Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 172: Phục Mệnh




Theo đám người Chu Tề trở về Ngũ Hành Phái, Diệp Khôn được dẫn tới đại điện ở phía trên tổng đà ngay.
Đi cùng hắn còn có bốn người nữa, đó là Dương Lâm, Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên cùng với một người khác nữa mang họ Mịch.
Bọn họ đều là những người đã tham gia thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp lần này, và cũng là những người cuối cùng đi ra.
Dẫn bọn họ đi cũng chỉ có mỗi Chu Tề, còn Hồng Thuý Tiên Tử và những đệ tử khác đều không thấy đâu cả, xem ra bọn họ đã trở về chỗ của mình rồi.
Bước vào trong đại điện, Diệp Khôn thấy ở phía trước đã có vài người ngồi chờ ở đó.
Ngồi trên ghế chủ toạ hiển nhiên là chưởng môn Ngạo Vân Tử rồi, bên cạnh đó còn có lão giả Vũ Mục và Trương Vĩnh.
Ngồi kế đó là một thiếu nữ ước chừng hơn hai mươi tuổi, my thanh mục tú, dáng người thon thả, trên thân nàng toát ra một vẻ đẹp đến động lòng người, nhưng khi người khác nhìn vào nàng cứ có cảm giác lạnh lẽo, nàng này chính là Mẫn Hà Tiên Tử đường chủ Thuỷ Linh Đường.
Còn có ba người khác nhìn rất lạ mắt, Diệp Khôn chưa được bái kiến qua bọn họ, nhưng từ khí tức trên người bọn họ toả ra cũng có thể khiến hắn nhìn ra được thân phận của từng người.
Trong đó có một đại hán mày rậm để râu quai nón, vẻ mặt y luôn ở trạng thái mỉm cười, khiến người khác nhìn vào cảm thấy có hảo cảm. Người này tu vi cũng không phải thấp, đã đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ, theo khí tức của y toả ra thì hẳn y là người của Hoả Linh Đường rồi. Hơn nữa thân phận không hề thấp, y chính là Khu Nhược Tề đường chủ Hoả Linh Đường.
Một thiếu niên khác có bộ dạng như thư sinh, y cũng là một cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ, trên người y toả ra khí tức rất quỷ dị, y chính là Bạch Ngọc Tú tân nhiệm đường chủ Thổ Linh Đường.
Người còn lại là một lão giả ước chừng ngoài sáu mươi tuổi, bộ dạng của lão có chút không ổn, cứ như là một người bị bệnh lâu năm vậy, thế nhưng khí tức trên người lão phát ra không hề tầm thường chút nào, thể hiện ra bên ngoài là một cao thủ Trúc Cơ Đại Viên Mãn.
Lão giả nhìn có vẻ bệnh hoạn này chính là Lê Khởi Chiếu, đường chủ Mộc Linh Đường, thời gian gần đây lão đang trong lúc bế quan sinh tử cho nên ít khi ra ngoài, thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp vừa mới kết thúc, vừa vặn đúng lúc lão ngừng bế quan và đi ra, cho nên mới có mặt ở đây.
"Chưởng môn sư huynh, các vị đường chủ." Chu Tề vừa bước vào liền bị tất cả ánh mắt của những người đang ngồi ở đây tập trung tới, mặc dù vậy hắn không hề có biểu hiện gì, chỉ khẽ mỉm cười lên tiếng nói.
"Ân, Chu Tề sư đệ. Vất vả cho đệ rồi." Ngạo Vân Tử cũng mỉm cười hướng Chu Tề nói.
Những người khác thì nhìn Chu Tề khẽ gật đầu chào một cái, sau đó đem ánh mắt chờ mong nhìn hắn, đồng thời đem thần thức đảo qua đám người Diệp Khôn ở phía sau dò xét đánh giá một lượt.
"Đệ tử tham kiến chưởng môn, tham kiến sư phụ, các vị đường chủ và sư bá." Ngay lúc này, Trần Hoài Minh bước lên một bước khom người cung kính nói.
Thấy vậy, đám người Diệp Khôn ở phía sau cũng nhao nhao cung cúi đầu cung kính chào hỏi một tiếng.
Kế đó Chu Tề đi đến bên cạnh chỗ Vũ Mục và Trương Vĩnh chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó thì Ngạo Vân Tử hướng đám người Diệp Khôn lên tiếng.
"Trong lần thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp này có thể nói các ngươi là những người xuất sắc nhất, nhưng không biết nhiệm vụ của bổn môn đề ra các ngươi có thể hoàn thành được mấy phần a?"
