Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 67: Nghe hiểu thú ngữ ? 2




Trên mặt đất bất kể là người hay là thú, nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng đều là ngạc nhiên.
Bầu trời như là bị nhuộm máu, ngay cả mây trắng thổi qua cũng biến thành màu đỏ rực dừng lại ở tại chỗ, ai có thể nói cho bọn họ biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao đột nhiên bầu trời liền biến thành cái dạng này!
Rốt cuộc thì Quân Mộ Khuynh đã làm cái gì, vì sao trên người nàng lại phát ra hồng quang, không chỉ như vậy, toàn bộ ma thú nhìn thấy hồng quang này thì đều phủ phục trên mặt đất, uy áp của hơn trăm con ma thú đã biến mất, nhưng uy áp này lại càng cường đại hơn, chặt chẽ bao phủ ở trên đầu bọn họ, cái này so với uy áp của trên trăm con ma thú còn khiến cho bọn họ có cảm giác áp lực hơn.
Trong lòng Mộ Dung Phượng Minh đã loạn thành một mảnh cào cào, nhìn thấy một màn chấn động như thế, dứt khoát trừng lớn mắt, hắn biết Quân Mộ Khuynh rất mạnh, thậm chí là vô cùng mạnh, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nàng lại có thể mạnh đến như vậy.
Trên trăm con ma thú hướng về phía nàng quỳ lạy, phủ phục trên mặt đất, Quân Mộ Khuynh đứng ở trên bầu trời, trong phút chốc như là nàng đang đứng trên vị trí vương giả, nhận lấy lễ bái thần phục của bầy ma thú.
Mộ Dung Phượng Ngâm ở trong lòng cảm thán, nhưng phần nhiều lại là cay đắng, dù cho hắn làm như thế nào cũng đuổi không kịp bước chân của nàng.
Đôi mắt đỏ đậm chậm rãi mở ra, lộ ra lạnh lẽo băng sương, ma thú phủ phục đã dán sát vào trên mặt đất rồi, mãnh thú cũng không chống đỡ được lực lượng cường đại kia, thân thể mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, mặc dù chúng nó rất không vui vì bản thân mình như vậy.
“Ha ha...” Nụ cười nhẹ nhàng lạnh như băng dường như là từ một chỗ xa xôi nào đó truyền đến.
Ma thú nghe thấy âm thanh này, thân thể càng run rẩy hơn, chúng nó cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi nhân loại trước mắt như thế, nhưng lực lượng tản mát ra trên người nàng quả thực khiến chúng nó khủng hoảng, thậm chí là run rẩy.
Mãnh thú không phục khi nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt hơi sửng sốt, trong đôi mắt còn lóe ra tia không tin.
“Ba trăm con, đã chết phân nửa.” Quân Mộ Khuynh cúi người nhìn ma thú trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến cho người cùng thú trên mặt đất khẩn trương lên.
Khốn khiếp! Rốt cuộc thì Quân Mộ Khuynh muốn làm cái gì! Ít nhất cũng phải nói cho bọn họ biết một tiếng a, đừng khiến cho bọn họ lo lắng chứ?
Chỉ là, đây đâu phải chỉ là khẩn trương lo lắng mà phần nhiều chính là run rẩy, rốt cuộc thì Quân Mộ Khuynh sẽ làm ra cái chuyện tình gì!
Người Mộ Dung thành đều toát mồ hôi, nhìn ma thú khẩn trương như vậy, cũng khiến cho bọn họ khẩn trương theo, bầu không khí này có phải là quá khẩn trương rồi hay không, hơn nữa rốt cuộc thì Quân Mộ Khuynh đã làm cái gì, vì sao lại có thể khiến cho đám ma thú quỳ lạy?
Dựa vào! Đây là người sao!? Ai có thể nói cho bọn họ biết, một màn đang nhìn thấy trước mắt có phải là thật hay không!
Một màn này khiến cho người Mộ Dung thành bị chấn động thật sâu, rất lâu sau này, những người đã từng thấy một màn này, thỉnh thoảng vẫn còn nhớ tới một màn ngày hôm nay, một đám ma thú phủ phục trước mặt một nữ tử mười bốn tuổi, hết thảy lại có vẻ như rất hợp tình hợp lý, bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn lại không có cảm giác bất ngờ chút nào.
