Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 45: Mộng Trạch Sơn






Mộng Trạch Sơn nằm ở bên cạnh Cửu Lộc sơn mạch, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Thiên Nguyên Triều nên địa vị của nó đặc biệt hơn rất nhiều.
Bởi vì Mộng Trach Sơn quanh năm được bao phủ bởi một lớp kết giới, nên chỉ lúc này kết giới mới trở nên yếu hơn, các gia tộc lớn mới có thể hợp lực để mở kết giới và cho phép họ vào đó.
Mà thủy triều Nguyên Lực ở trong Mộng Trạch Sơn sẽ chỉ đạt giá trị cực đại vào thời điểm này.
Vì vậy, các trận chung kết của Đại hội Tụ Võ luôn được tiến hành trên Mộng Trạch Sơn, người giành được vị trí đệ nhất có thể trực tiếp ở trên đỉnh núi tiến hành Thiên Nguyên Triều Nguyên Lực quán đỉnh.
Đối với người tu luyện mà nói, cám dỗ lớn này, cũng đủ khiến họ phải nỗ lực hết sức.
Mộ Thanh Lan đứng khoanh tay, trong lòng cũng có chút cảm thán, ở Lạc Tây thành nhỏ bé này, vậy mà cũng có tồn tại thần kỳ như vậy, phải nói thật sự là kỳ tích.
Mộng Trach Sơn trước mắt được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, dường như không bị che khuất, nhưng Mộ Thanh Lan biết, màn sương này chính là kết giới của Mộng Trạch Sơn trong lời đồn!
Chỉ cần đứng ở đây, là có thể cảm nhận được uy thế cường đại của kết giới đó!
Trách không được mọi người cũng chỉ có thể hợp lực mới có thể mở ra được kết giới này.
Nhưng như vậy cũng hay, có thể ngăn chặn một số người có lòng tham không đáy, đi vào đó tu hành.
"Mộ huynh, Khương huynh, ra tay đi!"
Diệp Phi Minh bay lên trời với vẻ mặt nghiêm túc, Nguyên Lực toàn thân tràn ra.
Mộ Nghiêm và Khương Phong cũng cùng nhau bay lên, sau đó huy động Nguyên Lực của bọn họ, vung lòng bàn tay, Nguyên Lực mạnh mẽ lập tức oanh kích vào kết giới!
Bang bang bang bang!
Ba luồng năng lượng đập vào kết giới, giống như một tiếng nổ kinh thiên động địa! Những dao động mạnh mẽ lan ra bốn phía trong tích tắc!
Lúc này, mỗi gia tộc đều có mấy trưởng lão, cũng đồng thời ra tay!
Ầm ầm ầm!
Kết giới cuối cùng cũng được nới lỏng!
Một cái lổ cao bằng một người đứng liền xuất hiện!
Tám người Mộ Thanh Lan đứng trước kết giới, thấy kết giới cuối cùng cũng bị nứt ra một cái lổ, một thiếu niên tức khắc nhảy ra và tiến vào trong đó!
Sương mù tràn ngập, làm cho bóng dáng cũng biến mất trong nháy mắt!

Nếu muốn tranh vị trí đệ nhất, thì tất nhiên là phải nắm chặt thời gian!
Ngay lập tức, những người còn lại cũng nhanh chóng làm theo!
Trước khi Khương Mặc rời đi, hắn ta còn quay lại liếc mắt Mộ Liễu Nhi một cái.
Mộ Liễu Nhi lập tức trở nên cảnh giác, một đôi mắt đẹp lạnh lùng trừng lên liếc lại một cái.
Khương Mặc cũng rời đi ngay lập tức.
Diệp Úc Nhu thì lại không vội vàng gì, dịu dàng mỉm cười với Mộ Thanh Lan và Mộ Liễu Nhi một cái rồi mới quay người bước vào.
Mộ Liễu Nhi liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái rồi nói: "Đi thôi?"
Tuy rằng sau khi tiến vào Mộng Trạch Sơn này, tương đương với tranh giành lẫn nhau, dù sao cũng chỉ có một vị trí đệ nhất, nhưng những người của mỗi gia tộc vốn vẫn luôn đối nghịch với nhau, nhất là Mộ gia chỉ có hai người bọn họ, rất có thể họ sẽ gặp phải phục kích.
Lúc này, đi cùng nhau mới có thể đảm bảo an toàn.
Mộ Thanh Lan sẽ không nghĩ rằng Mộ Liễu Nhi nói điều này với nàng là vì lo lắng về việc bị phục kích, mặc dù Tiểu Ớt Cay trông không kiên nhẫn, ngay cả khi nàng ta đang hỏi chuyện, vẫn cứ tràn đầy kiêu ngạo, nhưng Mộ Thanh Lan đột nhiên lại cảm thấy thuận mắt hơn một chút.
Vốn dĩ nàng định tự mình rời đi, nhưng không ngờ Mộ Liễu Nhi lại hỏi chuyện này trước.
Vừa định từ chối, Mộ Thanh Lan đột nhiên nhớ đến lúc Khương Mặc rời đi, đã lặng lẽ liếc nhìn Mộ Liễu Nhi một cái.
Nàng liền nhấc chân và đi về phía trước:
"Được.
"
Nhìn nụ cười trên mặt Mộ Thanh Lan, không hiểu vì sao, Mộ Liễu Nhi đột nhiên có chút bối rối, bất giác nhướng mày: "Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải Gia chủ đã dặn dò, ta cũng không thèm kéo theo cái cục nợ là ngươi đâu!"
Mộ Thanh Lan không quan tâm, lông mày hơi cong lên: "Vậy thì phải nhờ ngươi rất nhiều rồi.
"
Mộ Liễu Nhi lúc này mới hài lòng gật đầu: "Đi thôi!"
* * *
Mộ phủ.
Trong sân rất yên tĩnh, một bóng người màu trắng đứng lặng lẽ, giống như tuyết trong suốt nhất trên một ngọn núi bị tuyết phủ quanh năm.
"Thiếu chủ, những người do Hắc Ma Tông phái tới đã nhận được tin tức, liền tập trung lại đây.
"
Mặc Vũ quỳ một chân xuống, cho dù đã đoán trước, nhưng lần này lúc thiếu chủ đi ra, người của Hắc Ma Tông đã xác định chủ yếu là tấn công thiếu chủ, cho nên đã phái người ra nhất định rất nhiều, sau khi thả ra tin tức, mấy ngày nay phản hồi, vẫn khiến cho hắn trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Thiếu chủ nếu không có chuẩn bị, đối mặt với tình huống như vậy, e rằng sẽ càng thêm phiền phức.
May mắn thay, mọi thứ đều như ý muốn của Thiếu chủ.
Vân Dực chắp tay sau lưng, nghe xong nhẹ giọng nói: "Hắc Ma Tông muốn mạng của ta, vậy để bọn hắn tới.
"
Tuy nhiên, cũng chưa biết cuối cùng ai sẽ sống và ai sẽ chết.
"Tất cả đã sắp đặt tốt chứ?"
Mặc Vũ sửng sốt: "Thiếu chủ, ngài cứ yên tâm, mọi chuyện đã an bài ổn thỏa!"
Lần này, nhất định phải làm cho Hắc Ma Tông phải trả giá đắt!
"Không ngoài dự kiến, thì hôm nay bọn họ sẽ đến.
"
Vân Dực gật đầu, ngước mắt nhìn về phía xa xăm, trong mắt thoáng qua một tia lạnh như băng.
Một lúc sau, hắn thu hồi ánh mắt, như vô ý hỏi: "Sao hôm nay yên tĩnh thế?"
Mặc Vũ kinh ngạc ngẩng đầu - thiếu chủ luôn thích yên tĩnh, sao có thể đột nhiên hỏi một chuyện như vậy?
Hơn nữa, hai lần ra tay trước đó của Thiếu chủ đã khiến Mộ gia chấn động, bình thường không ai dám tới gần nơi đây, tất nhiên là yên tĩnh rồi!
"Thiếu chủ tôn giá ở đây, đương nhiên sẽ không có ai dám làm càn.