Nghe Ngạo Vân Tử hỏi vậy, đám người Diệp Khôn liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng sau đó không ai lên tiếng nói gì, dường như ai lấy đều có tâm tư riêng của mình vậy.
Thấy đam người Diệp Khôn không nói có biểu hiện gì, Ngạo Vân Tử và những người có mặt ở đây hơi nhíu mày, toàn bộ ánh mắt đều đặt lên người mỗi người.
"Đệ tử đã làm cho chưởng môn và các vị đường chủ thất vọng rồi, đây là toàn bộ những gì đệ tử đã thu thập được ở trong thí luyện lần này." Hơi do dự một chút, Trần Hoài Minh phất tay một cái, một túi trữ vật từ trên người hắn bay ra lơ lửng ở trước mặt hắn khoảng hai trượng.
Thấy vậy, đám người Ngạo Vân Tử hơi nhíu mày, sau đó toàn bộ thả ra thần thức của mình tiến nhập vào trong túi trữ vật của Trần Hoài Minh xem qua một lượt.
Rất nhanh, Ngạo Vân Tử khẽ phẩy tay đem túi trữ vật thu lại, sau đó để qua một bên nói.
"Tốt lắm, so với mục tiêu đề ra thì ngươi cũng đã đạt được bảy phần rồi, chỉ tiếc là những tài liệu trọng yếu chỉ có được một vài loại."
Tiếp đó, lần lượt Đan Nhược Yên và thiếu niên họ Mịch đưa ra vật phẩm nhiệm vụ của mình.
Giống như Trần Hoài Minh, Đan Nhược Yên cũng đạt được bảy phần mục tiêu của nhiệm vụ, còn thiếu niên họ Mịch chỉ đạt được năm thành.
Điều này cũng dễ hiểu, Đan Nhược Yên và Trần Hoài Minh luôn đi cùng nhau lại tiến lên cả tầng năm, cho nên những gì họ đạt được đều chia đều cho nhau, còn thiếu niên họ Mịch chỉ dừng lại ở tầng bốn mà thôi.
Đợi cho ba người giao ra vật phẩm nhiệm vụ xong, Diệp Khôn và Dương Lâm liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người khẽ gật đầu mỉm cười một cái, không hề chần chừ, cả hai cùng một động tác đem túi trữ vật của mình lấy ra.
Hành động của Diệp Khôn và Dương Lâm khiến cho tất cả những người có mặt ở đây thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó lại đem ánh mắt đầy mong đợi rơi trên hai túi trữ vật ở phía trước.
Hơn nữa, nhìn vào vẻ mặt hai người dường như rất tự tin, không lẽ nhiệm vụ lần này bọn họ đã hoàn thành?
Trong lòng mỗi người nổi lên một điểm nghi ngờ, nhưng không cần bọn họ phải nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức đã có câu trả lời.
"Cái này..." Ngay khi thần thức của mỗi người tiến vào trong hai túi trữ vật, Ngạo Vân Tử dường như không tự chủ được đứng phắt dậy tỏ vẻ kinh ngạc.
Biểu hiện của Ngạo Vân Tử như vậy, những người khác cũng không sai biệt lắm, sau khi thu thần thức của mình về, bọn họ lại một lần nữa đem ánh mắt của mình đặt lên người Diệp Khôn và Dương Lâm với vẻ mặt tràn đầy kinh nghi bất định.
Ba người bọn Trần Hoài Minh biểu hiện ra ngoài cũng không khác là mấy, mặc dù họ không có tư cách lên tiếng ở chỗ này, nhưng vẫn có thể dùng thần thức để xem qua túi trữ vật của Diệp Khôn và Dương Lâm đấy.
Thần thức của bọn họ tiếp xúc với hai túi trữ vật ngay lập tức ai lấy đều phải giật mình kinh sợ rồi, bọn họ không nghĩ tới Diệp Khôn và Dương Lâm lại đạt được nhiều vật phẩm nhiệm vụ như vậy, không hẳn là nhiều, mà là đã đạt được toàn bộ vật phẩm của nhiệm vụ lần này mới đúng.
Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên nhìn nhau không nói lên lời, dù gì thì họ cũng đã tiếp xúc với Diệp Khôn và Dương Lâm rồi.
Riêng thiếu niên họ Mịch lại khác, tuy hắn cũng được nghe qua phong phanh về Diệp Khôn, nhưng Dương Lâm thì hắn biết rất rõ, không nghĩ tới trong lần thí luyện này hai người đi cùng với nhau và đạt được kết quả quá mức đáng sợ như vậy.
"Diệp Khôn, Dương Lâm hai người các ngươi thật sự khiến ta rất kinh ngạc, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này hai người lại hoàn thành xuất sắc như vậy." Còn đang nghĩ ngợi, thì giọng nói của Ngạo Vân Tử vang lên.
