Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 111: Mỗi Người Một Tâm Tư




“Hắc hắc. Điều đó là tất nhiên, ngươi cũng không cần bận tâm, trước hết chuẩn bị tốt việc kia đã.” Tà Liên thấy thái độ của Chu Tề như vậy, cũng không có tỏ ra bất mãn, cười hắc hắc nói.
“Ngươi yên tâm, tất cả đã được ta an bài, chỉ cần đến lúc đó ngươi có thể tiến giai Quỷ Phệ, giúp ta lấy được vật kia từ tay Ngạo Vân Tử là được rồi.” Chu Tề nghe Tà Liên nhắc nhở, nở một nụ cười quỷ dị, cũng nhắc nhở nói.
“Cái đó là đương nhiên. Hừ! Lần này tiến gia Quỷ Phệ, ta nhất định phải đánh chết tên khốn Ngạo Vân Tử, rút hồn luyện phách hắn, trả mối hận năm xưa. Nếu không phải hắn, thì ta cũng đâu có ra bộ dạng như thế này.” Nghe thấy tên Ngạo Vân Tử, Tà Liên nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng đầy oán hận.
“Được rồi, chỉ cần lúc đó ngươi tiến giai là có thể làm được việc này, hiện tại ngươi hãy hảo hảo quay về Ngõa Di Cương chuẩn bị cho tốt đi, nếu không có việc gì quan trọng, thì đừng có mạo hiểm tới gặp ta.” Hai mắt Chu Tề lóe lên, nhìn vào Tà Liên thở dài một cái, nói.
“Được! Cứ như vậy đi.” Tà Liên nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, sau đó nhàn nhạt nói một câu, rồi toàn thân hắn mờ đi, biến mất tại chỗ.
Đợi cho Tà Liên biến mất, Chu Tề nở một nụ cười quỷ dị miệng khẽ lẩm bẩm.
“Đợi đến lúc ngươi giúp ta đoạt được vật ấy, thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa. Nếu muốn sống, cũng chỉ có thể là quỷ lô của ta mà thôi hắc hắc.”
Nói rồi, Chu Tề đi đến bên vách tường, đưa tay lên gõ nhẹ lên bề mặt một cái. “Cạch” một âm thanh nhỏ vang lên, toàn bộ vách tường trước mặt hắn chầm chậm chuyển động hướng lên trên. Chỉ trong vài nhịp thở, vách tường dừng lại, xuất hiện trước mặt Chu Tề là một thông đạo đi sâu xuống mặt đất.
Thông đạo vừa mở, Chu Tề không hề do dự trực tiếp bước vào trong, sau khi hắn bước vào lại nghe “cạch” một tiếng nữa. Vách tường lại chầm chậm chuyển động xuống, cuối cùng gian phòng lại trở lên yên tĩnh, dường như chưa từng có chuyện gì sảy ra cả.
Bên này, tại một thạch động nằm sâu bên trong vùng trung tâm của Ngõa Di Cương, ánh sáng lóe lên một cái, một đạo ảo ảnh liền xuất hiện, ảo ảnh này đúng là Tà Liên.
Vừa xuất hiện, Tà Liên đảo mắt nhìn qua thạch động một lượt, sau đó cười lớn nói: “Chu Tề, ý đồ của ngươi như thế nào, chẳng nhẽ ta không nhận ra, nếu ngươi đã dám tính toán trên người của ta, vậy thì cũng đừng trách ta vô tình, sau khi tiến giai Quỷ Phệ và lấy được vật kia, thì ta cũng lấy luôn hồn phách của ngươi để tẩm bổ, củng cố cảnh giới một phen. Hắc hắc.”
Nói xong, Tề Liên hóa thành một dạo quỷ khí, lấy tốc độ rất nhanh lao ra ngoài thạch động, chớp mắt vài cái, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
***
Cùng thời gian đó, tại một nơi cách Phù Tinh Trấn hơn một ngàn dặm, bên trong một động phủ nằm trên đỉnh một ngọn núi cao, mức độ linh khí ở đây rất dồi dào, nồng đậm.
