Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 25: Đồng Hành




"Thật không ngờ Bạch Hầu là dã thú lại có tình nghĩa như vậy, Diệp huynh cũng thế a." Nghe Diệp Khôn kể xong câu chuyện, Lục Thiên Hào cảm khái nói.
"A đúng rồi Diệp huynh. Ta nghe Vạn tiểu thư có nói hai người sẽ tới Bạch Hạc Sơn Trang phải không?" Lục Thiên Hào đột nhiên như nhớ tới điều gì vội hướng Diệp Khôn hỏi.
"Đúng vậy. Chúng ta đang trên đường tới đó." Diệp Khôn thản nhiên nói.
"Ồ! Thật trùng hợp a. Lộ trình của huynh muội ta cùng đường với hai vị rồi." Lục Thiên Hào ồ lên một tiếng nói.
"Hai vị cũng tới Bạch Hạc Sơn Trang?" Nghe Lục Thiên Hào nói vậy Diệp Khôn hơi nhíu mày, tỏ vẻ hồ nghi hỏi.
"Diệp huynh đừng hiểu nhầm, mục đích chính của hai huynh muội ta không phải là tới Bạch Hạc Sơn Trang, tuy nhiên trên đường đi chúng ta sẽ ghé qua bái kiến trang chủ Sơn Trang nhờ giúp đỡ, nhưng thứ cho tại hạ không thể tiết lộ được. Còn nữa, huynh muội ta cũng không phải vì tới Bạch Hạc Sơn Trang mà tiếp cận Vạn tiểu thư đâu, sau khi tới đây chúng ta mới biết việc này. Sở dĩ ta không nói cho Vạn tiểu thư biết, là vì muốn đợi huynh tới rồi mới nói. Huynh cũng biết đấy, chúng ta là người trong giang hồ ‘thân bất do kỷ’, trước khi làm việc gì cũng phải nắm chắc mới dám làm." Thấy Diệp Khôn tỏ vẻ nghi ngờ lời nói của mình, Lục Thiên Hào vội thanh minh giải thích.
"Thì ra la vậy. Không biết nhị vị có ý định khi nào thì lên đường?" Diệp Khôn hơi suy ngẫm, hắn thấy lời nói của Lục Thiên Hào cũng có lý nên không có dị nghị gì nữa hỏi.
"Nay huynh đã trở lại, việc của Vạn tiểu thư coi như xong, huynh muội ta định sáng sớm mai sẽ lên đường. Không biết hai người thì sao? Dù sao cũng cùng đường, ta thấy chi bằng chúng ta cùng đi với nhau huynh thấy thế nào? Như vậy thì trên đường đi sẽ hỗ trợ cho nhau ít nhiều đấy." Lục Thiên Hào có ý cùng mời Diệp Khôn và Ngọc Như đi cùng nên đưa ra đề nghị nói.
"Ừm! Ta thì không có vấn đề gì. Ngọc Như muội thấy thế nào?" Diệp Khôn thấy đề nghị của Lục Thiên Hào có vẻ hợp lý, dù sao hắn cũng mới bước chân vào giang hồ chưa được bao lâu còn thiếu nhiều kinh nghiệm, trong khi đó huynh đệ họ Lục này xem ra là người hành tẩu giang hồ đã nhiều năm rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Khôn gật đầu đồng ý sau đó quay sang Ngọc Như hỏi ý kiến của nàng.
"Muội cũng không có ý kiến gì. Đi cùng hai vị cũng được a, trên đường đi muội sẽ có Vân Tình cô nương bầu bạn rồi." Ngọc Như không cần suy nghĩ quay sang nhìn Lục Vân Tình mỉm cười nói.
Lục Vân Tình thấy Ngọc Như đồng ý cũng tỏ vẻ vui mừng, dù sao trên đường đi có Ngọc Như bầu bạn trò chuyện vẫn hơn là nói chuyện với huynh mình. Có những chuyện tế nhị không tiện nói với nam nhân được nhưng ngược lại rất thích hợp nói với Ngọc Như.
