Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 8: Điểm tối đa




Edit:Zi Quân Mộ Khuynh vội vã đi tới tổ thi đấu của mình, vừa đi vào, nàng liền cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, mọi người đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Nàng quét mắt một vòng, phát hiện Bạch Tử Kỳ không thuộc tổ này, đều là những người xa lạ, bọn họ đều là những đứa nhỏ có thiên phú nhất trong nhà, bất quá bọn họ hẳn không biết nàng đi? Sao lại nhìn nàng như vậy?
Người nào đó không biết, trận thi đấu của Nam Ngưng học viện, vốn là một ngày một vòng, nhưng vì lần này thời gian cấp bách nên trong vòng hai ngày phải xong tất cả năm vòng, trước kia khi thi xong mỗi vòng đều có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ chính là những đấu kỹ sư, có thời điểm nghỉ ngơi nhiều thì tinh thần lực mới có thể khôi phục được nhiều.
Quân Mộ Khuynh bước vào khu vực thi đấu, cũng chính là đại biểu cho sự bắt đầu của trận đấu, tất cả mọi người đều chờ người yếu hơn tiến công, cướp giật dãy số bài trước ngực họ, Quân Mộ Khuynh đứng im tại chỗ, sờ sờ mũi, thi đấu này thật là loạn a.
Quân Mộ Khuynh đứng im một bên, hai tay khoanh trước ngực, dường như tất cả mọi người đều không có nhìn tới nàng, nhao nhao tranh đoạt lẫn nhau.
Vừa vặn nàng có thời gian quan sát khu vực này, lúc đầu tiến vào, nàng cảm giác được xung quanh có cái gì dao động, hẳn là ai đó đang dùng đấu kỹ, còn có một số người có phụ kiện hỗ trợ, chỉ cần cầm dãy số bài mới có thể đi tới vòng tiếp, người không có dãy số bài sẽ tự động bị bắn ra khỏi đấu khu, chính là bị loại.
Quân Mộ Khuynh không khỏi không thừa nhận, Nam Ngưng học viện quả là xa hoa, không biết tên nhà giàu nào có tài phú đến vậy, thành lập một học viện xa hoa như thế này.
Sáu đạo màu tượng trưng cho sáu loại nguyên tố bay vùn vụt trước mặt Quân Mộ Khuynh, nàng đứng im một bên, nàng không tin là những người này không thấy mình, họ chẳng qua là đang tìm một cơ hội tốt nhất để công kích nàng mà thôi.
Quân Mộ Khuynh đứng bên cạnh cảm thấy có cảm giác làm ngư ông đắc lợi, đã như vậy, nàng cũng không thể ‘phụ lòng’những người này.
Ngay lúc Quân Mộ Khuynh đang cho rằng có phải hay không sẽ không có ai đối phó mình, sáu đạo tia sáng đột nhiên bay tới, trong đó phong đấu kỹ là nhanh nhất, rất tiếc những người này chẳng có ai có thể làm cho nàng bối rối.
“Hỏa cầu ra!” chỉ thấy nàng tiện tay ném ra một quả cầu lửa, quả cầu lửa nhanh chóng bay hướng phong nhận kia, đấu kỹ đụng nhau, phong đấu kỹ lập tức biến mất, hỏa cầu của Quân Mộ Khuynh lại không hề giảm một chút tốc độ nào, nhanh chóng hướng về phía người phát ra đấu kỹ kia, đỏ rực thân ảnh cũng lướt theo phía sau.
“A!” thiếu niên kia kêu thảm một tiếng, sắc mặt kinh hoàng, hắn ôm ngực đang bị thương cùng với thẻ bài treo ở cổ.
“Thời điểm ngươi đánh lén ta, ngươi đã định sẽ thua cuộc.” Thanh âm lạnh như băng vang lên, thiếu niên chỉ thấy tối sầm một cái, thẻ bài hắn chăm chú bảo hộ từ đầu trận tới giờ chẳng biết mất từ lúc nào, chờ đến khi hắn hoàn hồn, đã bị văng ra khỏi đấu trường, bên tai vẫn còn vang vọng thanh âm lạnh lẽo kia.
“Thi đấu thế này đúng là chẳng thú vị chút nào, các ngươi nếu không muốn bị thương thì giao thẻ bài ra đây.” Thân ảnh đỏ rực đứng ngạo nghễ ở giữa trận cướp giật, thanh âm cuồng vọng khiến mọi người dừng tay trong chốc lát, đến lúc thấy được chủ nhân của thanh âm kia, trong mắt bọn hắn lóe ra một tia tham lam.
