Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 432: Kịp Thời





Lam Diệu cứ thế ở lại thôn làng đó cố gắng kéo dài thời gian nhất có thể để Quân Dân đi tìm người đến giúp.
- Tỷ ráng chờ đệ nhé đệ đang tìm người tới giúp đây.
- Vù! ! ! !
- Hiện tại mọi người vì đang phân chia ra để tìm rất khó có thể hội ngộ với nhau ngay lúc này vì toàn bộ đều đã rơi vào bẫy của oán linh đã giăng ra ngay từ lúc Phúc Linh trận bị phá hủy vẫn may mọi người không bị thương tích quá nặng mà liên tục trốn thoát khỏi phạm vi tấn công của bọn chúng.
- Mẫu thân , có cách nào trực tiếp giết sạch được oán linh không ạ ?
- Oán linh từ oán niệm mà ra phải triệt để xử lý tận gốc rễ ta không có cách nhưng có một thứ có thể áp chế được bọn chúng có điều thứ này cũng rất cổ quái con có nắm chắc được phần thắng không ?
- Con chấp nhận mọi rủi ro phần thắng con nắm chắc trong tay.
- Điềm tĩnh không chút lo sợ đối mặt mọi chuyện con rất giống ta.
- Con không giống người thì giống ai đây ?
Thiên Vũ mỉm cười rồi nói.
- Con đi đến một nơi được gọi là Tiến Lâu Trúc ở đó có một thứ mà ta để ở đó con tới đó lấy đi.
- Là nơi trước đây con từng câu cá đó sao ?
- Ừm.
Rất nhanh Thiên Vũ tức tốc đi đến nơi đó nhanh nhất có thể rồi gất rút trở lại cuộc chiến lần này số lượng đệ tử của Kiếm Vương phủ lần lượt ngã xuống trước sức mạnh của oán linh bọn chúng tấn công được mà bản thân mọi người thì lại không thể.
- Khốn kiếp ! Bọn chúng rõ ràng tấn công được chúng ta vậy mà chúng ta ngược lại chẳng thể làm được gì bọn chúng cả.
- Ầm !
- Chạy đi đâu ?
- !!!!!
- Xoẹt !

- Các ngươi quên rằng sức mạnh của các ngươi hoàn toàn không có tác dụng với bọn ta còn cố chấp tấn công làm cái gì ngoan ngoãn nạp mạng ra đây hết đi.
- Có ngu mới ngoan ngoãn nộp mạng cho các ngươi để không được đầu thai hay sao chỉ có kẻ ngu xuẩn mới cố chấp ở lại nơi này dưới dạng oán linh như các ngươi.
- Oán linh bọn ta chẳng phải do chính đám khốn kiếp được các ngươi tôn kính gọi một tiếng Vương Đế đó hay sao ??? Nếu không phải bọn chúng cố chấp bành trướng lãnh thổ đẩy bọn ta đi biên cương biên giới chiến trường kia làm kẻ chết hại nhà tan cửa nát đến khi chết dành được lãnh thổ cũng chẳng một ai được nhớ tới thậm chí là cái tên cũng không hề xuất hiện trên đó thử hỏi lý do gì khiến bọn ta cố chấp ở lại thì đó chính làm muốn lấy đầu lão già khốn kiếp đó mới có thể khiến cho các huynh đệ bọn ta mới an nghỉ được.
- Vậy thì bọn ta sẽ giúp các ngươi là được mà hà tất phải cố chấp! ! !
- BÙM !
- Đừng tưởng ta không biết đám cẩu nô làm trâu làm cho lão già đó thù oán của bọn ta tự tay bọn ta phải trả không cần đám các ngươi.
- UỲNH !
- Bớt nhiều lời với bọn chúng làm gì giết sạch bọn chúng đoạt lại tất cả những thứ vốn là của chúng ta nếu đã phản kháng giết ngay tại chỗ.
- !!!!!!
- Tên đó vậy mà lại là oán linh tướng sao ???
- Oán linh tướng ???? Vậy chẳng phải tên đó là kẻ cầm quyền trong đám oán linh hay sao ?
- Chết cũng nên được ghi công hẳn ngươi cũng có tên trên đó đấy.
- Di ngôn trước khi chết được đấy ra sẽ ghi lên bia mộ ngươi.
- Vút !
- Keeng !
- UỲNH !!!
- !!!!
- Bên đó cũng xảy ra chuyện rồi ư ???
Lam Diệu cũng chẳng khá hơn mọi người ngược lại còn bị áp đảo số lượng liên tiếp bị tấn công dồn dập rơi vào thế hạ phong.
- Chát !
- Rầm !
- Khụ !
- Nên kết thúc được rồi nha đầu.
- Cạch !
- Keeng !
- Kết thúc ??? Không bao giờ là kết thúc cả.
- Vút !
Tiêu Du chi kiếm trong tay Lam Diệu bất ngờ rực sáng lên chiếu sáng cả một khu vực xung quanh bản thân mình oán linh vây quanh cũng bất ngờ trước chuyện này mà lùi lại phía sau vài dặm cho đến khi một thứ gì đó cực kì sáng bén khẽ lướt qua số oán linh gần đó bất giác tan biến ngay theo đường kiếm đó.
- Xoẹt !
- Hừ , kiếm đó! ! !.
- !!!!!
- Vệ tướng cẩn thận phía sau !
- Keeng !
- Không ngờ một nha đầu như ngươi lại có thể sử dụng được Tiêu Du chi kiếm.
- Kiếm do sư phụ ban cho và cũng có được sư công nhận của Tiêu Du chi kiếm ngươi dựa vào đâu mà nói câu đó ?
- Dựa vào chủ nhân trước đây của thanh kiếm đó.
- !!!!!!
- Có điều thanh kiếm đó trước sau gì ta cũng lấy lại cho ngươi dùng cũng được thôi.

