Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 69: Bị bán còn giúp người ta kiếm tiền




Edit: Hoa Thiên
Beta: Zi
“Kim ô hỏa!” Âm thanh mạnh mẽ ở trong bụi cỏ truyền ra.
“Ầm ầm ầm…” Âm thanh hoảng loạn chạy trốn rung động ở trong bụi cỏ, khói đen bốc lên trời, truyền đến một mùi khét lẹt, tiếng bước chân cũng càng lúc càng gần.
Thân ảnh đỏ đậm thoáng qua, hỏa diễm giống như sợi tóc ở trong gió bay múa, cặp mắt màu đỏ mang theo nụ cười như có như không, lại lạnh lùng như băng, như một hồ nước băng tuyền trên tuyết sơn, hình dáng xinh đẹp tuyệt mỹ, nét ngây thơ ban đầu đã không còn, khí chất tao nhã lãnh khốc toát ra đặc biệt hấp dẫn, chỉ là đứng ở nơi đó nhưng lại làm cho người ta cảm thấy phải cúi người quỳ lạy.
“Ngươi chạy nữa, ta sẽ đốt ngươi thành báo nướng.” Đôi môi đỏ mọng như hoa khẽ mở, âm thanh lạnh như băng làm chấn động bụi cỏ, đột nhiên yên tĩnh lại, khói đen không ngừng bốc lên trên trời, mùi cháy khét khó ngửi, cũng càng ngày càng đậm hơn.
“Đi ra.” Giọng nói lười biếng khiến cho thân ảnh trong bụi cỏ hơi sững sờ, do dự lui về sau một bước, rồi lại từ từ bước ra, tiếp tục đi về phía trước.
Bụi cỏ chậm rãi run run, lúc rời khỏi bụi cỏ, thân ảnh trong bụi cỏ đột nhiên dừng lại, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn nếm thử mùi vị kim ô hỏa.” Trong âm thanh lười biếng còn kèm theo hơi thở nguy hiểm, thân ảnh màu đen nhanh chóng đi ra, sau đó nằm bẹp ở trước mặt thân ảnh màu đỏ, toàn thân run rẩy, ngay cả vết thương trên người cũng không để ý đến.
Đôi mắt khát máu phát ra quang mang sáng chói, thân ảnh màu đỏ chậm rãi ngồi xổm xuống, khóe miệng khẽ nâng lên, “Nói tiếng người!” Âm thanh lạnh lùng truyền đến, thân ảnh bị cháy đen thui lại run lên.
“Nhân loại, ngươi muốn làm gì?” Hơi thở nguy hiểm trên đỉnh đầu tràn ra, thân ảnh cháy đen cũng không nhịn được mà quỳ rạp trên mặt đất, nó tại sao lại phải trêu chọc tới loại người này, dù sao chết đói so với chết cháy cũng tốt hơn, loại người này thật là đáng sợ, đối với nhân loại thì ma thú chúng nó mạnh mẽ, người này so với ma thú còn mạnh mẽ hơn, chính là một cầm thú!
“Ta nghĩ hẳn là ta phải hỏi ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, đường đường là thần thú, hỏi nàng muốn làm cái gì, nàng đã làm gì chứ?
Thân thể ma thú bị đốt trụi run lên, việc này, việc này, hình như là nó đã quên, ngay từ đầu là nó nhào tới, cũng tại vì đói bụng quá, thật vất vả mới thấy một nhân loại đang nướng thịt, sau đó sau đó, nó mới ăn hết đống thịt đó, sau đó, sau đó… Sau đó là biến thành bộ dạng hiện tại.
Thấy ma thú trầm mặc không nói, Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, “Xem ra vừa rồi ta đốt còn chưa đủ, kim ô hỏa a kim ô hỏa, xem ra ngươi…”
“Ta nói, ta nói!” Thần thú khóc không ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc là nó trêu chọc tới cái hạng người gì vậy, nàng thế nào so với thần thú còn muốn kinh khủng hơn, muốn ăn thịt người không được ngược lại còn bị người ăn, nó chắc là thần thú đầu tiên bị như thế.
