Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 75: Tôn thần 2




Người Quân gia lạnh lùng cười, bọn họ đỡ nhau đứng qua một bên, nghe thấy người nọ nói Quân Chấn chỉ là cấp bậc tôn giả, đều lộ ra nụ cười chế nhạo, gia chủ bọn họ đã sớm là cấp bậc đại thừa giả, hắn dám xem thường gia chủ bọn họ sao.
“Ha ha…” Quân Chấn ngửa mặt lên trời cười to, khí tức cường đại không có ẩn giấu mà bạo phát khuếch tán ra xung quanh hắn.
Cấp bậc Tôn giả, người Lâm Quân đại lục thực sự là coi trọng hắn.
Khí thế cường đại, trực tiếp tản ra bốn phía, người Lôi gia đứng đối diện với Quân Chấn liên tiếp lui về phía sau, ở đó ngoại trừ Hỏa Huỳnh với Tiền Thứ, những người khác cũng đã lui về phía sau không biết bao nhiêu bước.
Quân Mộ Khuynh lười biếng ngồi ở trên nóc nhà, nhìn khí thế kia nàng chỉ nhíu mày rồi cũng không có tâm tình gì khác.
Tiền Thứ sợ ngây người, đây tuyệt đối không phải là cấp bậc tôn giả, khốn khiếp! Rốt cuộc là ai nói cho hắn biết, Quân Chấn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là cấp bậc tôn giả, đây đúng là tin đồn mà!
“Lão già, nếu như hôm nay ngươi giết mấy người trước mắt này, những người Quân gia kia, ta sẽ giúp ngươi chữa thương, thế nào?” Quân Mộ Khuynh dựa ở trên nóc nhà lười biếng nói, dưới tình huống như thế, chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới có thể làm được như vậy.
Quân Chấn quay đầu nhìn người trên nóc nhà, “Ngươi nói thật?”
“Nói thừa, thiện thể tăng thêm mười viên linh đan thượng phẩm màu tím.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt, nàng đương nhiên là nói thật, chẳng lẽ còn lừa hắn hay sao, người trước mắt này, nàng nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nếu như đã có người muốn trừng trị hắn, nàng cũng không cần phải ngăn cản.
Mười viên, thượng phẩm, linh đan màu tím!
Mọi người trừng lớn hai mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, còn không quên nuốt nước miếng, linh đan thượng phẩm màu tím! Toàn bộ Thương khung đại lục, ngoại trừ Mộ Dung thành, những địa phương khác chỉ sợ cộng lại cũng không đủ mười viên, thế nhưng Quân Mộ Khuynh lại thản nhiên tặng cho người khác!
Có lầm hay không! Phá của cũng không nên phá như thế chứ!
Tiền Thứ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trong đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng, Quân Mộ Khuynh nàng cũng quá cuồng vọng rồi, hắn đường đường là tôn thần, mà giá trị chỉ bằng mười viên linh đan thượng phẩm màu tím.
Đây chính là sỉ nhục.
“Đồng ý.” Quân Chấn cười ha hả nói, mấy thằng nhóc con này khỏi cần hắn cứu, nhưng mà mười viên linh đan thượng phẩm màu tím, không phải là không muốn, huống hồ, toàn bộ Quân gia, linh đan thượng phẩm màu tím, cũng chỉ có ba viên.
Chẳng qua nàng chỉ mới đi Mộ Dung thành một chuyến, vì sao ngay cả linh đan thượng phẩm màu tím cũng có, phải biết rằng lúc trước hắn ôn hòa, hơn nữa sử dụng rất nhiều thủ đoạn, mới khiến cho Mộ Dung Ngũ Vị nhịn đau đưa cho hắn ba viên, hắn vẫn luôn không nỡ dùng.
Quân Chấn đáp lời khiến người Quân gia đấm ngực thổ huyết, gia chủ bọn họ, tại sao có thể không có khí tiết như thế, mười viên linh đan thượng phẩm màu tím, liền mua chuộc được hắn.
Người của Lôi gia lại càng mất bình tĩnh, bọn hắn lo lắng nhìn Tiền Thứ, bước chân đang dần dần lui về phía sau, chuyện này, cũng không có liên quan gì đến bọn hắn, có thể nói, một chút quan hệ cũng không có.
Quân Chấn tự mình ra tay, hậu quả kia nhất định là rất nghiêm trọng, bọn hắn vẫn là rời đi trước thì tốt hơn.
