Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 136: Bảo Vân Ngọc Tháp




Cách Ngũ Hành Phái khoảng sáu trăm dặm về phía tây là một vùng đất khô cằn, linh khí ở đây rất chi là mỏng manh, thi thoảng mới có một vài chỗ tương đối nồng đậm một chút. Nhưng đem so sánh với những nơi khác, cũng không đáng để nhắc tới.
Nơi đây đúng là Tây Dương Lĩnh thuộc địa bàn của Ngũ Hành Phái.
Bình thường ở đây rất ít khi nhìn thấy có người qua lại, nếu có cũng chỉ là một vài đệ tử của Ngũ Hành Phái được phân công đề cử tới chỗ này tuần tra mà thôi.
Có điều mấy ngày gần đây vùng đất không mấy ai lui tới này lại một hồi náo nhiệt. Trong một ngày, đếm sơ qua cũng phải có vài chục người, thậm trí cả trăm người từ nhiều hướng khác nhau đi tới.
Thông thường những người này đều tạo thành một đội khoảng tám chín người cùng đi, dẫn dầu các nhóm hầu hết đều là cao thủ Trúc Cơ Kỳ. Thi thoảng mới bắt gặp một số người lẻ loi đi tới. Đa phần bọn họ đều có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười trở lên. Mục đích của bọn họ, đều là hướng tới trung tâm của Tây Dương Lĩnh đi tới.
Lúc này, bên ngoài sát biên vùng trung tâm của Tây Dương Lĩnh có hai đạo độn quang một hồng, một thanh từ phía chân trời xa xa kích bắn tới, thuận theo xoay quanh một vòng rồi dừng lại ở trên không. Độn quang thu lại, xuất hiện bóng dáng của hai người. Hai người này không phải ai khác, đúng là Diệp Khôn và Dương Lâm.
“Dương huynh, chỗ này đúng là Tây Dương Lĩnh?” Diệp Khôn đem ánh mắt liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, cảm giác được chỗ này linh khí rất mỏng manh, trong lòng có phần nghi hoặc quay sang bên cạnh hỏi.
“Không sai! Đúng là Tây Dương Lĩnh, qua ngọn núi phía trước, là chúng ta sẽ tiến nhập vào trung tâm, cũng là chỗ tọa lạc của Bảo Vân Ngọc Tháp.” Dương Lâm cũng đảo mắt qua một lượt, rồi mỉm cười với Diệp Khôn gật đầu nói.
“Ân! Thế nhưng đệ cảm thấy khó hiểu, theo huynh nói chỗ chúng ta đang đứng cũng là sát biên với vùng trung tâm rồi, tại sao đệ vẫn không cảm thấy có cấm chế phòng hộ a?” Diệp Khôn gật đầu, tay khẽ mâm mê cằm, tỏ vẻ suy nghĩ nói.
“Cấm chế phòng hộ đương nhiên là có, nhưng ở trung tâm mới có, phạm vi cũng không rộng đến mức ra tới ngoài này đâu. Từ trung tâm tính ra cũng chỉ ở trong phạm vi bán kinh năm mươi dặm mà thôi. Chỗ chúng ta đang đứng, vẫn còn cách chỗ đó hai mươi dặm nữa đấy.” Dương Lâm mỉm cười giải thích.
“A! Đệ đã rõ rồi! Chúng ta cũng tới thôi. Theo tính toán chỉ còn vài canh giờ nữa là đến giời mở cửa rồi.” Diệp Khôn tỏ vẻ đã hiểu, cười nói.
Dương Lâm nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, liền hóa thành độn quang nhằm hướng trung tâm Tây Dương Lĩnh kích bắn tới. Diệp Khôn cũng theo đó, hóa thành độn quang kích bắn theo.
***
Trung tâm của Tây Dương Lĩnh.
Trên một quảng trường bán kính rộng cỡ hơn năm trăm trượng có rất nhiều tu sĩ đang im lặng ngồi chờ ở dưới, đếm sơ qua cũng phải trên ngàn tu sĩ có thừa. Tất cả bọn họ, phần đông đều có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười trở lên. Theo trang phục khác nhau của mỗi người, bọn họ đều là người của lục đại môn phái, thi thoảng cũng có vài người của tam đại gia tộc.
