Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 292: Náo Loạn





Sau vài ngày chuẩn bị và di chuyển đến khu vực kinh thành phía Tây Kiếm Vân Sơn cả nhóm dừng lại đứng ở phía xa cổng thành kia vì một toán Vệ Quân đang canh gác liên tục kêu mọi người dùng lại để làm gì đó , quá khó hiểu trước việc làm đó Thiên Vũ đành tạo ra một dư ảnh tùy hình của mình ra bay đến chỗ bức tường kinh thành kiểm tra phía bên trong , Ưng Khấu kinh thành ,
- Soạt !
Thiên Vũ thấp thỏm nhìn ngó xung quanh một lượt rồi đi xuống dưới.
- Sao bên trong lại nhiều quá vậy ??? Bên ngoài làm vậy đã đành bên trong còn làm như vậy ngay giữa ban ngày thật khó hiểu mà !
- Hấp !
- Bịch !
- Bên trong Ưng Khấu thành có quá nhiều Vệ Quân bên trong lẫn bên ngoài và còn bắt mọi người ra vào đều phải đối chất với người trong tranh xem ra khả năng chúng ta vào được bên trong kinh thành dò la chút tin tức e là rất khó đây !
- Đệ là Ngạo Đế chí cao vô thượng đương nhiên là được rất nhiều người truy tìm rồi !
Hoàng Khương cười rồi nói.
- Ít nhất cũng tranh thủ chút thời gian thay đổi diện mạo trước khi vào bên trong đó nếu không mạng của đệ lành ít dữ nhiều.
- Hahahahaha! ! ! ! Đệ phúc lớn mạng lớn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu !
- Bộp !
- Đi thôi vào bên trong đó xem có gì thú vị hay không và cũng đừng quên nhiệm vụ mà Tống Quân huynh đã giao cho chúng ta trước khi rời đi đấy !
Và thế là cả đám đi đến trước cổng thành và đúng như vậy cả đám bị chặn lại kiểm tra đối chiếu diện mạo người trong tranh.
- Đứng lại !
- Soạt !
- Tên này sao ta cứ cảm thấy giống giống tên trong tranh thì phải ???
- Ấy , đại huynh à , ta cùng bằng hữu mới đến nơi này làm gì có chuyện giống người trong tranh được cơ chứ có phải có nhầm lẫn gì ở đây không vậy ???
Thiên Vũ toát mồ hôi khi nghe câu nói đó của tên cầm đầu kia.
- Cũng đúng ! Thôi được rồi các người mau đi đi đừng làm phiền ta kiểm tra những người phía sau các ngươi đang chờ.

