Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 71: Vũ kỹ song tu 2




“Oa ~ chủ nhân ngươi ở đâu!” Trong không gian vang lên tiếng ồn ào náo động, Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ.
“Ngươi đã tỉnh?”
Chi Chi liếc mắt nhìn xung quanh, nàng nghe thấy giọng của chủ nhân, nhưng lại không nhìn thấy người.
“Chủ nhân, ngươi đang ở đâu?” Chi Chi ủy khuất kêu lên, trước đây khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy chủ nhân, vậy mà lần này lại không thấy, nàng thật sự là có chút sợ hãi.
“Đây là không gian của ta, nếu như ngươi chưa ngủ đủ có thể tiếp tục ngủ, nếu như ngươi còn lớn tiếng như vậy, xảy ra chuyện gì cũng đừng gọi ta.” Huyết Yểm hiện tại đang bế quan, nàng gọi lớn tiếng như vậy, nó còn không nhảy lên, trực tiếp đá Chi Chi ra khỏi không gian.
Ngay từ đầu khi nàng đem kim long bỏ vào, Huyết Yểm đã không muốn, sau đó nàng khuyên can mãi, hắn mới miễn cưỡng đồng ý, Huyết Yểm không thích ở cùng một chỗ với người khác, cũng không biết là thói quen gì, ma thú cao cấp một chút, tính tình cũng cổ quái hơn.
Chi Chi gật gật đầu, nàng quả thực có chút mệt mỏi, muốn ngủ, chỉ là vừa tỉnh lại liền không thấy chủ nhân, nàng mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nếu như biết chủ nhân vẫn ở đây, nàng cũng không cần phải tỉnh lại!
Trong không gian không còn âm thanh nào nữa, Quân Mộ Khuynh biết, Chi Chi lại ngủ, so với ăn cùng đi ngủ, không có người nào có thể hơn được Chi Chi.
Đi ra bên ngoài, Quân Mộ Khuynh nhìn thấy mặt trời đã lên cao, nàng cất bước, trực tiếp đi ra khỏi Quân gia, chuyện xung quanh Âm Nguyệt thành, nàng còn chưa biết rõ ràng, càng không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng phải tiếp tục đi xem một chút mới được.
Nàng mới vừa đi ra bên ngoài, liền nghe thấy người Âm Nguyệt thành đang nghị luận chuyện gì đó, mới đầu nàng không để ý lắm, thế nhưng hai chữ Phong Diễm làm cho nàng dừng bước. lại.
“Ở Ma Vực rừng rậm đánh một ngày một đêm còn chưa có dừng lại, quả nhiên là cao thủ!”
“Đương nhiên, Phong Diễm chẳng những là đệ nhất thiên tài Phong gia, bây giờ người ta còn là gia chủ, thực lực đương nhiên sẽ không tệ, nghe nói cũng đã đến cấp bậc tôn giả.”
“Thật sự ta cũng muốn đi xem trận đấu của cao thủ, chỉ có điều nghe nói thứ đánh cược là một loại trái cây, trái cây đó là gì?”
“Ta làm sao biết, nhưng mà nghe nói ngũ đại gia tộc đã phái người ra đi tìm, ta tin rất nhanh sẽ có kết quả.”
Trái cây!
Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ tới ngày đó mình trở về đã tặng Phong Diễm linh lung quả, đáng chết! Lúc đó nhất định là có người nhận ra đó chính là linh lung quả, lúc này mới đi cướp của Phong Diễm, thời điểm đưa linh lung quả cho Phong Diễm, bản thân nàng căn bản cũng không nghỉ đến điểm này, bây giờ nhớ tới, linh lung quả thiếu chút nữa đã hại hắn.
Thế nhưng hắn có được linh lung quả lại không ăn, cất làm gì, để cho bây giờ đưa tới họa sát thân, linh lung quả kia trăm năm khó gặp, ngũ sắc linh lung quả ở Linh Lung Sơn, cũng rất lâu mới có được một quả, biết rất rõ ràng sẽ đưa tới họa sát thân, còn không chịu ăn, thật không biết người này là nghĩ như thế nào, trái cây tốt không ăn, hắn lại đem cất.