Mỗi khi nhớ tới bọn họ lại cảm thán, bọn họ đều bị thiếu nữ này thuyết phục thật sâu, chỉ có điều tất cả những cái này cũng là chuyện sau này.
Màn đêm dần dần buông xuống, thế nhưng quang mang đỏ rực trên bầu trời vẫn như trước không có tan đi, dường như ngay cả mặt trăng cũng bị quang mang kia lây nhiễm, ở giữa ánh trăng cũng có màu đỏ nhàn nhạt.
Mãnh thú phẫn nộ nhìn người đứng trên không trung, nàng đứng đó cả một buổi chiều, rõ ràng cái gì cũng không có làm, chỉ dùng uy áp khiến chúng nó sợ hãi, rốt cuộc thì nhân loại này muốn thế nào, hiện tại toàn thân chúng nó đã mệt mỏi, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, chúng nó thực sự sẽ bái phục trước mặt nàng.
“Có phải bây giờ các ngươi đang căm hận ta đã khiến cho các ngươi làm nô bộc?” Âm thanh lạnh lẽo giống như băng tuyền, chậm rãi vang vọng trong đầu mãnh thú, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Mãnh thú cũng không có mở miệng nói chuyện, thế nhưng phẫn nộ trong mắt đã nói rõ lời trong lòng chúng nó, đương nhiên chúng nó đã sớm căm hận, nếu không thì thành này cũng sẽ không bị chúng nó phá hủy.
“Nếu như ta nói, sẽ không còn người nào đối xử với các ngươi như vậy nữa, các ngươi vẫn sẽ giết người sao?” Quân Mộ Khuynh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi xuống mặt đất, khí tức cường đại tùy ý tản mát ra xung quanh.
Toàn bộ mãnh thú với ma thú đều ngây dại, sẽ không còn người nào đối đãi với chúng nó như thế nữa? Điều này là thật sao? Nhân loại đáng ghét như vậy, hận không thể khiến chúng nó vĩnh viễn thần phục ở dưới chân bọn họ, sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng nó chứ?
Nhân loại trước mắt này thực sự rất đặc biệt, nàng chính là người đầu tiên dám nói chuyện ở trước mặt mãnh thú!
Chê cười, người nào nhìn thấy mãnh thú đều không phải trực tiếp chém giết, nàng lại còn nói sẽ không còn người nào đối đãi với chúng nó giống như trước đây..
“Các ngươi không tin?” Nàng chau mày, đôi mắt đỏ đậm hiện lên ý cười.
“Rống!” Rốt cuộc có ma thú không nhịn được, chúng nó đâu muốn trở thành mãnh thú, thế nhưng chỉ có biến thành mãnh thú, mới có thể giết người trước mắt.
“Các ngươi đã giết nhiều người như vậy, có phải là đã giải hận rồi không? Ta tha cho các ngươi quay về rừng rậm, sẽ không đại khai sát giới nữa?” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, cả một buổi chiều cùng chúng nó mắt to trừng mắt nhỏ cũng thực mệt mỏi.
Ma thú ở trong lòng hung hăng thối một tiếng, dùng uy áp cường đại như thế khiến chúng nó sợ hãi, nếu như chúng nó không đáp ứng, đó chẳng phải là con đường chết sao, chúng nó còn có thể lựa chọn sao?
Trong đêm đen, cảnh tượng ma thú bái phục trước mặt thiếu nữ đặc biệt chói mắt, sau lưng thiếu nữ là mặt trăng màu đỏ treo ở trên đầu mọi người, một màn quái dị này không chỉ có người Mộ Dung thành nhìn thấy, mà người của những thôn trấn ngoài thành Mộ Dung cũng nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ là, không có ai biết vì sao mặt trăng lại biến thành cái dạng này.
“Rống rống!” Nhân loại này sao có thể bỏ qua chúng nó?
“Ta bỏ qua cho các ngươi, bọn họ cũng không dám nói gì.” Quân Mộ Khuynh không hề nghĩ ngợi, giải đáp vấn đề của ma thú.
“Rống!” Thực sự?
“Thực sự.” Nàng không kiên nhẫn gật gật đầu, lại chậm trễ một ngày, nàng còn muốn quay về Âm Nguyệt thành.
