Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 169: Phục Nghê Trận




Diệp Khôn đưa tay lên sờ mũi ra điều suy ngẫm, một lúc sau, khoé miệng của hắn nhếch lên, trong lòng đã có chủ ý.
Ngay lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện hai đạo tinh quang loé lên một cái rồi ẩn vào trong không khí biến mất không thấy đâu nữa.
"Sư huynh, đây là bộ trận kỳ phòng hộ, huynh hãy dùng nó và ở chỗ này đợi đệ a." Diệp Khôn thoáng nghĩ ngợi, sau đó cánh tay khẽ lật lấy ra một bộ trận kỳ phòng hộ đưa cho Dương Lâm nói.
Đây là một bộ trận kỳ phòng hộ mà lúc trước ở Tụ Huyền Trai hắn đã mua, mặc dù nó chỉ là bộ trận kỳ phòng hộ hạ giai trung phẩm, nhưng nó cũng có thể ngăn cản được vài lần công kích toàn lực của một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đại viên mãn.
Đối với công kích của tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường thì trận kỳ phòng hộ này có thể ngăn cản được một khoảng thời gian nhất định cũng tương đối, đủ để người bên trong trận có đủ thời gian xoay chuyển tình thế đấy.
Diệp Khôn đưa trận kỳ này cho Dương Lâm là muốn hắn được an toàn khi một mình hắn hành động.
Sở dĩ Diệp Khôn làm vậy là không muốn để cho Dương Lâm cùng với hắn tiến tới chỗ nguy hiểm, nếu một mình hắn đi thì dễ đối phó hơn.
Mà ở chỗ này nếu gặp tu sĩ khác thì tu vi cũng không quá là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, chỉ cần Dương Lâm ở bên trong trận pháp phòng hộ thì tạm thời trong một khoảng thời gian sẽ không bị nguy hiểm.
Chỉ sợ đột nhiên xuất hiện yêu thú có tu vi trên cấp hai xuất hiện thôi, tuy nhiên hắn cũng đã âm thầm để cho Tiểu Bạch và Phệ Linh ẩn núp một bên rồi, xem ra mức độ an toàn của Dương Lâm đã được đề cao lên đáng kể.
"Sư đệ, đệ định đi một mình?" Nhận lấy trận kỳ, Dương Lâm kinh ngạc hỏi.
"Không sao, đệ có tính toán của mình rồi, huynh hãy yên tâm, chỉ sợ huynh sẽ gặp nguy hiểm thôi." Diệp Khôn gật đầu bình thản nói.
"Ân! Nếu vậy thì đệ hãy cẩn thận, ta ở đây sẽ lưu ý một chút, nếu như có gì biến cố ta sẽ tuỳ thời ra tay giúp đệ." Biết tính cách của Diệp Khôn như thế nào, cho nên Dương Lâm cũng không nói nhiều với hắn nữa, đành quay ra nhắc nhở một câu.
Kế đó Diệp Khôn không nói gì nữa, hắn đợi cho Dương Lâm đem bộ trận kỳ phòng hộ bày ra xong đâu đấy thì mới yên tâm.
Sau đó toàn thân hắn linh quang loé lên đem hộ thể linh quang tế ra, để an toàn hơn, hắn lại lấy ra vài tấm phù lục phòng hộ dán lên người rồi mới quay người hướng về phía trước bình nguyên tiến tới.
Chậm rãi tiến về trung tâm bình nguyên, ban đầu mọi thứ vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra cả.
Thế nhưng khi Diệp Khôn tiến tới phía trước được khoảng một trăm trượng thì đột nhiên dị biến xảy ra.
Bất chợt không gian phía trước mặt Diệp Khôn vặn vẹo một hồi, chớp mắt một cái quang cảnh xung quanh hắn đã biến đổi hoàn toàn, lúc này hắn không còn đứng ở bình nguyên nữa, mà hắn đang đứng trong một khu rừng rậm rạp ẩn chứa nhiều nguy cơ.