Nói rồi tên đó giơ tay ra phía trước mặt muốn Tiêu Du chi kiếm trở lại bên mình nhưng đáp lại hắn chỉ là sự vô cảm.
- Tiêu Du chi kiếm chẳng lẽ ngươi đã quên chủ nhân của ngươi là ai rồi sao ?
Tiêu Du chi kiếm rung động dữ dội rồi nhập vào thân thể Lam Diệu rồi nói.
- Ta chỉ có một người chủ nhân duy nhất là Lam Diêu ngươi là một oán linh dựa vào cái gì mà một oán linh như ngươi lại nói tự xưng là chủ nhân của ta ?
- Vù! ! !.
.
!
- Bộ dạng hiện tại này của ta ngươi cũng quên rồi sao hả ????
- Hóa thành chủ nhân trước đây của ta oán linh nào chẳng làm được ngưng diễn cái trò ngu xuẩn này đi chẳng có ích gì đâu.
Oán linh đó tức giận đến sôi máu lao lên tấn công thì bất chớt Lam Diệu lấy lại ý thức rồi theo phản xạ chém một kiếm khiến oán linh đó bị chém làm đôi nhưng bất giác oán linh tướng đó đã lường trước được đã hoán đổi vị trí cho một oán linh khác còn bản thân đã tung một kiếm xuyên qua người Lam Diệu.
- Phập !
- !!!!!
- Khụ !
- Xoẹt !
- Hự! ! ! !
- Bịch !
- Đáng ghét bị hắn ám toán rồi.
- Tiêu Du chi kiếm cho ngươi cơ hội trở lại bên cạnh ta ta lập tức tha cho nha đầu này thận chí còn trực tiếp trị thương thế nữa cơ hội chỉ có một ngoan ngoãn chút đi sẽ có lợi cho đôi bên.
- Không bao giờ.
- Vút !
- Sư phụ , đệ tử đã cố gắng hết sức rồi chỉ có thể đi được đến đây thôi! ! !.
xin lỗi sư phụ! !.
- ĐÙNG !
- TA MUỐN XEM XEM OÁN LINH KHỐN KIẾP NÀO DÁM RA TAY VỚI ĐỆ TỬ CỦA TA.
Từ trên bầu trời đêm tối kia Thiên Vũ hiên ngang đứng giữa không trung ném thanh kiếm của mình xuống đất đồng thời mở ra kết giới bảo vệ cho Lam Diệu.

- Kịch !
- Soạt !
- Sư! !.
sư phụ! ! ! đệ tử! !.
.
- Đừng nói gì cả nghỉ ngơi đi ta sẽ lo phần còn lại ngươi đã làm rất tốt rồi.
- Bịch !
- Sư tỷ tỷ không sao chứ ???
- Đưa Lam Diệu đi trị thương mau đi ta sẽ giải quyết nốt đám oán linh này dứt điểm chấm dứt cái việc mà ba người họ nên làm.
- Vâng !
- Soạt !
- Hấp !
- Dựa vào ngươi ?
- Cạch !
Cuồng phong dần dần nổi lên cực kì lớn khiến cho đám oán linh xung quanh cứ thế bị cuốn vào trận cuồng phong lớn đó nhận thấy kẻ trước mặt không thể đối địch hắn ta liền ra lệnh cho tất cả rút lui nhưng nào có biết vật ở trong tay Thiên Vũ đang ở bên trong tâm trận pháp mà Thiên Vũ âm thầm giăng ra.
- Aaaaaaaaa! ! !.
!
- Ta rất muốn xem xem oán linh các ngươi có tài cán gì mà dám náo loạn nơi này nếu cố chấp ở lại đây vậy thì đừng tránh ta không đánh tan phần hồn các ngươi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.