Hỏa Huỳnh đã sớm nhìn thấy động tác của người Lôi gia, nàng cười khanh khách chậm rãi bước qua, “Thế nào, đang muốn chạy trốn sao?”
“Chúng ta mới sẽ không chạy trốn, chúng ta tin Tiền Thứ đại nhân!” Chỉ là ngữ khí kia, thể hiện rõ nhu nhược vô lực.
“Nếu không phải, vậy thì ở lại vui đùa một chút.” Hỏa Huỳnh cười ha hả nói, đôi mắt như dã thú, hiện lên ánh sáng nguy hiểm, nhân loại quả nhiên là hèn hạ vô sỉ!
“Các ngươi dám sỉ nhục ta!” Tiền Thứ nổi giận gầm lên một tiếng, ngân kiếm dưới chân triển khai, bảy hành tinh ở dưới chân cấp tốc xoay tròn, mười viên màu nâu ngũ giác tinh lóe ra quang mang.
Quân Chấn một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nói, “Thảo nào lại ngạo mạn như thế, cấp mười sao, chậc chậc…” Nói xong hắn còn không ngừng lắc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc hận.
Tiền Thứ chỉ cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình, cứ một lần lại một lần bị giẫm trên mặt đất, hắn căm hận muốn xé nát người trước mắt.
Cao thủ chính là như vậy, bọn họ luôn luôn được người khác thổi phồng ở trên trời, một khi có người giẫm đạp bọn họ, bọn họ liền mất lý trí, cảm giác mặt mũi của mình, toàn bộ bị người giẫm đạp ở dưới chân.
“Sa ưng!” Tiền Thứ dùng thổ nguyên tố ngưng tụ ra một con hùng ưng thật lớn, chính mình đứng ở trên đầu hùng ưng, bay trên không trung.
Quân Chấn không ngưng tụ ra bất kỳ vật gì, cất bước chậm rãi đi lên không trung.
Một màn chấn động trước mắt, khiến người Quân gia cùng người Lôi gia đều cảm giác được mười phần chấn động, bọn họ ở đây, phần lớn đều là đại kỹ sư, huyễn kỹ sư, kỹ linh sư cũng rất ít, bọn họ ngay cả không trung cũng không thể đi được, chưa nói là lấy đấu kỹ ngưng tụ ma thú.
Tiền Thứ thấy Quân Chấn không ngưng tụ đấu kỹ, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.
“Thế nào, Quân gia gia chủ chẳng lẽ sử dụng tay không để đánh bại sa ưng của ta sao?” Tiền Thứ không thèm nhìn Quân Chấn, người trước mắt không phải cấp bậc tôn giả thì tối đa cũng chỉ là đại thừa giả, có gì đặc biệt hơn người chứ, thực lực của hắn bây giờ, không mạnh như khi ở Lâm Quân nhưng cũng đã là cấp bậc đại thừa giả, Quân Chấn này, hắn vẫn có thể ứng phó được.
“Ngươi nghĩ như thế là đánh bại được ta? Có phải Lam hạ đã suy nghĩ quá đơn giản rồi hay không?” Trên mặt Quân Chấn vẫn luôn mang theo nụ cười giả tạo, ở trước mặt người khác vẫn muốn duy trì hình tượng, điều này không phải như khi đối mắt với tiểu vương bát đản.
Tiền Thứ khẩn trương nhìn Quân Chấn, trong lòng vẫn luôn bồn chồn, đến bây giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc Quân Chấn đã tới cấp bậc gì, hắn (Quân Chấn) có thể xuất chiêu nhanh lên một chút có được hay không, tốt xấu gì hắn cũng có thể biết được cấp bậc của Quân Chấn là bao nhiêu, không cần phải ở đây suy đoán, cuối cùng cũng không chắc đã đúng.
Người Quân gia cùng người của Lôi gia cũng đang khẩn trương chờ đợi, bọn họ không biết người trước mắt rốt cuộc có thật sự lợi hại hay không, nhưng khí thế kia rât là cường đại, đè ép khiến bọn họ không đứng lên được, cao thủ quyết đấu, bọn họ chỉ là những cấp bậc đại kỹ sư, thống khổ nhất, không thể phản kháng, cũng phản kháng không được.
