Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 465: Sâu Thẳm Vô Tận





Ta sớm là người của chàng rồi chẳng lẽ chàng vẫn sợ Tuyết Băng sẽ nghĩ chàng làm bậy bên ngoài sao ?
- Ta biết nàng muốn yên bề gia thất về một nhà với ta nhưng bây giờ không phải lúc đâu.
- Ta mặc kệ chàng nói gì nói hôm nay chàng không thoát khỏi tay ta đâu.
- Rầm !
Cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại Thiên Vũ bất giác bị nhốt lại bên trong định phá cửa thì bất ngờ Tiểu Điệp dùng mị hoặc khống chế Thiên Vũ lại còn bản thân Thiên Vũ cứ như vậy bị khống chế không còn nghe lời bản thân mình nữa.
- Giờ chàng lại đây với thiếp đi !
- !!!!???
- Cơ.......!cơ thể của mình cứ vậy mà bị nàng ấy khống chế không thể khống chế lại được đáng ghét chẳng lẽ phải làm chuyện này luôn sao ?
Thiên Vũ mơ hồ rơi vào mị cảnh nơi do Tiểu Điệp tạo ra cả hai thoát y mặn nồng ngọt ngào Thiên Vũ dù có cố chống lại cũng vô ích chỉ đành chấp nhận chuyện này.
Cùng lúc đó ở Cửu Lý gia ,
- Đã mấy canh giờ trôi qua rồi chưa thấy Tứ đệ trở về rốt cuộc đã đi đâu ?
- Lúc đó đệ nhìn thấy cử chỉ hành động của Thiên Vũ đối với Vực chủ hình như có quen biết nhau từ trước thì phải.
- Nhưng theo như ta biết sư phụ quan hệ rất rộng quen biết Vực chủ cũng không ngoại lệ nhưng lại chủ động lao tới đỡ Vực chủ và gọi người với cái tên đó ta cảm thấy trên cả tình cảm bằng hữu.

- Chẳng lẽ đệ ấy bị Vực chủ nhắm vào sắp đặt đệ ấy tới đây làm Vực chủ thay người luôn sao ?
Cả đám giật mình bất ngờ khi nghe câu nói đó của Tứ Lâm vẫn chưa hết bàng hoàng thì một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Vù..........!
- !!!???
- Có người tới tất cả chuẩn bị nghênh địch.
- Đừng hiểu nhầm lẫn này ta tới thay mặt cho Vực chủ giao thứ này cho Cửu Vô Song.
- Giao đồ ???
- Viu !
- Bộp !
- Lệnh bài ???
- Hẳn ngươi cũng hiểu ý của Vực chủ là gì rồi ta cũng còn khá nhiều chuyện cần giải quyết nhất là mớ đồ mà hai cái tên đó đang nắm giữ nhưng các ngươi cũng có công trong chuyện thảo phạt lần này cũng sẽ có bảo vật lập tức đến hai gia tộc đó lấy đi chỉ có thể lấy 3 món đồ thôi còn lại sẽ giao lại cho Vực chủ .
- Hấp !
- Bọn ta sẽ đi đến đó lấy đồ nhưng về phần Cửu Lý gia thì làm phiền tiền bối rồi.
- Ta không cần đống đồ đó hai đứa đi lấy đi.
Cửu Vô Song lên tiếng từ chối nhận ba món bảo vật ở trong hai gia tộc đó và để cho hai người con của mình đi đến đó lấy.
- Cha , người thật sự không lấy sao ?
- Toàn những thứ đồ công pháp giết chóc không chút nhân từ ta không cần mấy thứ đó.
- Cửu Vô Song à , đồ vật tà ác không phải là đồ vật tà ác đâu có tà ác cũng do chính người sử dụng nó tà vật cũng có đồ tốt mà hà tất quy hết lại rồi gán cho chúng hai chữ tà vật .
Đồ tốt nhiều khi bị gọi là tà vật nhưng bản chất nó lại là vật cứu người ví dụ như mảnh Cửu thạch của gia tộc ngươi nếu là kẻ tà niệm dùng nó có thể xan bằng cả một kinh thành nếu muốn bách tính một khi rời vào phạm vi thi triển chỉ có chết có chạy cũng không thể chạy nổi.
- Cái gì ???
- Cửu thạch còn được gọi là Cửu Sơn Chấn đại uy danh năm đó cũng như sức mạnh ta cũng thấy một lần rồi đủ đè cả cái nơi này nếu ngươi muốn sức mạnh tuyệt vời như vậy ngươi chọn làm vật bảo vệ thật phí phạm.
- Ta thà chôn vùi sức mạnh đó của nó còn hơn để nó trở thành tà vật.
- Ngươi có lòng nhân từ với mọi người như vậy ta cũng lấy được một bảo vật khá tưng thích với thứ đó của ngươi chính là tấm mộc lệnh ngươi đang cầm trên tay bảo vệ thứ đó cho tốt nếu rơi vào tay kẻ khác ta không hình dung nổi thứ đó tuyệt diệt đến cơ nào đâu.
- Vù..........!
- ..........!
- Cửu Võ , Cửu Sương và Hình Mạc , lập tức tới hai gia tộc đó đi nếu gặp phải thứ đồ tà vật sát niệm quá nặng lập tức phong ấn lại hoặc đập nát cho ta không thể để những thứ đó tiếp tục tồn tại.
- Vâng ! ( đồng thanh )
- Vút !
- Đi thôi.
Trong khi đó ở Ngọc Phong Các , Tuyết Băng đang cảm thấy thất vọng về điều gì đó.
- Sao ta lại có cảm giác hình như chàng ấy..........!
- Băng nhi , xem ta đem gì đến cho muội này !
Bên ngoài truyền đến một giọng nói rất quen thuộc vọng lại.
- Tống Mai tỷ tỷ ?
- Soạt !
- Muội xem mấy bộ y phục này thế nào có đẹp không ?
Tống Mai hí hửng lấy ra vài bộ y phục ra cho Tuyết Băng xem một lượt còn Tuyết Băng chỉ biết mỉm cười rồi đáp lại.
- Tỷ mặc bộ não cũng đẹp mà !
- Nào muội chọn đi mấy bộ này là ta đặc biệt mua ở chỗ đấu giá đấy nhưng không phải cho ta mà là cho muội.
- Cho muội ???
Tuyết Băng ngơ ngác hỏi.

