Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 415: Trọng Trách Lớn Dần





Phòng của Tố Liên vẫn đang tích cực tu Đan không ngừng khiến cho Thiên Vũ khá bất ngờ trước sự nỗ lực của Tố Liên.
- Soạt !
- Hây !
- Vù! ! ! !
- Linh Sắc quả nhiên vẫn còn mờ nhạt vẫn chưa đạt chuẩn vẫn phải cố gắng thêm.
- Với tốc độ này rất nhanh thôi nha đầu này có thể tự mình sống tự lập mà không có ta.
- Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải tự lực cánh sinh đương đầu thử thách thôi.
- Soạt !
- Nha đầu Tiêu Thanh đó cũng sắp đến rồi chắc là đang ở dưới núi nghỉ chân.
- Muốn đi thăm thì đi mau đi ta ở lại đây thay ngươi.
- Không vội dù gì tên gia hỏa đó cũng sắp qua bên này rồi ta ngược lại muốn xem xem tên đó định làm gì.
- !!!!
- Đúng là tìm tới tận đây rồi hẳn là vụ việc lúc đó trong lòng vẫn đang muốn tìm hiểu rõ thực hư việc bị ngất ở đó đây mà.
- Vụt !
- Nha đầu , có người tới nhanh chóng thu mấy thứ đó vào bên trong nhẫn Vô Tận mau đi cái tên lúc ở ngoài cửa Tông môn tới tìm ngươi kìa
Tố Liên giật mình hoảng sợ vội vàng làm theo lời Thiên Vũ rồi mọi thứ đâu vào đấy rồi liền nhanh trí cầm quyển y pháp của Thiên Vũ lên đọc.
- Cộc cộc !
- Tố Liên muội tỉnh rồi à ? Ta vào được không ?
- Làm sao bây giờ có nên mở cửa cho cô ta vào không tiểu Miêu ?
Tố Liên nói nhỏ.
- Tùy cơ ứng biến đi.
Tố Liên gật đầu rồi đáp lại.
- Tỷ tìm muội có chuyện gì không ?

- Chẳng là chuyện lúc đó ta muốn hỏi rằng lúc đó sao muội lại nằm bất tỉnh ở ngay sát khu vực Thú yêu nguy hiểm đó vậy ?
- Muội chỉ nhớ là đang hái một Linh Thảo thì bất ngờ bị một thứ gì đó giống móng vuốt tấn công ở ngay phía sau cũng may có chút tu vi do sư phụ truyền dạy nên thoát chết nhưng cũng bị ai đó đánh ngất chuyện sau đó muội cũng không nhớ nữa.
- Vẫn còn kẻ cũng xuất hiện ở đó sao ? Chẳng lẽ là bọn chúng tùy ý hành động khi chưa có lệnh của mẫu thân hoặc là ta sao ?
- Tỷ tìm muội hỏi chuyện này thôi ạ ?
- Ta lo lắng cho muội nên đến hỏi thăm thôi muội nghỉ ngơi đi có gì ngày mai gặp.
- Được sư tỷ.
- Vút !
Phòng làm việc của Tông chủ ,
- Cộc cộc cộc !
- Vào đi.
- Mẫu thân , quả nhiên gần đó có người nhưng theo lời của Tố Liên thì không thấy rõ kẻ đó là ai nhưng có vẻ là kẻ nhắm vào cô ta và con đoán cái giống lúc đó cũng là của Thú yêu sau khi thức tỉnh ý niệm của bản thân ra tay cứu người nhưng phần lớn Thú yêu luôn thù ghét chúng ta số còn lại thì còn tùy thuộc vào hoàn cảnh giúp để trả ơn cũng là lý do thích hợp nhất.
- Cạch !
- Ta đã quan sát đó rồi đúng là có một nhóm người quanh đó chỉ là không phải người của ta mà là của kẻ khác.
- Là ai vậy ạ ?
- Mấy tên vô lại háo sắc ấy mà kẻ có tu vi cao nhất cũng chỉ là Hồn Kiếm Cửu tinh đỉnh phong thôi số còn t chỉ là tạp nham không đáng nhắc tới.
- Vậy chi bằng giết đám đó ngay trong đêm nay luôn.
- Không được khinh xuất dù thực lực yếu nhưng cũng có vài thứ nằm trong tay bọn chúng mới là thứ ta kỵ đối đầu nhất.
- Lẽ nào là thứ đó ???
- Phải.
Nhìn kĩ lại một chút thì ta thấy có vài tên trong số đó là người của Lăng Tông Lăng Mộ Tiêu.
- Vậy cứ im lặng sao ạ ?
- Con cứ lui ra ngoài đi đối phó bọn chúng không nhất thiết phải là chúng ta và ta cũng không có rảnh rỗi đi chơi với đám ngu xuẩn đó làm gì cho phí sức cả.
- Vậy con xin nghe theo ý mẫu thân , hài nhi xin lui.
- Cạch !
Phía dưới núi ,
- Cạch !
- Theo ý của ngài là bắt hết đám nữ nhân đó về để mua vui cho các huynh đệ sao ?
- Hahahahahaha !!! Nữ nhân ở đó xinh đẹp như vậy để không tiếc lắm chi bằng! ! !.
- Xoẹt !
- Ngươi có biết con người ta ghét là là đám vô lại như ngươi không ?
- Bộp !
- Ai ???
- Vụt !
Một kiếm duy nhất thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối mù mịt kia , đám người kia nháo nhào chạy ra khỏi lều truy đuổi kẻ đó.
- Cạch !
- Một đám không biết lượng sức.
- Vụt !
- Long tử có lệnh giết toàn bộ và nhớ để lại dấu vết Thú yêu gây ra là được.
- Vút Vút Vút Vút !
- Aaaaaaa! !.
.
!
- Loạt soạt !
- !!!!
- Soạt !
- Bộp !
- Vù! !.
.
!
- Bịch !
- Khói ??? Nhanh chóng qua đó xem xem đã xảy ra chuyện gì.
- Xoẹt !
- !!!????
- Kẻ nào ???
- Khôn ngoan thì cút xa xa một chút đừng có làm hỏng chuyện của ta bằng không đừng trách ta.
- Viu !
- Keeng Keeng !
- Các ngươi qua đó ta ngăn tên đó lại.
- Xoẹt !
- ẦM !
Một vết chém cực kì sắc bén chém đứt được cả mặt đất và để lại một vết rách rất lớn và sâu khiến ai nấy sợ hãi lùi lại vài bước.
- Tên này! ! ! không đơn giản.
- Vù! ! ! !
- !!!!!
- Xuyên Ứng - Hồ Tống ????
- Đại danh theo ta tung hoành khắp nơi rồi thoái ẩn một thời gian dài không ngờ vẫn còn kẻ nhớ tới có điều những kẻ nhớ đến tên húy của ta! ! !
- Xoẹt !
- Đều chết cả rồi.
- !!!!!????
Chỉ một đường kiếm duy nhất đã thẳng tay giết sạch đám người ở ngay phía sau tên kia cũng bắt đầu sợ hãi nhưng rồi bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình ra để chiến một trận sinh tử chiến.
- YA !!!!!
- Ầm !
- Liều mạng với ta cũng vô ích thôi.
- Xoẹt !
- !!!!
- Vô vị.