Nàng không thể để cho Phong Diễm bởi vì nàng mà bị họa sát thân, huống chi hắn bây giờ còn là gia chủ Phong gia, vậy thì càng không thể có chút rắc rối nào.
Hiện tại Thương Khung đại lục đã đủ rối loạn, nếu như gia chủ Phong gia lại có chuyện, vậy thì sẽ càng loạn hơn.
Không nghĩ ngợi nữa, Quân Mộ Khuynh liền vội vàng đi về hướng ngoại thành, thân ảnh màu đỏ lướt nhanh trên đường.
Đi tới ngoại thành, Quân Mộ Khuynh đứng trên không trung, nàng cũng không biết Phong Diễm ở chỗ nào, nếu chỗ nào cũng tìm, vậy thì rất phiền toái.
Nàng phóng tới giữa Ma Vực rừng rậm, ma thú xung quanh cảm giác có nhân loại đến, liền bắt đầu rục rịch, một đôi mắt lóe ra quang mang, khóe miệng tràn ra nước bọt, nhìn nhân loại trước mắt, hận không thể một ngụm liền nuốt Quân Mộ Khuynh vào trong bụng.
Trên gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười, Quân Mộ Khuynh cố ý thu lại khí tức của mình, chậm rãi đi ở trong rừng cây.
Khát vọng muốn ăn thịt người của ma thú căng thẳng đến cực điểm, đâu còn nghĩ được người trước mắt có thân phận gì, có lợi hại hay không, dù sao chỉ cần có thể ăn được nhân loại trước mắt là tốt rồi.
Lâu rồi không tới Ma Vực rừng rậm, ma thú ở đây vẫn cứ ngốc như vậy.
Quân Mộ Khuynh không nói gì đi về phía trước, nàng giống như một người xui xẻo đi tìm đường, nếu như bắt được một con ma thú, đó chính là chuyện không còn gì tốt hơn.
Rốt cuộc, có ma thú không nhịn được, nhìn thấy những ma thú khác không có động thủ, nó liền phóng về phía Quân Mộ Khuynh, nhưng nó còn chưa tiếp cận được thân ảnh kia, mục tiêu vốn còn đang đứng trước mặt đột nhiên biến mất, nó vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, trên cổ liền xuất hiện một cây trường đao bằng lửa.
“Ô!” Tại sao có thể như vậy!
“Thật ngại, ta đã sớm nhìn thấy ngươi, nếu như ngươi không muốn chết, vậy thì ngoan ngoãn làm giúp ta một việc.” Mới cấp bậc huyễn thú mà đã muốn ăn nàng, có phải là quá ngây thơ rồi hay không.
“Ngao!” Ngươi biết ta đang nói gì sao.
“Một chút.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, sau sự việc xảy ra ở Mộ Dung thành, nàng liền có thể nghe hiểu ma thú đang nói cái gì, mặc dù ma thú nói vẫn là những tiếng kêu, thế nhưng vào trong lỗ tai nàng, lại là tiếng nhân loại đang nói chuyện.
“Rống rống ~” thật có thể hiểu sao!
Ma thú sửng sốt, nhân loại này thật sự có thể nghe hiểu nó đang nói cái gì sao! Thật là khủng khiếp!
“Ta không muốn nói nhiều lời vô ích với ngươi, ngày hôm qua ở Ma Vực rừng rậm có xuất hiện nhân loại đánh nhau hay không?” Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đao đã đặt ở trên cổ nó.
“Ô ô ~” Có, là hai người rất lợi hại, một trong số đó nhìn qua hình như sắp thua rồi.
“Mau dẫn ta đi!” Quân Mộ Khuynh không nói hai lời, trực tiếp nhảy lên trên lưng huyễn thú, lạnh giọng nói.
Nhìn nhân loại phía sau lưng mình, huyễn thú liền toát mồ hôi, nó chỉ là tham ăn hơn những đồng bạn khác một chút mà thôi, vì sao lại phát sinh loại chuyện này!