Những người này không ai bảo ai đều ngồi yên một chỗ, bao vây lấy một tòa tháp ngọc có năm tầng lớn cỡ chục trượng vào bên trong.
Đây đúng là Bảo Vân Ngọc Tháp
Tòa tháp này ngoại trừ toàn bộ vật liệu kiến tạo lên nó đều được dùng bằng một loại ngọc thạch nào đó không biết tên, bề ngoài nhìn cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Nó cũng chẳng khác gì những tòa tháp bình thường, được xây dựng ở phàm tục là mấy.
Tuy là như vậy, nhưng đối với phàm nhân mà nói, một tòa tháp được xây dựng bằng ngọc thạch như thế này, cũng khiến người ta nhìn vào mà kinh sợ rồi. Còn đối với người tu tiên thì chẳng đáng nhắc tới làm gì.
Có điều, nghĩ thì như vậy, nhưng Bảo Vân Ngọc Tháp này được lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới nay. Lai lịch rất thần bí, chỉ biết nó chính là một kiện không gian trí bảo, bên trong là một vùng thiên địa mới rất đặc thù, khác xa so với bên ngoài. Hơn nữa, bên trong chứa đựng rất nhiều thiên tài địa bảo, khiến cho các tu sĩ ai cũng thèm muốn.
Nhưng muốn vào được bên trong Bảo Vân Ngọc Tháp cũng không hề đơn giản chút nào. Nhất thiết phải có lệnh bài đặc thù do Ngũ Hành Phái phân phát mới có thể vào được. Đặc biệt, những tu sĩ tu vi Trúc Cơ Kỳ trở lên vô phương tiến vào đấy.
Cũng vì điểm này, mà từ thời thượng cổ cho tới nay, Bảo Vân Ngọc Tháp mới có thể tồn tại cho đến bây giời, không có bị người khác cướp đi.
Mặc dù vậy, cũng không hẳn là không có người để tâm đến, trước đây cũng có một vài lão quái vật cấp bậc Nguyên Anh ở nơi khác tới đây hòng cướp đoạt Bảo Vân Ngọc Tháp, với chủ ý mang về tông môn gia tộc, để cho đám môn nhân đệ tử, hậu bối sử dụng.
Trước sự việc đó, lục đại môn phái, nhất là Ngũ Hành Phái, rất lo lắng, ai cũng nghĩ Bảo Vân Ngọc Tháp sẽ bị người ta cướp đi. Nhưng một màn diễn biến sau đó lại khiến người ta kinh ngạc. Những lão quái vật cấp bậc Nguyên Anh đó dùng mọi thủ đoạn, cũng không thể tiếp xúc, làm gì được bảo tháp.
Nguyên nhân chính là, mỗi lần ra tay, bọn họ đều bị một tầng cấm chế rất quỷ dị từ bên trong ngọc tháp tự phát ra ngoài, hóa giải toàn bộ công kích cũng như thủ đoạn của bọn họ, khiến cho họ thúc thủ vô sách, không làm gì được. Đến cuối cùng thì hậm hực bỏ đi.
Kể từ đấy trở đi, cũng chẳng còn ai có tâm tư đến Ngũ Hành Phái mà cướp đoạt ngọc tháp nữa.
***
Diệp Khôn và Dương Lâm sau khi từ cửa báo danh tiến vào quảng trường, cũng tùy tiện tìm lấy một chỗ trống ngồi xuống.
Nhìn lên bảo tháp trước mặt, Diệp Khôn hai mắt nhíu lại, sắc mặt có chút thay đổi, âm thầm đánh giá qua một lượt, sau đó, quay sang Dương Lâm truyền âm nói: “Dương huynh, đây đúng là Bảo Vân Ngọc Tháp a?”
“Đúng là nó! Sư đệ có gì không ổn sao?” Thấy thái độ của Diệp Khôn có chút khó hiểu, Dương Lâm cũng truyền âm lại hỏi.
“Không có gì? Đệ chỉ cảm thấy nó dường như rất đặc biệt mà thôi.” Diệp Khôn nghe vậy, thản nhiên truyền âm nói.