“Còn không nói.” Âm thanh lạnh lẽo chậm rãi vang lên, rơi vào trong tai ma thú, so với âm thanh ma quỷ đòi mạng còn kinh khủng hơn.
“Ta chỉ là đói bụng, nhìn thấy ngươi ở đây nướng thịt, ta chỉ muốn ăn một chút!” Thần thú lập tức ngẩng đầu, hoảng sợ nói, nó thực sự không muốn nói thật, chỉ có điều nhìn thần sắc người này, nếu như nó không nói thật, chỉ sợ kết quả sẽ thảm hại hơn!
“Vậy bây giờ còn đói không?” Nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh càng vui vẻ hơn, càng nhiệt tình hơn, nhưng lúc này ở trong mắt thần thú, lại càng đáng sợ.
Thần thú lập tức lắc lắc đầu, lại lập tức gật gật đầu, nhìn cặp mắt đỏ đậm kia, ngay cả lời nói dối nó cũng không dám nói, từ trước đến nay chưa bao giờ bị áp lực giống như bây giờ.
“Hả?” Quân Mộ Khuynh nhìn thần thú, xem ra quân đoàn ma thú của nàng, rất nhanh sẽ thành công.
“Đói!” Thần thú lập tức nói, trong lòng còn run lên một cái.
“Ừ.” Quân Mộ Khuynh từ trong không gian lập tức lấy ra một khối thịt ma thú đã nướng xong, đưa tới trước mặt thần thú, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu.
Thần thú kích động nhìn thịt ma thú xuất hiện ở trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, loại người này sẽ tốt bụng như vậy, nhìn thấy nó đói bụng, sẽ cho nó ăn, sẽ không có âm mưu gì chứ? Nhưng mà, hiện tại nó thực sự là rất đói, đói cực kỳ…
Suy nghĩ một chút, thần thú vẫn là cầm lấy thịt ma thú, làm thần thú mà đói thành cái dạng này, vẫn là lần đầu tiên Quân Mộ Khuynh nhìn thấy, quả nhiên là thần thú ngốc, thiếu chút nữa chết đói không nói, ngay cả nhân loại cho cái gì, nó cũng dám ăn.
“Ngươi tên là gì?”
“Thiểm Điện!” Thiểm Điện ăn thịt nướng ma thú như hổ đói, lớn tiếng nói, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh không nghe thấy, lại đòi lại thịt ma thú, đến lúc đó nó liền chết đói ngay tại chỗ.
Thiểm Điện, “Ngươi là báo săn phong nguyên tố?” Quân Mộ Khuynh lại hỏi lần nữa, cũng không biết so sánh với Phong Nhận, chúng nó ai lợi hại hơn, Thiểm Điện, cũng không tệ lắm, rất dễ nghe.
Thiểm Điện gật gật đầu, nó chính là Báo săn phong nguyên tố, cũng bởi vì tốc độ nhanh, nên mới gọi là Thiểm Điện.
“Ngươi có muốn mỗi ngày đều có thịt ma thú ăn ngon như vậy không?” Bộ dạng Quân Mộ Khuynh lúc này, không khác gì lừa gạt tiểu hài tử, nàng cười ha hả nhìn Thiểm Điện, nụ cười trên mặt quỷ dị không nói ra được.
“Muốn.” Thiểm Điện lớn tiếng nói.
“Vậy ngươi có nguyện ý thần phục ta hay không?” Quân Mộ Khuynh tiếp tục hỏi.
“Nguyện ý…” Sau khi phun ra hai chữ, Thiểm Điện lập tức ngừng ăn đồ bên trong, ngây ngốc ngẩng đầu, chán nản nhìn Quân Mộ Khuynh, nó bị gài bẫy, bị một nhân loại gài bẫy, một khối thịt ma thú, nó liền bán đứng bản thân!
Kim sắc hỏa diễm ở trên ngón trỏ sôi trào, Thiểm Điện ngơ ngác đem thịt trong miệng nuốt xuống, nhìn làn da trên người mình rất nhanh đã bị đốt trụi, lập tức lui về phía sau mấy bước.
“Ngươi muốn làm gì?” Nó chỉ là ăn của nàng một miếng thịt, không cần phải giết thú diệt khẩu chứ!
Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn kim ô hỏa trong tay, lắc lắc đầu, “Ta chỉ muốn nhìn xem, kim ô hỏa này có thể đem ngươi nướng thành con báo nướng hay không, chỉ đơn giản như vậy.” Nói xong, thân ảnh màu đỏ từ từ đứng lên, hướng đi qua Thiểm Điện ở bên kia.
Giữ lại một thần thú bên người, cũng không phải là một chuyện xấu, Quang Minh thánh điện, đem chuyện giết Mặc Tuyết Lan toàn bộ giá họa lên trên người nàng, những chuyện này nàng đều nghe nói, Quang Minh thánh điện, chuyện ngày hôm đó, bọn họ làm, giá họa có đúng không? Nàng sẽ để cho bọn họ biết, kết quả việc giá họa nàng!
Chỉ có điều, hơn một năm này, không có người nào của Quang Minh thánh điện có thể tìm được nàng, tuy rằng ban đầu thường xuyên bị người nhắc tới, Quang Minh thánh điện vẫn đang tìm nàng, cũng không biết nàng đi địa phương nào, nàng chỗ nào cũng không đi, mỗi ngày đều đợi ở trong hắc rừng rậm, có Long Đằng làm bạn, đánh ma thú một chút, để Chi Chi lấp đầy bụng một chút, cứ như vậy, một năm rưỡi đã qua, qua nửa năm nữa, chính là tỉ thí giữa Xích Quân và Quân Lạc Phàm.
Lúc này trong hắc rừng rậm so với nhà nàng còn quen thuộc hơn, ma thú bên trong đều nghe theo nàng, nàng rời đi, để cho Long Đằng thống lĩnh, nàng ở hắc rừng rậm đã hơn một năm, nàng cũng không có nhàn rỗi, nàng thuận tiện khiến những ma thú ấy nghe mệnh lệnh của nàng, đi đánh những ma thú khác, khiến chúng nó cũng thần phục nàng.
Long Đằng đáng ghét, nói là nàng thích hợp ở bên ngoài, chuyện trong hắc rừng rậm đã có nó, để cho nàng đi ra, nếu không phải là nghĩ đến thời gian ước định của mình cùng Quân Lạc Phàm sắp đến, nàng mới sẽ không dễ dàng như vậy mà đi ra hắc rừng rậm.
Đi ra khỏi hắc rừng rậm nàng mới phát hiện, hai chữ Xích Quân vẫn vô cùng nổi tiếng, ngược lại Quân Mộ Khuynh chỉ ầm ĩ một thời gian mà thôi, nói tới nói lui, mọi người cũng chỉ biết Quân Mộ Khuynh có thần thú, cho nên chuyện Quân Mộ Khuynh cũng dần dần bị người quên lãng ở phía sau, ngũ đại gia tộc cũng không có phái người đi ra, truy tìm tung tích của nàng, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm.
Kim, kim ô hỏa! Thiểm Điện kinh ngạc nhìn hỏa diễm trong tay Quân Mộ Khuynh, kim ô hỏa có lẽ nó không biết rõ ràng, thế nhưng chim thiên đường ai lại không biết, một ngụm hỏa diễm của chim thiên đường, là có thể đem nơi này đốt ngay cả tro bụi cũng sẽ không còn, đừng nói nướng chín nó, chính là nó chết ở chỗ này, cũng sẽ không có ai biết, bởi vì nó sẽ bị kim ô hỏa thiêu, ngay cả một mảnh vụn xương cốt cũng sẽ không để lại.
“Cho ngươi một cơ hội nữa, có nguyện ý không…”
“Nguyện ý, nguyện ý.” Thiểm Điện cuối cùng vẫn thỏa hiệp, loại người này ỷ mình có kim ô hỏa trên tay, liền khi dễ thú, quá đáng a! Bắt nạt thú a!
Quân Mộ Khuynh tùy ý đem hỏa diễm trong tay tản ra, hai tay chậm rãi chắp ở sau lưng, mắt lạnh nhìn Thiểm Điện đang run rẩy cả người, nó thật là thần thú sao? Nàng nhìn thế nào cũng thấy không giống.
