Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 61: Chủ nhân, ta đói




“Biết hắn là cái gì cũng không quan trọng, có điều nếu như ngươi giết hắn, nhất định sẽ có được lĩnh ngộ gì đó.” Huyết Yểm hưng phấn nói, nó ở trong này cũng muốn mốc meo rồi.
“Biết.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.
Trên thế giới này vậy mà cũng có người muốn biến thành ma thú, quả thực đúng là hoa lạ, hiện tại bộ dáng hắn nửa người nửa thú này, lúc nào đi ra ngoài cũng phải mang mặt nạ, có gì tốt chứ, còn không bằng an phận làm người.
Chỉ là, mỗi người đều có cái lý của riêng mình, ai biết họ suy nghĩ như thế nào.
Theo người quái vật đi tới chỗ ngày hôm qua, mùi máu nồng nặc liền xông vào mũi, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, chỗ này cũng chỉ có loại quái nhân như hắn mới có thể chịu được, quanh năm ở đây, thảo nào trên người cũng toàn mùi máu tanh tưởi, may mắn ở đây không có người, nếu không nhất định sẽ làm cho người khác ngất mất.
Hai người chậm rãi đi tới huyết trì ở trước mặt, nhìn một ao máu đỏ tươi kia, hai mắt Quân Mộ Khuynh càng đỏ hơn, mùi máu quen thuộc làm cho toàn thân thể nàng bắt đầu sôi sục: “Bây giờ ngươi có thể nói kêu ta tới đây để làm gì được chưa?” nàng ngăn chặn xúc động trong lòng, trầm giọng hỏi.
“Nơi này chính là nơi mà ta đã thay đổi.” thanh âm lạnh lẽo vang lên, quái nhân lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn rất thích thay đổi này.
“Nơi biến thành quái vật á?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, ánh mặt lộ ra tia khinh thường.
“Quái vật? Ta là quái vật thì ngươi là gì? Tóc đỏ mắt đỏ, sẽ là người bình thường sao?” chỉ sợ ở trong mắt người khác nàng mới là quái vật chân chính.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, lộ ra một nụ cười: “Mọi người đều nói là cầm thú.” Đúng là có nhiều người nói nàng như vậy, không có gì xấu để phủ nhận cả.
“Hừ!”
“Không biết ngươi đưa ta tới đây để làm gì?” chẳng lẽ chỉ vì muốn nói với mình hắn thay đổi như thế nào sao? Cũng không cần, nàng không có hứng thú biết, càng không muốn biết, một người bình biến thành quái vật như thế nào.
Quái nhân đột nhiên xoay người, nhìn Quân Mộ Khuynh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn giống ta, biến thành như vậy sao?”
“Cảm ơn, ta đúng là không muốn.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, biến thành như hắn, nửa người nửa thú, chỉ có buổi tối mới dám ló mặt ra ngoài.
Quái nhân dường như biết Quân Mộ Khuynh sẽ phản đối, bên trong đôi mắt lộ ra nụ cười hung ác: “Hôm nay ngươi không đồng ý cũng phải biến thành giống ta, ta đợi hôm nay đã lâu rồi.”
Quân Mộ Khuynh chậm rãi lui về sau, hung hăng phỉ nhổ một tiếng, người này mới đúng là biến thái nè! Chỉ là, trước giờ vẫn chưa ai có thể bắt nàng làm chuyện nàng không muốn, không biết người này sẽ có biện pháp nào làm cho nàng làm chuyện nàng không muốn làm?
Đôi tay nhăn nheo lập tức chộp tới, muốn bắt nàng lại, thân ảnh màu đỏ nhanh chóng lách qua, trong nháy mắt, Quân Mộ Khuynh đã lui xa nhiều trượng.
“Xem ra thực lực ngươi không tệ.”
“Cũng tạm thôi.” Quân Mộ Khuynh cười gật đầu, ánh mắt lạnh băng không có một chút nhiệt độ.
