Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 117: Dược Linh Cốc




“Mộc sư đệ, ngươi trước tiên hãy mang bí thuật này đưa cho tiểu tử Diệp Khôn tu luyện, để hắn tu bổ thể chất linh căn đến trình độ tốt nhất.”
Hai người thì thào đàm phán rất lâu, đột nhiên Ngạo Vân Tử khẽ phất tay, hào quang lóe lên, một ngọc giản xuất hiện trước mặt Mộc Chính Đoàn, rồi nói.
“Sư huynh, không lẽ đây là…” Mộc Chính Đoàn nghe Ngạo Vân Tử nói vậy, chỉ hơi nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy!” Không đợi cho Mộc Chính Đoàn nói hết câu, Ngạo Vân Tử liền khoác tay, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ.
“Được! Đệ sẽ mang tới cho hắn.” Hiểu được ý tứ của đối phương, Mộc Chính Đoàn hai mắt lóe lên, sắc mặt hơi đổi một chút, mỉm cười nói.
Sau đó, Mộc Chính Đoàn ngón tay khẽ vẫn, liền thu lại ngọc giản cất vào trong người.
“Bí mật này vốn dĩ có năm người bọn ta biết, nhưng hiện tại Nam Chiêu Thành đã vẫn lạc, Hà sư huynh hiện không có ở bổn môn. Còn lại Vũ sư muội đang bế quan sinh tử, không biết khi nào mới có thể xuất quan. Vì vậy, chúng ta phải nhanh chóng bồi dưỡng tiểu tử kia tiến giai Trúc Cơ trong thời gian sớm nhất. Như vậy, kế hoạch của hai ta mới nắm chắc thành công.” Ngạo Vân Tử mêm mê cằm, trên mặt lộ ra vẻ giảo hoạt nói.
“Không sai! Đây là cơ hội tốt! Huynh trên người đã mang ba loại linh căn, còn đệ mới có hai. Chỉ cần hấp thu của tiểu tử kia, thì hai ta có thể cùng lúc đạt được truyền thừa của tổ sư rồi.” Mộc Chính Đoàn cười quỷ dị nói.
“Hắc hắc. Khôn tệ! Vậy việc bồi dưỡng hắn, huynh sẽ giao cho đệ xử lý. Đệ thấy thế nào?” Ngạo Vân Tử thấy vậy, cười hắc hắc nói.
“Tốt! Cứ như vậy đi!”
“Phải rồi, việc này tuyệt đối phải giữ bí mật, đừng để cho hai vị sư thúc biết được, nếu không kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại.” Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Ngạo Vân Tử vội lên tiếng nhắc nhở.
“Ân! Đệ biết rồi, cũng may hai vị sư thúc đang bế quan, chúng ta cứ thế bưng bít viêc này đi là được.” Mộc Chính Đoàn thoáng đổi sắc nói.
***
Tại một địa phương nằm phía sâu bên trong ngọn Mộc Linh Sơn, xung quang có rất nhiều loại thực vật đua nhau sinh trưởng, sức sống rất mãnh liệt. Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, mọc lên ở chỗ này.
Thi thoảng cũng có những tiếng hót của linh cầm, nghe thật êm tai. Thanh âm của nó thanh thúy, hơn hẳn những tiếng chim bình thường ở nhân gian nơi thế tục.
Cảnh sắc nơi đây khiến cho người ta có cảm giác lâng lâng, khó tả.
Linh khí nơi đây cũng cực kỳ nồng đậm, dường như cả Mộc Linh Sơn thì chỉ có chỗ này linh khí mới được như vậy.
Nhưng kỳ lạ là, khu vực này vậy mà không hề có một tu sĩ nào mở động phủ để tu luyện cả, chuyện này hẳn là phải có lý do của nó rồi.
Lúc này, ở đây không biết từ khi nào xuất hiện hai bóng người một già, một trẻ. Hai người đang lẳng lặng đứng nhìn về phía trước, người trẻ tuổi thi thoảng liếc mắt nhìn chỗ này, đảo mắt nhìn chỗ khia, dường như là họ đang thưởng thức cảnh sắc ở nơi đây.
Hai người này, không phải ai xa lạ, đúng là Diệp Khôn và lão giả Trương Vĩnh.
