Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 179: Giết Người Đoạt Bảo (2)




“Hồi Nguyên Khứ Lưu?”
Cô Hồng Nhan nhắc nhở, sắc mặt Diệp Khôn thay đổi liên tục rồi nói ra một câu, ngay lập tức sát khí trong mắt hắn lóe lên với vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Uông Cẩn.
Khi nghe Cô Hồng Nhan nói xong, sắc mặt Uông Cẩn đột nhiên cũng trở lên rất khó coi, quả thật lúc trước lão đã dùng bí thuật âm thầm truyền tin để gọi cứu viện, lão đang cố gắng kéo dài thời gian để chờ cứu viện tới, thật không ngờ lại bị đối phương khám phá ra, chuyện này đúng là không hay chút nào.
Uông Cẩn như vậy, những người khác biểu hiện ra ngoài cũng không sai biệt mấy, lúc trước bọn họ đã được lão âm thầm truyền tin và căn dặn phải tìm cách kéo dài thời gian.
Nhưng với tình hình trước mắt, xem ra ý đồ của bọn họ đã không thành, không nghĩ tới Cô Hồng Nhan lại nhìn ra được kế của bọn họ.
"Được lắm, nếu đã như vậy thì ta không cần khách khí với các ngươi nữa, Cô đạo hữu, ngươi xử lý bốn người kia, còn lão già này cứ giao cho ta." Diệp Khôn cân nhắc một chút, sau đó lạnh lùng nói ra một câu.
Dứt lời, cánh tay Diệp Khôn khẽ vẩy, ngay lập tức một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay hắn.
Sau đó tay phải hắn đặt lên đốc kiếm rồi kéo nhẹ một cái.
Thuỷ Linh Kiếm được rút ra khỏi vỏ, ngay lập tức một luồn hàn khí lạnh thấu xương từ trên thân kiếm toả ra bao chùm lấy phạm vi hơn mười trượng vào trong.
Đứng ở bên cạnh cảm nhận được hàn khí bức người từ Thuỷ Linh Kiếm khiến cho Cô Hồng Nhan phải hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ khi thấy cách Diệp Khôn sử dụng pháp khí rất lạ.
Thấy Diệp Khôn đã ra tay, đám người Uông Cẩn có chút khẩn trương, mặc dù bị vây trong Phục Nghê Trận nhất thời không có cách nào thoát ra được, nhưng không vì vậy mà bọn họ chịu đứng im để mặc đối phương ra tay.
Uông Cẩn hơi nhíu mày, sau đó cánh tay lão khẽ vẩy, một viên hắc cầu to bằng nắm tay trẻ em xuất hiện trong lòng bàn tay lão.
Kế đó, bờ môi lão khẽ nhúc nhích, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết lên trên hắc cầu.
Ngay lập tức, bên ngoài hắc cầu hắc quang nổi lên chói mắt, sau đó một đoàn hắc khí từ bên trong hắc quang kích bắn ra đem toàn bộ cơ thể lão bao chùm vào trong.
Sau đó cánh tay lão khẽ run lên, hắc cầu liền rời khỏi tay bay lên trên không lơ lửng trước mặt lão và bắt đầu có sự biến hóa.
Bốn người còn lại cũng không dám chần chừ, từng người đều thả linh quang hộ thể ra bảo vệ toàn thân, đồng thời đem pháp khí của mình tế ra chuẩn bị nghênh địch.
Cô Hồng Nhan được Diệp Khôn nhắc nhở, lại thấy tất cả đã động thủ, hắn cũng không dám đứng đó mà nhìn, cánh tay hắn khẽ lật, ngay lập tức một cây Hồng Phiến xuất hiện trên tay hắn.
Diễn biến xảy ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt hai bên đã lấy ra pháp khí của mình chuẩn bị chiến đấu.
Sắc mặt của Diệp Khôn khẽ đổi, sau đó tay hắn vung vẩy đánh ra vài đạo pháp quyết vào khoảng không trước mặt.
Ngay sau đó, hai đạo liệt hỏa loé lên liên tục, chỉ trong vòng vài nhịp hô hấp hai đạo liệt hoả biến lớn lên hơn một trượng, đồng thời hình thành hai đầu Hoả Long và Hoả Phụng.
Một tiếng rồng ngâm phụng gáy vang lên, sau khi nhận được thần niệm của Diệp Khôn, Long Phụng rít lên một tiếng chói tai cùng nhau mang theo liệt hỏa hừng hực lao tới đỉnh đầu của Uông Cẩn.
Uông Cẩn nhìn Hỏa Long và Hỏa Phụng thì nhướng mày, sau đó khóe miệng của lão nhếch lên một nụ cười mỉm, dường như công kích này của Diệp Khôn đối với lão chẳng đáng nhắc tới cả.
