Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 48: Giết Chóc!






Diệp Úc Nhu ôm ngực và dựa lưng vào một tảng đá, cố gắng làm dịu nhịp thở và nhịp tim, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người nam nhân mặc đồ trắng đó.
Không biết vì sao, máu trong người nàng như ngưng đọng lại, trái tim dường như không còn thuộc về mình nữa, điên cuồng muốn nhảy ra ngoài.
Nàng chưa bao giờ như thế này, chỉ mới nhìn thấy bóng lưng thôi mà nàng đã khẩn trương, tim đập loạn xạ đến như vậy rồi.
Cũng không biết người đó trông như thế nào-
Vèo!
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng xé gió!
Một cổ uy áp cường đại đột nhiên bao trùm lên!
Diệp Úc Nhu giật mình và nhanh chóng nhìn lên, nhưng nàng lại nhìn thấy rất nhiều bóng đen xuất hiện trên bầu trời chỉ trong nháy mắt!
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, chỉ trong vòng mấy hịp thở, bọn họ đã ở trước mắt!
Vị trí của các nàng tuy không nhìn thấy mặt những người đó, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cường đại của họ!
Mà người nam nhân đang chuẩn bị quay đầu lại đó, cũng đột nhiên dừng lại và quay người lại.
Diệp Úc Nhu đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhưng sau đó lại trở nên lo lắng: Những người đó dường như đến vì người đó!
Hắn chỉ có một mình, làm thế nào có thể đối phó với nhiều kẻ thù như vậy?
Diệp Úc Nhu nhất thời căng thẳng và lo lắng không thôi.
"Nhị tiểu thư, tại sao trong Mộng Trạch Sơn này lại xuất hiện nhiều người như vậy?"
Một thiếu niên bên cạnh cảm thấy có chút lạ lùng liền thấp giọng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ tò mò và kính sợ, hiển nhiên nhận ra những người đó nhất định không phải là tồn tại mà bọn họ có thể so sánh với.
Diệp Úc Nhu khẽ cau mày và lắc đầu.
Mộng Trạch Sơn có một tầng kết giới, hàng năm cũng chỉ có ngày này mới có thể tiến vào, và cũng chỉ có những nhân tài lọt vào vòng chung kết của Đại hội Tụ Võ mới đủ tư cách vào.
Những người khác sẽ không bao giờ có khả năng và cơ hội để vào.
Nhưng, nếu đó là cường giả hàng đầu thì sao?
Đối với họ, Mộng Trạch Sơn này có lẽ cũng không có gì là ghê gớm..
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Người kia cũng đè thấp giọng và có vẻ khá lo lắng.

Người sáng suốt đều có thể thấy được, lập tức sẽ có một trận chiến khốc liệt ở đây!
Nếu họ ở lại đây, e rằng sẽ bị ảnh hưởng!
"Nhị tiểu thư, không bằng chúng ta nhanh chóng rời đi, lên tới đỉnh núi, cầm lấy tín vật rồi trở về?"
Ở đây, quả thực có chút kỳ lạ và nguy hiểm.
Diệp Úc Nhu do dự một lúc, nhưng rồi lại cự tuyệt đề nghị này:
"Chờ thử một chút xem.
Những người này thực lực bất phàm, bọn họ hẳn là đã nhận ra sự tồn tại của chúng ta, nhưng hiện tại hai bên đang giằng co, hẳn là không có thời gian quan tâm chúng ta.
Nếu như có thể ở đây xem, có lẽ sẽ mang lại lợi ích to lớn cho việc tu luyện của chúng ta."
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt phản chiếu người mặc bộ quần áo màu trắng kia, sóng mắt phiêu diêu.
"Trận chiến của những bậc cường giả như vậy, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu."
Sau khi nghe nàng nói xong, hai người kia cũng bắt đầu lưỡng lự.
Địa vị của Diẹp Úc Nhu vốn đã cao, tuy rằng bề ngoài hai người họ là tham gia trận chung kết này, nhưng thực chất họ là vì để bảo vệ nàng.
Nàng tính tình hiền lành, không ép buộc người khác nhưng mọi người đều tự giác chiều theo ý của nàng, đã thành thói quen rồi.