Bên trong động phủ, một thanh niên dung mạo anh tuấn, đang ngồi nhắm mắt nhập định, mà uy áp trên người hắn tỏa ra, vậy mà một thân khí tức thật kinh người, ngay cả Chu Tề cũng không sao sánh nổi. Theo như khí tức trên người thanh niên thả ra, hắn vậy mà đã bước vào cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, tùy thời có thể đánh sâu vào cảnh giới Kết Đan rồi.
Đột nhiên, một đạo kim quang từ bên ngoài động phủ bay vút vào, hai mắt thanh niên mở bừng ra, một cánh tay tùy ý giơ lên, chụp lấy đạo kim quang đó vào trong tay.
Truyền Âm Phù.
Thanh niên khẽ nhướng mày, thần thức thả ra, chui vào bên trong lá phù trên tay. Một lúc sau, thần thức hắn thu lại, bàn tay khẽ lật, một ngọn lửa bùng lên, thoáng cái đem lá phù đốt thành tro bụi.
“Thật không ngờ, lần này ra ngoài Nam Chiêu Thành thân lại vẫn lạc trong Ngõa Di Cương, theo như Chu Tề nói, hắn cũng đã vẫn lạc được bốn ngày rồi. Hơn nữa, còn có hai tiểu bối thoát nạn đi ra, tại sao đến giờ này bổn môn vẫn chưa có ai biết, nếu không hẳn là đã thông báo cho mình biết rồi.” Thanh niên trầm ngâm suy nghĩ một chặp, thì thào tự nói.
“Thôi kệ! Mình cũng không cần để tâm đến làm gì, dù sao người chết thì cũng đã chết rồi, việc cấp bách bây giờ là chuyên tâm đánh sâu vào bình cảnh, hy vọng sẽ thuận lợi ngưng kết kim đan trong thời gian sớm nhất.” Nghĩ thoáng qua, thanh niên tự nhủ một câu.
Sau đó, thanh niên khẽ nhếch miệng lên, âm thầm cười nói.
“Chẳng qua, trước hết cứ thông báo cho mấy lão gia hỏa kia biết đã, hắc hắc. Hy vọng nhờ vào việc này sẽ đả động được tâm tư bọn hắn, tốt nhất là lên rời khỏi đây, tự mình đi điều tra, như vậy thì kế hoạch của ta sẽ có cơ hội lớn hơn vài thành nắm chắc.”
Nói rồi, thanh niên cũng lấy ra một tấm truyền âm phù, rồi dùng thần thức của hắn để lại thông tin về Nam Chiêu Thành đã vẫn lạc, có điều, bên trong nội dung lời nói của hắn chỉ có ba phần đúng, bảy phần là giả.
Thu lại thần thức, cầm lá phù trên tay, thanh niên tủm tỉm cười. Sau đó, cánh tay khẽ vẫy, truyền âm phù rời khỏi tay hắn, hóa thành một đạo kim quang, kích bắn ra khỏi động phủ, biến mất tăm hơi.
Thanh niên nhìn chỗ truyền âm phù biến mất khẽ gật đầu một cái, sau đó cũng không thấy hắn nói thêm gì nữa, liền ngồi xuống nhắm mắt nhập định.
***
Hai hôm sau.
Phù Tinh Trấn- Tụ Nguyên Quán
Bên trong căn phòng nằm ở lầu ba của Tụ Nguyên Quán, có hai người một nam, một nữ đang ngồi đối diện với nhau, cười nói chuyện gì đó rất vui vẻ, thi thoảng người nữ phá lên cười lớn, còn người nam thì cứ tủm tỉm cười mãi không thôi.
Hai người này, không phải ai khác, đúng là Diệp Khôn và Điền Lăng rồi.