"Vậy thì tốt rồi. Huynh muội ta xin cáo lui trước, không làm phiền hai vị nữa." Lục Thiên Hào đứng dậy đưa mắt ra hiệu với Lục Vân Tình rồi quay qua Diệp Khôn và Ngọc Như nói.
Diệp Khôn và Ngọc Như cũng khách sáo nói vài câu, sau đó huynh muội họ Lục cùng nhau ra về.
Trong phòng lúc này chỉ còn Diệp Khôn và Ngọc Như cùng với tiểu tử Tiểu Bạch. Hai người ngồi nhìn nhau rơi vào trầm mặc, Tiểu Bạch cũng không có nghịch ngợm gì, nó lẳng lặng ngồi im một chỗ đưa mắt ngó nghiêng nhìn hai người chốc chốc lại đưa tay lên gãi gãi đầu tỏ vẻ suy nghĩ.
"Ngọc Như muội thấy hai huynh muội họ thế nào?" Đột nhiên Diệp Khôn lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc hỏi.
"Tuy mới quen biết có hai ngày nhưng qua tiếp xúc với họ muội thấy bọn họ cũng là người tốt không phải kẻ xấu." Ngọc Như suy nghĩ một chặp nói.
"Ngọc Như muội quá ngây thơ rồi, không nên kết luận quá sớm như vậy, biết người biết mặt khó biết lòng. Ta cảm thấy bọn họ dường như có điều gì đó không muốn nói ra và có ý định lợi dụng chúng ta. Ta không tin lại có sự trùng hợp như vậy, rất có thể họ nói cùng đường với chúng ta đến Bạch Hạc Sơn Trang chỉ là cái cớ thôi. Nhất định là có mục đích khác." Diệp Khôn tuy mới đi lại trên giang hồ nhưng hắn vốn là người thông minh cho nên đối với những người lạ mặt mới quen hắn không hoàn toàn tin tưởng.
"Nếu huynh đã có suy nghĩ như vậy tại sao lại nhận lời đi cùng bọn họ?" Ngọc Như nghe vậy tò mò hỏi.
"Ta nhận lời họ chẳng qua là muốn có người bầu bạn và hỗ trợ thôi, đường từ đây đến Bạch Hạc Sơn Trang cũng còn khá xa. Trên đường đi không biết có phát sinh ra chuyện gì nữa không, có bọn họ đi cùng thì sẽ bớt đi phần nào lo lắng, dù sao kinh nghiệm đi lại trên giang hồ của ta không bằng bọn họ. Hơn nữa ta quan sát thì thấy Lục Thiên Hào cũng không có biểu hiện lừa gạt chúng ta, nhưng ta dám khẳng định không ít thì nhiều họ sẽ lợi dụng ta trên đường đi đấy." Diệp Khôn bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, hắn vừa nói khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười bí hiểm. Xem ra hắn đối với huynh muội họ Lục không hề quan tâm họ sẽ giở trò gì với mình, nếu có hắn cũng không có khách sáo mà nương tay.
Bên kia, cách phòng của Ngọc Như một phòng huynh muội Lục Thiên Hào cũng đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó.
"Đại ca, chúng ta đâu có tới Bạch Hạc Sơn Trang sao huynh lại nói với họ là tới đó." Lục Vân Tình ngồi đối diện Lục Thiên Hào tỏ vẻ không hiểu hỏi.