Hỏa Huỳnh ngẩng đầu nhìn không trung, đây là lực lượng đấu kỹ sư của nhân loại sao? Cũng không tệ lắm, nàng cũng cảm giác được áp lực nhất định, quả nhiên là quyết đấu giữa cao thủ.
Khí tức của Đại thừa giả, không tệ không tệ, Quân Mộ Khuynh hài lòng nhìn trên trời, cấp bậc khác nhau, chênh lệch càng lớn, nàng càng lúc càng có loại cảm giác này, lúc mới bắt đầu nàng còn chưa chú ý nhiều lắm, hiện tại uy áp mạnh mẽ từ đỉnh đầu bao phủ xuống, nàng cũng cảm giác được có mấy phần không thoải mái.
Kim long thở dài nói, “Ta trái lại chờ mong, ngươi tấn chức đại thừa giả, sau đó là tôn thần, sẽ có khí tức như thế nào.” Tuyệt đối là lợi hại hơn so với hiện tại.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt, bây giờ đang xem kịch hay, tại sao lại kéo đến trên người nàng, cũng không biết lúc nào nàng mới tấn chức đại thừa giả, mặc dù hiện tại, nàng mới chỉ là tôn giả cấp sáu, muốn đột phá tôn giả cấp mười hai, còn phải mất một khoảng thời gian.
Chỉ là tôn giả cấp sáu!
Nếu như có người nghe thấy lời nói trong lòng này của Quân Mộ Khuynh nhất định là sẽ thổ huyết, nàng còn muốn thế nào nữa, tôn giả cấp sáu, nàng chỉ dùng chưa tới năm năm, còn muốn như thế nào nữa!
Quân Chấn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiền Thứ, “Phượng hoàng đằng!” Ngọn lửa đỏ rực dũng động thiêu đốt ở chung quanh hắn, chung quanh ngân kiếm hiện lên quang mang đỏ rực, tám hành tinh lóe ra quang mang tinh khiết, loại quang mang đó, so với quang nguyên tố còn muốn thuần khiết hơn, ba viên đỏ rực ngũ giác tinh ở dưới chân soi sáng lóe ra, óng ánh vô cùng.
Nhìn thấy quang huy chói mắt vô cùng kia, ánh sáng đỏ rực bầu trời, phượng hoàng ở dưới chân Quân Chấn chậm rãi di động, do dự bị vây ở trong đấu kỹ trận, hồi lâu cũng không thể đi ra, nó bất mãn mở miệng, nhìn thấy miệng phượng hoàng hơi mở, mọi người đều có loại ảo giác, đây rõ ràng là phượng hoàng, dường như bọn họ còn nghe thấy phượng hoàng cao giọng kiêu ngạo kêu.
Khi Tiền Thứ nhìn thấy đấu kỹ trận dưới chân Quân Chấn liền ngây ngốc, khi lại nhìn đến phượng hoàng biến hóa kia, thiếu chút nữa là từ trên trời trực tiếp ngã xuống, may mà “Sa ưng” kịp thời ổn định, nếu không hắn nhất định sẽ càng thêm mất mặt.
Hỏa diễm Phượng hoàng!
Người Quân gia còn có thể biến thái thêm một chút sao?
Một Quân Mộ Khuynh, kim ô hỏa, đó là hỏa bản mạng chim thiên đường a, chim thiên đường là loài chim vương giả, ngay cả phượng hoàng cũng phải sợ hãi ba phần, hiện tại Quân Chấn lại là hỏa diễm phượng hoàng, mặc dù uy lực không lớn bằng uy lực kim ô hỏa, nhưng dù sao kim ô hỏa của Quân Mộ Khuynh vẫn chưa phát huy đến mức tận cùng, nếu như so sánh hỏa diễm của hai người, ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết.
Quân Chấn bây giờ không phải là đang tỷ thí cùng Quân Mộ Khuynh a! Là cùng Tiền Thứ, hỏa diễm phượng hoàng cũng là một loại hỏa diễm trong cực phẩm, hiện tại hắn còn ngưng tụ ra ma thú hình thái phượng hoàng, đây còn muốn đánh cái gì!
Sau một tiếng “kêu”, phượng hoàng từ dưới chân chậm rãi bay lên, ngao du trên không trung, vốn bầu trời bị nhuộm đỏ càng trở nên đỏ tươi, uy áp thuộc về phượng hoàng từ trên trời hạ xuống, thân thể Sa Ưng không khỏi bắt đầu run rẩy.
