Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 33: Quả Là Rất Có Diễm Phúc Pk Cầu Thu






Vẻ mặt Mộ Liễu Nhi lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cánh cửa cũ nát.
Một lúc sau, một bóng người chậm rãi bước ra.
Lúc này, ánh mặt trời vừa ló dạng, căn phòng phía sau thiếu niên một mảnh tối tăm chật hẹp, mà hắn lại mặc y phục màu đen, lại càng tăng thêm chút lạnh lẽo tĩnh mịch, bên trong và bên ngoài căn phòng dường như là hai cái thế giới, người thiếu niên kia cũng vô cùng thong dong từ từ bước ra.
Mộ Liễu Nhi hơi cau mày.
Nàng vừa nghe xong tin tức Mộ Diệp bị đả thương, đang hấp hối, liền vừa sốc vừa giận, lập tức chạy đến xem.
Chất độc mà Mộ Diệp định độc hại Mộ Thanh Lan ngày hôm đó rất đáng sợ, người trúng độc nhận đủ hết mọi sự tra tấn, thống khổ không thôi nhưng lại không thể nào lập tức chết đi được, cứ như vậy chịu tra tấn hơn một tháng mới hoàn toàn tắt thở.
Những gì Mộ Liễu Nhi nhìn thấy là Mộ Diệp cả người sưng tấy tím tái, gân xanh nổi lên, thậm chí các đường nét trên khuôn mặt cũng biến dạng, không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu.
Chỉ có thể phát ra một giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: "Biểu, biểu tỷ..
Cứu ta.."
Đôi mắt hắn đã thối rữa, nhưng Mộ Liễu Nhi vẫn có thể cảm nhận được sự căm thù vô tận trong đó!
Vì thế, nàng không chút do dự chạy đến đây, một chân đá tung cánh cửa của Mộ Thanh Lan.
Khi nhìn thấy cánh cửa rơi trên mặt đất, Mộ Thanh Lan không khỏi thầm thở dài, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi?
Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng đứng im, khoanh tay, tựa vào khung cửa, khẽ ngước mắt lên.
Mộ Liễu Nhi hơi sửng sốt, không ngờ người bước ra lại là một thiếu niên đẹp trai như vậy.
Sau đó, nàng nhìn thấy đôi lông mày kiếm của người thiếu niên hơi nhướng lên, nhìn nàng một cái, khóe môi khẽ cong lên, khẽ cười nói:
"Hôm nay đến, ngược lại có thể xem như được mắt."
Ngữ điệu được nâng lên một chút, ý cười cũng không ngớt.

Nhưng mà, Mộ Liễu Nhi lại sửng sốt, ngay sau đó lửa giận trong lòng lập tức càng bùng cháy dữ dội!
Khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ vào Mộ Thanh Lan:
"Gan chó của ngươi thật là lớn! Lại dám, lại dám.."
Lại dám ngả ngớn như vậy!
Cái nhìn của thiếu niên mới vừa rồi, lại như thể đang nhìn một vật gì đó rất bình thường!
Mộ Thanh Lan "À" một tiếng, rồi nói: "Quả nhiên là một người đanh đá."
Mộ Liễu Nhi tức giận đến mức phát run.
Từ nhỏ nàng đã có tài năng xuất chúng, dung mạo tươi đẹp, từ trước đến nay luôn được xem như mặt trăng giữa các vì sao.
Bao nhiêu người thích nàng, đều phải thật cẩn thận, tìm mọi cách lấy lòng, có bao giờ bị đùa giỡn trước mặt mọi người như thế đâu!
"Quả nhiên không biết sống chết.
Liễu Nhi tỷ là người ngươi có thể khinh mạn sao!"
Thấy vậy, hai thiếu niên đi theo sau Mộ Liễu Nhi cũng là vẻ mặt âm trầm, một thiếu niên cao gầy mở miệng quát lớn.
Một thiếu niên khác cười lạnh một tiếng: "Liễu Nhi tỷ, loại người này cứ để chúng ta dạy dỗ, miễn cho làm bẩn tay của tỷ."
