248: Bản Lĩnh
Tuyết Băng ngơ ngác hỏi.
- Bộp !
- Thôi được rồi muội với Hoa Anh vẫn còn kha khá chuyện để nói với nhau thì cũng nên dành thời gian để nói chuyện thêm đi ta cũng có việc phải đi rồi không tiện ở lại lâu ! Lam Diệu , đi thôi !
- A , vâng sư phụ !
Lam Diệu nghe thấy tiếng Thiên Vũ gọi liền tức tốc chạy theo sau.
- Ngươi ở đây cũng lâu rồi phải không ?
- Vâng ! Thường ngày công chúa thường lui tới đây học tiểu nữ có vinh dự được đi theo hầu hạ công chúa nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên công chúa đã thẳng tay đuổi tiểu nữ đi đồng thời đẩy tiểu nữ đi đến đây làm người hầu kẻ hạ ở nơi này cũng đã 3 năm rồi ạ !
- Ngươi không hỏi rõ nguyên nhân hay sao mà lại không lên tiếng ?
Lam Diệu lắc đầu rồi nói.
- Tiểu nữ có hỏi nhưng công chúa khăng khăng cố chấp không nghe lời giải thích của tiểu nữ cứ thế làm theo ý mình phận làm thường dân nào dám có ý định hỏi lại quá 2 câu !
- Bộp !
Thiên Vũ xoa đầu Lam Diệu rồi mỉm cười nói.
- Ta chẳng phải cũng là thường dân đấy thôi chỉ cần ngươi nỗ lực cố gắng không ngừng tự sẽ được sự tôn trọng từ kẻ khác thôi ngươi hiện tại vẫn cần thêm vài thứ đồ cần thiết phòng thân.
Ngươi có biết chỗ nào có bán Linh Thảo không ?
- Có ạ ! Ở phía đó !
Lam Diệu chỉ tay về phía trước mặt rồi nói.
- Quả nhiên nơi này có chỗ vậy ! Chúng ta nhanh đi qua đó thôi !
- Vâng !
Tại một cửa hàng buôn bán Linh Thảo phía bên trong ,
- Choang !
- Lũ khốn kiếp các người dám chơi lão tử sao ???
- Đâu có đâu công tử nghi oan cho bọn ta quá rồi !!!
- Nghi oan ??? Vậy ngươi giải thích sao về cái việc con trai ta uống Linh Đan của các ngươi không những không hồi phục vết thương mà còn bị biến thành một thằng ngốc không phải do các ngươi thì là do ai đây hả ???
Bên trong truyền ra tiếng âm thanh cãi nhau rất lớn Thiên Vũ cùng với Lam Diệu đi vào bên trong nói.
- Ở đây có bán Linh Thảo không ta muốn mua vài thứ !
- Hử ???
- Soạt !
- Tiểu tử , chuyện lão tử đang hỏi hắn chưa xong ngươi to gan dám chen vào miệng ta muốn chết phải không ?
- Làm thử ta xem ?!!
- Được.
- Vụt !!!
- Rầm !
- Kịch !
- Cái! !.
.
???
- Chưa nói rõ đầu đuôi chuyện con trai ngươi cho lão ta biết ngươi đã khăng khăng nói Linh Đan lão có vấn đề trong khi mọi người ở đây đều không bị làm sao cả có phải ngươi vừa ăn cướp vừa la làng không vậy ?
Thiên Vũ cười nham hiểm hỏi.
- Vút !
Liên tiếp loạt đòn bất tận cứ thế đánh vào người Thiên Vũ nhưng hắn đâu có biết người mà hắn ta đang đánh chỉ là một phân ảnh do tốc độ di chuyển quá nhanh của Thiên Vũ để lại.
- Hahahahahaha !!! Đây chính là cái giá phải trả vì dám xem vào chuyện của lão tử chết không oan một chút nào !
- Ừm , rồi sao nữa ???
- Cái! ! !.
???
Vừa nghe thấy giọng nói của Thiên Vũ ở ngay phía sau lưng mình hắn bất giác giật mình tung một cước về phía sau lưng mình.
