Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 184: Đền Ơn Đáp Nghĩa





Trong khi mọi người đang bán tán xôn xao có nên đánh cược mạng sống của mình vào tay Mã Bình hay không thì từ phía xa xa kia bóng dáng của một đứa trẻ nào đó tay cầm một chiếc túi nhỏ trên tay rồi ném đến chỗ của mọi người rồi nói lớn tiếng .
- Bất kể phải đối mặt với kẻ mạnh hơn thì chúng ta không được phép sợ hãi vì càng sợ hãi thì càng chỉ khiến cho chính bản thân mình yếu thế đi ngay trước mặt bọn chúng không dám đối diện thì hoàn toàn không có tư cách vùng lên đấu tranh dành lại những thứ vốn dĩ thuộc về chúng ta .
- Tiểu Khải ??? Cháu đang nói cái gì vậy hả ??? Và cả cái túi này nữa là cái gì vậy ???
Gia gia của Tiểu Khải đi đến chỗ cái túi rồi mở ra xem gì hoảng sợ lùi lại ngã khuỵu xuống đất miệng không ngừng lẩm bẩm .
- Là..........!là.........!đầu..........!đầu.........!đầu người bên trong đó !!!!
- Hả ???? ( đồng thanh )
- Tiểu Khải là con đem đến đúng không ???
Mã Bình liếc mắt nhìn Tiểu Khải rồi hỏi .
- Không sai là con mang đến con chắc chắn gia gia sẽ làm khó cha nên con mới làm như thế con rất yêu quý gia gia nhưng con cũng không muốn để cha và gia gia cũng như mọi người gây khó dễ cho nhau nên đã làm thế .
- Tiểu Khải lại đây !
Trưởng làng lên tiếng gọi Tiểu Khải .
- Gia gia người gọi cháu ???