Dù nguy hiểm nhưng lời nói của Diệp Úc Nhu cũng khiến họ động tâm một chút.
"Khi họ sắp đánh nhau xong, chúng ta đi cũng không muộn." Diệp Úc Nhu liếc nhìn hai người họ rồi cắn môi nói: "Có điều, ở đây đúng là thực sự rất nguy hiểm, chi bằng, các ngươi cứ lên đỉnh núi trước, rồi ta sẽ đến sau."
"Việc này làm sao có thể?" Một thiếu niên lập tức cự tuyệt: "Nếu chúng ta rời đi, lỡ như Nhị tiểu thư gặp nguy hiểm thì sao bây giờ?"
Một người khác cũng phụ họa: "Chúng ta phải đi theo Nhị tiểu thư."
Môi đỏ mọng của Diệp Úc Nhu cong lên, mặt mày ôn hòa: "Được rồi.
Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các ngươi."
Hai người tự nhiên trong lòng liền cảm động, càng thêm quyết tâm thề bảo vệ Nhị tiểu thư.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên và tức khắc cả kinh: Mới chỉ một lúc, mà người đó đã bị bao vây kín mít!
"Ha ha ha! Vân Dực, hôm nay là ngày chết của ngươi!"
Một người đứng đầu ngẩng đầu lên và cười to, như thể đang rất đắc ý.
Vân Dực chắp tay sau lưng, dù nghe những lời nói đó nhưng vẻ mặt vẫn bất động, chỉ liếc nhẹ một cái.
"Đều đã tới đủ?"
Giọng nói lạnh lùng như núi tuyết tuôn chảy, giọng điệu thản nhiên lãnh đạm, tựa hồ hoàn toàn không đem những người này để ở trong mắt.
Mà trên thực tế, nó cũng chính là như vậy.
Khuôn mặt người đàn ông đứng trước mặt nhất thời liền lập tức khó coi, thứ mà hắn không thể quen được chính là đức hạnh của Vân Dực! Làm như là trên đời này không có ai có thể khiến hắn vừa mắt!
Thực lực của Vân Dực cực kỳ cao, địa vị cũng rất tôn quý, nên hắn kiêu ngạo như vậy cũng là đương nhiên.
Nhưng--
Hắn chính là muốn làm nhục cái phần kiêu ngạo này của Vân Dực!
"Hừ, ngươi thật là kiêu ngạo, dám bỏ đi một mình như vậy!" Hắn đột nhiên vung tay lên, rồi sau đó vung xuống: "Giết!"
Một tiếng hét lớn, đột nhiên lan truyền! Vang vọng một vùng trời đất này!
Uy lực khủng khiếp thậm chí còn khiến vô số cây cối bên dưới rung chuyển kịch liệt!
Như thể cơn bão sắp ập đến!
"Thiên Trọng Võng!"
Nghe tiếng, một mảnh bóng người đen nghìn nghịt lao thẳng về phía Vân Dực ngay lập tức!
Cùng lúc đó, vô số Nguyên lực cường đại tuôn ra!
Trong nháy mắt, nó giống như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy Vân Dực!
Sát khí thật mạnh!
Người đứng đầu liên tục cười lạnh, cho dù là Vân Dực có năng lực cường đại, hôm nay hắn cũng sẽ bị chôn ở đây!
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười lạnh nơi khóe miệng của hắn ta đột nhiên cứng đờ--
Vân Dực kia nhìn như đã bị vây khốn ấy, trong lòng bàn tay liền tập trung Nguyện lực màu bạc, một thanh trường kiếm màu bạc nhanh chóng rút ra, liền cắt nát tấm lưới khổng lồ do vô số nguyên lực tụ lại với nhau mà thành!
Phốc phốc phốc!
Năng lượng trên tấm lưới khổng lồ là do Nguyên lực của những người này tụ lại, lúc này bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cắt đứt, tự nhiên không ít người bị thương!
Có người còn phun ra máu tại chỗ, sắc mặt tái nhợt!
"Ngươi thực sự đã!"
Người đứng đầu kinh ngạc trợn to hai mắt, không ngờ Vân Dực đã đạt tới cảnh giới cường đại như vậy!