"Đây là... quả nhiên ở chỗ này có vấn đề, xem ra mình đã rơi vào trận pháp nào đó của đối phương rồi." Thoáng giật mình kinh hãi, nhưng rất nhanh Diệp Khôn đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Đảo mắt nhìn quanh một lượt, trong lòng Diệp Khôn không khỏi khẽ rùng mình, nhìn bề ngoài thì khu rừng này sức sống rất mãnh liệt, nhưng từ bên trong rừng dường như có rất nhiều sát cơ đang tập chung lên người hắn, khiến cho hắn cảm thấy ớn lạnh trong người.
Đang tự định giá hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên đôi lông mày Diệp Khôn nhíu lại, sau đó hắn đem thần thức của mình thả ra, tinh thần được đề cao lên tới cực điểm, Thuỷ Linh Kiếm trong tay khẽ rung lên tuỳ thời có thể xuất ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Dường như hắn đã cảm ứng được điều gì đó đang hiện hữu ở xung quanh mình, hơn nữa lại đem đến cho hắn một mối nguy cơ đầy chết chóc.
"Ta đã rơi vào bẫy của các người rồi, không lẽ các ngươi còn muốn trốn ở một bên đánh nén, không dám ra ngoài đối diện với ta?" Híp mắt liếc nhìn về một phía, Diệp Khôn lạnh lùng nói ra một câu.
"A! Vậy mà ngươi có thể phát hiện ra hành tung của bọn ta." Theo sau lời nói của Diệp Khôn, đột nhiên ở phía trước cách hắn hơn năm mươi trượng truyền đến một tiếng kinh hô đầy kinh ngạc.
Dứt lời, không gian chỗ đó vặn vẹo một hồi, ngay lập tức xuất hiện ba bóng người đang đứng ở đó, ba người này đều là thiếu niên còn rất trẻ, tuổi tác nhìn có vẻ ngang nhau, ước chừng mười bảy mười tám tuổi mà thôi, trên mặt mỗi người đều tỏ ra vẻ khó tin khi Diệp Khôn phát hiện ra hành tung của mình.
Xem ra Diệp Khôn cũng không phải là kẻ bình thường, hơn nữa họ có thể cảm nhận được linh áp từ trên người hắn toả ra đã đạt tới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn rồi. Cho nên bọn họ không dám khinh xuất, đồng thời đều đem ánh mắt đề phòng đặt trên người hắn.
Ba người này không phải ai khác, họ chính là người của Tam đại gia tộc, Tịnh Hoài Vân, Diệp Đĩnh Chi và Lưu Thiên Bình.
"Hoá ra là ba người các ngươi, không nghĩ tới người của tam đại gia tộc cũng bày ra cái trò này hòng giết người đoạt bảo a." Nhìn thấy chân diện mục của ba người, Diệp Khôn nhận ngay ra lai lịch của bọn họ, bèn lên tiếng nói.
"Hừ! Lại là tiểu tử của Ngũ Hành Phái." Thấy Diệp Khôn nói toẹt ra mục đích của mình như vậy, đám người của tam dại gia tộc sắc mặt hơi đổi, Tịnh Hoài Vân khẽ hừ nhẹ một tiếng nói.
"Nói như vậy thì các ngươi ở chỗ này đã sát hại huynh đệ đồng môn của ta?" Nghe ngữ khí của Tịnh Hoài Vân như vậy, tinh quang trong mắt Diệp Khôn loé lên, lạnh lùng nói.
"Vậy thì đã sao? Ai bảo hắn không biết thức thời. Ngươi cũng vậy, thức thời thì giao ra toàn bộ những gì thu hoạch được ở đây cho bọn ta, như vậy bọn ta sẽ để cho ngươi một con đường sống, nếu không thì..." Diệp Đĩnh Chi nhếch miệng lên cười nói.