- Vù! !.
!
- Chát !
- Ầm !!!
- Có chút bản lĩnh đuổi chó trêu mèo này của ngươi cũng vào được Kiếm Vương phủ kể ra thì gia tộc cũng có chút danh tiếng nhỉ ?
Thiên Vũ vẫn ung dung cười nói khiến cho hắn ta tức càng thêm tức nhưng lại không thể nào làm gì được Thiên Vũ.
- Vút !
- Chát !
- Xạt! !.
.
!
- Uy lực của cú đá đó sao lại! !.
.
???
Chưa kịp định thần lại thì hắn ta lãnh thêm một cước nữa của Thiên Vũ văng ra ngoài.
- Chát !
- Viu! ! ! !
- Rầm !
- Không thể tin nổi Cường Kiếm giả Hồn Kiếm Lục Tinh lại bị đá văng ra bên ngoài như một khúc gỗ vậy tên này rốt cuộc là ai có thân phận gì mà lại có bản lĩnh như vậy thế ?
- Thế nào ? Cảm giác bị một kẻ yếu hơn mình đánh mình như vậy không một chút tức giận hay gì à ?
- Ầm !
- Vút !
- Khẩu khí lớn đấy ! Để ta xem xem ngươi sẽ làm gì được ta tiếp đây ?
Tên kia ngạo mạn tự đắc nói.
- Ầy , ngươi lắm lời quá có bảo lĩnh thì tung hết ra đi đừng có mà đứng ở đó khẩu ngữ chiến với ta làm gì phiền chết đi được.
- Cốp !
- Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm! ! ! !
- Thú vị ! Ta dần cảm giác liệu ngươi sẽ chịu được mấy chiêu của ta đây nhỉ ?
- Gì cơ ???
- Vù! ! !!!
- Chát !
- Hự !!!
- Xạt! !.
.
!!!
- Khụ! !.
.
! Năng lực gì thế này ??? Rõ ràng ta đã nắm rõ sức mạnh cú ngươi rồi sao lại bị thương được cơ chứ ???
- Ngươi là Bạch Long thì nên biết sức mạnh của Bạch Long chỉ thực sự mạnh nhất khi ở thời điểm trăng tròn đây là ban ngày cho nên sức mạnh của ngươi xem như bị giảm đi đôi chút nhưng cái tính khí chủ quan đã hại chết ngươi đấy hiểu ý của ta chứ ?
- Hự !
Tên kia gắng gượng loạng choạng đứng dậy còn Thiên Vũ thì mỉm cười rồi hỏi.
- Quả nhiên là một kẻ cứng đầu nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh đến khó tin rất tốt ! Ngươi tên là gì ?
- Dương Tinh.
- Ngươi có bằng lòng chấp nhận bái ta làm sư tôn hay không ? Đi theo ta thanh Thời Thiên Đao này ta sẽ tặng cho ngươi xem như là quà sư phụ và đệ tử gặp nhau.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ăn nói thế với ta ?
- Đương nhiên là ta biết và ta biết còn hơn cả thế nữa cơ ! Ví dụ như là Đường Nghệ Thảo chẳng hạn.
Thiên Vũ ghé sát tay hắn ta rồi nói.
- Cái! ! ! ???
- Con trai ngươi chẳng phải bị tổn thương khá nặng ở tu vi nặng đến mức khó mà tu luyện được như vậy uống Linh Đan đơn giản đâu có tác dụng gì đâu Đường Nghệ Thảo ngươi đem về rồi đun sôi nước rồi vận dụng chút Long Khí ổn định ngọn lửa để nó nóng đến cực điểm rồi bỏ vào rồi chờ đợi trong 1 ném nhang là có thể cho uống được rồi còn việc ngươi tin ta hay là không thì tùy ngươi !
Cứ như vậy Thiên Vũ quay người trở lại vào bên trong đó rồi hỏi lại.
- Không biết ông có bán những thứ này hay không vậy ta muốn mua chúng ?
- Có có đương nhiên là rồi quý khách chờ ta một lát ta đi lấy cho công tử !