Phượng hoàng a! Bách điểu hướng hoàng, nó cũng là một loại chim, nhìn thấy phượng hoàng, sao có thể không run rẩy chứ!
Ngay cả Hỏa Huỳnh cũng cảm giác được uy áp này liền nhíu mày nhìn phượng hoàng trên trời, nàng cúi đầu nhìn tay của mình đang không ngừng run run, nàng muốn khống chế cũng khống chế không được.
Huyễn lệ phượng hoàng trên không trung xẹt qua, lông chim phát ra màu sắc huyễn lệ, áng sáng phát ra từ “lông chim"” rực rỡ càng thêm óng ánh, sáng chói ánh mắt mọi người.
Người Quân gia kinh ngạc há hốc mồm ra, thật lâu cũng không khép lại được, bọn họ biết hỏa diễm của gia chủ lợi hại, có thể ngay cả Mộ Khuynh tiểu thư cũng kém hơn, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, ngọn lửa kia sẽ rực rỡ lóa mắt như thế, phát sáng rực rỡ, phượng hoàng, đó là phượng hoàng trong truyền thuyết!
Người Lôi gia nhìn đến đờ đẫn, so với bọn hắn tưởng tượng Quân Chấn lợi hại gấp mười lần, gấp trăm lần, bọn hắn vậy mà lại xem thường người Quân gia, người của Quân gia đều là thiên tài, Quân Chấn sao có thể là ngoại lệ!
Một Quân Mộ Khuynh, hỏa nguyên tố, kim ô hỏa, hiện tại, lại thêm một hỏa diễm phượng hoàng, điều này khiến người ngoài phải sống thế nào?!
Quân Mộ Khuynh nhìn phượng hoàng trên trời, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hỏa diễm của lão già này lại lợi hại thêm rồi, xem ra, lần trước hắn đánh nhau với nàng, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, chỉ là muốn thăm dò nàng rốt cuộc đã tấn chức tới cấp mấy, có thế tiến bộ chút nào hay không mà thôi.
Lão già hèn hạ, luôn che giấu thực lực của bản thân, khiến tất cả mọi người hiểu lầm hắn mới chỉ tới cấp tôn giả, cũng không biết khi mọi người biết hắn không phải là cấp tôn giả, hơn nữa còn đột phá tôn thần, không biết sẽ có cảm giác gì, có phải là sẽ trực tiếp thổ huyết bỏ mình hay không.
Quân Mộ Khuynh đột nhiên cảm giác, ngồi ở chỗ này nhìn người khác đánh nhau, quả thực cũng là một việc hưởng thụ, mặc dù tự mình ra tay thì thích hơn, nhưng dù sao v ệc đó cũng mệt mỏi không phải sao.
“Lão già, lần sau chúng ta so tài xem phượng hoàng của ngươi lợi hại, hay là chim thiên đường của ta lợi hại.” Giọng nói lạnh như băng truyền đến, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Khóe miệng Quân Chấn run rẩy một chút, mọi người kinh ngạc đến ngây người cũng không liên quan gì đến hắn, hắn hy vọng nhất chính là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nha đầu này, nhưng không ngờ, nàng chẳng những không có kinh ngạc, còn vô cùng bình tĩnh nói, lần sau chúng ta so tài xem ai lợi hại hơn!
Tiền Thứ ổn định lại thân thể, liều mạng dùng tinh thần lực ngưng tụ Sa Ưng, không để cho nó bởi vì lực lượng uy áp kia mà ở đây khiến cho Sa ưng của hắn biến mất.
Quân Chấn, cấp tôn thần! Tôn thần cấp ba!
Tôn thần cấp ba! Cấp ba! Hắn tấn chức tôn thần, đã một khoảng thời gian rồi, thế mà không một ai phát hiện hắn đã đột phá, càng không có ai biết, hắn đã đột phá như thế nào.
Tất cả mọi người ở trong lòng nghi hoặc, vì sao Quân Chấn đột phá mà không có người nào biết, cũng không có người nào phát hiện, ở đây cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh là biết rõ.
Nhất định thời gian hắn tấn chức, có dấu diệu trước, hắn ở trong Ma Vực rừng rậm tấn chức, cho dù có người nhìn thấy tia chớp tấn chức, cũng nhất định cho rằng là ma thú đang tấn chức, ai cũng chưa từng thấy qua tia chớp tấn chức tôn thần, như vậy liền càng dễ dàng che giấu việc bản thân tấn chức.