“Tất cả mọi người cùng lên, làm cho nàng không thể cuồng ngạo được nữa.” một người đột nhiên la lên, Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, thân thể đột nhiên động, nàng giống như quỷ mị lướt nhanh qua từng người, bước chân kỹ xảo kia không ai có thể chạm được vào nàng.
Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch miệng: “Hỏa liên qua lại không ngớt!” hoa văn quen thuộc chậm rãi hiên ra dưới chân, ba hành tinh màu lam nhạt bao quanh ngân kiếm, một viên ngũ giác lóe quang mang, hỏa liên nhỏ bay vào trước ngực mỗi người, không chờ bọn hắn cúi đầu xem thử chuyện gì xảy ra, người đã bị văng ra khỏi sàn thi đấu.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng giơ lên, lộ ra một nụ cười tự tin, nhìn thẻ bài đầy dưới đất, nàng chậm chạp nhặt từng cái một lên, không một chút sốt ruột.
Lão sư phụ trách sàn đấu đó đột nhiên trừng lớn hai mắt, nói lắp bắp: “Này…này, khu vực này chỉ còn lại một người!”
“Cái gì?” tất cả các lão sư có mặt đều dựng đứng lên, đi tới trước mặt lão sư vừa nói kia, đây là cầu đá quan sát thi đấu, được làm bằng nguyên liệu đặc thù, có bao nhiêu sân thi đấu là bấy nhiêu quả cầu đá, mỗi cầu đá sẽ hiện lên số thí sinh hiện đang ở trên sàn.
“Người còn lại là ai?” Long Thiên lạnh nhạt nói, trên mặt vẫn tươi cười như trước.
Lão sư kia cúi đầu không biết là làm gì, một lúc sau, sắc mặt hắn trắng bệch: “Long Thiên đại nhân, là Quân Mộ Khuynh, hơn nữa lông tóc không tổn hao một chút.” Nàng chính là người thứ hai đạt được điểm tối đa ở vòng một. (người đầu tiên hẳn mọi người đã biết là ai rồi đúng không)
“Không thể nào!” Thượng Quan Cung lảo đảo một cái, ngây ngốc ngồi bẹp xuống cái ghế đằng sau.
Tất cả các lão sư thần tình vô cùng đặc sắc, tất cả đều không dám tin, cái ngu ngốc Quân Mộ Khuynh kia lại có bản lĩnh lớn như vậy, đem bốn mươi chín thẻ bài cướp được hết, mà một chút thương tổn cũng không có.
Long Thiên hiển nhiên đã dự được kết quả này, hắn nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng sâu, tiểu nha đầu quả là rất giống Xích Quân, nhưng hai người họ rốt cuộc có phải là cùng một người không?
Quân Mộ Khuynh cầm bốn mươi chín thẻ bài trên tay, đi tới cửa xuất khẩu, đem thẻ bài của mình lấy xuống, quăng lên thạch cảm ứng, cửa thi đấu lập tức mở ra, nàng lắc eo một cái, khóe miệng treo lên một mạt tiếu ý, đi ra ngoài.
Chưa đi được hai bước, đã thấy Long Thiên đứng ở vị trí của vòng hai đợi nàng: “Lão đầu, vòng này có bao nhiêu người?” năm mươi người một tổ, chỉ cần mười người là có thể đi tới vòng tiếp, qua năm vòng liên tiếp chỉ lấy ba trăm người.
“Tiểu nha đầu, việc này ngươi không cần lo lắng, sân của vòng đấu loại không giống như vòng đầu tiên, ngươi mau chuẩn bị tốt cho vòng kế tiếp này đi.” Ngay cả ngữ khí cũng giống nhau y đúc, hắn có thể nói người trước mắt không phải Xích Quân hay sao? Không ngờ tiểu thư vô năng ngu ngốc trong miệng mọi người lại có thiên phú như vậy, lần này Quân gia thật sự rất lỗ vốn a.
Quân Mộ Khuynh liếc Long Thiên một cái: “Lão đầu, ngươi ở đây làm gì?” Chờ nàng sao?
“Khụ khụ.” Long Thiên trên mặt cứng đờ, nụ cười luôn treo trên miệng cũng không được tự nhiên, “Đi thi đấu đi.” Nói xong, Long Thiên xoay người ly khai.
Lão nhân này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.