Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 52: Trời Sinh Một Đôi






Trước mắt liền hiện ra một tòa cung điện nguy nga rộng lớn.
Có đình đài lầu các, chín khúc hành lang gấp khúc quanh co, nhìn thoáng qua, còn có một hồ nước lớn trong suốt xanh biếc, trong hồ có hoa sen đang nở rộ xinh đẹp động lòng người, mà ở cuối hành lang đó, lại có một tòa chính điện cao ngất ngưởng, chỉ mới đến gần nhìn xem thôi, thì liền đã có thể cảm nhận được một cổ khí thế uy nghiêm hùng vĩ đó.
Mơ hồ, có thể nhìn thấy một tấm bảng vàng treo phía trên chính điện.
Tuy nhiên, nơi các nàng đang đứng lại không biết là ở đâu.
Mộ Thanh Lan nhấc chân lên và bước vào.
Mộ Liễu Nhi đầu tiên là bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, nhưng khi nhìn thấy Mộ Thanh Lan bước vào, cuối cùng cũng có phản ứng, vội vàng chạy nhanh theo kịp.
Ở đây rất là yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Mộ Liễu Nhi nhìn thoáng qua người thiếu niên đang đi trước mặt mình.
Tuy thân hình trông gầy ốm, nhưng sống lưng thẳng tắp, ở một nơi xa lạ khác thường như vậy, lại không hề có một sự khiếp sợ nào mà ngược lại, lại rất thoải mái.
Ngay cả nàng trong lòng cũng không tránh khỏi có chút lo lắng, lúc trước còn muốn chạy đi, nhưng ngược lại, người thiếu niên trước mặt này, lại giống như có một dũng khí gì đó rất phi thường vô cùng sáng suốt và dũng cảm.
Mà vốn dĩ bản lĩnh và trí tuệ như thế, hình như cũng không nên thuộc về một chàng trai trẻ tuổi như vậy.
Nhưng Mộ Liễu Nhi nhìn vào, không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cứ như là có người này ở đó thì không có gì phải lo lắng cả.
Hai người một trước một sau, lần lượt bước lên chín khúc hành lang gấp khúc trên mặt hồ.
Mộ Liễu Nhi thực lực cũng không yếu, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn đi theo phía sau, sự kiêu căng ngạo mạn, táo bạo tùy tiện của lúc trước, giờ đây hoàn toàn không nhìn thấy.
Nhưng bản thân nàng lại không cảm thấy có cái gì không ổn cả, đơn giản là do người thiếu niên trước mặt này, đích xác có một sức mạnh làm người ta an tâm.
Mộ Thanh Lan bỗng nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào hồ nước bên dưới hành lang gấp khúc, một lúc sau, khóe môi chợt cong lên, nở nụ cười khẽ khó hiểu.
"Đúng là một nơi tuyệt vời."

Mộ Liễu Nhi không rõ là chuyện gì cũng liền nhìn sang, lập tức, khiếp sợ mở to hai mắt.
"Đây, đây cái hồ này vậy mà làm bằng ngọc bích tỉ?"
Hóa ra, mặt hồ nước nhìn có vẻ gợn sóng này lại được đúc tỉ mỉ bằng vô số ngọc bích tỉ!
Ngẩng đầu nhìn toàn bộ cái "hồ nước" này, vừa nhìn thoáng qua một cái thì hoàn toàn không thấy bờ, nếu cái hồ này toàn bộ đều được đúc bằng ngọc bích tỉ, thì không biết sẽ phải tốn bao nhiêu!
Phải biết rằng, ngọc bích tỉ là một loại ngọc rất quý, thường có màu xanh lục, trong trẻo và rất sạch sẽ, đẹp vô cùng.
Nhưng quan trọng nhất, ngọc bích tỉ này là một bảo vật cực kỳ quý hiếm, giúp ích cho việc tu luyện!
