Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 42: Diệp Nhị Tiểu Thư






Chiến thắng đầu tiên của Mộ Thanh Lan khiến những người của Mộ gia xả được sự ức chế bấy lâu.
Trong hai năm qua, Khương gia trong tối ngoài sáng đã ngáng chân bọn họ rất nhiều, bây giờ rốt cuộc cũng có thể đánh vô trong mặt của bọn họ!
Lúc này, sự bất mãn trong lòng của những người có ý kiến với Mộ Thanh Lan cũng đã biến mất.
Đối với những người đã từng cười nhạo nàng, họ tự nhiên càng thêm xấu hổ.
Thực lực của Khương Hâm vốn không hề yếu, có thể thắng được hắn cũng đủ cho thấy thực lực của Mộ Lăng Hàn, bọn họ dù có tự mình đi lên cũng chưa chắc có thể làm được như vậy, nghĩ đến, bọn họ trước đây còn giễu cợt người ta rất nhiều, cho nên bây giờ họ càng không biết phải trốn đi đâu.
Mộ Thanh Lan thì lại không quan tâm, nàng vốn chỉ muốn chạy đến Thiên Nguyên Triều đó thôi, những thứ này chẳng là gì cả.
Sau Mộ Thanh Lan, Đại hội Tụ Võ vẫn tiếp tục tiến hành.
Sau vài ván đấu, ba đại gia tộc đều có chiến thắng cũng có thất bại, nhưng không có cảnh tượng khiến người ta chấn động như vậy.
Có trận đấu của Mộ Thanh Lan trước đó, vì thế những trận đấu phía sau dường như luôn thiếu thứ gì đó.
Cho đến khi Diệp Úc Nhu xuất hiện trên đài thi đấu, sự bình tĩnh mới bị phá vỡ.
"Trận đấu thứ mười hai, Diệp Úc Nhu, đấu với Mộ Linh Việt!"
Mọi người trong khán đài nghe thấy ba chữ "Diệp Úc Nhu", đều ngây ngẩn cả người.
Nhiều người háo hức nhìn về phía Diệp gia.
Ở đó, một nữ tử trong chiếc váy dài màu vàng nhạt phiêu dật, đang thướt tha đi đến.
Làn da trắng như tuyết, dịu dàng mềm mại, đặc biệt là một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, rất động lòng người.
Nhiều nam nhân trong sân nhìn nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Cuối cùng cũng đợi được Diệp nhị tiểu thư!"
"Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Lạc Tây thành! Tư dung như vậy quả thật là tuyệt sắc hàng đầu!"
"Hơn thế nữa! Diệp nhị tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng tài năng.