- Vụt !
Một đám cháy lớn cứ thế bùng phát lên nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Vũ đang đứng từ xa.
- Lửa này có vẻ hơi lớn thì phải ?
- Ta làm điều cần làm thôi lớn như vậy là do đám đó không biết giữ lửa cẩn thận đánh nhau cũng cứ thế đạp rồi ném không lan rộng quá là may rồi.
- Vậy lần này làm phiền tiền bối !
- Chút chuyện nhỏ cỏi con thôi hơn nữa mấy tên đó cũng có vài thứ đồ tốt đều nằm ở trong nhẫn Vô Tận này.
- Soạt !
- Vụt !
- Cần gì cứ gọi ta nhé ta đi uống rượu đây !
- Ta có vài bình rượu từ Ngọc Phong Các muốn tặng cho tiền bối đây.
- !!!!!?????
- Đâu ??? Ở đâu ta đi lấy ????
- Soạt !
- Vù! ! !.
!
Từ trong nhẫn Vô Tận Thiên Vũ lấy ra 10 bình rượu lớn Hồ Tống lão vui mừng hớn hở cất hết vào bên trong nhẫn của mình rồi cứ thế rời đi.
- Lòng ta tự hỏi mẫu thân của chàng sao có thể dạy ra được nhiều Cường kiếm giả như vậy ta cũng có chút hoài nghi đấy.
- Ta cũng không biết nữa chỉ biết những đệ tử đó trước đây từng được mẫu thân ta dạy dỗ cả cho nên ta cũng được ưu ái chút.
- Càng lúc ta càng cảm thấy phụ mẫu chàng chẳng phải người tầm thường xem ra ngày gặp hai người họ cũng không còn xa nữa.
- Ta cũng đoán vậy thời hạn 10 năm cũng chẳng còn nhiều ta cũng tính đi Tích Vực một chuyến và tiện thể mở rộng thế lực Ngạo Tông vốn dĩ mẫu thân muốn ta lên nắm quyền Ngọc Phong Các nhưng bản tính ta thích tự do tự tại không chịu ngồi yên một chỗ.
- Vậy thì nhiều khả năng tương lai ngươi sẽ gánh vác thứ còn lớn hơn gấp vạn lần đấy cho dù ngươi có trốn cũng không thể nào trốn mãi được đâu.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.