Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 7: Bộ mặt thật của nàng




Thủ lĩnh bộ lạc cứ như vậy nhìn Quân Mộ Khuynh, thấy khí thế không giống như vừa rồi, hắn liền hiểu, hai chữ Xích Quân, không phải là người khác thổi phồng, bất luận là Quân Mộ Khuynh, hay là Xích Quân, tuyệt đối so với truyền thuyết bên ngoài còn muốn sâu hơn, hắn đã đánh giá thấp nữ tử trước mắt.
Thời điểm nàng giết Tiêu Ngự Phong, hắn nên biết, người trước mắt tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.
“Quân cô nương.” Cuối cùng, thủ lĩnh bộ lạc nói chuyện lần nữa, lần này gọi không phải là Xích Quân công tử, mà là Quân cô nương, bởi vì hắn không dám tưởng tượng, lúc này đánh nhau với Quân Mộ Khuynh, thì sẽ có hậu quả gì, hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Quân Mộ Khuynh lãnh đạm liếc mắt nhìn người trước mặt, chậm rãi đi đến, nhìn bày trí tinh xảo kia, đôi mắt đỏ đậm lộ ra kinh ngạc.
Liên minh bộ lạc này, cùng bộ lạc bình thường không giống nhau, mặc dù chỗ ở của bọn họ là ở thạch động, nhưng bày trí tinh xảo này, đó tuyệt đối không phải một bộ lạc có thể có được, hoặc chính là bộ lạc này hết sức tiên tiến, không khác gì so với thành trấn bình thường, hoặc chính là bộ lạc này nhìn qua không phải là chỗ đơn giản như bây giờ vậy.
Nhìn bày trí ở đây, toàn bộ là một ít đồ đáng giá nhất, mặc dù màu sắc bày trí đơn giản, khắp nơi đều bày trí thành màu đen, thế nhưng ở đây hoa lệ, thì vô luận như thế nào cũng che giấu không được, những người này chỉ sợ cũng chưa từng nghĩ muốn ẩn giấu, chỉ sợ thậm chí là muốn dùng những thứ này để giữ chân nàng lại, chỉ có điều lần này, bọn họ nghĩ quá đơn giản.
Mặc dù nàng nghèo không sai, lại càng không thích nghe người khác phân phó, bị người khác uy hiếp!
Nhìn thấy những bày trí này, Quân Mộ Khuynh càng thêm khẳng định, bộ lạc này không phải là đơn giản như nàng nhìn thấy vậy, thanh danh Xích Quân lại vang dội như vậy, bộ lạc có thể biết, sao nàng không đắc ý một chút, không, từ lúc vừa mới bắt đầu nàng đã không có loại ý nghĩ này, chỉ cảm thấy bộ lạc này vô cùng quỷ dị.
“Ngươi kêu ta đến có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn nhìn sáu người trước mặt, đám bọn họ đều nhìn nàng chằm chằm, giống như là đang nhìn thứ qúy hiếm gì vậy, điều này làm cho nàng rất không thoải mái.
“Quân cô nương, là như vầy, chúng ta muốn biết, ngươi có bằng lòng lưu lại hay không?” Thủ lĩnh bộ lạc hỏi thẳng vào vấn đề, mặc dù Quân Mộ Khuynh đã tiến vào bộ lạc, nhưng nàng cũng không nói muốn lưu lại, cho nên chuyện này, hắn nhất định phải biết rõ, chỉ có điều bây giờ, dù cho nàng không muốn lưu lại, vậy cũng không có cách nào, chỗ này, không phải người bình thường có thể tùy tiện đi ra.
Nghe nói như thế, Quân Mộ Khuynh mỉm cười, lập tức, gương mặt tinh xảo hoa lệ lộ ra thần sắc buồn bã, “Thực sự là thẳng thắn, nhưng các ngươi cái gì cũng không nói với ta, muốn ta lưu lại như thế nào, các ngươi biết ta là Xích Quân, vậy thì cũng nên biết, không chỉ có các ngươi, ngay cả ngũ đại gia tộc đấu kỹ, bọn họ cũng muốn ta thêm vào gia tộc bọn họ.”
“Chuyện này chúng ta đương nhiên biết, ngũ đại gia tộc thì tính là cái gì, ta thần cho tới bây giờ cũng chưa từng để vào mắt.” Thủ lĩnh bộ lạc khí phách nói, trên mặt còn mang theo đắc ý.
Thần?
Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, câu nói “Ta thần” này rất là quen thuộc, chỉ là hiện tại hình như là đã thay đổi người nói, ngày trước luôn là đám người Quang Minh thánh điện kia nói, “Ta thần” thế nào thế nào, hôm nay lại đến phiên thủ lĩnh bộ lạc này, vậy hắn là tín ngưỡng thần linh nào sao?
Nghĩ đến bản thân thoáng cái nói lộ hết, thủ lĩnh bộ lạc vội vàng nói, “Ta là đang nói chúng ta.”
“Nga.” Quân Mộ Khuynh cười gật đầu, “Vậy ngươi cũng phải cho ta một khoảng thời gian suy nghĩ một chút.” Chúng ta? Ta thần, khác biệt này mặc dù không lớn, nhưng nàng vẫn không đến mức nghe không hiểu, bọn họ muốn giấu đầu hở đuôi, đem “Ta thần” đổi thành “Chúng ta” lại không biết, nét mặt của hắn bây giờ, toàn bộ đã bán đứng hắn.
Nếu bọn họ không nói, vậy thì nàng liền cùng bọn họ vui đùa một chút, cũng không biết là ai thiếu kiên nhẫn trước.
“Được, nếu cô nương đồng ý cân nhắc, vậy chúng ta cũng cho ngươi thời gian, nhưng mà phải cho chúng ta đáp án sớm một chút.” Thủ lĩnh bộ lạc đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Quân Mộ Khuynh, trong đầu toàn bộ đều là tính toán, làm thế nào để khiến người trước mắt lưu lại, lại không biết, việc làm của mình, đã sớm lộ ra chân tướng.
Quân Mộ Khuynh bình tĩnh cười, xoay người rời đi, nói nơi này là tín đồ quang minh chi thần, nàng thật sự không tin, Quang Minh thánh điện, người Quang điện, đều cho rằng mình tài trí hơn người, giả nhân giả nghĩa, dối trá vô cùng, những người này vừa nhìn, cũng không phải là người quang minh chi thần.
Đến bây giờ nàng vẫn không thể đoán ra bộ lạc trước mắt, là tín ngưỡng ai, nhưng mà có thể đi hỏi Hàn Ngạo Thần một chút, nói không chừng hắn biết.
“Ngạo Thần công tử, ngươi biết tại sao chủ nhân muốn lưu lại không?” Hỏa Liêm đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, thận trọng hỏi, Hàn Ngạo Thần chính là hơn cả đại ca của chủ nhân, còn rất hiểu chủ nhân, cho nên chính mình tới hỏi hắn, tuyệt đối là không sai.
Hàn Ngạo Thần cười không nói, ở đây, hắn không muốn khiến cho người khác chú ý, huống chi, ở chỗ này, còn có cảm giác quen thuộc không rõ, vậy nên hắn càng không thể khiến cho người khác chủ ý.
Cũng chính bởi vì như vậy, hắn vẫn đứng ở một bên, đem khí tức trên người, thu lại, để cho người khác không chú ý tới sự tồn tại của hắn, Khuynh Khuynh đương nhiên cũng là như thế này, nếu không nàng sao có thể dễ dàng tiến vào bộ lạc người ta, chỉ có điều chuyến đi này, cũng không biết nàng còn có thể nhịn xuống hay không.
Nghĩ đến Quân Mộ Khuynh phải nhìn thấy mặt của thủ lĩnh bộ lạc kia, Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đi cũng không biết có thể nhịn xuống hay không, chớ nói chi là tiểu Khuynh Khuynh.
Hắn cười cái gì? Hỏa Liêm nhìn khóe miệng tươi cười của Hàn Ngạo Thần, sau lưng dâng lên từng trận hàn ý, nhìn nụ cười này của hắn có loại kinh hãi khó hiểu, cảm thấy nụ cười không thể quen thuộc hơn, mỗi lần lúc chủ nhân có chuyện gì, cũng sẽ lộ ra tươi cười y như vậy.
“Ngươi vẫn là chăm sóc tốt cho Chi Chi đi.” Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn Chi Chi đang nằm ngủ ở trong lòng Hỏa Liêm, người này, ngoại trừ Khuynh Khuynh, cũng chỉ chịu để Hỏa Liêm ôm, những người khác đụng một chút, nó đều sẽ lộ ra bộ dáng hung ác, trực tiếp dọa sợ người tới.
“Ngươi nói một chút thì sẽ như thế nào.” Mặc dù nó nhiều khi, có thể cảm giác được cách làm của chủ nhân, nhưng lúc này đây, nó cũng mờ mịt, cũng không biết tại sao chủ nhân lại muốn lưu lại, phải biết chủ nhân không thích nhất, chính là bị người khác uy hiếp, đổi lại là trước đây, thủ lĩnh bộ lạc này sớm đã bị chủ nhân đánh!