Một lát sau ,
- Công tử những thứ công tử cần đều ở bên trong này cả rồi vị chi là hết của công tử là 4 vạn hào ạ !
Thiên Vũ lấy ra một chiếc nhẫn Vô Tận ra rồi đưa cho lão rồi cầm luôn chỗ Linh Thảo đó thì bị một ai đó cũng nhắm tới.
- Cạch !
- Soạt !
Một đám người nào đó bước vào bên trong đi đến chỗ quầy thanh toán một vị tiểu thư nào đó định lấy thứ đồ của Thiên Vũ bất giác Thiên Vũ kịp thời lấy rồi quay sang chất vấn hỏi.
- Đồ của ta cô động vào làm gì ?
- Phàm là đồ ta nhìn trúng đương nhiên là ta sẽ lấy rồi còn phải hỏi sao ?
- Ở đâu ra nha đầu ngu ngốc này vậy còn tưởng là mình cao quý lắm không bằng ấy biến đi chỗ khác đi muốn mua gì tự mình mà mua ta không có rảnh rỗi đi mua đồ cho người khác đâu.
Một câu nói đó thôi đủ sức đả kích tinh thần của cô ta không nhịn nổi cục tức này cô ta sai người đi dạy dỗ Thiên Vũ một trận.
- Đánh hắn cho ta.
- Lam Diệu , xử lý đám người đó đi nhân tiện thì sử dụng thanh kiếm đó đi !
- Đệ tử được phép ạ ?
- Ừm !
Bất ngờ thay một trong số đó nhận ra Lam Diệu.
- Ta còn tưởng ai hóa ra là Lam Diệu cô nương đây mà !
- Lam Diệu , ngươi còn dám bước ra ngoài bước ra khỏi Kiếm Vương phủ sao ???
Nhận thấy tình cảnh khó khăn đó Thiên Vũ liền đi đến chỗ của cô ta rồi cho cô ta 1 cái tát vào mặt khiến cho ai nấy đều phải giật mình hoảng sợ.
- Chát !
- A !!!
- Đệ tử của ta ta dạy dỗ ra sao liên quan gì đến một con nha đầu vô phép tắc như ngươi chen vào hả ???
Sát khí đằng đằng tỏa ra những tên Cường Kiếm giả đi theo cô ta cũng không nhịn được nữa mà lao đến tấn công Thiên Vũ.
- Vút !
- Tiểu tử , nạp mạng đi !
- Ầm !
- Keeng !
- Có chút bản lĩnh đó thì làm gì được ta !???
- Keeng !
- Xạt! ! !
Tên tiểu tử này lấy đâu ra sự kiêu ngạo ngông cuồng đó vậy ???
- Bớt phí lời đó đi dốc toàn lực đánh tên tiểu tử đó cho ta !
- Tuân lệnh công chúa !
Chỉ một lời nói cả đám cao thủ đi theo bảo vệ cô ta lập tức xông đến tấn công Thiên Vũ dồn dập và ép buộc Thiên Vũ vào đường cùng .
- Đánh thì đánh mạnh và nhanh dứt khoát xem nào cái đám các ngươi tu vi cao mà sao yếu kém quá vậy có cần ta chỉ điểm để tu luyện lại không ?
Thiên Vũ cười mỉa mai làm cho đám người đó đột nhiên nổi giận điên cuồng đánh .
- Chát chát chát chát chát chát !
- Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm.......!
- Vút !
- Ầy , nói khich có một câu thôi mà các ngươi đã mất hết bình tĩnh rồi thử hỏi nếu như cô ta xảy ra bất chắc gì chắc các ngươi cũng túng quẫn làm liều nhỉ ?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Thiên Vũ đã áp sát cô công chúa của bọn chúng từ lúc nào không hay .
- Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi , mau thả công chúa ra bọn ta đảm bảo ngươi chết được toàn vẹn .
- Động không vào người ta còn dám nói được toàn vẹn ? Các ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức đi tin lời nói gió thổi đó hả ?
- Nếu dám ra tay với công chúa ả nha đầu này cũng sẽ phải chết !