Trải qua mấy ngày đi cùng, và tiếp xúc với Diệp Khôn, Điền Lăng cảm thấy Diệp Khôn là một người rất dễ gần, tâm địa cũng không phải là kẻ ác, nhưng tâm tư thật kín đáo, khiến người khác khó có thể dò xét được.
Tuy vậy, Điền Lăng cũng không có để ý gì cả, thấy Diệp Khôn dễ gần, nàng này lúc đầu cũng còn e ngại, nhưng dần đà cũng chẳng còn e thẹn nữa. Sau khi từ chỗ Chu Tề trở về, Điền Lăng đã dẫn Diệp Khôn đến Tụ Nguyên Quán, thuận tiện thuê lấy hai phòng gần nhau, trong hai ngày này, ngoài việc bớt chút thời gian để dưỡng thương ra, nàng thường xuyên qua chỗ Diệp Khôn đàm tiếu, nói những chuyện giời hơi đất hỡi, cũng khá là thích thú.
Diệp Khôn lúc đầu cũng không thích lắm, nhưng hắn bản tính nhút nhát, thấy đối phương có hứng như vậy, cũng không có muốn làm nàng ta mất hứng, dù gì Điền Lăng cũng là một cô nương, hắn không tiện từ chối thẳng thừng được, cứ vậy cùng nàng nói chuyện, hắn cũng chỉ biết cười khổ không thôi.
“Phải rồi Diệp huynh, hôm trước trong lúc gặp Chu Tề tiền bối, tiểu muội thấy huynh có điểm gì đó rất khác thường?” Đang cười nói vui vẻ, đột nhiên Điền Lằng dừng lại, tự nhiên hỏi.
Diệp Khôn đang tươi cười, vừa nghe thấy Điền Lăng hỏi vậy, sắc mặt hắn liền trầm xuống.
Theo đó, tay Diệp Khôn khẽ vẫy một cái, từ trong túi trữ vật của hắn bay ra hơn mười tiểu kỳ. Thuận tiện, mỗi cây cắm xuống mặt đất ở xung quanh gian phòng. Tiếp đó, miệng hắn nẩm bẩm vài câu chú ngữ, hai tay liên tục đánh ra hơn mười đạo pháp quyết, rơi trên thân từng cây tiểu kỳ.
Đột nhiên, không gian một hồi vặn vẹo, xung quanh Diệp Khôn và Điền Lăng liền xuất hiện một tầng phòng hộ hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Nếu để ý kỹ, thì bên trong tầng phòng hộ, có thể thấy được thấp thoáng từng đạo quỷ khí lượn lờ nhìn rất quỷ dị.
Động tác của Diệp Khôn quá nhanh, từ lúc lấy hơn mười cây tiểu kỳ ra bố trí phòng hộ cấm chế, cũng chỉ mất có vài nhịp thở.
Điền Lăng ngồi đối diện cả kinh, nhưng nàng cũng không có hành động gì. Chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ, trợn mắt há hốc mồn nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn.
“Được rồi, với tầng phòng hộ này của ta, nếu không phải là cao thủ Kết Đan Kỳ thì cũng chẳng có kẻ nào có thể nghe nén được. Nếu như Điền cô nương đã đề cập đến việc của tại hạ, thì nhân đây ta cũng có một chút kế hoạch cần bàn với cô nương. Hy vọng cô nương, có thể trợ giúp tại hạ một hai đấy” Diệp Khôn nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của Điền Lăng, khẽ cười nhàn nhạt nói.
Nghe Diệp Khôn nói, Điền Lăng như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nét mặt nàng có vẻ bối rối. Nhưng sau đó, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường, nhìn thẳng vào Diệp Khôn, giọng điệu ngưng trọng nói.
“Được, Diệp huynh cứ nói, chỉ cần việc này trong phạm vi khả năng của ta, ta nhất định sẽ giúp huynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.