Ta nghe nói ba tháng trước nàng đã đạt đến Sơ Nguyên Cảnh đỉnh! Không biết bây giờ nàng có lại tiến bộ nữa không?"
Trên sân đã có những cuộc thảo luận sôi nổi.
Mộ Thanh Lan nhẹ nâng mắt lên và mỉm cười.
Nàng ở Lạc Tây thành được vài tháng, tuy rằng rất ít khi ra ngoài, nhưng đại danh của Diệp nhị tiểu thư đã giống như tiếng sấm bên tai.
Dù nàng không muốn nghe thì mọi lời tán dương ca ngợi cũng đủ để nàng hiểu được đại khái.
"Sao hả, để ý người ta à?"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, Mộ Thanh Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Liễu Nhi khoanh hai tay, khinh thường ra mặt.
"Mỹ nhân luôn hấp dẫn mà, phải không?" Mộ Thanh Lan cười nói.
Mộ Liễu Nhi hừ lạnh: "Diệp Úc Nhu tâm tư rất cao.
Nếu như ngươi như trước còn có thể có chút hy vọng, nhưng hiện tại..
Ta sợ ngay cả liếc mắt một cái cũng sẽ không thèm ngó đến ngươi!"
Mộ Thanh Lan nhướng mày, có vẻ như đánh giá của Mộ Liễu Nhi về Diệp nhị tiểu thư này có vẻ không tốt lắm..
"Yên tâm, ta không có hứng thú với một nữ nhân như vậy."
"Ồ?" Mộ Liễu Nhi có vẻ hơi ngạc nhiên, nàng nhìn Mộ Thanh Lan từ trên xuống dưới, có vẻ không tin.
"Đệ nhất mỹ nhân Lạc Tây thành, cũng không có hứng thú sao?"
Mộ Thanh Lan cười nhưng không nói gì.
Diệp Úc Nhu đúng là có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng mà mỹ nhân, nàng cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều.
Nếu nói là tuyệt sắc, trong số những người nàng đã thấy, thì phải nói đến một vị sát thần hiện đang ở trong Mộ phủ - Vân Dực.
Mặc dù hai người không hợp nhau nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, khuôn mặt của Vân Dực quả thật là đoạt đi tạo hóa của trời đất, chỉ cần hắn đứng ở đâu, là có thể dễ dàng lấy đi tất cả sắc màu ở đó.
Mọi cử chỉ đều là linh khí của trời đất, khí chất cao quý lạnh lùng lại càng không gì sánh được.
Đã nhìn thấy một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, nên những người khác cũng không có gì khác ngoài sự bắt mắt mà thôi.
Mộ Liễu Nhi hừ khẽ một tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt lại mờ đi, quay đầu nhìn về phía giữa sân.
Lúc này, Diệp Úc Nhu đã ở trên đài.
Đối thủ của nàng, Mộ Linh Việt, chính là thiếu niên cao lớn đã cùng về với Mộ Liễu Nhi.
Nhìn thấy một mỹ nhân mảnh mai như vậy, Mộ Linh Việt chớp mắt càng nhiều hơn, trong lòng cảm thấy thương tiếc, ôm quyền chào hỏi, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Tại hạ cùng đối chiến với nữ nhân, không khỏi có chút ngần ngại bất khả phân thắng bại.
Vì vậy, thỉnh Diệp nhị tiểu thư xuất chiêu trước.
Ta sẽ nhường ba chiêu, như thế nào?"
Diệp Úc Nhu liếc mắt một cái, cúi đầu khụy gối đáp: "Cảm tạ.
Nhưng là Đại hội Tụ Võ là một cuộc cạnh tranh công bằng.
Xin công tử hãy cố gắng hết sức."
Khi lời này được nói ra, mọi người lại tán thưởng một trận.
Dịu dàng! Lịch thiệp! Nhưng vẫn không chịu lợi dụng bất kỳ một điều gì, thật là một tấm lòng tốt!
Mộ Linh Việt mỉm cười áy náy: "Nếu đã như vậy, xin mời--"
Vừa nói, Nguyên Lực màu lục lam trong lòng bàn tay tụ lại, hai tay nhanh chóng xuất hiện hai thanh phi đao màu bạc!
"Thiên Diệp Phi Tuyết!"
Nguyên lực trong cơ thể hắn dâng trào, phi đao màu bạc trong nháy mắt bay ra ngoài! Bay về phía Diệp Úc Nhu!
Phi đao cực nhanh, trong mắt mọi người chỉ có hai đạo ánh sáng màu bạc xẹt qua!
Không! Không phải là hai!
Khi mọi người đang quan sát thì bất ngờ phát hiện hai phi thanh đao đó bỗng chốc biến thành bốn thanh!
Xoát xoát xoát!
Trong tích tắc, nó đã được biến đổi thành tám thanh!
"Nhanh quá!"
Có người kinh ngạc hô lên.
Tuy nhiên, sự thay đổi như vậy chỉ xảy ra trong tích tắc, tốc độ càng ngày càng nhanh, có thể hình dung Mộ Linh Việt mạnh như thế nào! Một chiêu này vô cùng linh hoạt!
Khi những thanh phi đao đến trước mắt Diệp Úc Nhu, chúng đã trở thành mười sáu thanh!
Mộ Liễu Nhi gật đầu: "Không tệ, nửa tháng trước hắn chỉ có thể luyện ra tám đạo, hiện tại đã đột phá Ngự Thiên Cảnh, Thiên Diệp Phi Tuyết này cũng đã thăng cấp một tầng, đối phó với Sơ Nguyên Cảnh đỉnh Diệp Úc Nhu cũng đã đủ rồi.
Cái..

cái gì?"
Mộ Liễu Nhi giọng nói đột nhiên cao lên, tràn đầy hoài nghi, nhìn thấy hiện trường đột nhiên thay đổi, nàng dường như còn chưa kịp phản ứng: "Làm sao, làm sao có thể xảy ra chuyện này?"
Mười sáu thanh phi đao được cho là sẽ bao vây Diệp Úc Nhu hoàn toàn, ở cảnh giới của Diệp Úc Nhu cũng không thể thoát ra được, nếu như mạnh mẽ đột phá, nàng ta sẽ chỉ bị xây xát.
Tuy nhiên, nàng ta chỉ bị mắc kẹt trong đó vài nhịp thở, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy cánh tay, mười sáu thanh phi đao đó dường như bị vật gì đó chặn lại nên không thể lại tiến thêm được!
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay ngọc của nàng khẽ búng ra, ngón tay mảnh khảnh tạo thành một dấu ấn phức tạp.
Bùm!
Mười sáu thanh phi đao, chỉ trong thoáng chốc đã bay ngược trở ra!
Những người có mặt trên khán đài đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này!
Tuy nhiên, người sửng sốt nhất chính là Mộ Linh Việt đang ở ngay trước mặt nàng!
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trận bài trừ lực lượng đó, nó cường đại như thế nào!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Những thanh phi đao kia trong nháy mắt đã vỡ tan tành!
Mộ Linh Việt sắc mặt càng tái mét, thân hình lảo đảo một cái rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu!
Vô số người khiếp sợ nhìn chằm chằm.
Mộ Liễu Nhi đột nhiên đứng lên: "Nàng ta vậy mà cũng là Ngự Thiên Cảnh?"
Trên khuôn mặt dịu dàng của Diệp Úc Nhu hiện lên một sự áy náy, nhìn Mộ Linh Việt, mày liễu nhíu lại, có chút lo lắng:
"Thực xin lỗi, ta không có làm tổn thương ngươi chứ? Ta, ta chỉ là không khống chế tốt lực đạo.."
Mộ Thanh Lan nhìn lên bầu trời, trong bụng đột nhiên có chút buồn nôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.