Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 7: Hỏa liêm bán manh




Edit: Zi Long Thiên từ lúc bắt đầu luôn nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn rất tò mò, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có phải là Xích Quân hay không? Nếu nàng là XÍch Quân thì không phải nên sớm triệt chức của mình rồi hay sao? (Ở chương trước, Quân Mộ Khuynh đã nói nếu Long Thiên không nhận ra nàng thì sẽ không còn là lão sư của nàng nữa, mà cho tới giờ Long Thiên vẫn chưa khẳng định được nàng có phải là Xích Quân hay không). Nhưng tới bây giờ nàng vẫn chưa có mở miệng, nếu không phải là Xích Quân, trên thế giới này liệu có hai người có thể giống nhau tới vậy sao?
Chỉ sợ Long Thiên dùng đầu ngón chân cũng không nghĩ tới rằng, một khắc ngày hôm đó hắn đã bị mất chức rồi, bất quá người nào đó vẫn không nói cho hắn biết mà thôi. (Cái hôm Khuynh tỷ đi báo danh í.)
Long Thiên nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, thấy bộ dáng buồn chán của nàng, càng giống Xích Quân, Xích Quân cho tới giờ cũng chưa xuất hiện, chẳng lẽ nói nàng thật sự là Xích Quân? Đờ người một lúc, ánh mắt Long Thiên không biết nhìn thấy cái gì, lập tức liền trở nên hứng phấn.
“TIểu nha đầu kia chẳng lẽ phát hiện được chuyện gì thú vị?” Long Thiên thì thào tự nói, nếu không phải là trận thi đấu lớn cần hắn chủ trì, hắn đã sớm chạy tới chỗ nàng.
Quân Mộ Khuynh người dựa vào cây đại thụ phía sau, nghĩ phải làm sao có thể phá vỡ kỷ lục một trăm mười một điểm của người kia, lại cảm giác được có đôi mắt đang nhìn mình, không cần tra cũng biết là ai, lão đầu kia, không phải là không nhận ra mình sao? Nàng sẽ không làm hắn thất vọng, hắn nhất định sẽ không biết sớm.
“Tiểu Khuynh, chẳng lẽ ngươi nghĩ vượt qua người kia?” Bạch Tử Kỳ sùng bái nhìn Quân Mộ Khuynh, từ chuyện ngày hôm qua, Bạch Tử Kỳ liền coi Quân Mộ Khuynh thành mục tiêu phấn đấu của mình, nàng không biết thực lực của Quân Mộ Khuynh là bao nhiêu, nhưng nàng nhất định phải đuổi kịp nàng, dù không thể vượt qua thì cũng phải đuổi kịp bước chân của nàng.
“Chậc, chỉ bằng ngươi cũng muốn vượt lên trước Thần thiếu gia sao?” thanh âm chói tai vang lên, Bạch Tử Kỳ lập tức nhảy lui một bước, rùng mình ngoáy ngoáy lỗ tai.
Thanh âm này quá đáng sợ, nửa đêm nghe thấy chắc chắn sẽ hù chết người.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy được chủ nhân của thanh âm kia, không tự chủ lui về sau vài bước: “Thần thiếu gia?” Chưa từng nghe nói qua.
“Hừ! Tất nhiên, Thần thiếu gia là tình nhân trong mắt tất cả nữ hài tử ở Nam Ngưng học viện, ta lần này tới chính là tìm hắn.” chỉ thấy trên mặt người nọ đầy nếp nhăn, hiện ra một mạt đỏ ửng, còn cố ý e thẹn lấy tay áo che má lại.
Quân Mộ Khuynh trong bụng muốn nôn, nàng là lần đầu tiên thấy được người cực phẩm như thế, không những dung mạo cực phẩm mà còn là cực phẩm hoa si, cái Thần thiếu gia kia trừ phi não bị teo, bằng không là một người thà rằng ở chung cả đời với ma thú cũng không muốn liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Bạch Tử Kỳ khóe miệng co quắp một chút, đã sớm chạy qua một bên ôm bụng nôn thốc nôn tháo, trên mặt người nọ không chỉ đầy nếp nhăn mà còn có bọc mủ, nàng nhớ tới lại đều cảm thấy buồn nôn, thật không biết Khuynh sao có thể bình tĩnh được như vậy.
“Khụ khụ, yên tĩnh! Đấu loại trận đầu tiên, mỗi tổ có năm mươi người, dựa theo dãy số trên thẻ bài, tìm được tổ tương ứng, năm mươi người đến đông đủ là có thể bắt đầu thi đấu, đấu loại không được giết người, có thể cướp đoạt trên ba mươi thẻ bài chính là điểm tối đa, hiện tại bắt đầu thi đấu.” Thượng Quan Cung đứng ở trên đài, cao giọng tuyên bố.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiện tay lục trong người, đột nhiên sắc mặt nàng cứng đờ — thẻ bài dãy số không thấy, Hỏa Liêm cũng không biết đã đi đâu.