"Chưởng môn đã quá khen rồi, bọn đệ tử hoàn thành được nhiệm vụ lần này cũng chỉ là do may mắn mà thôi." Diệp Khôn vẻ mặt vẫn mỉm cười khom người cung kính nói.
"Ngươi không phải khiêm tốn như vậy, không cần nói ở đâu xa, thời gian qua ngươi ở Dược Linh Cốc biểu hiện ra ngoài rất tốt, Trương Vĩnh sư đệ đã cho ta biết hết rồi, ngươi quả thật là một người rất biết làm việc a." Ngạo Vân Tử khoát tay thản nhiên nói.
"Vâng, trưởng môn." Thấy vậy, Diệp Khôn không dám nói nhiều lời nữa, sau khi liếc qua nhìn Trương Vĩnh một cái rồi cung kính với Ngạo Vân Tử.
"Được rồi, Diệp Khôn và Dương Lâm đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, cho nên hai người xứng đáng nhận được phần thưởng xứng đáng với công lao của mình." Ngạo Vân Tử lên tiếng nói.
"Theo đó, hai người sẽ được ban thưởng mỗi người một khoả Trúc Cơ Đan và một trăm khối hạ phẩm linh thạch, các ngươi còn ý kiến gì nữa không." Ngừng một chút, Ngạo Vân Tử nói tiếp.
"Đa tạ chưởng môn, bọn đệ tử không còn ý kiến gì khác." Diệp Khôn nghe vậy khẽ liếc mắt qua Dương Lâm nhưng không thấy hắn có ý gì vội nói.
"Tốt lắm, đây là hai khối ngọc bài ghi nhận công trạng, các ngươi cầm lấy rồi tới Tàng Bảo Các nhận thưởng." Ngạo Vân Tử phất tay áo một cái, lập tức hai miếng ngọc bài từ trong ống tay áo của y bay ra tới trước mặt của Diệp Khôn và Dương Lâm thì dừng lại.
Diệp Khôn và Dương Lâm nghe vậy không hề chần chừ vội vươn tay ra chụp lấy ngọc bài, trên mặt ai lấy đều không khỏi lộ ra một tia vui mừng như điên.
"Ba người các ngươi mặc dù không hoàn thành được nhiệm vụ lần này, nhưng mỗi người cũng sẽ có một phần thưởng tương xứng với mình." Quay sang nói với đám người Trần Hoài Minh một câu, Ngạo Vân Tử khẽ vẩy tay lập tức ba miếng ngọc bài bắn ra bay về phía ba người.
Đưa tay chụp lấy ngọc bài, cả ba người tỏ ra mừng rỡ, sau đó cung kính đứng một bên.
...
Cách Ngũ Hành Phái không biết bao nhiêu trăm dặm.
Chỗ này là một sơn mạch rộng lớn, từ xa nhìn lại núi non mọc lên trùng trùng điệp điệp, màu xanh của thực vật bao phủ cả sơn mạch với sức sống rất mãnh liệt.
Ở trung tâm sơn mạch đột nhiên có một ngọn núi lớn nhô lên, cao hơn so với những ngọn núi khác cỡ hơn trăm trượng.
Mà phía trên đỉnh núi vân phong vần vũ trôi nổi nhìn rất phiêu bồng, từ xa nhìn vào quang cảnh ở đây cứ như là Tiên Sơn vậy.
Ẩn bên trong tầng vân phong ấy, phảng phất xuất hiện đình đài lầu các được xây dựng ở trên đỉnh của ngọn núi.
Vào hẳn bên trong thì thấy, toàn bộ kiến trúc ở đây được xây dựng lên rất xa hoa tráng lệ, không giống như chỗ ở của người bình thường.
Đặc biệt nữa, ở ngay chỗ lưng chừng đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một cái cổng chào rất lớn, mà cái cổng trào này không hề có một mối liên hệ nào với đỉnh núi cả, nó dường như là lơ lửng ở trên không, không hề có lấy một điểm tựa.
Ở phía trên cổng chào có một tấm bảng rất lớn được khắc hai chữ "Diệp Gia" với phong cách cổ xưa, mang một khí tức rất huyền bí.
...
Bên trong từ đường Diệp Gia, một lão giả với khuôn mắt phúc hậu, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang ngồi ở trên ghế chủ toạ, linh áp trên người lão toả ra như có như không, rất khó nắm bắt.
Mà phía trên đằng sau đầu của lão là một bàn thờ có đặt khá nhiều linh vị ở trên.