"Không thì sao? Các ngươi cũng sẽ giết ta rồi đoạt lấy bảo vật?" Không đợi cho Diệp Đĩnh Chi nói hết câu, Diệp Khôn cắt lời hắn lên tiếng hỏi.
"Chỉ dựa vào ba người các ngươi sao? Có vẻ các ngươi hơi tự tin a?" Ngừng lại một chút Diệp Khôn gằn giọng nói.
"Hừ. Ngươi cũng mạnh miệng a, đã ở trong Phục Nghê Trận của bọn ta mà còn dám lên mặt, xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ rồi." Từ nãy đến giờ không lên tiếng, lúc này thấy lời nói của Diệp Khôn có ý coi thường ba người, Lưu Thiên Bình hừ lạnh một tiếng nói.
"Phục Nghê Trận? Không nghĩ tới các ngươi lại có thể bày ra được trận pháp bậc này, xem ra nhờ vào nó cho nên các ngươi mới được bình an tới chỗ này đây." Vừa nghe thấy ba chữ Phục Nghê Trận, trong lòng Diệp Khôn khẽ động, đối với trận pháp này hắn đã từng được thấy và nghe qua cho nên biết rõ về nó.
Lần trước khi ở Tụ Huyền Trai hắn đã từng thấy qua Phục Nghê Trận một lần, chỉ là khi đó trận pháp này vẫn chưa được bày xong, hơn nữa đó chỉ là vật mẫu được trưng bày ở đó mà thôi.
Theo như người ở Tụ Huyền Trai cho biết, Phục Nghê Trận là một loại trận pháp mang tính chất giam cầm khi ở bên trong trận, còn nếu ở bên ngoài trận thì nó sẽ có tác dụng che mắt người khác bằng huyễn thuật được sinh ra từ trận pháp.
Chính nhờ vào huyễn thuật này cho nên khi một tu sĩ bày trận này ra, và dùng một chút tiểu xảo nữa sẽ rất dễ để dụ con mồi vào tròng.
Hơn thế nữa, Phục Nghê Trận này thường là trận pháp chuyên dùng của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên.
Mặc dù Phục Nghê Trận chỉ có tác dụng giam cầm, nhưng uy lực của nó tương đối lớn, bình thường nếu một tu sĩ Trúc Cơ Trung kỳ bị vây ở bên trong thì rất khó có thể phá trận để trở ra ngoài, nếu muốn thì phải giết chết người bày ra trận pháp hoặc là có người ở bên ngoài trận giúp đỡ phá trận mới được.
Trận pháp này bày bố cũng không phải đơn giản, căn bản là những thứ để tạo lên nó không phải là phàm vật bình thường, chúng đều là tài liệu rất chân quý không phải ai cũng có thể có.
Thường thì chỉ có những tu sĩ đại tài hoặc là cao thủ Kết Đan Kỳ, hoặc là tông môn gia tộc mới có đủ lực để có được nó.
Độ chân quý của Phục Nghê Trận như vậy, đừng nói là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường cũng khó mà có được đấy.
Đằng này đám người Lưu Thiên Bình lại có được nó, khả năng là do đại thủ bút của Tam đại gia tộc rồi.
Xem ra với việc tham gia thí luyện Bảo Vân Ngọc Tháp lần này cả ba nhà đã bắt tay với nhau, và kỳ vọng rất lớn vào ba người bọn Lưu Thiên Bình đây, nếu không thì bọn họ cũng không dễ gì có được Phục Nghê Trận để dùng đấy.
Thông tin về Phục Nghê Trận loé lên trong đầu Diệp Khôn, nhưng hắn vẫn không nghĩ tới tại sao ba người này lại đồng thời ẩn bên trong trận, đáng lý ra bọn họ phải ở ngoài trận mới phải, như vậy thì mới dễ dàng đối phó với hắn chứ.
Chỉ có một khả năng xảy ra, sở dĩ bọn họ trực tiếp ở trong trận là muốn động thủ ngay trong này, vì họ không muốn để người khác biết tới việc làm của họ.
