trên thế gian này vậy, điều lạ là, mặc dù phải chịu thống khổ nhưng lão không hề kêu lên một tiếng, dù chỉ là một tiếng rên nhỏ.
Nửa khắc sau, Tụy Đống đột nhiên không còn chịu thống khổ nữa, hai mắt lão nhắm nghiền, vẻ mặt đã trở lại bình thường nhưng sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhìn qua cứ như là người vừa mới tắt thở vậy.
Mà giữa mi tâm của lão cũng bắt đầu có hiện tượng lạ.
Mi tâm của lão nứt ra một khe hở nhỏ, khe hở này có kích thước bằng với hạt đậu đen, từ trong khe hở này bất chợt bay ra một luồng thanh khí nhìn rất quỷ dị, nó vừa mới xuất hiện liền nhằm về phía mi tâm của Diệp Khôn lao tới.
Toàn bộ quá trình xảy ra nghe có vẻ dài dòng, thế nhưng trên thực tế nó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, Diệp Khôn chứng kiến toàn bộ sự việc phát sinh trên người Tụy Đống từ đầu đến cuối, khiến cho hắn không khỏi rùng mình âm thầm kinh hãi.
Hắn không biết Tụy Đống đang thi triển pháp thuật gì, nhưng pháp thuật này từ đầu đến cuối đều liên quan đến máu tanh, như vậy thì chẳng có gì là tốt đẹp cả, hơn nữa mục đích cuối cùng vẫn là nhắm vào hắn, hắn thực không muốn tý nào cả.
Đến khi thấy luồng thanh khí từ mi tâm của Tụy Đống lao về phía mình, trong nội tâm của hắn càng thêm sợ hãi hơn, hắn rất muốn tránh né nhưng toàn thân không thể cử động được.
Cứ như vậy, Diệp Khôn chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn luồng thanh khí kia tiến lại gần, rồi nó xuyên qua mi tâm chui vào trong đầu, hắn thực không cam tâm, nhưng có lòng mà không có sức, ngay trong lúc này vô kế khả thi, thâm tâm hắn chỉ mong sẽ có điều gì đó phát sinh ngoài ý muốn, khiến cho kế hoạch của đối phương bị thất bại, nhưng điều này thực sự có thể không, bây giờ ngoài sự cầu nguyện ra thì hắn chỉ mong Tiểu Bạch sẽ đến kịp thời mà thôi.
Ngay khi luồng thanh khí chui vào mi tâm của Diệp Khôn, trong đầu hắn “oanh” lên một tiếng, hai mắt hắn dần dần nhắm lại chìm vào trạng thái vô thức.
Diệp Khôn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu, hắn mơ một giấc mơ khá là đặc biệt, trong giấc mơ hắn phát hiện cơ thể mình không còn như trước nữa, mà nó đã trở thành một cái bóng không được rõ ràng lắm. Mà cái bóng đó lại không đồng nhất một màu, nó do năm màu khác nhau tạo thành, nói đúng hơn thì thân thể hắn bây là là ngũ sắc chi thân.
Trong lòng Diệp Khôn thoáng kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn cơ thể mình với vẻ mặt khó hiểu, không biết tại sao cơ thể lại biến đổi thành ra thế này, hơn nữa hắn phát hiện ra hắn đang lơ lưởng trên không, phiêu du bất định, toàn bộ không gian xung quanh là một khoảng không màu xanh, nhìn không thấy bờ bến.
Không biết đây là chỗ nào, không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình, thế nhưng khi ở trong không gian này Diệp Khôn lại cảm thấy rất thoải mái, tự do phiêu đãng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Diệp Khôn cứ thế để cho cơ thể của mình phiêu du bất định, hắn chắp tay ra sau ngửa mặt lên, cảm giác được sự khoan khoái trong lòng một các rất hồn nhiên.
Đang du đãng, bất chợt Diệp Khôn khựng người lại, hắn đưa ánh mắt dò xét nhìn về một phía xa xa, hắn thấy từ phía đó xuất hiện một chất điểm nhỏ đang di chuyển về phía mình với tốc độ rất nhanh, thoáng cái chất điểm đó đã tới trước mặt của hắn, khiến cho hắn giật mình kinh hãi.
Không thể tưởng tượng nổi, chất điểm đó tới gần hắn khoảng hơn mười trượng thì dừng lại, sau đó là một bóng người xuất hiện trước mặt, bóng người này không phải ai khác đó chính là Tụy Đống.
