Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 119: Thăm Hỏi




Những ngày tiếp theo, Diệp Khôn một bên sao chép điển tịch ra ngọc giản, một bên tiến nhập vào trong Lam Ngọc hảo hảo nghiêm cứu.
Chẳng mấy chốc, với thời gian gần một năm ở trong Lam Ngọc, Diệp Khôn đã đem toàn bộ những gì được ghi trên điển tịch, ghi nhớ hết trong đầu.
Thời gian đầu tìm hiểu y thư, Diệp Khôn chăm chú nghiên cứu, cứ như thế phải mất gần một năm trời, hắn mới có thể lĩnh ngộ được hết chỗ điển tịch này.
Cũng may, từ nhỏ hắn theo Hà đại phu. Cho nên, kiến thức căn bản của y thuật, hắn cũng đã lắm rất vững vàng. Bởi vậy, hắn lắm bắt rất nhanh, nói một cách chính xác hơn, dường như hắn cũng có một chút thiên phú về y thuật vậy.
Hơn nữa, trời sinh hắn vốn thông minh, cùng với việc hắn là người tu tiên, khác xa so với người bình thường. Cho nên, với một đống điển tịch nhiều như vậy, cuối cùng hắn cũng thấu triệt ghi nhớ trong đầu.
Lúc đầu có vẻ thuận lợi, cứ tưởng chỉ mất một vài tháng, nhưng hắn thật không ngờ tới, phải mất những gần một năm trời thời gian.
Kể từ đấy, y thuật của hắn cũng coi như là có chút thành tựu. Tuy nhiên,ở tu tiên giới vẫn chưa đáng nhắc tới, nhưng so với Hà đại phu năm xưa, chỉ có hơn chứ không có kém.
Nếu cho hắn thêm thời gian, rất có thể hắn sẽ vượt qua cả Trương Vĩnh, và có khả năng trở thành Luyện Đan Tông Sư đấy.
Theo như Trương Vĩnh nói, bên trong dược viên có hơn một ngàn loại dược thảo khác nhau, nhưng trên thực thế, Diệp Khôn đã xem qua, cũng không quá đáng trên năm trăm loại mà thôi.
Một nửa số còn lại, đều là dược độc. Tuy nhiên, độc tính của những loại này cũng không nguy hiểm cho lắm. Ngược lại, dùng nó phối chế cùng với dược thảo, thì sẽ luyện chế ra được phần lớn đan dược có lợi.
Mặc dù vậy, trong số dược độc đó, Diệp Khôn cũng gặp được hơn mười gốc độc tính rất nguy hiểm.
Dược thảo và dược độc ở đây tuy nhiều, nhưng hỏa hầu cũng không quá đáng vượt quá một trăm năm. Trong đó, đa số là chỉ đạt hỏa hầu trong khoảng ba mươi đến sáu mươi năm, còn lại một phần nhỏ đạt hỏa từ bảy mươi tới một trăm năm.
Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều hạt giống, cũng như cây con đã và đang được nhân giống.
Đem tất cả những gì ở chỗ này lắm rõ trong lòng bàn tay, Diệp Khôn rất cảm khái.
Đúng là tu tiên giới có khác. Dược thảo có trăm ngàn chủng loại, không như ở thế tục, nhiều lắm cũng chỉ kể ra được một vài trăm loại mà thôi. Có điều những loại dược thảo đó chỉ có tác dụng với người bình thường, còn đối với người tu tiên, tác dụng tuy cũng có, nhưng chẳng đáng nhắc tới, có cũng như không.
Nếu thực sự có, thì cũng cần phải đạt tới hỏa hầu ít nhất năm mươi năm trở lên, mới miễn cưỡng thỏa mãn.
***
“Thật không nghĩ tới, phải cần thời gian lâu như vậy, mới có thể đem toàn bộ chỗ này lĩnh ngộ được. Bất qua, theo như điển tịch ghi lại, đây cũng là những dược thảo phổ thông mà thôi. Còn rất nhiều kỳ hoa dị thảo trân quý đến mức có thể ngộ không thể cầu nữa mà mình chưa biết.”