Loại ngọc bích tỉ này có các xúc tua ấm áp và mát mẻ, nếu ở lâu trên cơ thể con người, nó còn có thể làm ấm và nuôi dưỡng nguyên mạch, điều trị thân thể, giúp con người tăng lên thực lực một cách vô hình.
Cho nên có thể tưởng tượng được ngọc bích tỉ quý giá như thế nào rồi!
Ánh mắt của Mộ Liễu Nhi rắt phức tạp, nàng cũng được coi là một thiên tài xuất chúng của Mộ gia, nhưng chỉ sau khi nàng vào học viện Bích Lạc và hoàn thành tốt nhiệm vụ, nàng mới nhận được một khối ngọc bích tỉ to bằng nửa nắm tay từ các trưởng lão của học viện.
Nhưng ở đây..
nó lại bị người ta tận dụng một cách lãng phí đến mức đem tạo thành một cái hồ!
Như vậy phải cần bao nhiêu ngọc bích tỉ chứ? Mà ai lại có thể có một khả năng lớn như vậy!
Mộ Thanh Lan bỗng nhiên đưa tay ra, cúi xuống hái một đóa hoa sen màu đỏ nhạt.
Một tiếng "răng rắc" vang giòn.
Mộ Thanh Lan nhìn đóa hoa sen đỏ trong tay, lộ ra vẻ "quả nhiên là như vậy".
"Này, đây là.." Mộ Liễu Nhi có chút ngây dại nhìn đóa hoa sen đỏ đã được hái trong tay Mộ Thanh Lan, vị trí ở phần cuối nhìn so le không đồng đều, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì có thể phát hiện rễ cây ở bên trong cuống đang từ từ chảy ra một chất lỏng màu xanh lam.
Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, khiến người toàn thân vô cùng dễ chịu.
Đây cũng không phải là hoa sen thật!
Mộ Liễu Nhi khiếp sợ đến mức không nói nên lời, đôi mắt đẹp trừng đến tròn xoe.
Mộ Thanh Lan cười khẽ một tiếng, đột nhiên giơ tay lên, dùng đóa hoa sẽ đỏ đó gõ lên trán nàng một cái.
"Chỉ là thanh ngọc tủy dịch thôi mà, cần phải khiếp sợ như vậy sao?"
Đóa hoa sen đỏ này, mỗi một cánh hoa màu đỏ nở ra đều được tạc bằng hồng ngọc, nhị hoa màu vàng ở giữa càng thêm tinh xảo không thôi, hình dáng y như thật, có thể so sánh với hoa sen thật.
Nhưng chỗ thực sự có giá trị trên đây không phải là những cánh hoa, mà là thanh ngọc tủy dịch ở bên trong rễ cây màu xanh lục.
Đây là thứ còn trân quý hơn ngọc bích tỉ hàng chục lần, Mộ Liễu Nhi cũng chỉ là nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy.
Cho nên, vừa rồi khi nhìn thấy và ngửi được mùi thơm, nàng cũng mơ hồ đoán được, nhưng lại không dám khẳng định, trong lòng nhất thời khiếp sợ không thôi.
Nàng cũng không thèm quan tâm đến việc bị gõ đầu, giương mắt nhìn chầm chầm Mộ Thanh Lan, có chút khó khăn mở miệng hỏi:
"..
Chỉ là?"
Đây chính là thanh ngọc tủy dịch đó!
Làm sao mà giọng điệu của người này lại có thể thản nhiên thế này chứ hả?
Mộ Thanh Lan thờ ơ gật đầu:
"Ừm, khi còn bé, ta thích dùng thứ này để ngăm tắm, nhưng..
Về sau lại không thích mùi hương này cho lắm, cho nên ta không dùng nữa."
Dùng, thứ, này, để, ngăm tắm!
Mộ Liễu Nhi nghi ngờ rằng nàng đã gặp phải ảo giác.
Mộ Thanh Lan lại thản nhiên đưa đóa hoa sen đỏ đó cho Mộ Liễu Nhi: "Nếu như ngươi thích thì cầm đi."