“Ngao ~” Lực lượng trên người của ngươi là từ địa phương nào tới?
Lực lượng? Quân Mộ Khuynh cau mày, cúi đầu liếc mắt nhìn thân thể của mình, “Hẳn là của bản mạng khế ước thú của ta.” Lực lượng có thể làm cho ma thú cúng bái, vậy khẳng định chính là Huyết Yểm.
“Không phải là của ta.” Huyết Yểm liếc mắt xem thường nhìn Quân Mộ Khuynh, nó cũng muốn lực lượng này là của mình, đáng ghét a, bị lực lượng này phong ấn, nó cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
A?
Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn Huyết Yểm, uy áp này không phải là của nó, vậy thì là của ai?
“Rống rống!” Tiếng kêu của ma thú kéo lại mạch suy nghĩ của Quân Mộ Khuynh.
Muốn chúng ta rời đi cũng có thể, thế nhưng ngươi nhất định phải đưa chúng ta đến Ma Vực rừng rậm, nếu không chúng ta sẽ không rời đi, mặc dù mãnh thú cũng không tình nguyện, thế nhưng chúng nó biết bây giờ không thể chống đối người trước mắt.
Quân Mộ Khuynh cười, nàng chậm rãi bước tới trước mặt ma thú, “Muốn ta hộ tống cũng được, nhưng các ngươi phải lập thệ, không được trở lại thế giới nhân loại giết người, cũng không được làm hại ta dù chỉ một chút.” Chê cười, tiễn chúng nó trở về, nếu như được nửa đường chúng nó nuốt lời thì sao?
Giọng nói lạnh như băng khiến cho đám ma thú chần chừ, chúng nó cảnh giác nhìn người trước mặt.
Nhân loại này phải nói là nàng quá thông minh, hay là quá khôn khéo đây!
“Nếu như các ngươi không đồng ý, ta cũng không có cách nào.” Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, trong mắt thoáng qua nụ cười giảo hoạt, chỉ có điều lực lượng trên người nàng không phải là của Huyết Yểm bộc phát ra, vậy thì sẽ là của ai? Bản thân nàng hẳn là không có loại lực lượng này mới đúng.
“Rống rống!” Nhân loại giảo hoạt!
“Quá khen.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên cười đáp.
Dựa vào! Toàn bộ ma thú bị Quân Mộ Khuynh làm uất nghẹn, đây thực sự là không biết xấu hổ, ai khen nàng! Đám ma thú hung hăng thối một tiếng, người trước mắt quá không biết xấu hổ, chỉ có điều… Nàng rất khác biệt so với những nhân loại khác.
Huyết Yểm ở trong không gian nghe được, khóe miệng không nhịn được run rẩy một chút, lời như vậy nàng lại xem là khen! Chỉ là, nàng biết thú ngữ từ lúc nào? Lời của những ma thú này, nó cũng không có giải thích, nàng liền nghe đã hiểu là cái gì, đối đáp rất là trôi chảy!
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, những ma thú này không vội, nàng ngược lại cũng không gấp, xem ai có thể chống đỡ đến cuối cùng.
Mãnh thú cắn cắn răng, ma thú đương nhiên sẽ không tùy tiện đi vào thế giới nhân loại đại khai sát giới, chúng nó lại không giống nhau, lời thề của nhân loại này rõ ràng là nhắm vào chúng nó.
Nhiều lần tự hỏi xong, đám mãnh thú bắt đầu thấp giọng nói thầm, cuối cùng một giọt máu từ trong lòng bàn tay rơi xuống, màu trắng bạc quang mang tiến vào thân thể chúng nó, thiên địa quy luật hình thành.
Chúng nó không biết tại sao lại không tự chủ mà tin tưởng nhân loại trước mắt, đó không phải là do tác động của uy áp, mà là chúng nó cảm giác lời của người trước mắt có thể tin tưởng được, đôi mắt đỏ đậm kia khiến cho chúng nó không tự chủ được mà tin tưởng.
Rất tốt! Thấy ma thú ngoan ngoãn phối hợp, Quân Mộ Khuynh hài lòng gật gật đầu.