Quân Mộ Khuynh ngồi ở trên lưng ma thú, nhìn thấy bộ dạng phiền muộn của nó, liền nở nụ cười, nhưng cũng không nói lời nào, ma thú chở Quân Mộ Khuynh một đường chạy như điên, nhân loại này thực khủng bố, phải lập tức vứt nàng xuống, nếu không nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Ma thú điên cuồng chạy nhanh, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh rất hài lòng, tốc độ của huyễn thú vốn cũng không phải rất lợi hại, hiện tại mặc dù nó đang liều mạng chạy, tốc độ cũng chỉ tăng lên chút ít, miễn cưỡng có thể tính là tạm được.
Ngồi ở trên lưng ma thú, Quân Mộ Khuynh tĩnh tâm nghe động tĩnh chung quanh, xa xa quả thực là có âm thanh đánh nhau, không chỉ là một người, xem ra rất nhanh là sẽ tới.
“Mau nhanh lên một chút.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
“Ô ô.” Nó đã rất nhanh.
Huyễn thú có loại tốc độ này, Quân Mộ Khuynh cũng không cưỡng cầu nữa, huyễn thú mà có thể có loại tốc độ này, đã là rất tốt.
Rốt cuộc, nàng có thể thấy rõ ràng thân ảnh đánh nhau phía xa, Quân Mộ Khuynh trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng ma thú, “Ngươi đi trở về đi.” Nàng vỗ vỗ đầu ma thú, cất bước đi về phía trước.
Ma thú ngây ngốc nhìn người trước mắt, lại cúi đầu nhìn chính mình, trong lòng kinh ngạc không nói nên lời, tại sao lại có thể như vậy!
Ô! Quá kinh khủng!
Ma thú liều mạng chạy như điên, nó thề, sau này không bao giờ tham ăn nữa!
Nhìn trận đấu phía xa, Quân Mộ Khuynh lười biếng dựa vào một bên, quả nhiên là Phong Diễm cùng một người nào đó đang đánh nhau, bên cạnh hình như còn có một con ma thú, ma thú kia, hẳn là cấp bậc Thánh Thú rồi, biến thành hình người, cũng không phải bộ dáng người, màu sắc tự vệ như vậy, nàng chỉ thấy qua một lần, đó chính là Bá Hiêu đã từng màu sắc tự vệ như vậy.
“Chính là bọn họ đả thương ta.” Giọng nói bất mãn của Hỏa Huỳnh từ phía sau vang lên.
Quân Mộ Khuynh mạnh xoay người, nhìn Hỏa Huỳnh đột nhiên xuất hiện, “Có phải là ngươi muốn hù chết ta hay không!” Nàng là Thánh Thú, Thánh Thú! Huống hồ bây giờ nàng còn thu nhỏ lại làm tiểu quạ, đột nhiên xuất hiện phía sau, người khác đã sớm bị hù chết!
Hỏa Huỳnh ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ phía trước, “Nhân loại kia sắp không được, triệu hoán sư cũng có thể có thực lực lợi hại như vậy, đúng là không tệ.” Nàng lúc này trái lại thưởng thức thực lực người trước mắt.
Quân Mộ Khuynh cười cười, quay đầu hỏi, “Chẳng lẽ ngươi quên người ta đã đả thương ngươi sao?”
“Đương nhiên sẽ không, ta vẫn chờ báo thù đây!” Hỏa Huỳnh tức giận nói, rất quá đáng, đã bao lâu rồi nàng không bị thương, người trước mắt lại dám ám toán nàng!
“Vậy bây giờ ngươi đi lên, đánh nhân loại kia đi.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ triệu hoán sư công kích Phong Diễm phía xa xa.
“Được.” Hỏa Huỳnh gật đầu, vỗ cánh, đầu cũng hướng về phía trước bay đi.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng phải nói Hỏa Huỳnh như thế nào đây, có khi thì quá thông minh, nhưng có khi lại quá ngây thơ, chỉ vài ba câu, nàng liền trực tiếp đi công kích triệu hoán sư kia, chỉ là mục đích nàng để Hỏa Huỳnh đi lên, cũng không phải là triệu hoán sư.
“Nhân loại, ngươi dám đả thương ta, hiện tại ta muốn mạng của ngươi!” Hỏa Huỳnh bỗng nhiên xông tới, mục tiêu trực tiếp chính là tên triệu hoán sư kia.
Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, nàng không biết ma thú trước mắt, ma thú này cũng không có một chút quan hệ nào với nàng, đây là sự thật.