Dược hoàn màu đen trên không trung xẹt qua một hình cung, rơi vào trong miệng Thiểm Điện, nó vừa định phun ra, âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên, “Ngươi nếu như nhổ ra, ta liền dùng kim ô hỏa nướng ngươi!” Những lời này, Quân Mộ Khuynh không phải là dọa Thiểm Điện, nếu như Thiểm Điện thực sự nhổ ra, vậy chờ đợi nó chính là hỏa diễm mạnh nhất của kim ô hỏa.
Thiểm Điện giật mình một cái, vội vàng nuốt vào, trong lòng một trận cười khổ, cho dù là nói đùa, cũng không cần phải dùng kim ô hỏa nói đùa, nàng có biết làm như vậy sẽ hù chết thú hay không.
“Cảm giác thế nào?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, ma thú cũng có kiêu ngạo của mình, nàng thật là nhìn không ra được, Thiểm Điện này là kiêu ngạo chỗ nào.
Thiểm Điện hưng phấn gật gật đầu, nó cảm thấy, đau đớn trên người đang từ từ biến mất, nó cúi đầu nhìn, những chỗ bị đốt trụi, đã dài ra bộ lông, chấm màu đen xuất hiện có quy luật ở giữa bộ lông màu xanh biếc.
“Cảm ơn.” Thiểm Điện vui vẻ nói, loại người này thật ra thì cũng không tệ lắm, cho nó ăn, còn đem linh đan trân quý cho nó ăn.
“Chi Chi, Chi Chi!” Thiểm Điện màu tím xẹt qua, Thiểm Điện đang muốn chạy, cảm giác được trên lưng có gì đó nhảy nhảy, nhìn thấy sắc mặt Quân Mộ Khuynh, nó lập tức dừng bước, ma thú cảm giác được khí tức cường đại hơn so với chính mình, chạy trốn là bản năng, chủ nhân làm gì nhìn nó như thế, trên người nàng không phải có loại khí tức cường đại này sao, cho nên nó mới thấy nàng liền bỏ chạy.
“Chi Chi, nó sau này sẽ là đồng bọn mới, Thiểm Điện.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, quân đoàn ma thú của nàng, lại thêm một con ma thú, ai nói trên thế giới này thần thú khó gặp, nàng nhìn thấy, đều là thần thú.
Chi Chi xem thường liếc mắt nhìn Thiểm Điện, hiển nhiên nó rất bất mãn, nó kiêu ngạo hướng về thân thể phía Thiểm Điện nhéo một cái, rồi ném cho nó một bóng lưng.
“Chủ nhân… Ta vì sao lại cảm giác được, trên người có cường đại uy hiếp?” Ma thú này nhìn qua không cắn, nó đã là thần thú, không nên đối với một người nhỏ hơn, lại cảm thấy sợ hãi.
“Nó là dị linh thú.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt trả lời, nàng cũng mới vừa biết không lâu, nếu như Hàn Ngạo Thần không nói cho nàng, Chi Chi là dị linh thú, nàng hiện tại cõ lẽ cũng sẽ đem Chi Chi thành sủng vật, thời điểm Chi Chi vừa gặp được nàng, tính tình cũng không nhỏ, ngay cả nàng cũng dám đả thương.
Dọa! Dị linh thú!
Thiểm Điện lập tức hiểu rõ, vì sao khi mình nhìn thấy loại người này, lại có loại cảm giác sợ hãi, đó là bởi vì thời gian dị linh thú đi theo bên người nàng lâu, nhưng mà cũng không đúng a…
“Chi Chi, Chi Chi.” Chi Chi hướng về phía Quân Mộ Khuynh nói, giống như là bất mãn Quân Mộ Khuynh đem thân phận của nó nói ra vậy.
“Chi…” Chi Chi bỗng nhiên nhảy đến trên người Quân Mộ Khuynh, hai mắt chăm chú nhìn đối diện, một đôi tai lóe ra quang mang.