Dù gì thì nếu ở bên ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện ra được điều gì cả, tất cả đã bị huyễn thuật che mắt hết rồi, rất khó có thể nhìn thấu được những việc xảy ra ở bên trong.
Trừ khi người ở ngoài có được thần thức thật cường đại, như vậy thì mới có thể thấy được đấy.
Diệp Khôn nghĩ như vậy đúng là có căn cứ của hắn, nếu không khi ở bên trong trận mà xảy ra tranh đấu, thì người ở bên ngoài trận sẽ biết được ngay, đây là điều đám người Tam đại gia tộc không hề muốn đấy.
"Như thế nào? Ngươi muốn bó tay chịu trói hay là để huynh đệ ta ra tay?" Thấy bộ dạng của Diệp Khôn như vậy, Diệp Đĩnh Chi lành lùng nói.
"Hắc hắc, muốn ta bó tay chịu trói để các ngươi chiếm tiện nghi của ta? Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của các ngươi tới đâu đã." Diệp Khôn cười lớn cuồng tiếu nói.
Dứt lời, Thuỷ Linh Kiếm trong tay Diệp Khôn được rút ra khỏi vỏ, ngay lập tức uy áp và một luồng hàn khí bức người từ trên thân kiếm toả ra, khiến cho đám người tam đại gia tộc ở phía trước cảm thấy ớn lạnh.
Kiếm vừa được tuốt ra khỏi vỏ, cơ thể Diệp Khôn cũng loé lên biến thành một đạo tàn ảnh lấy tốc độ rất nhanh hướng ba người đâm tới.
"Không tốt! Là pháp khí nhất giai trung phẩm thuỷ thuộc tính, mau tránh."
Thấy Diệp Khôn ra tay chớp nhoáng, đám người Lưu Thiên Bình kả kinh, sau khi nói ra một câu, toàn thân ba người loé lên rồi biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện thì đã thấy mỗi người đứng ở một góc, đồng thời cũng đem linh quang hộ thể và pháp khí của mình tế ra.
Cùng lúc đó chỗ ba người vừa đứng ảo ảnh nhoáng lên, thân hình của Diệp Khôn hiện ra, Thuỷ Linh Kiếm chém vào khoảng không mất đi mục tiêu.
Không đợi cho đối phương kịp phản ứng gì, ngay khi thất thủ Diệp Khôn liền xoay người biến chiêu ngay.
Chỉ thấy hai chân hắn dịch chuyển, thi triển Ảo Ảnh Mê Tung Bộ, đồng thời Thuỷ Linh Kiếm vung lên xuất ra liên tiếp mấy chiêu hướng về ba hướng đâm tới.
Nhìn vào thì thấy ảo ảnh của Diệp Khôn loé lên, thi triển kiếm quyết tấn công về đối phương như là một kiếm khách ở thế tục vậy.
"Đây là thứ công pháp gì? Tại sao ta thấy nó không giống với công pháp của người tu tiên vậy, rõ ràng trực tiếp dùng pháp khí tấn công bọn ta." Nhìn thấy hành động của Diệp Khôn, ban đầu cả ba người ngẩn ra, sau đó Tịnh Hoài Vân thì thào lên tiếng nói.
"Đây rõ ràng là võ công của người thế tục, nhưng tại sao nó lại khiến cho ta cảm giác rất nguy hiểm như vậy?" Ở bên này Diệp Đĩnh Chi chợt như nhận ra điều gì cũng thốt lên nói.
"Mặc kệ đó là thứ gì, hai huynh không phải quan tâm làm gì, nhanh chóng giết chết hắn đi, không thể kéo dài thời gian được." Lưu Thiên Bình cũng thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh trong mắt hắn loé lên một tia sát khí nói.
Dứt lời, Lưu Thiên Bình đem pháp khí của mình là một Cự Phủ tế lên, ngay lập tức Cự Phụ đón gió biến lớn lên cỡ hơn một trượng, đồng thời uy áp thật kinh người từ thân nó toả ra, rõ ràng nó là một pháp khí nhất giai trung phẩm.