Một tên trong số đó đã bắt được Lam Diệu và ép buộc Thiên Vũ phải thả công chúa ra .
- Sư phụ đệ tử không thể làm gì được cho người xin sư phụ thứ tội !
- Lam Diệu , là đệ tử của ta ngươi có tin ta không ?
- Ngươi nói mớ cái gì thế hả ??? Còn không mau thả ta ra nếu muốn nha đầu đó được toàn vẹn !???
Ánh mắt đầy sát khí tỏa ra thanh kiếm trên tay Lam Diệu đột nhiên rút ra khỏi vỏ kiếm chém đứt một cánh tay của tên kia .
- Lạch cạch Lạch cạch.......!
- Vút !
- Xoẹt !
- Aaaaaaaaaaa........ tay....... tay của ta !!!
- Vút !
- Xoẹt !
Nhanh như một cơn gió Thiên Vũ thẳng tay giế t chết một trong số cao thủ đi theo cô ta cái chết của tên đó làm cho công chúa sợ xanh mặt mày và ngã gục xuống vì sợ hãi .
- Vút !
- Ta cảnh cáo ngươi một điều , làm gì suy nghĩ cho kĩ hậu quả đi năm xưa ngươi vứt bỏ Lam Diệu chỉ vì một lời nói một phía ngươi không cho nha hoàn mình được nói đẩy nha hoàn mà mình từng rất tâm đắc đến Kiếm Vương phủ làm việc thử hỏi rằng ngươi có từng nghĩ đến một ngày nha hoàn đó sẽ tự tay giết ngươi không ?
Thiên Vũ nói nhỏ vào bên tai cô ta xong rồi quay người rời đi còn cô ta như chết lặng tại chỗ vì quá sợ hãi .
- Sư phụ , người....... điều tra tiểu nữ sao ?
- Ngươi nhẫn nhịn được nhưng thân là sư phụ của ngươi ta tuyệt đối không để bất cứ một ai phải chịu sự ủy khuất cho dù là nhỏ nhất ta cũng phải đích thân đòi lại cho ngươi ta phải khiến cho cô ta có cầu mà cũng chẳng thể được .
Sự kiên định sự quyết đoán của Thiên Vũ đã làm cho Lam Diệu càng thêm phần ngưỡng mộ người sư phụ của mình hơn ta yên tâm tu luyện . Tại Kiếm Vương phủ ,
- Muội nói mẫu thân của Thiên Vũ chính là người đã xây dựng nên Ngọc Phong Các sao ?
- Ừm ! Tỷ có còn nhớ ngày mà muội cũng Thiên Vũ ca ca rời đi không ?
- Ta nhớ !
- Sau đó một ngày muội được người đưa đi đi đến Ngọc Phong Các chữa trị cứ ngỡ rằng người nói vậy là để xoa dịu nỗi đau không thể nhìn thấy được gì của muội nhưng sau một lúc đôi mắt của muội đột nhiên có ánh sáng trở lại ngay sau đó !
- Không thể ngờ được bà ấy xuất thân nơi thôn quê cũng chỉ là cái cớ để thử lòng người nhưng xem ra muội cũng thật có phúc đấy Tuyết Băng ! Muội phải hứa với ta nhất định phải thật hạnh phúc nhé !
- Tỷ cũng vậy ! Muội tin tỷ sẽ tìm được thôi !
- Bộp !
- Nha đầu ngốc này , có phu quân khí thế ngút trời dám nói năng với tỷ tỷ của mình như vậy được à ?
Cả hai vui đùa với nhau vui vẻ ở hoa viên đúng lúc đó có một ai đó xuất hiện ở một góc nào đó đã nhìn thấy hết tất cả .
- Nàng là của ta không thể là của kẻ khác .
Đúng lúc đó Thiên Vũ vừa hay trở về thì đi thẳng đến chỗ của Tuyết Băng nhìn thấy hai tỷ muội bọn họ vui đùa với nhau giống hệt năm xưa chỉ cầu mong sao cho được nhìn thấy nụ cười đó của muội mãi không mất đi .