RỐNG! khí tức cường đại từ trên người quái nhân phát ra, trùng kích cường đại, tỏa ra bốn phía, máu trong huyết trì cũng bắt đầu dao động.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, quả nhiên là khí tức của ma thú, có điều người này không phải là đấu kỹ sư, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.
“Kim ô hỏa!” hỏa diễm màu đỏ vàng nhanh chóng tuôn ra, trực tiếp chạy về người phái trước, nếu đã muốn giết hắn thì nàng cũng không cần khách khí, mặc kệ việc giết người này có thể giúp thực lực của nàng tăng hay không, cũng không quan trọng, nàng muốn giết hắn, không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là nhìn hắn không ưa nên giết thôi.
Quái nhân nhìn thấy hỏa diễm màu đỏ vàng kia, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Kim ô hỏa diễm!” trong con ngươi dã thú lộ ra vẻ tham lam, quả nhiên là người tài, kim ô hỏa diểm không phải là thứ mà người thường có thể có được, mà người trước mặt lại có thể có được kim ô hỏa diễm, quả nhên không đơn giản.
Khí tức cường đại đập vào mặt, ngăn cản hỏa diễm bay tới kia, mặc kệ nàng có chiêu gì, nhất định cũng sẽ thua hắn.
“Kim ô xích hỏa!” Quân Mộ Khuynh lần nữa thả hỏa diễm, thực lực của quái vật này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hắn có thể ngăn cản kim ô hỏa, chỉ là dùng khí tức cường đại thôi đã ngăn được rồi.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, nàng không thể chủ quan, hơn nữa, người trước mắt cũng không phải là người bình thường, mà chính là một quái vật, hắn mang mình tới đây, chỉ là muốn biến nàng thành quái vật giống hắn, đúng là một người điên, hắn cho rằng ai cũng giống, muốn trở thành quái vật sao? Nàng là một người bình thường nhé.
Quái nhân nhìn hỏa diễm càng lúc càng mạnh, nụ cười càng trở nên quỷ dị, hắn bình tĩnh đối kháng với dỏa diễm xung quanh, đem toàn bộ chúng nó đánh bay, không có một chút lửa nào có thể tiếp cận gần hắn.
“Tiểu Khuynh, ngươi phải cẩn thận.” Huyết Yểm ở trong không gian mặt trầm giọng nói, hắn càng lúc càng cảm thấy quỷ dị, quái vật này, không đơn giản.
“Được.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, bình tĩnh đối chiến, càng những lúc như vậy, càng phải bình tĩnh, không thể hoang mang, nếu như vừa đánh đã loạn, vậy thì không cần đánh nữa mà nàng cũng đã thua rồi.
Quái nhân nhìn Quân Mộ Khuynh vẫn dùng hỏa diễm cẩn thận đối phó với mình, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, nếu là người bình thường, nhìn thấy một màn trước mặt đã sớm hoang mang rồi, làm gì còn có thể cùng hắn tới huyết trì chứ, người này hoàn toàn bất đồng.
Nàng không chỉ dám cùng mình tới, sau khi biết được thân phận mình còn dám động thủ với mình, dũng khí như vậy, chỉ là hơi lỗ mãng, một chút hỏa diễm này cũng có thể đối phó hắn sao? Nàng quá ngây thơ rồi.
“Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đồng ý đi, nếu không lát nữa có chuyện gì, ta cũng không dám đảm bảo đâu.” Thanh âm khàn khàn vang lên mang theo châm chọc,không có ai có thể rời khỏi tòa nhà này nếu không có hắn cho phép, hôm qua để nàng rời đi là vì muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì.
Chỉ là gan dạ có đủ nhưng bản lĩnh không đủ thì có muốn chạy trốn ra khỏi đây cũng không có dễ như vậy.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, lát nữa có chuyện gì, nàng cũng không dám đảm bảo, có điều hắn có phải là quá tự tin rồi không, đấu kỹ của nàng vẫn chưa ra, gấp gáp làm gì chứ, chẳng lẽ sợ mình chạy trốn sao.