Phía bên phải và bên trái lão có rất nhiều ngọn đèn nhỏ đang lập loè, đếm sơ qua cũng phải có hơn năm ngàn cái giống nhau, chúng chỉ khác nhau một điểm chính là tên ở trên đó mà thôi.
Trước mặt lão là một cái bàn tròn, ngồi quanh đó có mười người, nam nữ đều có, uy áp trên thân những người này toả ra vậy mà tất cả đều đã đạt tới tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Người có tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ, cao nhất đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn.
Thế nhưng những người này tuyệt nhiên đối với lão giả ngồi ở phía trên hết mực cung kính, không dám có điểm nào bất kính dù là nhỏ nhất, thậm trí còn biểu hiện ra ngoài một tia kinh sợ là đằng khác.
"Diệp Kha, theo như ngươi nói thì có kẻ đã ra tay giết chết ba người bọn Diệp Đĩnh Chi? Nếu ta đoán không nhầm thì ba tiểu tử đó được lựa chọn từ nhiều năm trước, và đã cho bọn chúng cùng tu luyện bí thuật có tác dụng liên thủ với nhau nữa. Đừng nói là tu sĩ cùng cảnh giới với chúng, ngay cả một tu sĩ vừa mới tiến giai Trúc Cơ thì chúng liên thủ với nhau cũng đủ sức đánh một trận đấy." Đột nhiên lão giả hướng ánh mắt tới một trung niên ngồi gần lão nhất nói.
"Hơn nữa bọn chúng còn có cả Phục Nghê Trận, nếu nói bị kẻ khác giết chết rất khó tin đấy, ở trong đó kẻ tu vi cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn mà thôi a." Ngừng lại một chút, lão lại hỏi tiếp.
"Sư thúc tổ nói không sai, nhưng Yểm Hồn Tác của điệt nhi cảm ứng được là như vậy đấy, mặc dù không thể biết được chính xác là kẻ nào, nhưng khẳng định là do tu sĩ ra tay chứ không phải do yêu thú." Trung niên được lão giả gọi là Diệp Kha nghĩ lại lên tiếng nói.
"Sư huynh, nếu đúng như huynh nói, không lẽ bọn chúng chính là do người của Hồi Phong Cốc sát hại? Ta nghe nói tiền lệ Hồi Phong Cốc cũng đã đưa được tu sĩ Trúc Cơ đi vào trong đó rồi đấy." Dương Kha vừa nói xong, một thiếu nữ nhìn còn rất trẻ, diện mạo khá xinh đẹp lên tiếng hỏi.
"Điều này thì ta biết, nhưng ta không dám khẳng định là do bọn họ làm, vì vậy ta mới trở về là muốn nhờ sư thúc tổ ra tay điều tra." Diệp Kha liếc nhìn thiếu nữ rồi quay sang lão giả ở phía trên trịnh trọng nói.
Thiếu nữ nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, nàng này cũng như những người khác đều hướng ánh mắt về phía lão giả chờ mong.
"Theo lý chuyện này vốn cũng chỉ là thuật theo tự nhiên ở tu tiên giới mà thôi, tham gia thí luyện thì mạnh được yếu thua, người của tam đại gia tộc chúng ta dù có thất bại cũng là lẽ thường thấy, âu cũng là vận khí của chúng ta quá tệ mà thôi." Thấy mọi người đều hướng mắt tới mình, lão giả hơi nhăn mày nói.
"Tuy nhiên, lúc này ta và Tịnh đạo hữu, Lưu đạo hữu cùng tu luyện một môn bí thuật, đang trong lúc cần một tài liệu trọng yếu để hoàn thành, nhưng đám người Diệp Đĩnh Chi đã thất bại, lần này đúng là không hay chút nào." Lão giả âm trầm lên tiếng nói.
"Nếu như bọn chúng thực lực quá tệ dẫn đến thân vong khi tầm bảo thì thôi, nhưng đã bị kẻ khác dùng thủ đoạn giết người đoạt bảo thì ta cũng không thể bỏ qua được, nhất định phải tìm ra kẻ đó để đoạt lại tài liệu đã bị cướp đi." Ngừng một chút lão lại nói tiếp.
"Lưu hiền điệt, Tịnh hiền điệt, chuyện này các ngươi đã thông tri về gia tộc chưa? Hiện tại ta đang trong lúc tu luyện tới điểm trọng yếu, nếu thi triển bí thuật thì sẽ hao tổn tinh lực và pháp lực, như vậy sẽ mất cân bằng so với hai người kia, có lẽ phải mời gia chủ của các ngươi qua bên này một chuyến đấy." Nói xong, lão giả quay sang hai người về cùng với Diệp Kha nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.