- Tiểu Khải cháu con rất nhỏ nhưng lại dám làm ra cái chuyện mà ngay cả ta cũng như những người ở đây chưa một ai dám làm cả cháu lại làm được điều mà một bậc Quân Tướng nên có rất giống với cha cháu ! Ta tuy rằng là một lão mù nhưng tâm của ta chưa mù có thể nhìn thấy rất rõ đấy đó là thủ cấp của tên Quản ngục đúng không ?
- Đúng ạ ! Chính hắn là kẻ đã hại chết mẫu thân và cả cha con thù này con nhất định phải thay phụ mẫu hoàn thành .
Nghĩa khí ngút trời kia khiến cho Thiên Vũ không khỏi thích thú liền đi đến chỗ của mọi người .
- Bộp bộp bộp bộp bộp !!!
- Rất tốt ngữ khí ngông cuồng đó của ngươi rất giống ta có một đệ tử kiêu ngạo ngông cuồng như ngươi ta rất vui Tiểu Khải .
- Sư phụ !
Dáng vẻ của chàng thiếu niên trẻ tuổi kia lại chính là sư phụ của Tiểu Khải khiến mọi người hết sức bất ngờ .
- Ân công ???
- Đừng gọi ta như thế cứ gọi thẳng tên ta là được rồi !
- Nhưng mà làm vậy e là không đúng lắm đâu ân công !
- Huỳnh Cảnh Dân tiền bối đã lâu không gặp người ở ẩn tận nơi hoang vu hẻo lánh này à ???
- Ngữ khí kiêu ngạo này là...........
Không thể cảm nhận được Long Khí của Thiên Vũ Huỳnh Cảnh Dân chỉ có thể nhờ Tiểu Khải mô tả dáng vẻ của Thiên Vũ lại cho ông ấy dễ hình dung hơn .
- Tiểu Khải cháu có thể mô tả chàng thiếu niên đó giúp ta được không ???
- Dạ ! Đó là.......
Thiên Vũ tiến lại gần rồi đặt tay mình lên mu bàn tay ông ấy rồi mỉm cười nói .
- Bộp !
- Giờ người đã nhận ra tiểu bối chưa ???
- Thiên.........!Thiên Vũ ???? Thực sự là người sao ???
- Không sai là ta !!!
Nghe thấy giọng nói đó cũng như đã xác nhận được là người đó Huỳnh Cảnh Dân liền quỳ xuống khấu đầu hành lễ thì Thiên Vũ cản lại rồi nói .
- Là bậc trưởng bối đã dạy dỗ ta lúc nhỏ cái lạy này ta nào dám nhận cơ chứ huống hồ ta phải là người nên làm điều đó mới đúng !
- Không không thể được đâu người thân mang trọng trách lớn lao không nên làm thế với một kẻ mù như lão phu làm gì cả !!! Tiểu Khải nhanh đưa Thiên Vũ công tử vào trong phòng nói chuyện mau đi còn Mã Bình ngươi cũng theo ta vào nói chuyện đi .
- Vâng ! Cha , sư phụ và cả gia gia nữa mọi người cũng vào bên trong đi ạ !
Mấy người bọn họ liền đi vào bên trong căn nhà nhỏ kia rồi ngồi xuống bàn bạc kế hoạch .
- Người có thể nói rõ ràng kế hoạch lần này của người không Long tử ?
- Trịnh gia đang bắt đầu rục rịch chuẩn bị hết thảy mọi thứ rồi chỉ là không biết hắn ta sẽ tạo phản lực nào thôi ta đã cử người trà trộn với đám tay sai của hắn cũnh đã nắm được thông tin về quân số của bọn chúng rồi cũng hơn 15 vạn quân đóng quân tại nơi đó rồi vấn đề cấp bách hiện tại là làm thế nào để tập hợp cho đủ Bát Tướng để đàn áp lại toàn bộ quân số khổng lồ đó .
- Ý người là núi Tiêu Châu sao ???
- Đúng vậy ! Nơi đó kiên cố vững chắc rất khó có thể công phá nhưng địa hình ở đó cũng vừa hay lại cho chúng ta lợi thế ẩn nấp không thể bị phát hiện ra được đặc biệt hơn là dễ dàng lẩn trốn nữa nhưng quân số đông như vậy không thể không cẩn thận việc bọn chúng cử người đi tuần tra xung quanh khu vực đó .
- Để ta thực hiện nhiệm vụ đó cho công tử trước đây ta cũng từng là Thủy quân am hiểu rất rõ địa hình sông nước ở đó vua hay có thế tập kích bọn chúng từ dưới nước để gây bất ngờ cho bọn chúng .
- Cũng là một ý hay nhưng ta vẫn phải nói lại rằng phải hết sức cẩn thận nếu khó khăn phải ưu tiên sự an toàn của bản thân và mọi người trước cũng không nên làm liều và cũng đừng gây bất cứ sự ngu ngốc này tránh xảy ra xung đột cướp công lao của nhau .
- Vậy ngươi nói đi quân số bọn chúng là bao nhiêu ?
- Không quá nhiều chỉ 15 vạn thôi .
- 15 vạn ??? Ngươi tưởng đây là chuyện nhỏ hay sao mà dám nói là không nhiều hả ??? Bọn chúng có trong tay một đại quân đấy đủ diệt vong cả một kinh thành rồi chúng ta tính đi tính lại cũng chỉ có mấy trăm người làm sao mà đánh lại ???
- Phe ta có 5 vạn quân .
- Bọn chúng đông gấp đôi đấy ngươi muón kéo bọn ta chết chung với ngươi à ???

- Câm miệng lại cho ta công tử chưa nói xong thì ngươi cứ nói thế hả ???? Hay là ngươi không có gì để làm cố tình đổ thêm dầu vào lửa hả tên ngu ngốc này ???
Trưởng làng tức giận nói lớn tiếng .
- Ta có trong tay cả một đại quân trong tay so với 15 vạn quân chỉ là một con số nhỏ bé mà thôi .
- Vậy trong tay ngươi có bao nhiêu người ???
Thiên Vũ chỉ cười nhạt một cái rồi nói tiếp .
- E là ta có nói ra thì ngươi cũng chẳng tin đó là sự thật đâu cho nên đợi đến khi đó thì ngươi sẽ biết thôi !
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của người đã góp phần đã giúp mình trở nên như bây giờ Thiên Vũ không khỏi đau lòng liền đưa cho Huỳnh Cảnh Dân một viên Linh Đan rồi nói .
- Người hãy uống viên Linh Đan này đi đã !
Nghe theo lời Thiên Vũ Huỳnh Cảnh Dân liền uống viên Linh Đan đó rồi bất ngờ đôi mắt mù bao năm nay đã nhìn thấy lại rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.