Một mình ngồi trong căn phòng nhỏ, đang ở trạng thái nhập định, đột nhiên Diệp Khôn mở trừng hai mắt ra, miệng thì thào nói.
Đợi một lúc sau, hắn lại tiếp tục thì thào.
“Tuy chỗ này chủng loại có tầm một ngàn, nhưng số lượng lại rất nhiều. Hơn nữa hạt giống cũng khá nhiều, linh khí lại dồi dào như vậy, mức độ sinh trưởng của chúng cũng khá nhanh so với bình thường. Chẳng trách có thể đáp ứng được nhu cầu của toàn bộ Ngũ Hành Phái. Tổ tiên của Ngũ Hành Phái cũng thật là một vị kỳ tài, có thể bày ra Tụ Linh Thiên Tinh Trận ở chỗ này, để thúc dục sinh trưởng của dược thảo.”
Nói xong, Diệp Khôn liền đứng dậy đi ra ngoài cửa. Hắn vươn vai vài cái, đồng thời ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu.
“Thật là thoải mái!”
Sau đó, bàn tay Diệp Khôn khẽ lật, một cái ngọc giản liền xuất hiện trong tay hắn. Cầm ngọc giản đặt lên trán, thần thức của hắn tràn vào bên trong ngọc giản xem qua một lượt.
“Bồi Dương Đan, Tẩy Linh Đan, Hồi Xuân Đan, xem ra cũng phải luyện chế một ít. Chỗ này dược liệu phong phú, mình cũng lên lợi dụng một chút. Hai loại kia không nói, riêng Hồi Xuân Đan yêu cầu hảo hầu của dược thảo khá cao. Nhưng như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần động chút tay chân là được thôi.” Một khắc sau, Diệp Khôn bỏ ngọc giản xuống, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, tự nhiên nói.
Thu lại ngọc giản, Diệp Khôn không nhanh không chậm, đi tới dược viên. Nói là làm, hắn cũng không muốn trì hoãn, liền đi thu thập những dược thảo cần thiết để luyện chế ba loại đan dược kia.
Thế nhưng, Diệp Khôn còn chưa kịp hành động, đột nhiên một đạo kim quang từ bên ngoài Dược Linh Cốc xuyên qua cấm chế của Tụ Linh Thiên Tinh Trận, bay thẳng vào trong.
Diệp Khôn cả kinh, đôi lông mày nhíu lại. Theo phản xạ, chân bước qua một bên, thi triển mã bộ lui lại phía sau, toàn thân ở vào trạng thái đề phòng.
Nhưng một màn tiếp theo, lại làm cho Diệp Khôn kinh ngạc. Đạo kim quang kia vèo một cái bay đến trước mặt hắn, lẳng lặng phiêu phù trên đầu hắn.
“Truyền Âm Phù”
Khi nhìn rõ đạo kim quang kia là một tấm phù lục, Diệp Khôn liền nhận ra ngay đó là Truyền Âm Phù, hắn tỏ ra kinh ngạc hô lên.
Thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn cứ tưởng là người nào đó tập kích. Nhưng không ngờ lại là truyền âm phù, thảo nào nó có thể xuyên qua cấm chế của Tụ Linh Thiên Tinh Trận mà đi vào. Nhưng rốt cuộc là ai phát ra truyền âm phù cho hắn, thì nhất thời hắn không thể biết được.
Nghĩ rồi, Diệp Khôn phất tay một cái, một đạo kình phong từ ống tay áo bắn ra, cuốn lấy lá phù vào trong tay.
Đưa thần thức chìm vào bên trong phù lục, một lúc sau, tay hắn khẽ vẫy, truyền âm thù theo gió tung bay, ánh lửa lóe lên một cái, chỉ trong chớp mắt đã thành tro bụi.
“Nguyên lai là Mộc Chính Đoàn tới. Không biết lão ta tới đây có mục đích gì?” Biết được người truyền tin là Mộc Chính Đoàn, Diệp Khôn hơi nhíu mày thầm nghĩ.
“Hừ! Để xem thế nào, nhân cơ hội này, thử hỏi lão một số vấn đề xem sao.” Hừ lạnh một tiếng, Diệp Khôn thì thào nói một câu.