Quân Mộ Khuynh lập tức hiểu rõ, nhất định là có cái gì đó lợi hại hơn ma thú đang tới, mỗi lần Chi Chi lộ ra này biểu tình, thì vùng lân cận khẳng định có ma thú lợi hại, nó muốn ma hạch của người ta, muốn ăn, tại sao nó lại không suy nghĩ một chút, không phải ma thú nào cũng thế, cũng có thể tùy tiện lấy, nếu như ma thú bình thường thì được, nàng còn có thể đối phó, nếu như là thần cấp trở lên... Đương nhiên con trước mắt này, nàng còn không xác định được có phải thần thú hay không, đâu có thần thú nào thấy người là sợ hãi như vậy.
“Chi Chi, Chi Chi…” Chi Chi dùng tai chỉ chỉ phía xa, trên mặt bắt đầu thất vọng.
Đây là ý gì?
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Dị linh thú, so với ai khác đều lợi hại hơn, vậy mà lại không biết nói chuyện, cũng chỉ nói hai chữ Chi Chi, nàng có phải vẫn là đặc biệt tìm cho nó một người phiên dịch có thể nghe hiểu nó nói gì hay không, mới có thể bết nó đang nói cái gì!
Trên trán Thiểm Điện treo lên ba đường hắc tuyến, dám nói với dị linh thú như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có loại người trước mắt, cũng chính là chủ nhân hiện tại của nó, dám như vậy, dị linh thú đều ở trong này, vậy nó nhận chủ cũng không mất mát gì, ít nhất sau này sẽ không phải khắp nơi tìm đồ ăn.
“Chi Chi… Chi Chi…” Chi Chi lại chỉ chỉ phía xa.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, nàng thật không hiểu, cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dạng này của Chi Chi.
“Chủ nhân.” Âm thanh như tiếng chuông từ phía đối diện truyền đến, Quân Mộ Khuynh lập tức quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ tử mắt vàng tóc đen, mặc quần áo màu vàng kim, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn thiếu nữ tuổi cũng không lớn lắm đứng ở trước mặt mình, biểu tình cứng ngắc kêu chủ nhân của mình.
“Gọi ngươi sao?” Quân Mộ Khuynh quay đầu hỏi Chi Chi, chủ nhân, nàng không biết nữ tử này, Chi Chi kích động như vậy, chẳng lẽ là đang gọi nó?
“…”
“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi sốt ruột chỉ vào nữ tử đột nhiên xuất hiện, lớn tiếng kêu lên.
“Chủ nhân, ta là Bá Hiêu.” Nữ tử mắt vàng thẹn thùng trả lời, biểu tình trên mặt cũng không được tự nhiên.
Bá Hiêu…
Gì chứ! Quân Mộ Khuynh nhất thời rối loạn, ai có thể nói cho nàng, đây không phải là thật, Bá Hiêu… Nàng vậy mà chính là cái tên cao hơn chục tầng lầu, Bá Hiêu, nghĩ tới đây, khóe miệng Quân Mộ Khuynh không khỏi co quắp.
Nhìn thấy bộ dạng Quân Mộ Khuynh đờ ra, Chi Chi hài lòng gật gật đầu, cọ cọ gương mặt nàng, hình như đang nói, không sai không sai, nó chính là thánh thú ở thú nhân tộc kia, Thánh Thú, ma hạch… Nó đói…
Quân Mộ Khuynh: “…”
“Ngươi, ngươi sao có thể xuất hiện ở đây?” Bá Hiêu, đây cũng quá khoa trương, một Beamon thú khổng lồ như vậy, vậy mà sẽ là Bá Hiêu, bộ dáng của Bá Hiêu nàng trước đây, là rất xứng, nhưng bây giờ, nhìn qua nàng so với thiếu nữ nhân loại còn muốn nhu nhược ba phần, được rồi, nàng chỉ chính là bề ngoài, nếu thực sự đánh nhau, ai cũng đánh không lại Bá Hiêu. (*Các bạn không biết Beamon là như thế nào có thể lên google để tra, này là một loài quái thú trong kinh thánh.)
Bá Hiêu không tự nhiên gãi gãi đầu, nó ở thú nhân tộc quá nhàm chán, không biết vì sao, lần này muốn ngủ, nó cũng không ngủ được, liền muốn đến thế giới nhân loại, vừa ra khỏi thú nhân tộc, thì nhìn thấy Lạc Du vội vàng trở về, nhìn thấy nó, thì lập tức nói với nó, bảo nó đi bảo vệ chủ nhân, chỉ có điều phải thay đổi hình dáng, cuối cùng nó liền biến thành hình dáng nhân loại đi ra, dọc theo đường đi, nó chính là nghe mùi chủ nhân mà tìm đến, hình dáng nhân loại, nó thật là không quen, cũng không thể được trở lại thú a!