Tùy ý nâng tay điểm ra một chỉ, ngay lập tức phía trước người Uông Cẩn liền xuất hiện hư ảnh của một đầu mãng xà lớn cỡ một trượng, điều đặc biệt ở đầu mãng xà này là toàn thân nó là một màu đỏ rực, bên trong còn tản mát ra nhiệt độ thật kinh người.
Uông Cẩn không hề chần chừ, lão cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết lên hư ảnh mãng xà, sau đó hai tay liên tục vung vẩy đánh ra vài đạo pháp quyết rơi trên người nó.
Ngay lập tức, hư ảnh mãng xà lóe lên, không thể tưởng tượng được một màn xuất hiện.
Mãng xà ban đầu chỉ là hư ảnh, nhưng ngay lập tức đã trở thành thực thể, một thân hỏa hồng chi sắc, khí tức trên người nó phát ra còn mạnh mẽ hơn Hỏa Long, Hỏa Phụng của Diệp Khôn hơn rất nhiều.
Uông Cẩn không hổ là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, bí thuật lão thi triển ra không hề tầm thường.
Lão khẽ nâng tay điểm về phía trước một điểm, ngay lập tức mãng xà ngửa cổ lên trời gầm lên một tiếng, sau đó hai mắt nó hồng quang lóe lên đồng thời há rộng cái miệng lớn như chậu máu hướng hai đầu Long Phụng đớp tới.
Nhất thời liệt hỏa đầy trời, không gian xung quang bị nung nóng lên, chớp mắt một cái ba đầu linh thú do pháp thuật biến ảo ra đã va chạm với nhau.
Đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, không cần nói cũng đoán được kết quả, hai đầu Long Phụng rất nhanh đã bị đầu mãng xà cắn nuốt hết.
Không dừng lại ở đó, sau khi cắn nuốt hai đầu Long Phụng xong, mãng xà gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó nó tiếp tục hướng về phía Diệp Khôn lao tới.
Nhìn một màn này Diệp Khôn không hề tỏ ra kinh ngạc, hắn đã sớm đoán biết được kết quả này rồi, Phụng Long Hỏa Công hắn mới tu luyện tới thành thứ chín, cho nên không thể nào so với bí thuật của cao thủ Trúc Cơ Kỳ được, chiêu vừa rồi chẳng qua chỉ là tùy ý xuất ra mà thôi.
Mắt thấy mãng xà lao tới chỉ còn cách Diệp Khôn khoảng một trượng, ngay lập tức một màn quỷ dị xuất hiện.
Đột nhiên không gian chấn động một hồi, sau đó huyễn hóa ra một bức tường màu xanh lục chắn ở phía trước ngăn đầu mãng xà lại, khiến cho nó không thể tiến thêm được một chút nào nữa.
Khóe miệng của Diệp Khôn nhếch lên, tới lúc này thì hắn mới an tâm, đúng như lời đồn về Phục Nghê Trận, ngay cả pháp thuật công kích của người bị nhốt ở bên trong trận cũng không thể xuyên qua tầng phòng hộ đi ra ngoài được.
Tuy vậy nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, tại sao Uông Cẩn có thể dùng bí thuật Hồi Nguyên Khứ Lưu để truyền tin ra ngoài được.
Mà kết quả này lại khiến cho sắc mặt Uông Cẩn càng thêm khó coi, Phục Nghê Trận lão mới chỉ được nghe danh chứ chưa được thực nghiệm qua, lần này thì lão mới biết nó còn khó chơi hơn cả so với tin đồn rất nhiều.
Công kích của mình không thể làm được gì đối phương ở bên ngoài, nhất thời Uông Cẩn không biết lên làm như thế nào cho phải, biện pháp duy nhất của lão bây giờ là cố gắng kéo dài thời gian, chờ cho cứu viện đến mà thôi.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, đã biết được ý đồ của đối phương là gì, Diệp Khôn há lại để cho đối phương đạt được mục đích.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cách tốt nhất bây giờ là tốc chiến tốc thắng, nhưng đối phương là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, mặc dù là đang bị vây hãm trong trận, nhưng muốn giết lão cũng không phải là chuyện đơn giản mà một tu sĩ Luyện Khí như hắn có thể làm được.
Nghĩ vậy, tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, sau đó hắn dụng thần niệm truyền vào bên trong túi trữ vật.
Ngay lập tức, một đạo quỷ khí từ bên trong túi trữ vật bay ra, sau khi quay quanh trên đầu Diệp Khôn một vòng liền dừng lại và biến ảo thành một tiểu nhân đứng lơ lửng trước mặt hắn.
Phệ Linh Thiên Quỷ
Diệp Khôn muốn đánh nhanh thắng nhanh ngoài cách gọi Phệ Linh ra ngoài giúp đỡ thì hắn không nghĩ ra được cách nào là tốt nhất cả.