- Dạ dạ !!! Đa tạ đại huynh rộng lượng !
Vừa bước đi được mấy bước thì một tên trong số đám người vây bắt lúc trước nhìn thấy thanh kiếm trên tay của Thiên Vũ liền hét lớn tiếng.
- LÀ HẮN TA ! MAU BẮT HẮN TA LẠI ! HẮN CHÍNH LÀ NGƯỜI MÀ VỆ TƯỚNG CẦN !
- Bịch bịch bịch bịch bịch! ! !.
.
!!!
Bị phát hiện ra cả đám ba chân bốn cẳng bỏ chạy trước sự truy đuổi của đám người kia.
- Khốn kiếp ! Tên khốn kiếp đó ở đâu ra vậy ??? Rõ ràng là ta đã thay đổi dung mạo rồi sao vẫn bị phát hiện ra vậy ???
- Hay là đệ còn lưu lại vật gì đó ở trên người khiến cho hắn ta lưu ý lại hay không vậy ???
- Đệ làm gì có đâu !
- Thế thì rốt cuộc làm sao mà hắn ta biết được là đệ được hay quá vậy ???
- Đệ đã nói là đệ không có biết mà !
- Đứng lại cho ta !!!
- Bịch bịch bịch bịch bịch! ! !.
.
!
- Khốn kiếp !
- Đừng hòng chạy thoát !
- Ta đâu có ngu ngốc đến mức đứng lại đó cho các ngươi bắt cơ chứ !
- Thiên Vũ , chi bằng chúng ta tách nhau ra để phân tán số lượng quân địch truy đuổi dễ bề hành động hơn.
- Dễ nghe quá đấy ! Bọn chúng nhắm vào đệ mà huynh lại đi nói tách ra là sao ???
- Muội và Khương huynh đi cùng huynh tất nhiên sẽ bị coi là có tội chung với cả huynh nên chắc chắn sẽ bị đuổi theo thôi.
Mẫn Tuệ cố gắng giải thích.
- Vậy thì hẹn nhau ở đỉnh tòa tháp bên đó !
- Được !
- Bịch bịch bịch bịch bịch bịch bịch! !.
.
!
- Hấp ! Hấp !
- Cái gì ??? Lập tức chia ra đuổi theo cho ta tuyệt đối không được để mất dấu bọn chúng.
- Rõ !
- Các ngươi qua đó những kẻ còn lại theo ta !
Sau khi cả 3 tách nhau ra chia làm 2 hướng để chạy thoát thì bọn chúng cũng chia người ta đuổi theo vây bắt cả hai.
- Đứng lại đó cho ta !
- Có bản lĩnh thì đừng có mà đuổi theo ta nữa đi đám khốn kiếp kia !
Dù chạy như thế nào hay chạy bao xa thì Thiên Vũ và Hoàng Khương lẫn Mẫn Tuệ vẫn bị truy đuổi tới cùng Thiên Vũ liền nghĩ ra một điều gì đó.
- Soạt !
- Nếuđã muốn vây bắt ta vậy thì cố mà bắt cho bằng được ta đấy ! Băng Sương !
Một làn khói màu trắng lạnh lẽo tỏa ra khắp cả kinh thành khiến cho tầm nhìn của bọn chúng đã bị hạn chế đi rất nhiều.
- Vù! !.
.
!
- Khốn kiếp ! Mau đuổi theo cho ta !
- Nhưng mà sương mù dày đặc thế này làm sao mà đuổi theo được đây ạ !
- Đáng ghét !
Sau một hồi lâu bị đám người đó vây bắt cuối cùng cả 3 cũng tụ tập lại tại tòa tháp cao nhất của kinh thành.
- Bây giờ phải tìm chút thông tin tin tức về cái nơi này trước đã.
- Náo loạn một hồi chắc cũng bình yên trở lại rồi !
- Đúng là mệt chết đi được mà ! Cũng may không có cái đám cung thủ đứng trên cao tấn công nếu không thì chúng ta càng khổ sở hơn trước so với cái việc bị đâm khốn kiếp đó đuổi bắt.
Thiên Vũ ủ rũ mặt mày tính ăn chút gì đó cho đỡ đói thì vô tình nghe được vài thông tin từ phía bàn bên kia.
- Này , ngươi biết tin gì chưa ? Tam công chúa của Kiếm chủ Ưng Khấu thành muốn gả con gái của mình cho Tứ Đạo Vân đấy !
- Hả ???? Cái tên bại gia tử ăn chơi đó sao ??? Sao lại để công chúa vào Tứ gia vậy chẳng lẽ không hề hay biết cái thói ăn chơi của hắn hay sao mà còn làm điều bất công quá vậy !
- Tam công chúa ???
- Đệ biết công chúa bọn họ à ???
- Không chỉ là hiếu kì tò mò thôi !
- Nghe nói công chúa đã bỏ trốn với ca ca của mình trốn ra khỏi thành từ 3 ngày trước rồi hơn thế nữa Kiếm chủ rất tức giận điều động không ít người đi vây bắt công chúa và cả người đó nữa thật đáng thương mà !
- Như thế đã là gì ! Ta còn nghe nói phàm là kẻ đã giúp cô ta đều sẽ phải chết lúc công chúa tẩu thoát khỏi đây đã khiến không ít người phải bỏ cái mạng mình vì công chúa rồi đó !
- !!!??
- Phụt !!!! Khụ khụ khụ! !.

.
!!!
- Sao thế Thiên Vũ ???
- Tại sao lại là cô ta vậy ??? Trời ơi , không thể thoát nổi được sự đen đủi mà ! Aaaaaaaaa! ! !.
!!!
- Rốt cuộc đệ làm sao vậy hả Thiên Vũ ????
Hoàng Khương cố gắng hỏi Thiên Vũ còn Thiên Vũ thì suy sụp tinh thần sau khi biết bản thân đã nhúng tay vào cái chuyện không nên nhúng tay vào rồi.
- Có vài chuyện đệ phải nói cho huynh biết ! Cô gái mà bọn họ nói chính là người mà đệ cứu không lâu trước đây.
- ! ! !.
.
!??
Hoàng Khương và Mẫn Tuệ đứng hình ngơ ngác trước câu nói đó của Thiên Vũ.
- Soạt !
- Đây chính là kim trâm cài tóc của cô ta đệ vô tình có được.
- Ta đem đệ đến đó để mong hắn ta rộng lượng bỏ qua cho ta và Mẫn Tuệ mới được ! Xin lỗi đệ Thiên Vũ ta đã hết cách.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.