Không hề chần chừ, Lưu Thiên Bình đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên Cự Phủ, ngay lập tức hào quang trên thân Cự Phủ loé lên rồi lấy tốc độ rất bắn về phía hư ảnh của Diệp Khôn đang lao tới.
Bên kia, Diệp Đĩnh Chi và Tịnh Hoài Vân cũng cùng một động tác, hai người tế ra lần lượt là một cây Thiết Phiến và một thanh Hắc Sát Phi Đao, uy áp từ chúng toả ra so với Cự Phủ của Lưu Thiên Bình không khác nhau là mấy, hiển nhiên chúng cũng là pháp khí nhất giai trung phẩm.
Pháp khí vừa được tế ra liền biến lớn lên hơn một trượng, sau khi nhận được pháp quyết thúc dục của mỗi người, chúng liền gào thét hướng về hư ảnh của Diệp Khôn đánh tới.
"Choang...đinh đang..." Từng tiếng va chạm của kim khí vang lên.
Ba hư ảnh của Diệp Khôn sau khi va chạm với pháp khí của ba người kia liền loé lên rồi tụ lại một chỗ, nhưng còn chưa kịp tụ lại thành hình lại tách ra biến chiêu tấn công tiếp.
Lần này không như lần trước, Diệp Khôn nhoáng lên xuất ra hơn chục đạo kiếm khí đánh về ba phía đón lấy pháp khí của đối phương.
Riêng mình hắn, đột nhiên tung người nhảy lên trên cao, sau đó hai tay nắm chặt đốc kiếm chỉ thẳng lên trời, đồng thời pháp lực trong người hắn được dẫn động lưu chuyển rất nhanh chảy về đan điền rồi đi vào bên trong thanh tiểu kim kiếm ở trong đó.
"Bành" một tiếng ở bên trong đan điền hắn vang lên.
Ngay lập tức hình ảnh tiểu kiếm ở phía trước Lam Ngọc xảy ra dị biến.
Chỉ thấy hư ảnh kim kiếm chớp loé lên liên tục, sau đó từ bên trên thân của kim kiếm phóng thích ra hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí mỏng như sợi tơ, số lượng kiếm khí này nối đuôi nhau tiến nhập vào kỳ kinh bát mạch của hắn.
Theo đó chúng chạy khắp cơ thể của hắn rồi cuối cùng theo hai cánh tay tiến nhập vào bên trong Thuỷ Linh Kiếm.
Ngay lập tức, từ trên thân Thuỷ Linh Kiếm bộc phát ra ngàn vạn tia kiếm khí với khí thế thật kinh người, chúng mang theo âm phong lạnh thấu xương khuếch tán ra ngoài.
Nhất thời phía trên đầu Diệp Khôn kiếm khí ngập trời, chúng liên tục được phóng thích ra, sau đó từng tia kiếm khí liền biến ảo thành từng thanh tiểu Thuỷ Linh Kiếm tràn ngập bầu trời, nhưng rõ ràng khi chúng hình thành liền quy tụ lại một chỗ không hề phân tán ra bên ngoài như kiếm khí nữa.
Từng thanh tiểu Thuỷ Linh Kiếm do kiếm khí biến ảo ra nối đuôi nhau tạo thành hư ảnh một thanh Kiếm Tiên cao lớn hơn trục trượng chĩa thẳng lên trời, từ trong đó bộc phát ra một uy áp đáng sợ, khiến cho toàn bộ bầu trời biến sắc, cỏ cây hoa lá xung quanh cũng phải run lên vì lạnh lẽo.
Vạn Kiếm Quy Tông.
Diệp Khôn đã thi triển ra Vạn Kiếm Quy Tông, hắn muốn một chiêu này kết thúc đối phương, sớm phá trận đi ra, vì thời gian không cho phép hắn dây dưa với đám người này thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.