“Phệ Linh, giải quyết lão già kia.” Phệ Linh vừa xuất hiện, Diệp Khôn liền truyền thần niệm gia lệnh cho nó một câu.
Sau đó hắn không để ý đến Uông Cẩn nữa, mà quay ngoắt sang đám người còn lại.

Lúc này bốn người đi cùng Uông Cẩn đang luống cuống đón đỡ những đòn tấn công mãnh liệt từ bên ngoài trận đánh vào của Cô Hồng Nhan rất vất vả.
Đám người này ban đầu còn tưởng dùng Tứ Xuyên Tam Khu Trận để đối phó với Cô Hồng Nhan, thế nhưng bọn họ không nghĩ tới trận này ở trong Phục Nghê Trận không hề có tác dụng.
Không có tác dụng ở đây là vì mọi công kích của bọn họ không thể đánh tới được người Cô Hồng Nhan, nếu đổi lại đối phương cũng ở trong Phục Nghê Trận thì lại khác đấy.
Việc này cũng khiến cho Cô Hồng Nhan khá bất ngờ, ban đầu thấy Diệp Khôn bảo một mình hắn đối phó với bốn người kia, thực tâm trong lòng hắn lúc đó rất không phục, nhưng vì theo kế hoạch từ trước với lại đang bị Diệp Khôn khống chế cho nên hắn không muốn cũng phải đành cắn răng đi làm.
Nhưng vừa mới giao thủ qua, Cô Hồng Nhan phát hiện mọi công kích của đối phương không thể chạm tới mình, lúc đó hắn rất mừng rỡ, cơ hội tốt như vậy hắn không thể bỏ qua, và đã thi triển rất nhiều bí thuật và thần thông mạnh nhất của mình để tấn công đối phương.
Mặc dù mọi công kích không thể thoát ra ngoài Phục Nghê Trận được, nhưng ở trong trận đám người này cũng vẫn bày ra Tứ Xuyên Tam Khu Trận để đón đỡ lại những đòn tấn công của Cô Hồng Nhan.
Chỉ là thần thông của Cô Hồng Nhan không hề tầm thường, thêm vào đó là rất quỷ dị, cho nên mới khiến cho bọn họ phải vất vả để tiếp nhận.

Lúc này đột nhiên thấy Diệp Khôn gọi ra một tiểu nhân để giúp đỡ, hơn nữa khi thần thức tiếp xúc qua thì phát hiện tiểu nhân đó là một Quỷ Vu Trung Kỳ, không những Cô Hồng Nhan mà đám người Uông Cẩn đều phải giật mình kinh sợ khi nhìn thấy nó.
Cô Hồng Nhan thì đỡ hơn, hắn chỉ thoáng giật mình một chút rồi sắc mặt liền trở lên vui mừng, không cần biết đối phương là người như thế nào, nhưng hắn là người thông minh nên cũng nhận ra tiểu nhân này chính là Linh Quỷ của Diệp Khôn.
Ngược lại đám người Uông Cẩn càng không thể thừa nhận nổi, hai người kia còn dễ đối phó, chỉ cần cố gắng cầm cự kéo dài thời gian là được, nhưng lúc này lại xuất hiện một tiểu quỷ có tu vi ngang ngửa với cao thủ Trúc Cơ Trung Kỳ nữa, việc này đã khiến cho bọn họ vừa sợ vừa giận.
Có trời mới biết thần thông của tiểu quỷ này mạnh yếu thế nào, nếu như bình thường thì không sao, dù gì thì cũng có Uông Cẩn ở đây, nhưng ở vào hoàn cảnh lúc này thì thật sự không ổn, khó mà nói trước được.

Phệ Linh nhận lệnh của Diệp Khôn xong, hai mắt nó chớp lên một cái, sau đó đem ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt của Uông Cẩn.
Uông Cẩn bị ánh mắt của Phệ Linh nhìn khiến cho lão phải rùng mình một cái, trong lòng lão đột nhiên nổi lên một tia dự cảm không tốt rất khó nói thành lời.
Sắc mặt của lão trầm xuống, nếu đánh thì thần thông không thể tới gần đối phương, bây giờ chỉ còn cánh tạo ra phòng hộ vững chắc để bảo vệ toàn thân, đồng thời đón đỡ đòn tấn công của đối phương mà thôi.
Nghĩ vậy, Uông Cẩn thò tay vào trong trường lấy ra hai tấm phù lục có thuộc tính phòng ngự dán lên trên người, đồng thời lão tế ra một tầng hộ thể linh quang nữa cho chắc ăn.
Sau đó lão khua tay vẽ ở trước mặt một vòng, ngay lập tức một vòng hỏa diễm hiện ra chắn trước người lão.
Tiếp đó bờ môi lão khẽ nhúc nhích đọc chú ngữ rất tối nghĩa, hai tay thì bắt quyết liên tục, rồi lão cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết rơi trên vòng hỏa diễm trước mặt, đồng thời đánh lên đó vài đạo pháp quyết.