Tụy Đống cũng giống như hắn, cơ thể đều là cái bóng mà thôi, chỉ là cơ thể của lão là màu xanh lam, nhưng lại rõ ràng hơn hắn rất nhiều lần, lúc này lão đang đứng khoanh tay nhìn hắn, với bộ dạng rất thèm thuồng, cứ như kẻ đi săn đang nhìn con mồi vậy.
“Ồ?, không nghĩ tới tiểu tử ngươi trên người lại mang ngũ hành linh căn, đúng là phế vật. Nhưng không sao, chỉ cần cắn nuốt được ngươi ta sẽ có cách cải biến linh căn để nó trở thành một thể.” Tụy Đống đứng phiêu đãng trước người Diệp Khôn tỏ vẻ hơi thất vọng nói ra một câu, nhưng sau đó lão lại tự tin nói thêm.
“Lão già chết tiệt, bớt nói nhảm đi, ta tưởng lão chiếm lấy cơ thể của ta rồi chứ, tại sao lại còn ở chỗ này dông dài, rốt cuộc vì sao cơ thể ta và lão lại trở lên như thế này?” Diệp Khôn không thèm để ý lời nói của Tụy Đống, hắn thấy lão chưa ra tay với mình nên vẫn còn chút hy vọng, hắn chỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra lên thuận miệng chất vấn.
“Ha ha. Hỏi nhiều để làm gì? Hãy ngoan ngoãn để ta cắn nuốt nguyên thần của ngươi a, ta chờ đợi cái ngày này đã quá lâu rồi.” Tụy Đống cười lớn một tiếng, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
Diệp Khôn có lẽ mới tiếp xúc với tu tiên giới nên không biết, nhưng lão là người rõ ràng nhất, theo lẽ thường nếu lão đoạt xá thân thể của hắn thì cần phải có tu vi và thần thức mạnh hơn, mặc dù trước kia lão có tu vi Trúc Cơ, nhưng lão ở trong thân thể không có linh căn quá lâu, lại không tu luyện được gì, cho nên thực lực giảm đi rất nhiều, theo đó nguyên thần không thể mạnh mẽ được.
Nói chính xác hơn thì thực lực của lão không thể bằng Diệp Khôn, chỉ hơn cái là nguyên thần của lão có căn cơ từ trước, và để có được nguyên thần với thể trạng mạnh mẽ như lúc này lão đang phải nhờ vào sự trợ giúp của trận pháp và bí thuật, cho nên việc đoạt xá này không thể kéo dài được, càng nhanh càng tốt, như vậy mới không sợ có điều gì đó phát sinh ngoài ý muốn.

Không muốn dây dưa mất thêm thời gian nữa, vừa vứt lời, Tụy Đống nhe răng ra cười, lão há rộng cái miệng của mình ra, không biết lão dùng bí thuật gì, mà cái miệng của lão bất chợt lớn lên so với bình thường gấp mấy lần, hai hàm răng cũng biến đổi theo, sắc nhọn như là của mãnh thú vậy, sau đó lão lao về phía Diệp Khôn đớp một cái, động tác rất giống mới mãnh thú vồ con mồi vậy.
Diệp Khôn thấy vậy thì kinh hoảng, hắn không nghĩ tới Tụy Đống lại biến thân thành ra vậy, hơn nữa lại dùng cách này để cắn nuốt mình, nhìn vào cứ như là mãnh thú vậy, chứ đâu có giống như là một con người, hắn đã sợ lại càng sợ hãi hơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Khôn phát lạnh, hắn không muốn ngồi chờ chết cho nên đã ngả người lui về phía sau để né tránh, có điều tốc độ của hắn không nhanh bằng Tụy Đống, thoáng cái hắn đã bị lão áp sát và bị cắn một miếng vào bả vai.
Bị Tụy Đống cắn trúng một miếng, Diệp Khôn không thề cảm thấy đau đớn, nhưng sắc mặt hắn lại trở lên tái nhợt, nhìn lại chỗ bị cắn thì thấy bả vai bị khuyết mất một miếng bằng nắm tay trẻ con.