“Khuynh Khuynh đã trở về, ngươi hỏi nàng đi.” Hàn Ngạo Thần cười cười, chỉ chỉ thân ảnh ở phía trước đi tới, nhìn chân mày nàng nhíu sâu, hắn biết, nàng nhất định có chuyện gì đó.
Hỏa Liêm rụt cổ một cái, lặng lẽ đứng dậy, cách Hàn Ngạo Thần rất xa, nếu như hắn dám hỏi chủ nhân, sẽ không tới chỗ Hàn Ngạo Thần hắn hỏi.
Thấy Hỏa Liêm rời đi, Hàn Ngạo Thần ưu nhã đứng dậy, lại biến trở về mỹ nam tử ưu nhã ôn hòa kia, giống như cái người u ám không có ánh sáng vừa rồi, không để người khác chú ý tới, không phải hắn, mà là một người khác vậy.
Thay đổi của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh là nhìn ở trong mắt, nàng khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Hàn Ngạo Thần, không thể không nói, Hàn Ngạo Thần giả bộ cái gì chứ, Mặc Ngạo Tà, Hàn Ngạo Thần, hắn có thể làm cho bằng hữu tốt nhất của mình không nhận ra hắn, mà sau khi đi tới bộ lạc này, hắn liền yên tĩnh khác thường, không muốn khiến cho bất luận kẻ nào nhận ra.
Thấy hắn ưu nhã đứng dậy, hơn nữa đi hướng về phía mình, Quân Mộ Khuynh cười, “Làm sao ngươi biết ta muốn tìm ngươi?”
“Chúng ta có thần giao cách cảm a.” Hàn Ngạo Thần nói như chuyện đương nhiên, tươi cười trong mắt, là có thể nhìn thấy biểu tình kia dưới mặt nạ, nhất định là vui sướng.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, nhìn tất cả mọi người đều bận rộn chuyện của mình, không để ý đến nàng đã trở về, nàng mới mở miệng, “Ta vừa gặp thủ lĩnh bộ lạc kia, cũng đi vào chỗ ở của bọn họ, ngươi đoán ta nhìn thấy gì?” Những thạch động ấy, nàng không có nhiều nhìn, càng không có đi vào, nàng không biết, bên trong có cái gì, thế nhưng tất cả bày trí bên trong đại sảnh, nàng lại nhìn thấy rõ ràng rành mạch, đó tuyệt đối không phải là một bộ lạc nên có.
“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi cứ nói đi.” Hàn Ngạo Thần lắc đầu, từ lúc nào nàng lại thích nói úp mở?
Nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh cười khúc khích, “Được rồi, nói cho ngươi, lúc ta đi tới, bên trong đứng sáu người, bao gồm thủ lĩnh kia, nói chuyện với ta, vẫn là thủ lĩnh kia, những người khác không có chen miệng vào, còn có bày trí trong phòng, thật sự là không giống một bộ lạc nên có, quá trình lúc chúng ta nói chuyện, thủ lĩnh kia nói hai chữ, ‘Ta thần.”
“Quang Minh thánh điện?” Hàn Ngạo Thần bình tĩnh hỏi, cặp mắt kia lộ ra thần sắc, căn bản cũng không phải là chuyện như vậy.
“Người Quang Minh thánh điện nhìn thấy ta, chỉ sợ sẽ lập tức ra tay, còn có, người Quang Minh thánh điện, bọn họ luôn luôn không thích màu đen gì đó, nhưng chỗ đó bày trí đều là màu đen, còn có chính là, ta nhìn thấy một chỗ có hỏa diễm màu đen bốc cháy.” Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy qua hỏa diễm như vậy, so sánh lợi hại với hỏa nguyên tố của nàng, cơ hội dùng hỏa nguyên tố cũng nhiều hơn, thế nhưng hỏa diễm màu đen, nàng thật sự là chưa từng thấy qua.
Màu đen? Hỏa diễm màu đen?
Ánh mắt Hàn Ngạo Thần bắt đầu ngưng trọng, đây không phải là Quang Minh thánh điện, cũng không phải Quang điện, hơn nữa chính hắn cũng quen thuộc đối với hỏa diễm màu đen này.
Thấy biểu tình Hàn Ngạo Thần trở nên nghiêm túc, còn có khí tức trên người hắn, cũng không giống vừa rồi, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, vừa định hỏi là chuyện gì xảy ra, Thiểm Điện liền đi đến trước mặt nàng.