“Hỏa ảnh thú!” Ngân kiếm ở dưới chân triển khai, sáu hành tinh ở dưới chân chuyển động, hai viên ngũ giác lóe ra màu tím, hai thú ảnh chậm rãi thành hình, xuất hiện ở trước mắt người nọ.
Đấu kỹ trận quen thuộc làm người trước mặt sửng sốt, đấu kỹ sư cấp bậc tôn giả.
“Ngươi là ai?” hắn chỉ biết người này ở nơi nào, lại xem nhẹ thân phận của nàng, hắn còn tưởng nàng là người của Mộ Dung gia, xem ra là không phải, ngay cả tiểu tử Mộ Dung Phượng Ngâm đều phải khách khí với nàng, thân phận của nàng càng lúc càng làm hắn hiếu kỳ.
“Chi Chi!” Chi Chi ngồi ở trên vai Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy người trước mắt không biết thân phận của chủ nhân nó mà đã ra tay, có phải là não ngươi có vấn đề hay không, ít nhất phải biết rõ mục tiêu của ngươi là ai chứ.
“Ta là người như thế nào, chờ tới khi ngươi chết, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”
“Chi Chi, Chi Chi!” đúng vậy, giết hắn, giết hắn, dám giết nhiều ma thú như vậy, còn vọng tưởng làm ma thú, giết hắn là tốt nhất.
“Nó không phải là ma thú bình thường?” có thể nghe hiểu tiếng người, còn có loại biểu tình này, nhất định là linh thú.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng đem hai ảnh thú đẩy ra ngoài, trên khuôn mặt băng lãnh không có nửa điểm nhiệt độ, ma thú hung mãnh rống giận một tiếng, chạy như điên về phía trước, mà mục tiêu chính là quái nhân đang ra sức chống lại kim ô hỏa diễm.
“Một chút kĩ xảo nho nhỏ cũng muốn giết ta, nằm mơ.” Quái nhân nói xong liền phá tan hỏa diểm đỏ vàng kia, không khí xung quanh ngưng tụ khí ba, tốc độ, lực lượng tấn công toàn lực, có điều, dù sao hắn cũng không phải là ma thú chân chính, lực lượng đương nhiên sẽ không bằng ma thú.
Cánh tay nhăn nheo nắm chặt, nắm tay dần dần biến thành lớn, đối mặt với ma thú đang chạy tới, hắn trực tiếp dơ quyền, hung hăng nện lên trên hỏa diễm thú.
Ở dưới nắm tay mạnh mẽ, như thái sơn đổ xuống, nguyên bản ma thú đang điên cuồng chạy tới, đột nhiên thay đổi hình dạng, biến thành hỏa diễm bọc quái nhân lại, hừng hực cháy, hỏa diễm đỏ vàng ở trong tòa nhà cổ xưa thắp sáng một vùng, vô cùng rực rỡ chói mắt.
“Đây là…”
Quân Mộ Khuynh điều khiển hỏa diễm, cười nhạt: “Quên nói cho ngươi biết, đấu kỹ của ta có thể biến đổi hình dạng bất kể lúc nào ta muốn.” Đây là phát hiện mới nhất gần đây của nàng, nàng cảm thấy nếu khi ngưng tụ đấu kỹ ra, gặp phải cao thủ cứ một đường chạy tới thì cũng cần có thời gian, đối thủ nhất định sẽ có thời gian ngưng tụ đấu kỹ đối lập để đấu với mình.
Cho nên nàng mới thử nửa đường biến ảo đấu kỹ, lúc đầu quả thực là vô cùng khó khăn, tốn không ít tinh thần lực của nàng, sau dần dễ hơn nhiều.