Lúc này thì Diệp Khôn đã hiểu, hóa ra Tụy Đống bảo cắn nuốt là như thế này đây, chỗ bị cắn mất lại không thể trở lại như cũ được, nếu để lão ăn mất toàn bộ cơ thể thì chắc chắn sẽ chết, như vậy thể xác sẽ bị lão chiếm mất.
Đã hiểu ra vấn đề, Diệp Khôn quyết tâm không để cho Tụy Đống đạt được mục đích của mình, dù sao hắn vẫn còn Tiểu Bạch đang yểm hộ ở phía sau, chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian đợi nó đến thì mới có cơ hội thoát nạn.
Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn lóe lên, hắn hét lên một tiếng, cố gắng gồng mình thoát khỏi Tụy Đống, rồi ra sức bỏ chạy.
Không biết tại sao khi đối mặt với Tụy Đống hắn cảm thấy mình rất nhỏ bé, không hề có đủ sức để phản kháng lại, cho nên hắn chỉ còn cách là bỏ chạy, như vậy mới an toàn và kéo dài được thời gian hơn.
Tụy Đống thấy Diệp Khôn bỏ chạy nhưng không hề tỏ vẻ muốn đuổi theo cả, lão lẳng lặng đứng yên tại chỗ thưởng thức mỹ vị vừa mới đạt được, phải nói là ngon, rất ngon.
“Hắc hắc, đừng có dãy dụa vô ích nữa, để yên cho lão phu thưởng thức nào.”
Tụy Đống cười âm hiểm một hồi, sau đó lão phi thân đuổi theo, không biết lão dùng thủ pháp gì mà chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp được Diệp Khôn và lao vào cắn xé.
Mặc dù biết không địch lại được Tụy Đống, thế nhưng Diệp Khôn không muốn để mặc cho lão muốn làm gì mình thì làm, hắn vừa chạy vừa liều mạng phản kháng lại, chỉ là hắn yếu thế hơn, cho nên cứ mỗi lần hai người cắn xé nhau thì hắn là người bị thiệt thòi nhiều nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một người đuổi một người chạy, cứ như hình với bóng vậy, dường như không có cách nào để tách hai người ra cả.
Mà lúc này nhìn vào thì thấy cơ thể của Diệp Khôn rất thảm hại, cánh tay phải của hắn không còn nữa, trên cơ thể cũng có nhiều chỗ bị khuyết, sắc mặt hắn tái nhợt tới mức không thể hơn được nữa, hình bóng của hắn cũng mờ đi khá nhiều so với ban đầu.
Ngược lại Tụy Đống lại không hề hấn gì, hình bóng của lão càng nồng đậm hơn trước rất nhiều, trên mặt lão hiện rõ vẻ hưng phấn, nhưng vẫn ẩn ẩn một tia không kiên nhẫn, có lẽ do việc cắn nuốt Diệp Khôn lâu hơn so với dự định ban đầu, cho nên lão mới có biểu hiện như vậy.
Nếu tình trạng cứ như thế này, thì chỉ cần thêm một khoảng thời gian ngắn nữa chắc chắn Diệp Khôn sẽ bị Tụy Đống cắn nuốt hết, hắn chết là cái chắc.

Cùng lúc đó ở bên ngoài, trong mật thất tĩnh lặng như tờ, Diệp Khôn và Tụy Đống vẫn đứng im bất không không hề có động tĩnh gì.
“Két” một tiếng
Đột nhiên cửa mật thất được mở ra, ngay sau đó một cái bóng trắng từ bên ngoài vọt nhanh vào, lúc đầu không nhìn rõ bóng trắng đó là gì, nhưng khi nó dừng lại thì đã thấy rõ diện mục của nó, đó là một con khỉ nhỏ với bộ lông màu trắng, nó chính là Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch từ dưới đất nhảy vọt lên trên thạch bàn đứng ở giữa hai người, sau đó nó nhìn Diệp Khôn rồi lại quay sang nhìn Tụy Đống với vẻ mặt khó hiểu.
Nhưng khi nó nhìn thấy huyết trận và đồ án huyết sắc thì giật mình kinh hãi, nó đưa tay vò đầu ra điều suy nghĩ, sau đó lại ngó nhìn Diệp Khôn và Tụy Đống một lần nữa.
Cuối cùng Tiểu Bạch đứng quay mặt về phía Tụy Đống, vẻ mặt của nó đột nhiên biến đổi từ bình thường trở lên tức giận, dường như nó đã nhìn ra được vấn đề của việc này.