"Sở dĩ ta nói vậy là muốn Diệp Khôn đối với chúng ta không nghi ngờ gì, như vậy hắn mới đi cùng chúng ta. Muội không nhớ là Vạn tiểu thư đã nói sao, họ Diệp kia mới chỉ hơn hai tháng đã lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông và một mình xông vào Hắc Phong Trại đả bại Thiết Bá Sơn, một nhân vật như vậy đi cùng chúng ta sẽ an toàn hơn trong việc hộ tống vật kia về tới môn phái. Măc dù Bạch Hạc Sơn Trang đi khác đường với chúng ta, nhưng chúng ta vẫn đi ngang qua đó.Tuy tới đó sẽ chậm mất một ngày đường trở về bổn phái nhưng như vậy cũng không có vấn đề gì. Ngược lại thông qua bọn họ chúng ta sẽ kết giao thêm được với người trong trang đấy, thế lực của Bạch Hạc Sơn Trang như thế nào muội cũng biết rồi đấy, chỉ là bọn họ đã lâu không còn để ý đến chuyện trên giang hồ mà thôi. Hơn nữa dù gì trang chủ Bạch Hồng Thư và cha cũng là bằng hữu thâm giao, chúng ta là hậu bối tới đó chào hỏi một tiếng cũng cũng phải đạo, như vậy sẽ tăng thêm giao tình giữa hai bên hơn đấy." Lục Thiên Hào khẽ mỉm cười tỏ vẻ đắc ý nói.
"Huynh nói cũng đúng a. Không hiểu nổi Diệp Khôn kia là hạng người gì mà lại có thể làm ra được những chuyện đó. Vạn Kiếm Quyết của Vạn Kiếm Sơn Trang danh khí rất lớn, được xếp vào một trong những bí kíp võ công tuyệt thế trên giang hồ. Thế nhưng để tu luyện đến trình độ có thể xuất ra được chiêu mạnh nhất Vạn Kiếm Quy Tông cũng phải mất tới mấy chục năm cực khổ tu luyện, có khi phải mất cả đời đấy chứ. Thế mà họ Diệp kia mới chỉ vỏn vẹn có hơn hai tháng đã luyện thành rồi." Lục Vân Tình nghĩ tới Diệp Khôn nói với dọng điệu khó tin lẫn hâm mộ.
"Đúng vậy. Nghe lời của Vạn tiểu thư ban đầu ta cũng không dám tin vào điều này, thế nhưng sau khi gặp được Diệp Khôn ta lại tin vào những lời đó là thật đấy. Vì vậy ta mới muốn hắn đi cùng chúng ta." Lục Thiên Hào gật đầu đồng ý.
“A! Huynh nói như vậy không lẽ đã phát hiện ra được điều gì ở hắn?” Lục Vân Tình nghe thế tỏ ra kinh ngạc hỏi.
“Không phải vậy! Chỉ là khi tiếp xúc với hắn thì trực giác của ta mách bảo ta như thế thôi.” Lục Thiên Hào nghe hỏi vậy thì hơi trau mày, lắc đầu nói.
Cùng lúc đó ở bên này.
Đột nhiên vẻ mặt của Diệp Khôn hơi biến đổi, hắn biểu hiện ra có vẻ đầy phức tạp và tiếu ý.
“Diệp huynh, có chuyện gì vậy?” Ngọc Như thấy vẻ mặt của Diệp Khôn có điều khác lạ vội hỏi.
“Ân! Không có chuyện gì. Ta bất chợt nghĩ tới một vài chuyện vặt thôi.” Diệp Khôn ngẩng mắt nhìn Ngọc Như cười cười nói.
Phòng của huynh muội họ Lục chỉ cách phòng của Ngọc Như có một phòng, vừa rồi Diệp Khôn đã âm thầm thả thần thức ra theo dõi bọn họ. Những gì hai người nói với nhau khi nãy đã lọt vào tai của hắn, cho nên hắn mới có biểu hiện như vậy.
“Quả nhiên hai người này có ý lợi dụng mình, nhưng không sao miễn là họ không có ý đồ xấu với mình là được. Không biết vật mà bọn họ muốn hộ tống về môn phái là vật gì a? Hơn nữa không ngờ bọn họ với Bách Hạc Sơn Trang lại có chút quan hệ, như vậy cũng tốt....” Diệp Khôn âm thầm tủm tỉm cười trong bụng, hắn cũng rất tò mò muốn biết vật mà huynh muội họ Lục đang cất giữ là vật gì.