Dù sao nàng cũng không cần.
Thứ này ngẫu nhiên sử dụng một chút cũng khá tốt, nhưng nếu sử dụng nó quá nhiều, hiệu quả sẽ không rõ ràng.
Đương nhiên, sau này ca ca cũng nói, lúc nào cũng dùng thứ này chơi hoài, thực ra cũng không tốt cho việc tu luyện, trước mắt có thể có lợi nhưng về lâu dài sẽ khiến trong lòng người ta sinh ra sự chậm trễ, không có lợi cho sự củng cố cảnh giới.
Sau đó nàng liền cười hì hì rồi đem một bồn đó đều đổ hết, không bao giờ sử dụng nó nữa.
Mộ Thanh Lan rũ mắt xuống, giấu đi sự hỗn loạn trong mắt, một lúc sau, trong mắt lại hiện ra vẻ kiêu ngạo không kiềm chế được thường ngày.
"Đi thôi, nhìn nơi này một cái, xem còn có cái gì để chơi."
Mộ Liễu Nhi ngơ ngác đứng ở chỗ đó, trên tay còn cầm đóa hoa sen đỏ kiều diễm ướt át đó.
Sau một lúc, nàng rốt cục có phản ứng, cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, hai má đột nhiên ửng hồng lên.
"Hừ, ai thèm đến những thứ ngươi cho."
Nàng khẽ mắng mỏ một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt đóa hoa sen đỏ đó trong tay.
Hai người đang định tiếp tục đi vào bên trong, nhưng lại chợt nghe một giọng nói nhẹ nhàng tươi cười:
"Thì ra là Liễu Nhi tỷ tỷ các người ở đây, thật khiến chúng ta lo lắng quá đi mất."
Hai người Mộ Thanh Lan đồng thời quay đầu lại nhìn.

Ở bên kia chín khúc hành lang gấp khúc, phía sau một hòn non bộ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Dáng người thướt tha, mảnh mai đón gió.
Nhìn thấy người đó, Mộ Liễu Nhi theo bản năng chau mày: "Diệp Úc Nhu? Sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Úc Nhu che môi cười: "Liễu Nhi tỷ hỏi câu này mới thật kỳ lạ, Mộng Trạch Sơn đột nhiên sụp đổ, lẽ ra tất cả chúng ta đều phải ở đây.
Có điều chỗ chúng ta rơi xuống lại khác chỗ của các ngươi, cho nên chúng ta đã tìm kiếm một hồi, mới đến được nơi đây."
Mặc dù trên người và khuôn mặt của nàng ta có hơi bẩn, trên váy còn dính một chút bụi và vài vết máu, nhưng nụ cười của nàng ta lại rất trong sáng, ngây thơ và dịu dàng.
Mộ Liễu Nhi vốn không thích Diệp Úc Nhu cho lắm, cho nên vẻ kiêu ngạo thường ngày lại trở lại trên khuôn mặt của nàng.
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại chú ý tới cách dùng từ của nàng ta.
"Chúng ta?" Mộ Thanh Lan hơi nheo lại đôi mắt.
Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy bầu không khí có chút không ổn.
Mặt mày của Diệp Úc Nhu liền giãn ra, duyên dáng gật gật đầu:
"Đúng vậy, nếu không có quý nhân giúp đỡ, e rằng ta đã chết rồi."
Trong lòng Mộ Thanh Lan liền nhảy dựng.
"Liễu Nhi tỷ tỷ ưu tú như vậy, Mộ thiếu gia lại anh tuấn vô song như thế, thật đúng là trời sinh một đôi nha."
Nàng ta quay đầu lại, rồi cười hỏi:
"Công tử, người nói có phải hay không?"
* * *đề cử * * *
Có vẻ như mọi người đều rất không thích Diệp bạch liên hoa cho lắm, đến để tìm đường chết à? Mà cũng có thể được sử dụng như một vị khách mời đi, la la la la



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.