Tiểu Bạch đứng thẳng người dậy nhe răng ưỡn ngược ra phía trước, đồng thời hai tay nó đấm thùm thụp lên ngực vài cái ra điều tức giận.
Ngay sau đó, cơ thể Tiểu Bạch bất ngờ có dị biến.
Chỉ thấy từ trong người nó đột nhiên bộc phát ra một lớp thanh khí, lớp khí này theo lỗ chân lông trên cơ thể nó tuôn ra mỗi lúc một nhiều, dần dần đã bao khỏa cơ thể nó vào trong.
Theo thanh khí hiện ra, khuôn mặt của nó cũng biến đổi theo, chớp mắt cái đã biến thành dữ tợn, đồng tử hai mắt từ màu đen chuyển sang màu lục nhìn rất yêu dị, không dừng lại ở đó, trên trán nó đột nhiên nứt ra một cái khe nhỏ bằng hạt đậu đen, chỉ trong chớp mắt cái khe đó đã hình thành một con mắt thứ ba.
Biến thân xong, thể tích của nó vẫn không đổi, chỉ có khí tức và hình thái là thay đổi, nhìn nó không còn là Tiểu Bạch nữa, phải gọi là Tam Nhãn Thanh Hầu mới đúng.
Nếu Diệp Khôn ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy, hình thái biến thân của Tiểu Bạch lúc này hoàn toàn giống với Bạch Hầu năm xưa mà hắn được chứng kiến.
Tiểu Bạch gầm lên một tiếng giận giữ, hai tay nó đấm lên ngực vài cái, sau đó cả ba con mắt của nó nhíu lại, nhìn chằm chằm vào huyết sắc đồ án trên đỉnh đầu Tụy Đống.
“Hừ…” mạnh một tiếng.
Con mắt thứ ba của Tiểu Bạch chớp lên một cái, từ bên trong mắt bắn ra một đạo lục mang hướng huyết sắc đồ kích bắn tới.
Tia lục mang vừa mới tiếp xúc với huyết sắc đồ án thì bắt đầu có biến hóa, lấy mắt thường cũng có thể thấy rõ, tia lục mang nhộn nhạo một hồi rồi biến thành lục khí khuếch tán ra, chỉ trong vài cái chớp mắt, huyết sắc đồ án đã bị biến đổi thành lục sắc đồ án.
Không dừng lại ở đó, lục khí tiếp tục tán ra, nó đem toàn bộ cơ thể của Tụy Đống bao phủ lấy.
Xong đâu đấy, Tiểu Bạch vẫn với bộ dạng này quay người lại nhìn về phía Diệp Khôn, con mắt thứ ba của nó mở to ra nhìn chằm chằm vào hắn.
Không thấy nó có động tác gì khác, đột nhiên lục quang trong mắt nó lóe lên, lập tức ba đạo lục mang trong ba mắt đồng thời bắn ra, chúng phân biệt kích bắn tới ba vị trí trên người Diệp Khôn.
Một đạo hướng tới đỉnh đầu, một đạo hướng tới trung tâm cái lồng huyết sắc, còn một đạo hướng tới Huyết Chú Định Thân Trận ở dưới chân hắn.
Một màn khó tin xuất hiện.
Ba đạo lục mang vừa rơi trúng mục tiêu, chúng liền biến thành ba ngọn lửa màu xanh, chớp mắt một cái cả ba ngọn lửa bùng lên dữ dội, đem toàn bộ lồng huyết sắc và trận pháp cùng cơ thể Diệp Khôn bao vào trong.
Tiểu Bạch thấy vậy vẫn tỏ ra như thường, dường như nó không sợ Diệp Khôn sẽ bị chết cháy, nó khoanh chân ngồi xuống, hai tay liên tục vung vẩy vẽ lên khoảng không trước mặt vài cái, lập tức một ấn ký kỳ lạ xuất hiện, sau dó ấn ký tự động kích bắn tới thiên linh cái của nó chui vào biến mất.
Ngay sau đó, đột nhiên một đạo lục quang từ thiên linh cái Tiểu Bạch bắn ra, đạo lục quang không hề do dự lao thẳng vào bên trong ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Mà lúc này nhìn vào thì thấy cơ thể Tiểu Bạch có điều khác lạ, nó ngồi im bất động, không khác gì Diệp Khôn và Tụy Đống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.