Khế ước thú nhìn thấy có ma thú công kích, lập tức ra tay, chờ sau khi nó thấy rõ ma thú nào đến mới cười chế nhạo, “Lại là con ngốc thú ngươi sao, thế nào, hai ngày không gặp, ngươi còn muốn chịu đòn!”
“Đáng ghét!” Hỏa Huỳnh thực sự bị chọc tức, bị một con thú gọi là ngốc thú, mặt mũi nó để ở đâu!
Nàng lập tức vỗ cánh, trong miệng phun ra hỏa diễm, khế ước thú vội vàng nhảy ra, lắc mình bay lên không trung.
Hỏa Huỳnh lập tức đuổi theo, mặc kệ thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ qua người cùng thú trước mắt, nàng muốn báo thù!
Nhìn thấy hai thân ảnh rời đi, Quân Mộ Khuynh mới chậm rãi từ phía sau đi đến, Hỏa Huỳnh làm việc không tệ, đã dẫn ma thú kia rời đi, người này liền dễ đối phó hơn, triệu hoán sư không có ma thú bên người, vậy thì dễ xử lý hơn.
Thân ảnh màu đỏ đi trong rừng cây, giống như quỷ mỵ vậy, lặng lẽ không một tiếng động.
“Phong Diễm, ta khuyên ngươi mau ngoan ngoãn đem nguyên tố linh lung quả giao ra đây!” Nam tử lạnh giọng nói, người này thật đúng là cứng mềm không ăn, kêu hắn lấy linh lung quả ra, hắn chết sống cũng không đưa, giống như linh lung quả kia so với mạng của hắn còn quan trọng hơn vậy.
Phong Diễm cười lạnh, lau máu tươi trên miệng, “Không có cửa đâu!”
“Vậy thì đi tìm chết đi!” Nam tử âm ngoan nhìn Phong Diễm, linh lung quả, giết Phong Diễm cũng đã là một thu hoạch lớn.
Thân ảnh nam tử rất nhanh thoáng qua, hắn tuyệt không lo lắng cho khế ước thú của mình, giết người trước mắt, mới là quan trọng nhất.
“Thập phương hỏa thuẫn!” Giọng nói lạnh như băng vang lên ở bên tai.
Phong Diễm khiếp sợ nhìn lại phía sau, khí tức nóng rực liền di động ở chung quanh, Quân Mộ Khuynh đứng ở phía sau hắn, còn mười tấm khiên lửa dựng đứng ở chung quanh bọn họ, nam tử bị chặn lại ở bên ngoài.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Diễm, nhàn nhạt hỏi, “Linh lung quả cho ngươi, không phải để ngắm.” Càng không phải là mục tiêu lấy ra trêu chọc, bởi vậy mới đưa tới họa sát thân.
“Xin lỗi.” Phong Diễm cúi đầu, không để Quân Mộ Khuynh nhìn thấy cảm xúc lúc này của chính mình.
Quân Mộ Khuynh thấy vết thương của Phong Diễm không nặng lắm, liền lấy ra một viên đan dược chữa thương màu tím, đưa đến trước mặt hắn, “Ăn nó đi.” Hắn có bộ dạng này, dù cho bọn họ không muốn phát sinh xung đột cùng người trước mắt mà rời đi, đó cũng là một chuyện không dễ dàng, nhưng nếu vết thương của hắn tốt hơn thì không giống nhau.
Phong Diễm ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn người trước mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi làm sao vậy?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc hỏi, bị người đánh đến choáng váng sao?
Phong Diễm thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng lên, “Không cần lãng phí đan dược, thương thế của ta không có chuyện gì.” Linh lung quả trân quý như vậy, nàng cũng có thể tùy tiện tặng người, đừng nói một viên đan dược màu tím, trên người nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, “Ngươi không ăn đan dược, đợi lát nữa làm sao rời đi, triệu hoán sư này tối thiểu cũng là cấp bậc đại hoán sư, nếu như ngươi muốn chết ở chỗ này, để Phong gia bị người khác tới quản lý, ta cũng không có ý kiến.” Hiện tại ở Thương Khung đại lục có quá nhiều chuyện, đều không thể biết trước được điều gì, ai biết sau một khắc này sẽ phát sinh chuyện gì.