“Thì ra là như vậy, xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi.” mặc dù quái nhân nói như thế, nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt, không có một chút hoang mang, đối mặt với hỏa diễm cháy xung quanh, hắn biết người trước mặt mình có thiên phú mạnh cỡ nào.
Có thể đem đấu kỹ ngưng tụ được như vậy, nỗ lực là một phần, thiên phú cũng là một phần nguyên nhân.
“Chi Chi!” Chi Chi đứng trên vai Quân Mộ Khuynh, vô cùng đắc ý, muốn bắt chủ nhân nàng sao, đâu có dễ như vậy, chủ nhân sao có thể dễ dàng để người khác bắt được chứ? Cho dù nàng đồng ý, bọn Hỏa Liêm cũng sẽ không đồng ý, Ngạo Thần công tử cũng sẽ không đồng ý.
Đối mặt với người trước mắt, trong lòng quái nhân hiểu rõ, hôm nay nếu muốn bắt được nàng là chuyện rất khó, nàng một lòng muốn giết hắn, hắn thua, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Điều bây giờ hắn nghĩ tới không phải là làm cho nàng biến thành giống hắn, đó là chuyệnkhông có khả năng, mặc dù nàng biết mình là người khác thường với người khác, nhưng lại không hề quan tâm, trên thế giới này sao lại có thể có người như vậy chứ?
Đôi mắt lạnh lẽo của nàng giống như không hề quan tâm tới tất cả mọi điều trên thế giới này, dường như không có chuyện gì có thể nhận được sự bận tâm của nàng.
Kỳ quái, sao hắn có thể nghĩ như vậy nhỉ?
Trong lòng quái nhân vô cùng kinh ngạc vì mình đã nghĩ tới chuyện đó, hắn cư nhiên nghĩ tất cả mọi chuyện trên thế gian không thể để cho nàng quan tâm, như vậy không phải cũng là bao gồm hắn sao? Sao hắn có thể muốn đi vào trong lòng người trước mắt chứ.
Cho nên mặc kệ thế nào, nàng đã không thể thành đồng loại của mình, như vậy thì để cho hắn đích thân giết nàng thôi.
Sát ý tuôn ra từ trong người bị hỏa diễm bọc lại, Quân Mộ Khuynh biết, quái nhân này đã hạ sát thủ đối với mình, có điều như vậy rất tốt, khiêu chiến như vậy mới hấp dẫn.
Trong sân yên tĩnh, nếu có người khác ở đây, nhìn thấy trận đấu giữa hai người họ đều sẽ thất kinh, hai người kia rõ ràng đều là biến thái.
“Vạn hỏa đốt!” Quân Mộ Khuynh tăng thêm hỏa diễm, tinh thần lực càng lúc càng nhiều, không để người bị đốt đào tẩu, nếu hắn chạy mất, sau này sẽ rất khó đối phó, cho nên bất kể là vì nguyên nhân gì, nhất định phải giết được hắn.
“Ha ha, chỉ là kim ô hỏa mà đã muốn ngăn cản ta sao? Ngươi thật quá ngây thơ rồi.” thanh âm  lạnh lẽo chậm rãi vang lên.
Quân Mộ Khuynh trừng lớn hai mắt, trong lòng tuôn ra một trận bất an, bị kim ô hỏa đốt cháy lâu như vậy mà không chết, hắn sao có thể làm được, nếu như là người thường hiện đã sớm hóa thành tro tàn rồi, người trước mắt giống như không phải là người thường, không thể biến thành tro tàn.
Người ở trong hỏa diễm, bắt đầu trầm tĩnh, mặc kệ bị đốt như thế nào, hắn cũng không nhúc nhích nửa phần.
“Chi Chi?” Chi Chi nghi hoặc liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, đây rất cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Sợ gì.” Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng nàng không hề thả lỏng cảnh giác, ai biết cái tên quái vật này đột nhiên sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Nửa người nửa thú, thật đúng là khó đánh bại, đã đánh lâu vậy rồi mà hắn không có chút mệt mỏi.
