Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 6: Nhân Tình Của Vân Dực






Mộ Thanh Lan nghe vậy, thiếu chút nữa đem chủy thủ trong tay đánh bay đi.
Mấy tháng không gặp, tiểu tử này vẫn là cái đức hạnh như vậy!
"A, ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi."
Mộ Thanh Lan nhướng mày mỉm cười, nhưng thật ra cũng là đem hơi thở lạnh thấu xương trên người thu hồi.
Nàng vốn không ngốc, tuy rằng tiểu tử này nói chuyện vẫn muốn ăn đòn như cũ, nhưng mới vừa rồi nàng đã có thể thấy được thực lực của hắn rất mạnh mẽ, thậm chí ngay cả thuộc hạ của hắn, thực lực mơ hồ còn mạnh hơn cả Mộ Trung Thiên, nhân vật như thế này, sợ rằng bối cảnh vô cùng sâu.
Tuy rằng lúc trước ở trong Trung Nguyên Bí Cảnh, nàng đã cảm giác đối phương không đơn giản, nhưng mà hiện tại xem ra, so với tưởng tượng của nàng lại càng cường đại thần bí hơn nữa.
Bất quá ở bên trong Trung Nguyên Bí Cảnh, tất cả những thiếu niên thiên tài được các đế quốc tuyển ra căn bản đều không phân biệt thân phận, xuất thân, thậm chí cả thực lực cũng đều bị áp chế đến cùng một cảnh giới giống nhau là Sơ Nguyên Cảnh, khi đó tự nhiên không phải lo lắng, nhưng bây giờ..
Phải biết rằng, trong thời gian nửa năm ở bí cảnh, nàng cùng ca ca đã rất nhiều lần thiết trí bẫy rập hố gia hỏa này..
Nghe thấy giọng nói của đối phương mang theo hàn ý, Mộ Thanh Lan cảm thấy mình vẫn nên thận trọng một chút vẫn tốt hơn.
"Vân Dực, nói như thế nào đi nữa, thì ta..
muội muội của ta cũng đã từng cứu ngươi, nếu chúng ta đã gặp lại âu cũng được xem là duyên phận, hà tất lại phải có thái độ như vậy chứ? Ngươi nói đúng không?"
Mặc dù một lần "Cứu" kia, gặp vào tình huống có chút phức tạp..
Không nhắc tới chuyện này thì còn tốt, vừa mới nói xong, Mộ Thanh Lan nhìn thấy nam tử đối diện, vốn dĩ trên khuôn mặt thanh tuấn kia chỉ là quấn lấy một tia lạnh lùng, bỗng nhiên lại trở nên lạnh băng thấu xương giống như một trận bão tuyết sắp ập đến!
Mộ Thanh Lan thậm chí còn cảm giác được không khí xung quanh dường như đều muốn đong lại..
Vân Dực nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ mặt thản nhiên nói muội muội hắn đã từng cứu hắn (Vân Dực) muốn lấy việc này để lôi kéo làm quen, bàn tay bên trong tay áo màu trắng có viền vàng to rộng, từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm.
Nếu không phải luôn tu dưỡng cực tốt, hắn hiện tại liền sẽ trực tiếp ra tay!
Gia hỏa này vẫn không khác gì trước kia, nói dễ nghe một chút là tự do, phóng đáng, thẳng thắn, làm càn, còn nói khó nghe, chính là không biết tốt xấu cố tình làm bậy!
Nhìn thấy khí thế quanh thân của chủ tử nhà mình đột ngột thay đổi, Mặc Vũ ở một bên có chút kinh ngạc, ngay sau đó không biểu cảm liếc nhìn người đối diện một cái.
Thiếu niên thân hình gầy ốm, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn dáng vẽ dường như là muốn lôi kéo làm quen, nhưng ánh mắt kia lại ngoài ý muốn trong sáng yên tĩnh, hiển nhiên thật sự là không hề sợ hãi uy thế của chủ tử.
Chủ tử tuy rằng còn trẻ, nhưng tính cách lại vô cùng trầm ổn, ngay cả những lão già ngoan cố trong tộc, cũng chưa chắc có thể làm cho hắn sinh ra cảm xúc dao động tâm tình như vậy, mà thiếu niên trước mặt này..