“Không sai! Lần đầu nhìn thấy bảo tháp ta cũng có cảm giác như đệ. Đúng là từ bên trong ngọc tháp toát ra một khí chất rất đặc biệt mà từ trước đến nay cũng chưa thấy ai lý giải được cả.” Dương Lâm khẽ gật đầu nói.
“Phải rồi! Dương huynh. Chỗ này đếm sơ qua cũng có hơn ngàn tu sĩ như chúng ta, chẳng nhẽ tất cả bọn họ đều tiến vào Bảo Vân Ngọc Tháp sao?” Diệp Khôn khẽ đảo mắt qua một vòng quang quảng trường, tinh quang trong mắt lóe lên một cái hỏi.
“Không! Mỗi lần tiến vào Bảo Vân Ngọc Tháp tối đa chỉ được năm mươi người. Bổn môn có mười người chia đều cho năm phân đà, mỗi phân đà hai người. Năm môn phái còn lại, bình thường mỗi môn phái được năm người tiến vào. Nhưng nghe nói năm nay, mỗi môn phái được tăng thêm hai danh ngạch, vậy là mỗi môn phái có bảy người. Còn năm danh ngạch, thì tam đại gia tộc, mỗi gia tộc được một người tiến vào. Còn lại hai danh ngạch, sẽ được nhường cho hai tán tu. Những người còn lại, bọn họ đều là đệ tử của các môn phái, hoặc là gia tộc, hoặc là tán tu, tới xem náo nhiệt mà thôi.” Dương Lâm thấy Diệp Khôn hỏi, truyền âm giải thích.
“Ồ! Không nghĩ tới chỉ có năm mươi người tham gia thí luyện thôi. Mà lần này, Mộc Linh Đường, vậy mà chỉ có ta với huynh tham gia. Còn nữa, những môn phái hay gia tộc được tham gia thì không cần nói, chắc cũng có quan hệ gì đó với bổn môn. Nhưng còn tán tu kia, đệ thật không hiểu, vì sao bọn họ lại được tham gia a?” Diệp Khôn hơi kinh ngạc, hỏi.
“Hắc hắc. Mộc Linh Đường chỉ có ta với đệ tham gia là điều hiển nhiên rồi. Vốn dĩ, số người đủ tiêu chuẩn của phân đà chúng ta rất ít, mà đa số những người đạt tiêu chuẩn, đều đã tham gia ít nhất một lần rồi, và cũng đã đạt được những gì họ cần. Hơn nữa, thời gian gần đây, hầu hết bọn họ đều bận sự vụ và tu luyện, cho nên chẳng có ai còn thời gian để tham gia nữa. Đáng ra danh ngạch của ta và đệ, sẽ bị phân đà khác chiếm mất. Nhưng cũng may, lúc đó ta kịp thời tiến giai và cũng muốn thử sức mình, nên đã đề nghị với sư phụ dành lại. Vừa vặn biết đệ ở Dược Linh Cốc, nên ta mới mời đệ đấy, không thì ta cũng đã mời người khác. Còn về những tán tu kia được tham gia là vì trước khi Bảo Vân Ngọc Tháp mở cửa khoảng nửa năm, bổn môn sẽ đưa ra một số nhiệm vụ ngoại tuyến, thu thập một số dược vật, hoặc tin tức hoặc... Chỉ cần bọn họ đến đăng ký, tiếp nhận nhiệm vụ và hoàn thành trong thời gian nhanh nhất. Lúc đó sẽ dựa theo số danh ngạch còn thừa nhường cho bọn họ. ” Dương Lâm mỉm cười, truyền âm nói.
“Thì ra là như thế!” Diệp Khôn gật đầu, nghe Dương Lâm giải thích, hắn đã hiểu.
“Những lần trước thì danh ngạch cho tán tu tham gia đáng ra là có ba danh ngạch, và tam đại gia tộc là có bốn danh ngạch cho mỗi tộc, nhưng không hiểu lý do gì mà năm nay lại co sự thay đổi, theo ta nghĩ việc này chắc là có liên quan tới việc Bảo Vân Ngọc Tháp bị lùi thời gian mở cửa.” Dương Lâm nói tiếp.
“Ồ! Lại có chuyện này?” Diệp Khôn kinh ngạc ồ lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.