“Sư thúc! Sau này đệ tử sẽ ở chỗ này sao?”
Diệp Khôn thu lại ánh mắt đang chăm chú quan sát cảnh vật nơi đây, hít sâu vào một hơi, kích động nói.
“Ha ha! Không sai! Từ nay về sau ngươi sẽ ở chỗ này.”
Trương Vĩnh nghe vậy, cười nói.
Nói xong, cánh tay Trương Vĩnh khẽ động, một tấm lệnh bài bằng kim loại xuất hiện nằm trong tay hắn. Sau đó, hắn ném qua cho Diệp Khôn, thản nhiên nói.
“Đây là lệnh bài điều khiển trận pháp, cũng như xuất nhập Dược Linh Cốc, ngươi hãy giữ lấy.”
Diệp Khôn giơ tay lên, chụp lấy tấm lệnh bài, rồi đưa lên mặt xem qua một lượt. Chỉ thấy, bên trên lệnh bài có khắc đồ án một trận pháp rất phức tạp. Nhất thời, hắn không có nhận ra là loại trận pháp gì.
“Đi theo ta!”
Diệp Khôn còn đang suy nghĩ, thì Trương Vĩnh lên tiếng nói.
Nghe vây, Diệp Khôn thu lệnh bài cất đi, rồi theo sau Trương Vĩnh đi tới.
Đi được hơn mười trượng, đột nhiên Trương Vĩnh dừng lại. Tay lão bấm pháp quyết, đánh ra một đạo lục quang vào hư không, lục quang lóe lên một cái rồi biến mất tăm.
Đột nhiên, một màn quỷ dị xuất hiện.
Tại chỗ mà lục quang biến mất, không gian một hồi vặn vẹo, liền xuất hiện một thông đạo nhỏ, vừa đủ cho một người đi qua.
Thông đạo vừa xuất hiện, Trương Vĩnh không hề do dự, liền tiến lên bước vào trong, thoáng cái lão đã biết mất, không thấy bóng dáng đâu cả.
Thấy một màn này, Diệp Khôn hơi nhíu mày. Hai mắt chăm chú nhìn vào thông đạo trước mặt, hơi do dự một chút, cuối cùng trên mặt hắn cũng tỏ quyết đoán. Theo đó, hắn cũng tiến lên bước vào trong thông đạo.
Xuyên qua thông đạo, Diệp Khôn xuất hiện tại một địa phương hoàn toàn khác với bên ngoài.
Khiến cho Diệp Khôn cảm thấy kinh ngạc nhất là, ở chỗ này cảnh vật cũng rất chi là bình thường, nó cũng chỉ là một sơn cốc bình thường mà thôi. Chỉ có điều, linh khí ở đây cũng như ở ngoài, đều nồng đậm như nhau cả.
Đặc biệt, Diệp Khôn còn ngửi thấy hương thơm nồng đậm của dược thảo, có lẫn trong không khí, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy khoan khoái không thôi.
Hít vào một thơi thật sâu, Diệp Khôn đưa mắt nhìn vào Trương Vĩnh, đang đứng nhìn mình cười cười, nói.
“Sư thúc, chỗ này hẳn là Dược Linh Cốc?”
“Hắc hắc! Không tệ! Đây đúng là Dược Linh Cốc. Sau này, toàn bộ dược thảo phía trước kia đều do ngươi chăm lom.”
Trương Vĩnh cười hắc hắc nói.
“Toàn bộ dược thảo…Đây là…”
Vừa rồi tiến vào Dược Linh Cốc, Diệp Khôn còn chưa quan sát kỹ hoàn cảnh chỗ này. Bây giờ, nghe thấy Trương Vĩnh nói vậy, hắn vội đưa mắt nhìn về phía trước mặt. Đập vào mắt hắn là một dược viên rộng lớn, khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Nhất thời, đứng đực ra đó, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
“Ha ha! Chỗ này có hơn một ngàn loại dược thảo, từ phổ thông cho tới chân quý. Ngươi hãy từ từ lắm bắt rõ từng loại cho thật tốt, như vậy sẽ giúp ta nhiều hơn trong lúc luyện đan đấy.”
Thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy, Trương Vĩnh cười ha hả nói.
“Hả? Sư thúc nói là… ở chỗ này có hơn một ngàn loại dược liệu? Mà vãn bối phải ghi nhớ hết từng loại?” Diệp Khôn vừa định thần lại được một chút, thì lại nghe thấy Trương Vĩnh nói, khiến cho hắn phải giật mình.
“Không sai! Có điều, ngươi cũng không cần phải gấp. Thời gian còn nhiều, cứ từ từ tìm hiểu là được.” Trương Vĩnh mỉm cười nói.
“Vâng!” Diệp Khôn khẽ cau mày, nhưng cũng không biết làm thế nào hơn, đành gật đầu hiểu ý.
“Được rồi! Theo ta!”
Nói rồi, Trương Vĩnh dẫn Diệp Khôn đi vòng qua dược viên, đi tới một căn nhà không lớn lắm, nằm khuất sau dược viên.
Kiến trúc của căn nhà này so với nơi làm việc của một vị thầy thuốc ở thế tục không khác gì là mấy cả.
Trong nhà được chia làm ba gian, gian chính là nơi chế biến dược thảo, hai gian phụ dùng để chứa dược liệu đã qua chế biến, và một số dụng cụ chế biến khác, cùng với rất nhiều điển tịch về y dược. Bên cạnh đó, cũng có một gian phòng nhỏ, hiển nhiên là để dành cho việc nghỉ ngơi.
Bước vào bên trong căn nhà, Trương Vĩnh nhàn nhạt nói.
“Chỗ này sẽ là nơi làm việc và nghỉ ngơi của ngươi. Ở đây còn có rất nhiều điển tịch liên quan đến y dược, ngươi hãy chịu khó xem qua. Trong đó cũng có cả những tâm đắc về y thuật của ta, hẳn là cũng sẽ giúp ích cho ngươi.”
“Vâng! Có điều, đệ tử vẫn không hiểu? Theo như đệ tử biết, chỗ này là nơi sư thúc ở. Nhưng từ đầu đến giờ, đệ tử thấy trong lời nói của sư thúc biểu thị, hình như sư thúc sẽ không có ở chỗ này?” Diệp Khôn vâng một tiếng, rồi đem nghi hoặc trong lòng trực tiếp nói ra.
“Tiểu tử, ngươi quả nhiên là thông minh. Đúng vậy! Ta sẽ không có ở đây tròng vòng mười năm tới. Nhưng cứ cách nửa năm, ta sẽ quay lại đây một lần, để thu thập những dược liệu cần thiết cho việc luyện đan. Vì vậy, ngươi hãy làm cho tốt công việc của mình.” Trương Vĩnh nghe vậy, cũng không có biểu hiện gì, nói.
“Thì ra là vậy! Nhưng những dược liệu mà sư thúc cần là những thứ gì, xin ngài hãy cho đệ tử biết, để đệ tử còn chuẩn bị trước.”
Diệp Khôn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu nói.
“Cái này không cần, đến lúc đó,ta sẽ thông chi cho ngươi biết.”
Trương Vĩnh khoát tay nói.
“Được rồi, hiện tại chỗ này giao cho ngươi. Tất cả những gì cần phải làm ở đây, ta đã lưu lại trên ngọc giản này, ngươi hãy cầm lấy và cứ thế theo đó mà làm. Còn nữa, nếu như không được sự cho phép của ta, tuyệt đối không để cho kẻ nào vào chỗ này lấy dược thảo. Hãy nhớ kỹ đấy.” Tiếp đó, Trương Vĩnh khoát tay, ném cho Diệp Khôn một khối ngọc giản, nghiêm nghị nói.
Sau đó, không đợi cho Diệp Khôn nói thêm gì, Trương Vĩnh liền hóa thành một đạo cầu vồng bay ra khỏi Dược Linh Cốc.
“Ài! Lão già này cũng thật là… dẫn mình tới đây, phân phó xong cái là đi ngay. Thái độ của lão như vậy, không biết là có dụng ý gì đây? Thôi bỏ đi, trước mắt cứ biết như vậy đã.”
Diệp Khôn nhìn theo hướng Trương Vĩnh bay đi, thở dài một tiếng, thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.