Vẻ mặt Bá Hiêu đau khổ, nó không quen cái dạng này, vô cùng không quen, nhưng Lạc Du nói, ở thế giới nhân loại, nếu như nó biến thành bộ dáng ma thú, sẽ hù chết người, còn muốn nó thu lại một chút uy áp trên người, đến lúc đó đừng nói người, ngay cả ma thú cũng sẽ bị nó hù chết mấy con.
“Ta gặp được Lạc Du, nó để cho ta đi ra ngoài.” Nhận thức ở trong ma thú, thú nhân, còn là thú, có thể căm thù chúng nó, bởi vì chúng nó không đơn giản chỉ là thú, thú phía sau còn mang theo một chữ nhân.
“Ngươi tìm ta đã bao lâu?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, lần này Bá Hiêu nhìn thấy nàng, làm sao cung kính như vậy, chẳng lẽ là Lạc Du nói với nàng cái gì?
Bá Hiêu chẳng hề để ý đáp, “Không biết.” Ma thú chưa bao giờ tính những thứ này, thời gian tìm nàng cũng xem như lâu, gần đây nó mới cảm ứng được sự tồn tại của nàng.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng đã nói Bá Hiêu tại sao phải tìm được nàng, nhưng mà cái bộ dạng này, “Bá Hiêu này, chúng ta thương lượng một chút, ngươi có muốn đổi tên hay không.” Lúc nó là ma thú, dùng tên Bá Hiêu, nàng không có một chút ý kiến, thế nhưng ở thế giới nhân loại, Bá Hiêu, việc này sẽ nhốn nháo bao nhiêu người.
“Được.” Bá Hiêu không hề nghĩ ngợi, đáp ứng, bởi vì nó cũng không thích tên này.
“Tiêu, một chữ, Tiêu.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, chung quy Tiêu so với Bá Hiêu dễ nghe hơn, cũng không phải sửa lại tên của nàng, lại để cho người khác cảm thấy, đó là tên một nhân loại.
“Tất cả đều nghe chủ nhân.” Bá Hiêu gật đầu nói, lúc này mới phát hiện Thiểm Điện đang phủ phục trên mặt đất.
“Chủ nhân, nó là…” Thần thú.
“Thiểm Điện, đồng bọn mới.” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ gật gật đầu, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy thần thú sợ chết như thế, mới vừa rồi đã như thế, bây giờ cũng là như thế, cái này cũng gọi là báo săn, con báo mà có dáng vẻ như vậy sao? Nàng chưa từng nghe nói qua.
Bá Hiêu gật gật đầu, chủ nhân có không ít ma thú, còn có thú nhân tộc giúp đỡ, nó nhận chủ, cũng không có thua thiệt mới đúng.
“Thánh, thánh… Thánh Thú!” Gương mặt Thiểm Điện khóc lóc, rốt cuộc nó nhận loại người nào làm chủ nhân, dị linh thú, Thánh Thú, còn có cái người gọi là Lạc Du trong miệng bọn họ kia, có thể cùng Thánh Thú nói chuyện, trừ Thánh Thú, còn có ai có thể làm được.
“…”
“Tiêu, ta có chuyện muốn ngươi giúp.” Quân Mộ Khuynh đen mặt, nhìn Thiểm Điện đang phủ phục trên mặt đất.
“Được.” Bá Hiêu thấy Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi nói, đại khái cũng đoán được một chút chuyện, chỉ có điều Quân Mộ Khuynh không nói, nàng cũng không dám xác định.
“Giúp ta dạy dỗ nó thật tốt!” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Thiểm Điện, xoay người đi về phía trước, nếu như nhìn thấy người có thực lực lợi hại hơn so với mình, Thiểm Điện liền quỳ trên mặt đất, không bằng nàng một đao giết nó, đem ma hạch của nó cho Chi Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.