Phượng hoàng bay lượn trên trời dường như bất mãn khi bản thân bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, càng bất mãn hơn khi “con chim nhỏ” trước mắt nhìn thấy nó lại không có quỳ lạy, nên nó càng cảm thấy không vui.
Lông chim sặc sỡ tùy gió nhẹ vuốt qua, nó ưu nhã giãy dụa thân thể, vỗ hai cánh, bay về hướng Sa Ưng bên kia.
Sa ưng nhìn thấy phượng hoàng bay về hướng mình bên này liền há hốc mồm, quay đầu bay về phía sau, nó chỉ là một con tép, cho dù không có ý thức đấu kỹ, nhưng từ xưa đến nay, ma thú cấp thấp nhìn thấy cấp cao, đều phải cúng bái, ngay cả đấu kỹ cũng vậy, không có ngoại lệ, đây là quy luật, cũng là hiện thực.
Kẻ mạnh là vua thế giới, ngoại trừ thực lực, thứ cao quý hơn chính là huyết thống, Thánh Thú bình thường, ở trước mặt Thánh Thú có huyết thống thuần khuyết, thì sẽ thấp hơn một cấp, vẫn phải quỳ lạy như cũ.
“Phượng hoàng, diệt nguyên thần của hắn!” Quân Chấn lạnh giọng ra lệnh.
Phượng hoàng ngửa đầu “kêu” một tiếng, rất nhanh bay về phía trước mặt, Tiền Thứ vốn đang nghĩ, Sa Ưng đi rồi thì hắn cũng đi, hắn biết mình không phải là đối thủ của Quân Chấn, nên đâu dám ở lại lâu.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, từ lúc bắt đầu Quân Chấn cũng chưa từng chừa cho hắn đường lui, ba chữ “Vạn Trượng cốc” đã định trước hôm nay hắn không thể không chết!
Phượng hoàng ưu nhã bay tới phía trước mặt, nhưng tốc độ kia cũng cực kỳ nhanh, không đợi Sa Ưng bay đi xa, phượng hoàng đã đuổi theo tới, Tiền Thứ vội vàng nhảy xuống khỏi Sa Ưng, nghĩ tự mình chạy trốn, thế nhưng phượng hoàng đâu có bỏ qua cho hắn.
Phượng hoàng liếc mắt nhìn Sa Ưng, Sa Ưng lập tức bốc hơi, chỉ còn lại có một tia quang mang màu nâu chớp động.
Sau khi Sa ưng biến mất, phượng hoàng liền lập tức bay về phía Tiền Thứ.
Chạy trốn, sao có thể đơn giản như vậy chứ.
Quân Chấn lạnh lùng cười, khí tức cường đại tản ra khắp nơi, việc này có thể kiềm chế được lực lượng của Tiền Thứ, khiến hắn bay chậm lại.
Phượng hoàng bất mãn nhìn nhân loại trước mặt, tăng nhanh tốc độ, mạnh xuyên qua thân thể Tiền Thứ, một hình người nhỏ bé nhảy lên hai cái trên không trung, không chần chừ liền bỏ chạy.
Đây là nguyên thần!
Quân Mộ Khuynh chợt ngồi dậy, nhìn hình người giống Tiền Thứ y như đúc kia, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc, thế giới này thật đúng là kỳ diệu, nguyên thần lại là cái dạng này, cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, nàng nhíu mày ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Quân Chấn cười như có như không nhìn nàng.
Lão già này là cố ý để cho nàng nhìn thấy nguyên thần của Tiền Thứ.
Nhất định là thời điểm hắn tấn chức đã ngộ được cái gì đó, nếu không hắn cũng sẽ không để cho nàng nhìn thấy hình thái nguyên thần của Tiền Thứ, lão già này thật là.
Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, cũng không có phát hiện, trong nháy mắt đó, nàng còn lo lắng cho người cùng huyết thống trước mắt của mình.
Người nhỏ bé đang muốn chạy trốn, cũng cảm giác được khí tức nóng rực trên đỉnh đầu, “Quân Chấn, đừng, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể đáp ứng cho ngươi, nhưng đừng để phượng hoàng của ngươi ăn nguyên thần của ta.” Nguyên thần chính tất cả của hắn, hắn không thể để cho phượng hoàng ăn nguyên thần của hắn a!