Người Mộ Dung thành ở phía xa xa nhìn thấy một màn như vậy, liền cứng đờ ở tại chỗ, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy?
Quân Mộ Khuynh đang nói chuyện với ma thú! Hình như ma thú còn lập thệ! Còn là huyết thệ!
Khốn khiếp! Đây có phải là nhìn lầm rồi hay không! Hay là bọn họ bị hoa mắt!
Đây đây! Điều này sao có thể làm cho bọn họ tin tưởng tất cả những chuyện này đều là thật?!
Quân Mộ Khuynh đúng là cầm thú mà! Nếu không sao nàng có thể nói chuyện với ma thú được, nàng biết ma thú nói cái gì sao? Chỉ là bọn họ nhìn dáng vẻ kia, giống như là ma thú nói gì đó, nàng đều hiểu, hơn nữa còn đáp lời lại, rốt cuộc thì bọn họ đang nói cái gì?
“Nhi tử, ngươi chưa từng nói Quân Mộ Khuynh biến thái như thế!” Mộ Dung Ngũ Vị khóc không ra nước mắt nhìn phía trước, đây có phải là quá hung hãn, quá biến thái, quá cầm thú rồi hay không!
Mấy năm nay cũng truyền đến tin tức Quân Mộ Khuynh có thần thú, sau đó có thiên phú biến thái, nhưng cũng không có nghe nói qua nàng có thể hiệu lệnh ma thú, thậm chí có thể thần phục ma thú.
Mộ Dung Phượng Minh đã sớm rối bời, hắn cũng không biết đây là tình huống gì, hắn càng muốn biết làm thế nào mà Quân Mộ Khuynh lại làm được, đây quả thực là chuyện nghịch thiên, nhân loại hiệu lệnh ma thú, nàng là người đầu tiên đi?
Tiêu Càn Khôn cũng đã sớm ngây ngốc, có lầm hay không, Quân Mộ Khuynh có phải là quá trâu bức rồi không, dù cho thiên phú nàng có cao, thì đó cũng là đấu kỹ a, ai có thể nói cho hắn biết, người trước mắt đang nói chuyện với ma thú, có đúng là Quân Mộ Khuynh không!
Một màn trước mắt, so với việc Quân Mộ Khuynh hiệu lệnh ma thú, càng khiến cho người khác khiếp sợ hơn, tất cả mọi người đều dại ra, đại não cũng đình chỉ suy nghĩ, bọn họ không cách nào tưởng tượng được, nhân loại cũng có thể nói chuyện với ma thú.
Khiếp sợ đâu chỉ có người Mộ Dung thành, ngũ trảo Kim Long ở trong tòa long tháp cũng chưa phục hồi lại tinh thần khi thấy lực lượng kia, lại nghe thấy Quân Mộ Khuynh nói chuyện với ma thú thì trực tiếp ngây ngốc, ngay cả lời định nói cũng quên, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn.
Chấn động a! Kinh thiên a!
Quân Mộ Khuynh đúng là cầm thú! Có thể nói chuyện với ma thú!
Lúc mọi người ở đây bị chấn động, thân ảnh Quân Mộ Khuynh đã đi về hướng Mộ Dung Phượng Minh bên này, khí tức cường đại xung quanh cũng dần dần thu lại.
Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn điểm đen nhỏ trong không gian nguyên tố, nàng không thể tin nổi, lực lượng vừa rồi khiến ma thú khiếp sợ lại do tiểu hắc đản kia phát ra, không nhịn được nàng lại dùng tinh thần lực chọt chọt điểm đen nhỏ.
Điểm đen nhỏ kiêu ngạo “Run rẩy” thân thể một chút, lại từ từ thu hồi uy áp đang tản mát ra.
Nhìn thấy một màn như vậy, Quân Mộ Khuynh không khỏi hung hăng thối một tiếng, hừ! Đây rốt cuộc là cái thứ gì, lực lượng cường đại đến dọa người vẫn chưa tính lại còn thần bí như vậy, ngay cả Huyết Yểm cũng không biết đó là thứ gì.