Cái con hổ tham ngủ kia đi chỗ nào? Đi ngủ sao lại mang theo dãy số bài? Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta không thể nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì, mà hơn một nghìn người trên hội trường đều đang bận rộn tìm kiếm tổ của mình, hôm nay ngoài đấu vòng loại, còn có xét duyệt thi đấu, chẳn lẽ nàng cứ như vậy mà từ bỏ sao?
“Tiểu Khuynh, ngươi sao vậy?” Bạch Tử Kỳ yếu ớt hỏi, tiểu Khuynh nhìn qua hình như có cái gì không đúng.
“Không có việc gì, ngươi đi thi đấu đi, ta đi tìm tổ của mình.” Hỏa Liêm đã đi đâu rồi? Nàng thế nào lại không phát hiện ra nó biến mất lúc nào?
“Thế nhưng…” Bạch Tử Kỳ chống lại ánh mắt Quân Mộ Khuynh, lại đem lời muốn nói nuốt xuống: “Được rồi, ta đi tìm tổ của mình, cố lên, ta tin ngươi sẽ phá được kỉ lục của người kia.” Hình như gọi là Thần thiếu gia thì phải?
Sau khi Bạch Tử Kỳ rời đi, Quân Mộ Khuynh lắc mình ly khai, trên khuôn mặt băng lãnh xuất hiện vẻ lo âu, tìm không được Hỏa Liêm, nàng không thể vào Nam Ngưng học viện, không vào Nam Ngưng học viện cũng chẳng sao, chẳng qua sẽ làm hai ca ca thất vọng, hơn nữa cái thiếp kia, không biết nhị ca là ở nơi nào có được.
Hồng sắc thân ảnh thoáng qua ở Nam Ngưng học viện, nếu như lúc này có người thấy được, chỉ sợ rất kinh ngạc, tốc độ như vậy, so với kỹ tôn sư còn nhanh hơn rất nhiều, chỉ có thể thấy được một mạt hồng ảnh thoáng qua vội vã.
Quân Mộ Khuynh tìm vất vả, trong lòng cực kỳ số ruột, Hỏa Liêm đáng chết rốt cuộc đang ở đâu? Nàng nhất định phải trị cái bệnh tham ngủ của nó mới được, tham ngủ thì cũng thôi đi, còn cầm đi dãy số thẻ bài của nàng.
Ở một địa phương nào đó, Hỏa Liêm đang ngủ say đột nhiên rùng mình một cái tỉnh lại, nó hoảng sợ đứng lên, quan sát chung quanh.
“Nếu ngươi không đi, có người sẽ đem ngươi sống dở chết dở.” thanh âm lãnh đạm vô tình vang lên trong chỗ tối, Hỏa Liêm vội vàng xoay người, nhưng chỉ thấy một mảng màu đen, sao nó lại ở đây? Đây là đâu? Chủ nhân đâu?
“Hậu quả của việc tham ngủ rất nghiêm trọng.” thân ảnh màu đen chậm rãi hiện ra, ngón tay thon dài trắng tinh duỗi ra, chỉ chỉ vào thẻ bài trên móng của Hỏa Liêm.
Hỏa Liêm lăng lăng cúi đầu, chậm rãi đem móng vuốt kim hoàng sắc dời ra, lập tức cảm thấy toàn thân không còn chút sức sống, dưới chân là một trận thê lương, đồ của chủ nhân sao lại ở đây? Này là địa phương nào? Ô ô… lần này chết chắc rồi.
“Ngươi là nhanh đi mau, trận thi đấu sắp kết thúc rồi.” Thanh âm lãnh đạm vang lên lần nữa, Hỏa Liêm giật mình, ngoạm lấy thẻ bài, bá một tiếng liền biến mất trong phòng.
“Tại sao có thể có ma thú ngốc như vậy, trở lại chỉ sợ tránh không được bị giáo huấn một trận, ha hả…” tiếng cười nhẹ tựa lông hồng truyền ra, hắc ám trong phòng lại một lần nữa trở nên vắng vẻ.
Quân Mộ Khuynh đen mặt, trở lại nơi so tài, đại đa số người đã tìm được tổ thi đấu của mình, nàng ngay cả dãy số của mình là bao nhiêu cũng không biết, làm sao tìm được tổ?
Một mạt kim sắc từ trên bầu trời xẹt qua, trong nháy mắt liền rơi vào trong lòng Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh lập tức cúi đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc đang lấy lòng nàng nằm trong ngực mình, trong miệng còn đang cắn dãy số thẻ bài của mình.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, trên trán hiện ra ba cái hắc tuyến, nó còn dám cùng mình giả vô tội phải không?
“Ngươi…”
“Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người đều đang đợi một minh người, ngươi chẳng lẽ không dám dự thi sao?” Thượng Quan Cung giễu cợt nhìn Quân Mộ Khuynh, vào trận đấu nhất định sẽ rất đặc sắc.
“Biết.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt đáp, cầm lấy dãy số trong miệng Hỏa Liêm, vung tay lên, kim sắc thân ảnh nhẹ nhàng bay xẹt qua trên trời.
Hỏa Liêm bị ném đang trôi lơ lửng trên không trung, vô tội cắn môi, nước mắt ứa ra vài giọt, chủ nhân, nó là vô tội, thật sự vô tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.