Tiếp đó Diệp Khôn và Ngọc Như nói chuyện phiếm với nhau, lúc này không có người ngoài bên cạnh hắn ân cần tỷ mỉ hỏi han nàng khá là nhiều điều.
Sáng hôm sau Lục Thiên Hào mua một cỗ xe ngựa để cho Ngọc Như và Lục Vân Tình ngồi trên xe, còn hắn kiêm luôn làm phu xe đánh xe cho các nàng.
Diệp Khôn cũng mua một con ngựa khác thay cho con ngựa hôm qua, hắn cùng với Tiểu Bạch một người một khỉ cưỡi trên lưng ngựa cùng đi.
***
Một đường vô sự.
Nửa tháng sau, đám người Diệp Khôn lúc này đang dứng trước một con đường mòn dẫn vào khu rừng phía trước mặt. Bên cạnh lối vào còn có một tấm bia đá cao tầm một trượng, bên trên tấm bia có khắc ba chữ “Vụ Ẩm Lâm”
"Diệp huynh phía trước là Vụ Ẩm Lâm thuộc địa bàn của Ngũ Độc Môn, chúng ta phải cẩn thận một chút." Lục Thiên Hào nhìn vào khu rừng phía trước trong lòng có chút giao động hướng Diệp Khôn nhắc nhở.
"Ngũ Độc Môn? Xem ra môn phái này chuyên về dung độc a." Diệp Khôn đem thần thức thả ra tiến vào khu rừng trước mặt đánh giá qua một chút, hắn thấy trong rừng phảng phất có tỏa ra một mùi khó chịu cùng với rất nhiều sương mù bao quanh khiến hắn có cảm giác không thoải mái chút nào, cho nên không dám lơ là tỏ vẻ cẩn thận nói.
Lục Thiên Hào nghe vậy khẽ gật đầu cũng không nói gì thêm, tinh thần cảnh giác của hắn được đẩy lên mức cao nhất, rồi đánh xe theo con đường mòn phía trước đi vào Vụ Ẩm Lâm.
Diệp Khôn thúc ngựa theo sau, đi được hơn mười trượng đột nhiên hắn giựt cương dừng lại. Hắn hơi nhíu mày đem ánh mắt nhìn về một phía, đồng thời thả thần thức ra đến cực hạn, đem phạm phi hơn bốn mươi trượng bao vào trong, thận trọng quan sát.
Tiểu Bạch trên vai Diệp Khôn cũng có biểu hiện lạ, hai mũi của nó ngửi ngửi vài cái đồng thời hai mắt có chút chuyển qua màu xanh chăm chú nhìn ngó xung quanh ra chừng cảnh giác.
Ở ngoài khu rừng nhìn vào đã có cảm giác không bình thường rồi, khi tiến vào bên trong Diệp Khôn mới cảm nhận được sự không bình thường đó rất rõ rệt. Cả khu rừng toát lên vẻ âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng có những chỗ bị sương mù bao quanh không nhìn thấy cảnh vậy bên trong khiến cho người ta cảm thấy một mối nguy cơ nếu như bước vào trong đám sương mù đó.
Ngọc Như và Lục Vân Tình ngồi trong xe tuy không trực tiếp tiếp xúc với hoàn cảnh bên ngoài, nhưng trong lòng họ cũng cảm thấy lạnh lẽo. Hai người không nói câu gì mà chỉ lẳng lặng nắm tay nhau ngồi im trong xe, hai nàng nghĩ bên ngoài có chuyện gì thì đã có hai người bọn Diệp Khôn xử lý rồi.
Một canh giờ sau, đám người Diệp Khôn cũng thuận lợi vượt qua Vụ Ẩm Lâm không hề có phát sinh gì cả. Lục Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm, hắn âm thầm kêu may mắn vì trên đường đi không gặp người nào của Ngũ Độc Môn, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.