- Muội nghĩ xem muội ở đây hay là đi cùng Thiên Vũ ít nhất cũng phải có một hai bộ y phục bảo vệ bản thân mình chứ ta thân luyện võ thì không nói làm gì nhưng nhìn muội dáng vẻ của một cô nương yếu đuối làm một người sư tỷ ta làm sao có thể làm ngơ được vì thế chạy đến đó mua muội thích cái nào cứ lấy đi ha !
- Nhưng mà tỷ tỷ...........!
- Được rồi được rồi , muội đừng cố từ chối ta nữa mau nhận đi trước sau cũng phải sử dụng đến nó thôi yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng muội đâu.
- Ý của muội là không lâu trước đây được gia gia nãi nãi và cả mẫu thân huynh ấy tặng không ít đồ rồi trong đó hơn mười bộ y phục bảo giáp các loại nữa nên là..........!
- .............!
Tống Mai như chết lặng khi biết tin này số đồ mình đã tốn công mua về lại không thể so bì với những món đồ kia cảm thấy có chút tủi thân nhưng Tuyết Băng cũng đành gật đầu rồi nói.
- Nhưng mà tỷ đã tặng cho muội thì muội sẽ nhận tỷ đừng buồn nữa.
- Vẫn là muội hiểu ta nhất Băng nhi à !
Tống Mai vui mừng hớn hở ôm chầm lấy Tuyết Băng còn Lâm Quân ở phía xa cũng nhìn thấy được sự thật này.
- Thiên Vũ huynh đệ thời gian này ta nghĩ để nên sớm trở về chăm sóc cho thê tử cũng mình thì hơn dù sao thơi gian này là lúc muội ấy cần đệ nhất đấy có biết không ?
Màn đêm dần buông xuống Thiên Vũ cũng bất giác tỉnh dậy rồi ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Điệp một cái rồi mỉm cười miễn cưỡng nhẹ nhàng vuốt một bên má nàng rồi nói.
- Sao ta lại không biết thân phận của nàng chứ chỉ là sức mạnh của nàng lại là thứ sức mạnh đối địch với chúng ta chứ nhưng nàng hoàn toàn khác với bọn họ ta chẳng cảm nhận được chút sát ý nào từ nàng cả từ thời điểm gặp gỡ nhau cứ ngỡ là có duyên rồi nhận ra nàng là định mệnh mà ta nhất định phải thay đổi dù phải hi sinh ta cũng phải cứu nàng thoát khỏi đó một lần và mãi mãi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.