Uy áp cường đại được thu hồi, ánh trăng cũng bắt đầu trở lại bình thường, hồng quang trên người Quân Mộ Khuynh cũng đang từ từ biến mất, ma thú lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu tới cuối, chúng nó cũng không biết, vì sao nhân loại trước mắt lại có thể biến thái như thế, lực lượng kia vậy mà lại có thể khiến chúng nó khiếp sợ, nàng nói đó là lực lượng của khế ước thú của nàng, thế nhưng chúng lại cảm thấy đây là của chính bản thân nàng, cái loại đó... Giống như là khí phách vương giả vậy.
Nhớ đến lực lượng vừa rồi, đám ma thú không nhịn được run lên, thật là quá kinh khủng!
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Dung Phượng Minh, nhưng hắn giống như là nhìn thấy quỷ vậy, bỗng nhiên lui về phía sau một bước, nàng không khỏi chớp chớp mắt, mới một lúc không gặp, nàng đáng sợ như vậy sao, có thể làm cho đại công tử Mộ Dung thành sợ hãi nàng như thế này?
“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Phượng Minh khẩn trương hỏi, chẳng lẽ nàng muốn giết người diệt khẩu.
“Không làm gì, chỉ muốn đến nói cho ngươi biết một tiếng, Mộ Dung thành, ta nhận, còn ở đây, ta muốn trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy nó khôi phục nguyên trạng, nếu như không đủ khoáng thạch thì đi tìm hoàng thành Mặc gia.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, hoàng thành Mặc gia, cũng không biết bá mẫu luôn lo lắng cho nàng như thế nào rồi.
Mộ Dung Phượng Minh mở miệng, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, không đủ khoáng thạch thì đi tìm hoàng thành Mặc gia, nàng ngay cả Mặc gia cũng xem thành nhà của nàng rồi a!
“Lời nói của ta, ngươi có nghe thấy không?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, bọn họ đây là làm sao vậy, nhìn thấy nàng lại giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Quân Mộ Khuynh nào biết, một màn vừa rồi kia, đã khiến mọi người hoảng sợ rất nhiều, nhìn thấy nàng đi tới, đương nhiên sẽ có bộ dạng giống như là nhìn thấy quỷ rồi.
Mộ Dung Phượng Minh ngây ngốc gật đầu, đến bây giờ hắn cũng không có suy nghĩ cẩn thận, hoàng thành Mặc gia có quan hệ gì với nàng, chẳng lẽ Mặc gia cũng giống như bọn họ, trực tiếp đem nhà mình giao cho Quân Mộ Khuynh? Thế nhưng điều này sao có thể!
“Mộ Dung thành ngươi tự mình xử lý là được rồi.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, chậm rãi đi lên không trung, ma thú cũng chậm rãi đi ở phía sau nàng, cảnh tượng kia, cực kỳ chấn động.
Người Mộ Dung thành ngây ngốc thu hồi ánh mắt, vừa rồi Quân Mộ Khuynh nói cái gì? Mộ Dung thành, nàng nhận, đây là chuyện gì?
Mặc dù trong lòng những người này có rất nhiều nghi vấn nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện mở miệng, nhìn thấy bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, tâm tình của bọn họ thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh trở lại.
Quân Mộ Khuynh dẫn theo ma thú đi ra ngoài thành Mộ Dung, làm rung động toàn bộ Mộ Dung thành, dù sao Mộ Dung thành cũng đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, nàng cũng không để ý hủy nhiều một chút, lần đó ở trong Âm Nguyệt thành có quá nhiều người, nếu như ma thú cũng đi ra ngoài như bây giờ, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, Mộ Dung thành lại không giống vậy, chỗ này đã bị phá hủy, phá hủy nhiều thêm một chút nữa cũng không sao.
Huyết Yểm ngồi ở trong không gian, liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trầm giọng nói, “Mấy ngày này ta sẽ bế quan, khoảng chừng mười ngày.”
“Được.” Quân Mộ Khuynh không hỏi lý do, một ngụm liền đáp ứng.
“Lực lượng kia của ngươi lại có thể hạn chế ta, ta thật sự rất không vui, hừ!” Giọng nói của Huyết Yểm chậm rãi biến mất ở trong không gian, ngữ khí cũng vẫn kiêu ngạo như trước đây.