Ngay lập tức, vòng hỏa diễm lóe lên hồng quang chói mắt, sau đó hỏa diễm bùng lên đem cơ thể Uông Cẩn bao khỏa vào trong.
Không dừng lại ở đó, ở bên trong hỏa diễm Uông Cẩn vẫn đọc chú ngữ, sau đó lão đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên hắc cầu ở phía trước.
Hắc cầu lóe lên một cái, sau đó nó cấp tốc xoay tròn, càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức mà mắt thường nhìn vào cứ nghĩ là nó đang đứng yên vậy.
Rất nhanh, từ bên trong hắc cầu lóe lên một tia hắc mang rất quỷ dị, theo đó hắc mang liên tục đi ra, số lượng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nó đã đủ để bao phủ toàn bộ cơ thể Uông Cẩn và vòng hỏa diễm bên ngoài lão vào.
“Bùng” một tiếng.
Toàn bộ hắc mang đã nuốt trọn Uông Cẩn vào trong, nhưng hắc mang cũng đã có sự biến đổi lớn, lúc này nhìn vào toàn bộ hắc mang đã biến thành hắc viêm đang hừng hực cháy ở bên ngoài cơ thể lão, mà hắc cầu cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Toàn bộ quá trình nói ra thì dài dòng, nhưng thực ra diễn biến bất quá chỉ vài nhịp thở mà thôi.
Nhìn một màn này toàn bộ những người có mặt ở đây đều không hẹn cùng quay đầu lại trố mắt ra nhìn, không nghĩ tới Uông Cẩn lại bày ra tầng lớp phòng hộ kín đáo và đầy uy lực như vậy.
Hành động đó của lão cũng phải khiến cho Phệ Linh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh khóe miệng nó nhếch lên một nụ cười mỉm.
Không hề dư thừa động tác, Phệ Linh nâng tay khẽ điểm về phía trước một chỉ, ngay lập tức không gian trước mặt nó vặn vẹo một hồi, một đám quỷ khí nhìn rất quỷ dị hiện ra, sau đó đột nhiên quỷ khí nhộn nhạo vài cái liền khuếch tán ra một khoảng cỡ hơn hai trượng.
Phệ Linh khẽ tru cái miệng nhỏ của mình ra thổi một cái rất nhẹ nhàng, lập tức quỷ vụ hướng về phía Uông Cẩn lao tới.
Đám quỷ vụ không nhanh không chậm tiến tới phía trước ngọn hắc viêm đang cháy ngùn ngụt khoảng hai trượng thì dừng lại, sau đó nó lóe lên, rồi lấy tốc độ rất nhanh ập đến bao vây ngọn hắc viêm vào trong.
Ở bên trong hắc viêm, Uông Cẩn hơi nhíu mày, lão đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho hắc viêm cháy mạnh hơn, hòng muốn đem đám quỷ vụ kia đốt thành tro bụi.
Quả nhiên đúng như lão nghĩ, quỷ vụ bị hắc viêm đốt cho thất kinh bát lạc, thoáng cái đã bị thiêu rụi gần như hoàn toàn, thế nhưng nếu để ý kỹ thì có thể phát hiện ra trong đó vẫn còn vài tia quỷ khí thoắt ẩn thoắt hiện vẫn không bị hắc viêm thiêu rụi.
Quỷ vụ bị thiêu rụi hết, Phệ Linh không những không đau lòng mà còn mỉm cười một cái, sau đó cánh tay nó khẽ lật, một thanh tiểu kim kiếm liền xuất hiện trong lòng bàn tay.
Không hề chần chừ, Phệ Linh nâng tay vung kiếm chém ra liên tiếp ba kiếm về phía Uông Cẩn.

Cùng lúc đó, Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan cũng đồng thời ra tay.
Hồng Phiến trên tay Cô Hồng Nhan phất lên, ngay lập tức năm đạo liệt hỏa to bằng nắm tay hài tử lóe lên nhằm về phía bốn người phía trước đánh tới.
Không dừng lại ở đó, Cô Hồng Nhan còn vạch lên không trung hư ảnh một thủ ấn hình tam giác, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho thủ ấn đó lớn lên hơn một trượng, rồi bàn tay hắn đặt nhẹ lên đó ấn nhẹ.
Hư ảnh thủ ấn lóe lên một cái, sau đó lấy tốc độ rất nhanh lao về phía trước.
Bên này, cổ tay Diệp Khôn khẽ run lên, hai chân hắn di chuyển theo mã bộ với tốc độ rất nhanh, sau đó hư ảnh của hắn lóe lên từ ba hướng, đồng thời xuất ra ba chiêu kiếm khác nhau hướng về phía bốn người phía trước chém tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.