Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 29: Lương tâm bị chó tha rồi sao ?




Bọn chúng sao biết được, Bạch Nhu Kỳ thảm hại như vậy là vì khi nãy khi tự mình đi đỡ ả, nàng đã dùng độc môn thủ pháp để khống chế kinh mạch của ả.
.... Khiến ả không những không thể dùng huyền lực để phòng ngự,đồng thời khi bị đau thì cơn đau sẽ phóng đại lên cả nghìn lần.
Thế nên kể cả chỉ chạm nhẹ một chút, Bạch Nhu Kỳ cũng sẽ cảm thấy như bị dao xẻ thịt, dóc xương huống hồ Tiểu Vy dùng ra tay tát vào mặt ả như vậy.
Rất nhanh,mặt Bạch Nhu Kỳ đã sưng vù lên, không còn nhìn thấy được biểu cảm gì trên khuôn mặt đó nữa,chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt vốn rất đẹp của ả, giờ đang lộ ra ánh nhìn đầy oán hận.
Ả chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng tồi tệ như thế này,chưa bao giờ thấy nhục nhã tới vậy.
Bao năm qua, không biết đã bao lần ả ra lệnh cho người hầu ấn đầu Bạch Đan Đan xuống nền đất mà tát,vụt roi,trăm cách trêu trọc lăng nhục...
Ả thấy đó là điều mà Bạch Đan Đan đáng phải nhận.
Ai bắt Bạch Đan Đan là một phế nhân, lại còn độc chiếm ngôi vị quận chúa, còn bản thân ả là một thiên tài thì lại không được...
Vả lại, nghe nói trước khi Bạch Lưu Phong chết thì có để lại vô số báu vật tu luyện, nhưng xét hỏi ả bao lâu nay mà ả vẫn không chịu khai ra.
Bạch Đan Đan, con ả phế nhân đó nắm giữ những báu vật tu luyện đó cũng có tác dụng gì chứ? Chỉ có thiên tài như ả mới xứng đáng được sở hữu những báu vật đó. Con nha đầu này không chịu chủ động hiến chúng ra, thật là không biết điều...
Hơn chục năm rồi....
Ai biết,hôm nay mọi chuyện đã hoàn toàn đảo ngược rồi!
Bạch Nhu Kỳ, một thiên tài nhất nhì Nam Việt quốc này mà lại bị phế nhân tam muội của mình đánh ngã ra đất,lại còn bị đánh dã man vào mặt nữa...
Đáng tức giận hơn là Bạch Đan Đan còn không tự ra tay mà cho a hoàn ti tiện,hạ đẳng của mình ra mặt lăng mạ...
Mà những kẻ tôi tớ của ta mang đến vẫn còn ngu ngơ nằm lăn trên mặt đất, cũng không biết đường đến bảo vệ chủ.
Não ngập nước hết rồi sao? Lẽ nào chúng đã tin vào lời nói của con tiện nhân kia, cho rằng ta bị trúng tà thật? Đây rõ ràng là con tiện nhân đã sử dụng thủ đoạn đen tối nào đó để hại ta! Tại sao lại có người tin lời nó chứ?
Mặt ả nóng ran lên như bị lửa đốt, đau đớn tột cùng, ngực khó thở,cuối cùng kìm không được miệng phun máu, hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Tiểu Vy không kịp tránh, bị máu bắn tung tóe lên quần áo.
Tiểu Vy giờ mới tỉnh lại từ trong khoái cảm hành hạ người khác, dừng tay lại.
Bạch Đan Đan đến gần, gật đầu:
- ừm! Thế này tạm ổn rồi!
Đến lúc này, đám a hoàn của Bạch Nhu Kỳ mới kịp hồi thần.
Nhũ mẫu của Bạch Nhu Kỳ - Hàn ma ma lồm cồm bò dậy, nhào đến ôm lấy Bạch Nhu Kỳ, khóc lớn:
- Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư, người làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi! Tam tiểu thư, ngươi thật là độc ác, nỡ lòng đánh Nhị tiểu thất đau đến lỗi ngất ra như thế này! Lại còn con tiện nhân Tiểu Vy kia nữa, ngươi hãy đợi đấy... lão gia mà biết việc này, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu... Hãy đợi mà đến kĩ viện đi!
Bạch Đan Đan mở to đôi mắt đầy ngây thơ, ánh mắt ẩn chứa biểu cảm bị tổn thương...
- Hàn ma ma, tại sao người lại nói ta như vậy được chứ? Ngươi nhìn xem, một phế nhân như ta sao có thể đánh ngất nhị tỉ được chứ? Tỉ ý bị ngất là do trúng tà,không dễ dàng mới trị khỏi được, bây giờ vì mệt quá mà ngất đi thôi.
Nói rồi, lôi lấy tay Tiểu Vy, chỉ lên người nàng.
- Ngươi thấy những vệt máu này chưa? Máu đỏ thêm những vệt đen này này, đấy chính là tà tông trong cơ thể Nhị tỉ bị tống ra ngoài! A hoàn của ta không màng tới sự an nguy của bản thân mà ra tay cứu Nhị tỉ, tay đỏ hết cả lên như thế này... Vậy mà các ngươi còn nói thế được? Lương tâm của các người bị chó tha mất rồi sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.