Nghe vừa rồi mới nói, hình như là người mà chủ tử nhận thức ở trong Trung Nguyên Bí Cảnh lúc trước?
Nhưng mà, nếu thật sự là cứu chủ tử, thì làm sao chủ tử lại có thể phản ứng như vậy?
Như thể..
đang cực lực ẩn nhẫn điều gì?
Mộ Thanh Lan đang đợi Vân Dực nổi giận, nhưng không ngờ rằng, sau khoảnh khắc lạnh lùng bạo phát, hắn lại vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
Một lúc sau, mới nhắm mắt lại, rồi lại đem tất cả cảm xúc của mình kìm nén xuống.
Tới khi mở mắt lần nữa, đã không còn gợn sóng, chỉ là lạnh lùng mở miệng--
"Xem ra chuyện của muội muội ngươi, đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì."
Mộ Thanh Lan ngẩn người, một lúc mới nhận ra ý tứ của hắn.
Vân Dực cho rằng bây giờ nàng chính là Mộ Lăng Hàn, lời nói này có ý nghĩa, e rằng là muốn ám chỉ muội muội của "hắn" chết một cách thê thảm, nhưng "hắn" lại không thấy có gì bất thường?
Đôi mắt Mộ Thanh Lan trở nên lạnh đi.
Mặc dù nàng không phải là Mộ Lăng Hàn, nhưng nàng cũng đồng dạng đã mất đi ca ca.
Cho dù Vân Dực đã nhận sai người, nhưng những gì hắn ta nói, lại vẫn cứ sắc bén như cũ.
Giống như một cây kim nhỏ, nằm sâu bên trong trái tim chợt chuyển động.
Vừa chuyển động, liền đau đớn tột cùng.
Tuy nhiên trên mặt nàng, lại lộ ra một biểu hiện tự giễu không thể giải thích.
"Ta bây giờ chỉ là một kẻ phế nhân, vậy còn có thể nghĩ ra cái gì."
Giọng nói của nàng vô cùng nhỏ, nhưng Vân Dực lại có thể nghe được rõ ràng, trong lòng liền có chút kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn thật kỹ Mộ Thanh Lan.
Mộ Lăng Hàn..

bị phế?
Vừa mới rồi không có chú ý, lúc này mới phát hiện, cảnh giới của Mộ Lăng Hàn, hóa ra lại là Nguyên Lực cấp một!
Không lẽ là lúc trước do cái thảm họa kia gây nên?
Vân Dực không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào, có điều vốn dĩ rất nhiều cảm xúc đang trỗi dậy, bỗng chốc tan biến đi rất nhiều.
Trong Trung Nguyên Bí Cảnh, mỗi người đều là một trại, nguy hiểm bủa vây, hắn một thân một mình, gặp không ít nguy hiểm, nhưng thật ra, đối với hắn mà nói, những điều đó cũng không coi là nguy hiểm đến tính mạng.
Cho đến khi gặp được một đôi huynh muội song sinh kia.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy thiên tài thông minh xuất chúng, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy mối quan hệ giữa huynh muội vô cùng tốt, nhưng hai người họ vẫn khiến hắn phải ấn tượng sâu sắc.
Ăn ý, thoải mái, tự do, thiên tài, xuất chúng, thống khoái.
Đây là ý nghĩ của hắn, khi lần đầu tiên nhìn thấy đôi huynh muội kia.
Về sau lại chứng minh, hóa ra bọn họ không chỉ có như vậy, mà còn tinh ranh, xảo quyệt, phức tạp, mưu mô, lớn mật, làm càn!
Đặc biệt là đứa con gái miệng luôn nở ba phần ý cười..
Cũng dám..
Mộ Thanh Lan chợt thấy, sắc mặt của Vân Dực nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng biểu cảm trong mắt lại thay đổi rất nhiều, nàng vô tình thoáng nhìn, bỗng thấy chóp tai của Vân Dực, không hiểu sao nó lại hơi đỏ lên.
Núi cao tuyết trắng cũng không lạnh lùng sạch sẽ bằng sắc mặt của hắn, cái ửng đỏ này, lại khiến cho hắn khi vừa nhìn qua, có thêm một chút..
trần tục hơn?
"Này? Vân Dực?"
Bầu không khí có chút kỳ quái, Mộ Thanh Lan nhớ tới chuyện quan trọng của mình, tuy rằng vốn không nghĩ sẽ chọc giận vị tôn thần này, nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan mở miệng.
Ánh mắt Vân Dực lóe lên, như thể đang suy nghĩ điều gì đột nhiên bị cái gì làm tỉnh lại, theo bản năng nhìn vào Mộ Thanh Lan.
"Ừm..