"Giết hắn! Hôm nay nhất định phải giết hắn!"
Hắn giận dữ gầm lên, đôi mắt đỏ bừng như máu.
Nhiều người như vậy, hắn không thể tin là không thể giết được một tên Vân Dực!
Trường kiếm trong tay Vân Dực đột nhiên giơ lên, rồi hung hăng vung xuống!
Một đạo ánh sáng màu bạc, nháy mắt tản ra bốn phía!
Lưỡi kiếm ánh sáng đó vô cùng sắc bén, đi tới đâu thì nơi đó thế như chẻ tre!
Tuy nhiên, Vân Dực lại không muốn chiến đấu, khi thân hình vừa di chuyển, thanh trường kiếm liền rời khỏi tay và thẳng hướng xuống dưới chân!
Ngay khi còn chưa đến, năng lượng kiếm khí sắc bén cường đại đã quét đến trước, nghiền nát vô số cây cối!
Trong lúc nhất thời cát bay đá chạy! Mà năng lượng trong thiên địa cũng đột nhiên náo loạn lên!
Vô số năng lượng hướng về thanh trường kiếm kia! Cuối cùng, nó bị oanh tạc nặng nề trên núi!
Ầm ầm ầm!
Giống như một trận sấm sét nổ vang!
Hắn muốn làm gì?
Vào lúc này, vô số người đều kinh ngạc, tràn đầy nghi ngờ, kèm theo đó là cảm giác bất an sâu sắc.
Khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ liền thấy, với thanh trường kiếm làm trung tâm, vô số vết nứt như mạng nhện, nhanh chóng lan ra!
Tất cả mọi người nhìn cảnh này đều vô cùng khiếp sợ.
Sức hút mạnh mẽ đột ngột bật ra từ vết nứt!
"Không tốt! Chạy mau!"
Người đàn ông đứng đầu cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn - Vân Dực thực sự đã sớm bày ra một ván này, chỉ chờ bọn họ chui đầu vào lưới!
Nếu bị hút vào vết nứt đó, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nhưng mà đã quá trễ rồi!

Những người gần đó, trong nháy mắt đã bị nuốt chửng! Sau đó là những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên!
Mà điều này chỉ mới là khởi đầu!
"Đi mau!"
Cuối cùng Diệp Úc Nhu cũng có phản ứng, vội vàng định lùi lại!
Tuy nhiên, nơi bọn họ đứng cách vết nứt không xa, còn chưa kịp chạy ra ngoài thì đã có một lực lượng cường đại hút mạnh!
"Nhị tiểu thư! Mau lên!"
Cả hai hợp lực để đẩy Diệp Úc Nhu ra, nhưng lại vẫn bị kéo vào trong vết nứt.
Tuy nhiên, với thực lực của Diệp Úc Nhu làm sao có thể thoát ra được?
Nàng cắn chặt răng, rất muốn rời đi, nhưng vẫn là không thể nào thối lui được!
"Nhị tiểu thư! Đừng để người của Mộ gia dành được vị trí đệ nhất! Người nhất định phải chạy ra ngoài!"
Một người khác lo lắng: "Đây là lúc nào rồi! Làm sao lo liệu được chuyện này? Nếu người Mộ gia rơi vào tay Khương gia, tự nhiên sẽ không sống nổi.
Chúng ta trước tiên cần phải giữ lại được Nhị tiểu thư.."
Xôn xao!
Diệp Úc Nhu cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé nát!
Tuy nhiên, ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây vào ngày hôm nay, nàng bỗng nhiên cảm thấy sức hút mạnh mẽ kia đột nhiên biến mất.
Do quán tính, nàng liền chật vật ngã lăn xuống đất.
Có người đang đến gần.
Nàng dường như cảm nhận được điều gì đó, từ từ ngẩng đầu lên, một gốc áo trắng liền xuất hiện ở trước mặt.
Nàng trong lòng chấn động, đến khi ngẩng mặt lên, khuôn mặt tinh xảo dịu dàng kia đã rưng rưng ngấn lệ, nhìn thấy mà thương.
"Đa tạ công tử..
Ta.."
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ trên đầu truyền đến:
"Ngươi vừa nói, ai sống không nổi?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.