Thuận tiện, cánh tay Diệp Khôn khẽ lâng lên, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức một đạo lục quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, kích bắn lên trên lớp cấm chế của Tụ Linh Thiên Tinh Trận.
Theo đó, một màn quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy, chỗ cấm chế mà lục quang tiếp xúc, một hồi vặn vẹo, liền xuất hiện một thông đạo vừa vặn cho một người đi qua.
Thông đạo vừa mở, thoáng cái liền xuất hiện một bóng người, đứng cách Diệp Khôn khoảng mười trượng. Người này khoảng năm mươi tuổi, thân mặc lục bào, mặt mày tươi cười nhìn vào Diệp Khôn.
“Nguyên lai là Mộc tiền bối, à không, phải là Mộc sư thúc mới đúng. Không biết sư thúc tới chỗ này là có việc gì chăng?” Diệp Khôn thấy vậy, cũng một điệu cười cười, cung kính nói.
“Ha ha. Diệp Khôn, đã lâu rồi chúng ta chưa được ở một chỗ trò chuyện. Hôm nay lão phu tới, mục đích chỉ là thăm hỏi và hàn huyên cùng ngươi một chút thôi, không biết ngươi thế nào?” Mộc Chính Đoàn vẻ mặt vẫn như cũ, cười nói.
“Thì ra là vậy! Đệ tử thật có phúc a, không ngờ lại được sư thúc quan tâm đến. Như vậy đi, trước mời sư thúc vào trong nhà đã.” Diệp Khôn hơi kinh ngạc, nhưng sau đó tỏ ra kích động nói.
Mộc Chính Đoàn khẽ gật đầu, rồi cùng Diệp Khôn đi vào trong nhà.
Vào đến nhà, Mộc Chính Đoàn tùy tiện đến bên bàn gỗ ngồi xuống, còn Diệp Khôn thì cung kính đứng một bên.
Thấy thái độ của Diệp Khôn như vậy, Mộc Chính Đoàn cười ha hả nói.
“Diệp Khôn, ngươi với ta cũng là người quen cũ, hơn nữa có chút quan hệ, ngươi cũng không cần đứng đó, cứ ngồi xuống đi.”
“Sư thúc đã nói như vậy, đệ tử cũng không khách khí nữa, cung kính không bằng tuân mệnh vậy.” Diệp Khôn nghe vậy, cười nói.
“Ha ha. Như vậy mới đúng ý lão phu.”
“Sư thúc tới quá đột ngột, cho nên đệ tử không có chuẩn bị được gì để tiếp đãi, kính mong ngài lượng thứ.” Diệp Khôn nhìn lên trên mặt bàn thấy trống không, hơi áy láy nói.
“Cái này thì không cần, ngươi cứ tự nhiên, không cần để ý làm gì.” Mộc Chính Đoàn khẽ gật đầu nói.
“Đúng rồi! Ở chỗ này cũng đã một tháng rồi, ngươi cảm thấy thế nào?” Ngừng lại một lúc, đột nhiên Mộc Chính Đoàn hỏi.
“Đa tạ sư thúc đã quan tâm! Đệ tử ở chỗ này cũng rất tốt. Về cơ bản, đã nắm bắt được toàn bộ chỗ này rồi.” Diệp Khôn thấy Mộc Chính Đoàn hỏi thăm, trên mặt tỏ ra cung kính, nói.
“Ha ha. Không tệ! Mới có từng ấy thời gian, mà ngươi đã làm được điều ấy rồi. Quả nhiên ngươi không phải là người bình thường, xem ra ngươi đúng là có thiên tư về luyện đan a!” Nghe Diệp Khôn nói vậy, Mộc Chính Đoàn hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh cười nói.
“Sư thúc quá khen rồi, chẳng qua trước đây ở thế tục, đệ tử đã từng theo thầy học y, trên người cũng có chút hiểu biết. Vì vậy, đệ tử mới thuận lợi đem chỗ này nắm bắt. Tuy nhiên, đệ tử quả thật cũng không phải là lắm bắt hoàn toàn được chỗ này đấy.” Diệp Khôn khẽ lắc đầu, nói.
“Ồ! Thì ra là vậy!”
Mộc Chính Đoàn nghe vậy, tỏ ra hơi kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.