Nếu không có chuyện gì để nói, thì ta đi trước nhé?"
Mộ Thanh Lan duỗi ngón tay ra, ý nói nàng phải rời đi.
Vân Dực nhìn nàng một cách khó hiểu, cho đến khi cả người Mộ Thanh Lan dần trở nên bối rối khó chịu, mới lạnh lùng nói--
"Nếu ngươi muốn khôi phục lại thực lực, ta có thể giúp ngươi."
Cái gì?
Vân Dực muốn giúp nàng?
Mộ Thanh Lan tròn xoe đôi mắt - có lầm không vậy?
Vân Dực này trước đây đã bị bọn họ rất nhiều lần chiếm không ít tiện nghi, những gì vừa rồi nàng nói cũng chỉ là nói cho dễ nghe một chút, vậy thì tại sao bây giờ lại muốn giúp nàng?
Hay là người này nhìn thấy nàng rốt cuộc rơi xuống tình cảnh ngặt nghèo đến mức khổ sở, lấy việc này để thỏa mãn tâm lý cao cao tại thượng của hắn?
Mộ Thanh Lan phản ứng trong nháy mắt, lập tức không một chút do dự lắc đầu:
"Đa tạ, nhưng mà nguyên mạch của ta đã bị tổn hại, không có cách nào khôi phục, vì vậy.."
"Chỉ là nguyên mạch bị tổn hại, chỉ cần Tinh Trận Sư cấp năm thì đã có thể giúp ngươi khôi phục."
Vân Dực nhàng nhạt nói, như thể đang nói về một việc gì đó vô cùng đơn giản.
Mà trên thực tế, vấn đề này thực sự đúng như là lời hắn nói.
Mộ Thanh Lan bị đình trệ.
Tinh Trận Sư cấp năm?
Toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc cũng không có cường giả nào như vậy có được không!
Xem ra bối cảnh của Vân Dực quả nhiên rất cường hãn, mới có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy..
Mặc Vũ ở bên cạnh cũng gần như không khống chế được hô hấp của mình, nhưng đầu óc nhanh chóng xoay chuyển --
Chủ tử thế nhưng lại chủ động mở miệng muốn giúp đỡ người khác?
Vị chủ tử sát phạt quyết đoán, vậy mà cũng có một ngày đại phát từ bi?
Tên Mộ Lăng Hàn này, rốt cuộc là ai?
Mộ Thanh Lan sửng sốt một chút: "Ta..

Ngươi không cần giúp ta như vậy..
Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi.."
"Nhưng ta không nói đùa."
Vân Dực nhàn nhạt nói, nhưng rất chân thật không thể nghi ngờ.
Mộ Thanh Lan có thể đồng ý với điều này không? Hôm nay nàng làm vậy là vì để thu phục miếng ngọc giản màu đen đó mà!
Vụt!
Còn chưa kịp mở lời, bên trong rừng cây phía xa, đột nhiên truyền đến một trận tiếng xé gió!
Mộ Thanh Lan và Vân Dực đồng thời quay đầu nhìn lại, nhưng họ lại nghe thấy một tiếng cười âm u lại sắc bén rất chói tai--
"Ha ha ha..
Bổn điện tự hỏi vì sao ngươi lại xa xôi ngàn dặm đi tới nơi đây, hóa ra là để gặp nhân tình!"
Một bóng người, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt họ!
Cùng lúc đó, xung quanh cũng lập tức bộc phát ra mấy luồng khí tức mạnh mẽ!
Thế nhưng trong lúc không hay không biết họ đã bị người của tên đó mai phục xung quanh!
Ánh mắt Vân Dực trầm xuống: "Ma Ảnh Thiên! Ngươi quả thật rất to gan!"
"Thật hiếm khi ngươi đi ra khỏi cái nơi hoang tàn đó, bổn điện đương nhiên phải nắm lấy cơ hội - hôm nay, ngươi phải giao đãi tại đây đi!"
Lời còn chưa dứt, Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy cổ mình thắt lại!
Người đó, vậy mà lại hướng về phía nàng trước tiên!
Mộ Thanh Lan ngay lập tức chửi thề --
"Mắt chó nhà ngươi bị mù à! Ai là nhân tình của tên tiểu tử thúi đó chứ!"
Vân Dực cùng Ma Ảnh Thiên, lập tức trong mắt đồng thời bắn ra sát ý, ngon nhào vô!
* * * đề cử__________
Đúng vậy, tên Vân Dực kiêu ngạo thiếu đánh này chính là nam chính, từ đây sẽ bắt đầu mở ra một con đường tự vả mặt mình ha ha ha ha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.