- Đó là........???
Lam Diệu lên tiếng phá vỡ sự bình yên bình dị đó của Thiên Vũ .
- Sư nương của ngươi đấy !
- Sư nương ???? Nhưng mà có tận hai người lận mà sư phụ là người nào vậy ???
Thiên Vũ chỉ tay về phía nữ nhân của lòng mình rồi nói .
- Chính là nàng ấy !
- Cô gái tóc trắng đó ạ ?
- Ừm !
Thiên Vũ khẽ cười đáp rồi nhanh chóng ra hiệu cho Lam Diệu đi ra mắt Tuyết Băng .
- Sư nương , không hay rồi !!!
Lam Diệu chạy vội vội vàng vàng vào bên trong rồi la lớn tiếng .
- Ủa , Lam Diệu , sao ngươi đến đây vậy ? Chẳng phải đang đi ra ngoài với Thiên Vũ mua đồ hay sao mà lại trở về nhanh vậy ?
- Thật sự sư phụ của đệ tử xảy ra chuyện lớn rồi ạ !
- Sao ??? ( đồng thanh )
- Người bị một đám Cường Kiếm gia vây đánh bị trọng thương người mau qua đó xem đi ạ !
Vẻ mặt hốt hoảng đó của Lam Diệu đã thành công vượt qua mặt của Tuyết Băng rồi Tuyết Băng nhanh chóng chạy đi đến phòng của Thiên Vũ xem sao .
- Bịch bịch bịch bịch......!
- Ngươi và cả Thiên Vũ cố ý phải không ?
- Sao cô ấy lại không có phản ứng gì hết vậy chẳng phải người cũng rất quan tâm sư phụ hay sao sao lại đi nói câu đó với mình vậy ??? Lẽ nào bị phát hiện ra rồi ?
- Mà thôi dù sao hai người bọn họ cũng đã thành phu thê rồi chuyện làm chuyện đó cũng là điều dĩ nhiên .
Phía bên kia tại phòng của Thiên Vũ ,
- Cạch !
- Vũ ca , huỳnh sao rồi ???
Tuyết Băng đi đến bên cạnh giường ngồi xuống bên cạnh hỏi han chưa được hai câu thì đã bị Thiên Vũ nắm lấy tay của mình rồi kèo xuống giường .
- Soạt !
- Bịch !
- A !???
Tuyết Băng khẽ kêu lên một tiếng Thiên Vũ cũng nhanh trí đóng cửa lại và phong tỏa ngăn cách âm thanh truyền ra bên ngoài .
- Tiểu Băng Băng à , nàng càng lúc càng xinh đẹp một cách khó đoán thật đấy lòng ta tự hỏi nếu như ta thật sự muốn cướp lấy tất cả mọi thứ của nàng thì nàng sẽ đồng ý chứ ?
Thiên Vũ nhẹ nhàng nâng cằm Tuyết Băng lên đôi má dần trở nên đỏ hết cả lên nàng liền ấp úng trả lời .
- Muội...... muội là...... là thê...... thê tử của..... của huynh mà ! Trên người muội đâu..... đâu có gì đáng giá đâu ???
- Có đấy !
Nói đến đây Tuyết Băng xấu hổ không biết phải làm thế nào nữa chỉ đành phó mặc cho Thiên Vũ làm gì thì làm .
- Nàng chủ động với ta sao ?
- Huynh.........???
- Chụt !
Thiên Vũ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu kia của Tuyết Băng càng làm cho nàng ấy thêm phần đáng yêu . Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua cho đến buổi tối cánh cửa phòng mở ra .
- Nàng ấy quả nhiên là báu vật vô giá mà năm xưa Lý gia đã đem đến cho ta một vẻ đẹp đơn thuần giản dị khó có một nữ nhân nào có thể sánh bằng nàng được .
- Ưm.....!
- Soạt !
- Vù........!!!
- Tu vi đã có cải thiện nhiều hơn rồi nhưng phần hồn ta cần phải đẩy nhanh tiến độ mới kịp thời đi đến đó .