Trong lòng bọn họ đều thích Mộ Liễu Nhi, Mộ Liễu Nhi tính tình kiêu ngạo, bọn họ chưa bao giờ dám có thái độ như vậy đối với nàng, ai ngờ tiểu tử này vậy mà muốn tìm chết!
Mộ Thanh Lan thậm chí cũng không thèm nhìn vào hai người bọn họ, ánh mắt nhìn vào Mộ Liễu Nhi tuần tra một vòng.
Ánh mắt rất nhợt nhạt, nhưng Mộ Liễu Nhi lại cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo, không mảnh vải che thân ở trước mặt người này, mà nụ cười không rõ nơi khóe mắt ấy, càng khiến nàng vô cùng xấu hổ và tức giận.
"Đại tỷ, đại ca, các ngươi muốn giết người, trước tiên cũng phải nói lý do chứ."
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Mộ Thanh Lan đã đoán ra được thân phận của nữ tử này.
Tuy nàng mới đến đây được vài tháng, cũng rất ít khi giao du với người khác, nhưng không có nghĩa là nàng không biết cái gì.
Ngược lại, đối với Mộ phủ bây giờ nàng đã sớm biết rõ như lòng bàn tay.
Nữ tử này chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo cũng đẹp, nhưng lại dám hủng hổ mà đến đây như vậy, nhất định là được Mộ phủ rất coi trọng.
Cú đá vừa rồi cũng cho thấy thực lực của nàng không hề yếu, ít nhất trong đám đồng môn cùng lứa tuổi trong Mộ phủ, Mộ Thanh Lan chưa từng thấy ai lợi hại hơn.
Hơn nữa, trên người nàng vẫn đang mặc đồng phục của Bích Lạc Học Viện.
Hai người phía sau nàng, cũng ăn mặc giống nhau đều là áo màu xanh.
À, xem ra chính là người đã được Mộ phủ chọn đưa đi Bích Lạc Học Viện hai năm trước, Mộ Liễu Nhi.
Tuy rằng Mộ gia xa xôi ở đế đô đang ở thời kỳ cực thịnh, nhưng ở Lạc Tây thành hẻo lánh này, Mộ phủ lại nghèo túng rất nhiều, mấy năm nay chỉ có thể xuất hiện mấy người có thể miễn cưởng xem như mầm.
Học Viện Bích Lạc là một trong những học viện hàng đầu của Thánh Nguyên Đế quốc, những người có thể vào được đó đều là những người có tài năng không tồi.
Các học sinh trong số họ cũng đều dựa vào điều đó mà lấy làm kiêu ngạo, cũng rất tự giữ thân phận.
Khi còn ở trong chủ tộc, Mộ Thanh Lan cũng không để ý lắm, chỉ mơ hồ biết rằng hàng năm có khoảng hai trăm người được chi nhánh Mộ gia tuyển chọn vào những học viện này.
Thánh Nguyên Đế quốc lớn như vậy, chi nhánh của Mộ gia cũng có rất nhiều, tuy rằng hai trăm người nhìn có vẻ không ít, nhưng thực ra trong các chi nhánh đều là những thiên tài kiệt xuất được cực kỳ coi trọng.
Ít nhất trong hai năm qua, sau mấy người Mộ Liễu nhi thì không ai được trúng cử nữa.
Mộ Liễu Nhi tự nhiên rất kiêu ngạo.
"Hừ, ngươi còn dám hỏi sao? Mộ Diệp cùng ngươi là chung tộc, ngươi vậy mà có thể xuống tay một cách ngoan độc như vậy!"
Nam nhân cao gầy tiến lên một bước, vẻ mặt đầy chính khí mạnh mẽ lên án.
Mộ Thanh Lan nhìn hắn một cách kỳ quái:
"Chính là Mộ Diệp chủ động đề nghị khiêu chiến với ta.
Chẳng lẽ ta nhất định phải nhân nhượng hắn sao?"
Thiếu niên kia lập tức nghẹn lại.
Một thiếu niên khác cau mày: "Quyết đấu chỉ là phân thắng bại, nhưng mà ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt người ta!"
Mộ Thanh Lan mỉm cười, nhưng có chút lạnh lùng.