Gia tộc ngũ đại đấu kỹ chính là miếng thịt mỡ của những người Lâm Quân bên kia, nếu như Phong Diễm xảy ra chuyện gì ở ngoài, Phong gia bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác chưởng quản.
Phong Diễm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vẫn lạnh lùng như vậy, cho tới bây giờ cũng không có thay đổi.
Nhận lấy đan dược, Phong Diễm chần chừ bỏ vào trong miệng, thập phương hỏa thuẫn đang bị người mạnh mẽ công kích, lực lượng kia một lần lại tăng thêm.
Nam tử thế nào cũng không nghĩ đến, Quân Mộ Khuynh lại xuất hiện ở đây, hắn đã cùng Phong Diễm đánh một ngày một đêm, chỉ sợ người trong thành cũng đã biết, đến bây giờ không có người nào đến, chỉ có hai giải thích, một là bọn hắn không tìm được chỗ bọn họ đánh nhau, hai là không có người nào sẵng lòng đến giúp Phong Diễm, hiện tại xem ra, xác suất thứ hai tương đối lớn.
Hắn nheo mắt lại nhìn hỏa thuẫn trước mặt, Quân Mộ Khuynh không hổ là đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục, chỉ một tấm chắn đơn giãn cũng có thể chịu được lực công kích mãnh liệt như vậy, nhưng mà dù cho tấm chắn này có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ có lúc bị phá vỡ.
Nam tử thấy mình công kích lâu như vậy, tấm chắn cũng không có phản ứng, liền lấy từ trong nạp giới ra một thanh bảo kiếm kim sắc, xung quanh bảo kiếm lóe lên quang mang kim sắc, nhìn liền biết đó là một thanh thiên hỏa thần khí.
Cảm giác được bên ngoài có khí tức thần khí cao cấp chợt lóe, Quân Mộ Khuynh xoay người đi về phía trước, thập phương hỏa thuẫn trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt ba người.
“Thiên hỏa thần khí?” Quân Mộ Khuynh lẩm bẩm, người Lâm Quân bên kia, quả nhiên một người so với một người còn danh tác hơn, ngay cả thần khí, cũng đã đến cấp bậc thiên hỏa, phải biết rằng Thương khung đại lục bên này, ngay cả địa hỏa thần khí, cũng khó nhìn thấy được, thiên hỏa thần khí xuất hiện ở đây, vậy thì sẽ có bao nhiêu náo động.
Nam tử cười ngạo nghễ, “Không sai, đây chính là thiên hỏa thần khí, Quân Mộ Khuynh ngươi cũng có chút hiểu biết.” Đây là thiên hỏa thần khí, ngay cả thiên hỏa cũng không thể đốt cháy thanh thần khí này.
Nhìn thấy thiên hỏa thần khí trên tay nam tử, nàng khoanh hai tay trước ngực, “Đúng là thứ không tệ.” Không phải chỉ là thiên hỏa thần khí thồi sao, hắn đắc ý cái gì chứ!
Nam tử đắc ý cười cười, thiên hỏa thần khí đương nhiên là đồ tốt, chỉ sợ nàng đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua thiên hỏa thần khí, chỉ có điều ở Thương Khung đại lục này, có thể có thiên hỏa thần khí xuất hiện, phải biết, hắn có, nhưng mà cũng chỉ có một thanh này.
Nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt nam tử, Quân Mộ Khuynh cũng nở nụ cười, ưu nhã lục lọi trong nạp giới.
Nam tử trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ nàng cũng sẽ lấy từ trong nạp giới ra một thanh thiên hỏa thần khí, điều này sao có thể, dù cho Quân Mộ Khuynh có lợi hại hơn nữa, thiên hỏa thần khí cũng không phải nói có là có thể có a.
Bảo kiếm lam sắc từ trong nạp giới của Quân Mộ Khuynh chậm rãi hiện ra, là một cây roi da địa hỏa luyện chế.