Quân Mộ Khuynh 囧 囧 đi về phía trước, Huyết Yểm vẫn ngạo kiều như vậy, nhưng không biết vì sao nàng lại có cảm giác, Huyết Yểm trải qua lần này, sẽ càng thêm lợi hại hơn, lực lượng kia so với nàng lần này còn muốn náo động hơn.
Thế nhưng ngay cả lực lượng của nàng từ chỗ nào tới nàng cũng không biết, nó kiêu ngạo cái khỉ mốc a!
Quân Mộ Khuynh đảo mắt, cất bước nhanh hơn, giọng nói của ngũ giác kim long lại vang lên bên tai, “Ngươi biết thú ngữ từ lúc nào?”
“Ta biết thú ngữ lúc nào?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi lại, thú ngữ này sao nàng có thể biết được.
“Vậy vừa rồi ngươi nói chuyện với ma thú, là chuyện gì xảy ra?” Kim long không nói gì nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng không phải là ngay cả chuyện mình hiểu thú ngữ cũng không biết chứ? Mới rồi không phải nàng còn nói chuyện với ma thú sao?
Vừa rồi nàng mới nói chuyện với ma thú, ma thú không phải là dùng ngôn ngữ nhân loại sao? “Ngươi khẳng định?”
“Đương nhiên, ta đường đường là ngũ trảo kim long, ngay cả cái này cũng nghe lầm, vậy thì sống thật uổng phí.” Kim long đắc ý tự kỷ về bản thân, đổi lấy là ánh mắt xem thường của Quân Mộ Khuynh.
“Dù cho có lợi hại hơn nữa, ngươi cũng bị người giam ở trong này.” Bản thân đã bị giam ở trong tòa long tháp, đắc ý cái gì chứ, cũng không biết lúc trước nó làm gì, đắc tội với người nào mà bị nhốt ở trong này, thật là một bi kịch.
Kim long lập tức bị nghẹn, nó xoay đầu sang bên cạnh, không nói thêm gì nữa, tâm tình của nó bị tổn thương, sao nàng còn chọc vào nỗi đau chứ.
Quá ức hiếp thú mà.
Quân Mộ Khuynh cười cười, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc, phải không? Những ma thú ấy nói là thú ngữ, mà không phải tiếng người sao? Thế nhưng nàng nghe thấy rõ ràng là ngôn ngữ nhân loại a, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là có chút quái dị rồi hay không?
Nàng để mặc cho thân thể của mình đi về phía trước, chậm rãi nhắm mắt lại nhìn không gian nguyên tố, dù sao ma thú đã lập thệ, nàng cũng không cần phải lo lắng chúng nó sẽ có hành động gì.
Điểm đen nhỏ trong không gian nguyên tố lúc này đã bình tĩnh lại, nó lại biến trở về màu đen nồng đậm kia, không còn giống như mới vừa rồi, có quang mang màu xám tro bao quanh.
“Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?” Quân Mộ Khuynh ở trong lòng hỏi, nàng không biết ai có thể giải đáp được vấn đề này, sau khi điểm đen màu xám tro chuyển động trong không gian nguyên tố, nàng rõ ràng cảm giác được lực lượng của mình lại mạnh lên không ít.
Điểm đen nhỏ này mặc dù bình thường cứ hấp thu một chút nguyên tố của nàng, bây giờ lại làm cho thực lực của nàng tăng lên, liên tiếp tấn chức vài cấp, đây là chuyện gì đã xảy ra?
Quá nhiều nghi vấn ở Quân Mộ Khuynh trong lòng, không có người nào có thể giải thích được.
Ma thú đi theo ở phia sau Quân Mộ Khuynh, không dám có bất kỳ động tác nào, mãnh thú thì lại không giống vậy, chúng nó luôn ở chung quanh quấy rối, mãnh thú với ma thú đã không phải là một cấp bậc, nếu như hôm nay đổi lại là những người khác, những thú dữ này đều đã chết, không có người nào sẽ mạo hiểm để cho mãnh thú sống sót.
Một con cũng không, huống chi là mấy chục con mãnh thú.
Một trận chiến này, chết gần một nửa ma thú.
Một trận chiến này, Mộ Dung thành nghênh đón chính là một Mộ Dung thành hoàn toàn mới.
Một trận chiến này, tên tuổi của Quân Mộ Khuynh ở Thương Khung đại lục, càng thêm vang dội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.