"Mộ Diệp không thể đánh lại ta, lại mưu toan hạ độc ta, ta cũng chỉ là hoàn trả lại nguyên vật thôi! Nếu các ngươi từ bi như vậy, ta đây liền cho các ngươi mỗi người một dao, như vậy có phải các ngươi sẽ khen ta là làm tốt lắm, đúng không?"
"Ngươi!" Thiếu niên kia sắc mặt liền trắng nhợt, nhưng cũng không thể phản bác được gì.
"Chuyện này cả phủ đều biết, các ngươi cái gì cũng không biết, cứ như vậy không phân xanh đỏ trắng đen liền đến giúp Mộ Diệp báo thù phải không?"
Lời này nói ra rất khó nghe, nhưng hai thiếu niên cũng không nói được nên lời.
Mộ Liễu Nhi cũng không ngờ sự việc lại là như thế này.
Nàng là biểu tỷ của Mộ Diệp, lại có tình cảm sâu nặng, thấy hắn như vậy, lập tức cũng không cần hỏi cái gì, liền trực tiếp đánh đến đây.
Không ngờ lại bị đối phương chỉ trích.
"Cho dù là như vậy, nhưng ngươi cũng đã dùng thủ đoạn nào đối phó với Mộ Diệp! Hơn nữa, Mộ Diệp dù sao cũng không có thật sự hại ngươi, ngươi khiến hắn sống không bằng chết.
Hôm nay ta nhất định phải dạy ngươi làm người thì phải thế nào!"
Mộ Liễu Nhi hô lên một tiếng, thân hình vừa động liền biến mất ngay tại chỗ!
Mộ Thanh Lan hơi quay sang bên cạnh, cười nói: "Vội vã vọt vào phòng nam nhân như vậy sao?"

Mộ Liễu Nhi càng cảm thấy tức giận, nguyên bản năm phần lực lượng, liền lập tức tăng lên tám phần!
Bầu không khí tại hiện trường ngay lập tức sắc bén hơn rất nhiều!
Mộ Thanh Lan bước chân hơi sai, sau đó lùi vào trong sân và lắc đầu:
"Nhưng đáng tiếc, ta không có hứng thú với ngươi nha."
Bang!
Một đạo roi dài giáng xuống ngay lập tức!
Mộ Thanh Lan ánh mắt lạnh lùng, nhưng khóe miệng mang theo ý cười lại hơi sâu, thân hình cũng chợt động!
Mộ Liễu Nhi không nhìn thấy ai, mày liễu cau lại.
Ngay sau đó, nàng đột ngột xoay người, roi sắp bay ra ngoài! Đột nhiên, trên tay lại có một đòn tấn công mạnh mẽ vào! Tựa như sắt thép gắt gao kiềm trụ động tác của nàng!
Mộ Thanh Lan không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau nắm cổ tay của nàng lại, làm cho Mộ Liễu Nhi không thể nào động đậy, sau đó tiến lại gần, Mộ Liễu Nhi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, trong lòng vô cùng xấu hổ buồn bực!
"Cây roi này xứng với ngươi, thật sự là..
rất phí phạm của trời."
Người ngoài không thể nghe rõ, nhưng nhìn vào trông giống như Mộ Thanh Lan đang ôm lấy Mộ Liễu Nhi, một nam một nữ xinh đẹp, một bên trìu mến và một bên ngượng ngùng, một tư thế thật rất là ái muội.
Mộ Thanh Lan giễu cợt xong, đang định rút lui, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh như suối núi tuyết va vào sườn núi băng, cực kỳ lạnh lẽo--
"Ta cũng không biết, trở thành phế vật rồi, vậy mà cuộc sống hàng ngày của ngươi vẫn cứ tiêu sái như vậy."
Mộ Thanh Lan khẽ run lên, quay đầu lại nhìn, chính là đập vào đôi mắt đen láy của ai kia.
Vân Dực một thân bạch y, đứng ở nơi đó liền đoạt đi tất cả màu sắc, nhưng trên khuôn mặt cực thịnh, thần sắc lạnh lùng, âm điệu cũng giống như trộn lẫn cùng băng giá.
"Quả là, rất có diễm phúc."
Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy, phía sau lưng chợt lạnh ngắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.