" Mặc Vũ ngừng một chút, rồi vô cùng nghiêm túc nói.
Vân Dực quay đầu lại và liếc nhìn Mặc Vũ một cái.
Cái liếc mắt này rõ ràng là vô cùng bình tĩnh, nhưng Mặc Vũ lại đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Ngay sau đó, hắn chợt nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Hồi bẩm Thiếu chủ, hình như hôm nay ở Lạc Tây thành có một cuộc Đại hội Tụ Võ, cho nên về cơ bản người của Mộ gia đều đã đi ra ngoài.
"
Đương nhiên, cũng bao gồm cả vị kia.
.
Vân Dực nhàn nhạt nói: "Ồ?"
"Nghe nói cuộc thi này là cuộc so tài giữa những hậu bối xuất sắc của vài gia tộc lớn trong thành.
Mộ gia tài năng và thực lực tốt, nên hẳn là tất cả đều đi.
"
Vân Dực không lên tiếng nữa, nhưng Mặc Vũ lại cảm giác được sự lạnh lẽo đã biến mất, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, trong lòng cũng thầm than: Người đó sống cạnh Thiếu chủ, tiếng đóng cửa mở cửa sổ rất lớn, như là cố ý, hôm nay hắn đi vắng, quả nhiên là yên tĩnh rất nhiều.
Nhưng mà tâm tư của Thiếu chủ, cũng thật là càng ngày càng khó đoán.
.
Bỗng nhiên có một sự im lặng đột ngột, khiến bầu không khí có một chút ngưng trệ.
Vân Dực khẽ cau mày.
Những thứ này thì liên quan gì đến hắn nhỉ?
Áp tất cả những thứ này xuống, Vân Dực vừa di chuyển thân hình thì đã xuất hiện trên không trung:
"Đi thôi, người của Hắc Ma Tông, hẳn là đã không thể chờ được.

"
* * *
Hai người Mộ Thanh Lan đi về phía đỉnh núi.
Trên Mộng Trạch Sơn, rừng cây rậm rạp, lúc này mặt trời vừa phải, nhưng rừng cây vẫn mát mẻ.
Mộ Thanh Lan ở phía trước, Mộ Liễu Nhi ở phía sau.
"Ngươi xem ra bây giờ chỉ là Nguyên Giả, nhưng cảnh giới của Khương Hâm trước đây so với ngươi cao hơn rất nhiều.
Làm thế quái nào mà ngươi lại thắng được hắn?"
Mộ Liễu Nhi do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng.
Nàng thực sự không hiểu.
Nghe vậy, Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt, rồi đột nhiên đứng yên.
"Làm sao.
.
"
"Suỵt!"
Mộ Liễu Nhi chưa kịp hỏi thì tiếng xé gió đột ngột vang lên!
Mộ Thanh Lan ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, khóe cũng môi gợi lên một tia lạnh như băng, cánh tay nhanh chóng đưa ra!
Keng keng keng!
Không biết từ lúc nào trong tay nàng đã xuất hiện vài con dao, lập tức bay ra ngoài! Ngăn chặn ám khí đánh lén đang đến một cách vô cùng chính xác!
"Ngươi sẽ sớm biết.
.
"
Đôi mắt nàng sâu thẳm, hét lên một tiếng:
"Còn không mau lăn ra đây cho bổn thiếu gia!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.