“Chủ nhân, ngươi xem một chút, chúng ta đã chuẩn bị tốt chỗ ở cho ngươi rồi.” Cũng không biết chủ nhân cùng Ngạo Thần công tử đang nói cái gì, trở lại một cái hai người liền nói chuyện phiếm.
“Được.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, đem nghi hoặc trong lòng đè xuống, tìm thời điểm khác hỏi lại đi, bây giờ vẫn là trước nghỉ ngơi một chút, ở đây, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Hàn Ngạo Thần đứng ở tại chỗ, hồi tưởng lại lời của Quân Mộ Khuynh, trong lòng chấn động, bất luận kẻ nào cũng không biết, thân là điện chủ, vậy mà lại không biết lực lượng Hắc Ám thần điện, đã lan đến nơi này, hắn bây giờ không biết là nên vui mừng vì bản thân che giấu tốt, không để cho những người đó nhận thấy được thân phận của mình?
Nhưng hắc ám chi thần, muốn tiểu Khuynh Khuynh làm cái gì? Quang minh chi thần cũng phải tìm đến tiểu Khuynh Khuynh, rốt cuộc trong đó có cái bí mật gì, mà hắn không biết?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Hàn Ngạo Thần lạnh như băng, hắn lạnh lùng nhìn phía trước, nhiệt độ xung quanh chậm rãi giảm xuống, lúc này nếu như có người đứng ở bên cạnh hắn, chỉ sợ sẽ bị đông thành băng.
Buổi tối mọi người khó có được cơ hội ngồi cùng một chỗ, Quân Mặc rõ ràng phát hiện Hàn Ngạo Thần khác thường, điểm này ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng cảm thấy, chỉ là có nhiều người ở đây như vậy, nàng mới không có mở miệng dò hỏi chuyện gì, trong lòng cũng biết, nhất định là có liên quan đến chuyện ban ngày nàng nói với hắn.
“Oa! Chủ nhân, ta phát hiện, chúng ta rất lâu không có giống như bây giờ!” Hỏa Liêm hưng phấn nói, từ sau khi công hội lính đánh thuê, hắn liền rời khỏi chủ nhân, qua mấy năm, hắn cũng không có giống như bây giờ.
“Chi Chi!” Chi Chi cũng lập tức gật đầu, nó cũng đã lâu không có giống như bây giờ, không bằng nếu như Hỏa Liêm biến thành ma thú, để cho nó thoải mái đi ngủ là tốt rồi.
Quân Mộ Khuynh xem thường liếc mắt nhìn Chi Chi, “Trước đây ngươi tham ăn nhất.” Hiện tại cũng như vậy, nàng ở trong lòng bổ sung thêm một câu.
“Chi Chi…” Chi Chi lắc lắc đầu, bất mãn nhìn Quân Mộ Khuynh, cặp móng nhe nanh múa vuốt, biểu tình rất là không phục.
“Chi Chi thật đáng yêu, đúng rồi, cô nương, nó có phải là cùng tên với Chi Chi cô nương không?” Tiểu Thiến tuổi còn nhỏ, nhìn thấy thứ gì đáng yêu, cũng sẽ động tâm, kỳ thực nàng đã muốn hỏi từ sớm, chẳng qua là xấu hổ.
Ách…
Mấy người ngây ngốc liếc mắt nhìn tiểu Thiến, bọn họ thế nào quên mất chuyện này? Ngay cả Chi Chi còn đang nhe nanh múa vuốt, cũng ngừng động tác trong tay, vẻ mặt nghi hoặc ngơ ngác nhìn tiểu Thiến.
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của mọi người, tiểu Thiến thè lưỡi, “Có phải là ta nói sai cái gì hay không? Chỉ là ta nghe thấy các ngươi gọi con ma thú này là Chi Chi, liền hiếu kỳ mà thôi.” Chẳng lẽ nói sai sao? Nàng chỉ là hiếu kỳ một chút thôi mà, thật sự là không có ý gì khác.
“Không có việc gì, là một cái tên, ngươi không cảm thấy, Chi Chi rất giống với Chi Chi kia sao?” Quân Mộ Khuynh hỏi, cái này đâu giống, một bên là người, một bên là thú, trừ việc cả hai đều là tham ăn ra, còn có một đôi mắt giống nhau, những chỗ khác đâu có chỗ nào giống.
“Ừm, bọn hắn đều rất ham ăn.” Tiểu Thiến lập tức nâng lên tươi cười, hồn nhiên nói.