Nhìn thấy cây roi trong tay Quân Mộ Khuynh, nam tử nở nụ cười, cười vô cùng cuồng vọng, “Quân Mộ Khuynh, thần khí của ngươi, chỉ là cấp bậc địa hỏa, dựa vào cái gì dám so sánh với thiên hỏa thần khí của ta!” Quá buồn cười, lấy địa hỏa thần khí ra, dám đánh đồng cùng thiên hỏa thần khí của hắn, đúng là quá mức buồn cười.
Quân Mộ Khuynh ưu nhã ngắm nghía roi da trong tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sao hắn biết được địa hỏa thần khí của nàng không thể đánh vỡ được thiên hỏa thần khí của hắn, hơn nữa nàng đâu có nói qua đây là địa hỏa thần khí.
Hơn nữa ai nói hiện lên ánh sáng lam sắc thì nhất định là địa hỏa thần khí?
Kim long ở tỏa long trong tháp đang một trận nghẹn khuất, nhìn thấy roi da lóe ra lam quang, trong đôi mắt kim sắc liền hiện lên liệt hỏa hừng hực.
Quân Mộ Khuynh thật đúng là không biết xấu hổ mà, nàng cư nhiên lấy thần khí của mình, chạy đến chỗ nó, lấy đi một chén máu, dựa vào! Máu của nó rất trân quý có được hay không, người bình thường uống một giọt là có thể tấn chức đến cấp tôn thần, nàng lại lấy để luyện khí!
Nhân loại trước mắt này, có phần cũng quá coi thường thần khí dùng máu của nó rèn luyện rồi, hiện tại thần khí này, không những không phải là địa hỏa thần khí, hơn nữa còn là thiên hỏa thần khí cực phẩm, thiên hỏa thần khí loại thứ phẩm của hắn lấy ra, sớm muộn gì cũng vỡ, hắn lại còn dám cười nhạo Quân Mộ Khuynh, đợi lát nữa sẽ phải khóc.
Kim long ở trong tháp ngửa đầu thở dài, vì sao nhân loại này, trải qua nhiều lần như vậy, cũng không có rút ra được bài học, Quân Mộ Khuynh chính là một kẻ vô sỉ, so với phúc hắc, có thể có mấy người hơn được nàng, đặc biệt là những người xem nhẹ Quân Mộ Khuynh, kết quả cuối cùng đều là vô cùng thê thảm, nhân loại này lấy ra thiên hỏa thần khí thứ phẩm, nhìn có vẻ quý giá chỉ sợ đợi lát nữa sẽ hối hận đến tim cũng đau.
“Có thể so sánh hay không, đợi lát nữa sẽ biết.” Quân Mộ Khuynh khẽ cười, trong đôi mắt đỏ đậm lộ ra quang mang lạnh lùng, nàng vung trường tiên trong tay, cây roi kia thậm chí ngay cả không khí cũng bị cắt đứt.
Nam tử kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi lại còn là võ sĩ!” Lực lượng mạnh như vậy, cũng chỉ có võ sĩ mới có thể phát huy được.
Không để cho nam tử có thời gian ngây người, trường tiên của Quân Mộ Khuynh đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn vội vàng ngưng tụ ra tinh thần lực lên trên tay, chặn lại trường tiên của Quân Mộ Khuynh.
Roi da có thể đánh nhau ở cự ly xa, bảo kiếm thì lại không được như vậy, bóng roi từ bốn phương tám hướng bay tới, nam tử mở to hai mắt, vội vã lắc mình tránh đi.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi quả nhiên là một thiên tài!” Đâu chỉ là thiên tài, quả thực chính là thiên tài, ma tài!
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, “Bản cô nương có phải là thiên tài hay không, không tới phiên ngươi đến nói.” Nàng vặn vẹo thân thể, trường tiên trên tay lại vung nhanh hơn, dòng khí ở xung quanh cũng nhanh chóng nổi lên.
Nam tử đối với công kích của Quân Mộ Khuynh, cũng chỉ có thể tránh né, hắn là triệu hoán sư, so về lực lượng, thì thua xa không bằng được võ sĩ, Quân Mộ Khuynh, lại còn là võ sĩ!
Tin tức này, khiến nam tử rất là chấn động, vũ kỹ song tu! Còn có thể có loại lực lượng này, nàng rốt cuộc đã đạt tới đẳng cấp nào!
Thực lực lại đến mức này, hắn khó có thể tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.