“Nuốt!” Quân Chấn trầm giọng hừ một tiếng, phượng hoàng lập tức há miệng ra, nuốt sống nguyên thần Tiền Thứ kia.
Người nhỏ bé còn chưa đi được một bước, nguyên thần đã bị phượng hoàng nuốt vào.
Qua một hồi lâu, Quân Chấn mới đi đến trước mặt phượng hoàng, mỉm cười nói, “Ngươi trở về đi.”
Phượng hoàng cao ngạo liếc mắt nhìn Quân Chấn, chậm rãi biến thành một ánh sáng nhu hòa, tiến vào thân thể hắn, cùng hắn hợp lại làm một.
Đây là ngưng tụ đấu kỹ của tôn thần?
Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ nhìn phượng hoàng biến mất, nàng cảm giác tiến vào tôn thần cùng với chưa tiến vào, có vài điểm khác nhau, nhưng lại không rõ khác nhau ở chỗ nào, cái loại biến hóa vi diệu đó, kỳ lạ nói không nên lời, nàng biết, nếu muốn hiểu được điểm này, thì nàng phải mau chóng tấn chức tôn thần, đến lúc đó cũng sẽ không mơ hồ như lúc này.
Quân Chấn nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của Quân Mộ Khuynh thì hơi sửng sốt một chút, hắn lập tức phóng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Nha đầu, ngươi ngộ ra cái gì sao?” Không thể nào, không thể nào! Chỉ mới nhìn thấy hắn ngưng tụ một lần, liền có thể ngộ ra được sao, cầm thú!
Quân Mộ Khuynh thấy Quân Chấn trong nháy mắt đã đến trước mặt của mình, thì hờ hững thu hồi ánh mắt, “Không có.” Đó là ngộ sao?
Nàng chỉ cảm giác có một chút kỳ quái, những cái khác cũng không có, hắn kinh ngạc như thế làm cái gì, chẳng lẽ đây cũng là ngộ sao?
“Thật không có?” Nhưng dáng vẻ đó của nàng, chính là đang nghĩ tới thứ gì đó, nàng nói không có, hắn vẫn là không tin, đến bây giờ cũng không biết nha đầu này đã tới cấp bậc nào rồi.
Quân Mộ Khuynh cười cười, từ trong nạp giới lấy ra một cái bình nhỏ, “Đan dược trong này, mười viên, ” sau đó lại lấy ra một thứ khác, “Đây là dùng để chữa thương, khỏi cần trả lại.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi, không để ý tới Quân Chấn đang kinh ngạc.
Quân Chấn ngây ngốc nhìn đan dược trong tay, trợn tròn mắt, có thật a!
Mười viên đan dược thượng phẩm màu tím! Trong tay nàng còn có bao nhiêu!
Bây giờ Quân Chấn mới phát hiện, mỗi lần sau khi nha đầu này đi rèn luyện trở về, đều biểu hiện kinh người, lần trước là linh lung quả, lần này là đan dược màu tím, rốt cuộc thì nàng ở Mộ Dung thành đã làm chuyện cầm thú gì, nhiều đan dược như vậy mà mắt cũng không nháy một cái liền đưa cho hắn.
Nhìn thấy hành động của Quân Mộ Khuynh, bị dọa đâu chỉ có một mình Quân Chấn, ngay cả người trên mặt đất cũng bị dọa sợ.
Nàng thật sự đưa a! Không phải chỉ nói thế mà thôi, hơn nữa càng không phải nói đùa!
Quân Mộ Khuynh khiến cho mọi người bị chấn động, hơn hẳn chuyện phượng hoàng ban nãy, ánh mắt mọi người đều nhìn theo bóng dáng người đang rời đi.
Người Lôi gia nhìn thấy Tiền Thứ đã chết, trong lòng lập tức cảm giác được lạnh lẽo, thấy ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Quân Mộ Khuynh, bọn họ nhỏ giọng xoay người chạy đi.
Vừa rồi bọn hắn đánh người Quân gia thê thảm như vậy, nếu như không mau chóng rời đi thì nhất định sẽ rất thảm.
“Các ngươi muốn đi đâu vậy?” Hỏa Huỳnh nheo mắt lại, muốn thoát dưới mí mắt của nàng sao, quả là nằm mơ!
Người Lôi gia cứng đờ thân thể, vẻ mặt bi kịch, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn quang mang nguy hiểm phía sau, trong lòng liền run rẩy!
Xong, thực sự xong rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.