Tiểu Thiến nói trúng rồi!
Chi Chi trừng tiểu Thiến một cái, ngượng ngùng leo lên trong lòng Hỏa Liêm, chỉ là khi đói bụng, nó mới thích ăn này nọ thôi! Dù sao có nhiều đồ ăn ngon như vậy, hơn nữa chủ nhân nướng thịt thơm như vậy, nó không có lý do gì không ăn, thích ăn này nọ thì thế nào, nó tự hào nó ham ăn!
Mỗ thú nào đó hoàn toàn không có chú ý tới, hiện tại nó cái dạng này, liền giống như mỗ thú vô sỉ vô lại nào đó.
Hỏa Liêm nhịn cười, gương mặt không ngừng co quắp, quả thật, Chi Chi chính là ham ăn, những thứ khác cũng không để ý, chỉ cần liên quan đến ăn, nó liền liều lĩnh.
Thiểm Điện té trên mặt đất, không dám cười lớn, Chi Chi người này rất thích mang thù, hắn cười một chút là được rồi.
Bá Hiêu yên lặng liếc mắt nhìn Chi Chi, cũng không nói gì, kim sắc trong đôi mắt, lại có tươi cười rõ ràng.
Quá đáng! Chi Chi chu chu miệng, nhìn ba con Thánh thú muốn cười lại không dám cười, nếu không phải chủ nhân nói nàng biến thành bộ dáng nhân loại, một điểm lực sát thương cũng không có, hơn nữa còn làm người khác chú ý, nàng mới sẽ không quay về bộ dáng ma thú, bọn hắn bây giờ cũng dám cười nhạo nàng!
“Bọn hắn quả thực đều ham ăn.” Quân Mộ Khuynh cười ha hả nói, nhìn thấy Chi Chi thở phì phì, độ cong khóe miệng càng lớn.
“Vì sao các ngươi đều có dạng biểu tình này?” Quân Mặc thấy bọn họ mỗi một người đều có bộ dạng cười rất nghẹn khuất, tò mò hỏi, có chuyện gì mà bọn họ vui vẻ như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết.
“Không phải, đại ca, chuyện này hơi phức tạp, hiện tại nhất thời không nói rõ được, chờ sau này các ngươi sẽ biết.” Quân Mộ Khuynh cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói, chuyện này hơi phức tạp, thánh linh thú người bình thường còn không biết là chuyện gì xảy ra, cho dù muốn giải thích, bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
Mặc dù trong lòng Quân Mặc còn đang nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, hắn tin Khuynh nhi sẽ tìm thời điểm thích hợp nói với hắn.
Không biết vì sao hắn vẫn có một loại cảm giác, Khuynh nhi với trước đây không giống nhau, có rất nhiều chuyện, hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mặc dù là như vậy, Quân Mặc vẫn hi vọng, chỉ cần muội muội của hắn bình an là tốt rồi, đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Bốn người Vô Nặc Vô Vũ Vô Phi Vô Sơ ngồi ở một bên, nhìn bộ dạng bọn họ vui vẻ, kỳ thực vẫn rất hâm mộ, mấy ngày này bọn hắn cũng đã nhìn ra, mặc dù là làm thủ hạ của Quân Mộ Khuynh, không phải gọi nàng cô nương mà gọi nàng là chủ nhân, nhưng nàng đối với bọn họ, giống như là bạn tốt vậy, tựa như hiện tại, bọn họ có thể cùng một chỗ thoải mái nói chuyện.
Nghĩ tới đây, bốn người bọn hắn vẫn có chút không thoải mái, mặc dù bọn hắn cũng muốn tham gia, nhưng nghĩ đến trước kia bọn họ đối đãi với Quân Mộ Khuynh như vậy, vẫn là nhịn xuống, không có bất kỳ hành động nào.
Một đêm này, mặc dù là ở địa bàn của người khác, nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, rất lâu rồi bọn họ cũng không có giống như bây giờ thoải mái như vậy, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười.
Một đôi mắt như mực nhìn phía xa, ánh mắt lộ ra sát ý, nhưng trong nháy mắt lại biến mất.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, có mấy người khách không mời mà đến chỗ bọn họ ở, thấy người trước mặt đằng đằng sát khí, Quân Mộ Khuynh lộ ra biểu tình chế nhạo, không có mở miệng nói chuyện.
“Các ngươi! Ai là Xích Quân!” Nam tử dẫn đầu hung ác nhìn mấy người trước mặt, nhẹ nhàng đảo qua, biểu tình rất là cao ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.