Hỏa diễm chậm rãi chui thẳng vào trong, chậm rãi trở nên nhỏ đi từ từ, một người cứ như vậy mà biến mất, là vì thân thể hắn đang từ từ thiêu hủy sao? Không, nàng không cho là như vậy.
Đôi mắt đỏ đậm khóa chặt thân ảnh chậm rãi nhỏ đi, nàng không quên, người trước mắt không phải là người dễ đối phó.
Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, nếu là người khác, đã sớm cho rằng người trước mắt đã chết, nhưng Quân Mộ Khuynh không hề cho là như vậy, thời gian càng lâu, trong lòng nàng càng bất an, luôn cảm giác sẽ có chuyện gì phát sinh, không phải nàng nghĩ nhiều mà là một màn trước mắt nàng không thể dùng cách nghĩ của người thường mà xác định được.
Vốn đám lửa đang từ từ nhỏ đi, đột nhiên ngừng biến hóa, đấu kỹ dưới chân Quân Mộ Khuynh cũng đang từ từ chuyển động, kim ô hỏa cũng chậm rãi xoay tròn.
PHANH! Vốn hỏa diễm đang vây khốn quái nhân đột nhiên nổ tung, ngọn lửa kia bay ra bốn phía, giống như những đóa hoa đột nhiên nở rộ trong đêm đen.
Quân Mộ Khuynh vội vàng ngưng tụ đấu kỹ: “Kim ô hỏa lá chắn!” vụn lửa kim ô hỏa không thể dùng lá chắn bình thường là đỡ được, phải dùng kim ô hỏa ngưng tụ ra lá chắn mới đỡ được.
“Hừ! Sớm muộn sẽ có một ngày ta sẽ giết ngươi!” nói xong, quái vật kia nhìn những vết phỏng trên người mình, xoay người rời đi, không hổ là kim ô hỏa, uy lực không giống những hỏa diễm khác, thiếu chút nữa hắn đã bị đốt thành tro bụi rồi.
Quân Mộ Khuynh vội vàng tản đấu kỹ ra, hỏa tinh trên trời cũng chậm rãi biến mất, nhìn người đã rời đi khá xa, trong con ngươi đỏ đậm lộ ra một vẻ lạnh lẽo, đang định đuổi theo thì một đạo quang còn nhanh hơn nàng đã đuổi theo.
Nhìn tia chớp màu tím kia, Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Chi Chi.
“Chủ nhân, hắn rất đáng ghét đúng không?” Chi Chi lộ ra con ngươi ngây thơ, hi vọng chủ nhân không trách nàng.
“Phải.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.
“Rất đáng chết đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy ta giết hắn.” Chi Chi vươn cái chân phải trước ngắn ngủn chỉ chỉ phía trước.
Quân Mộ Khuynh buồn cười quay đầu nhìn, nhìn tia chớp màu tím kia nhanh chóng bay ra ngoài, quái nhân kia quay đầu nhìn lại, lập tức dại ra tại chỗ, ngay cả chạy trốn cũng không chạy nữa, vào đúng lúc đó, tia chớp lập tức đánh lên người hắn.
Quái nhân sửng sốt, trong con ngươi dã thú lộ ra vẻ khó tin, hắn nhìn cánh tay nhăn nhúm của mình.
Thì ra, đây không phải là sủng vật thú bình thường, mà là thần thú!
Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhìn ánh mắt của người kia, lúc này Chi Chi đang nhảy tưng tưng, đắc ý nhìn người trước mắt.
“Chủ nhân, ngươi xem, bổ trúng rồi, bổ trúng rồi!” Bổ trúng rồi, nàng không phải ăn hại, nàng rõ ràng có ích, bổ trúng rồi.
Chi Chi cười vô cùng đắc ý, lại bổ trúng một cái nữa rồi, quá tuyệt vời, hiện tại nàng vô cùng sung sướng, thỏa mãn, còn có chút đói bụng, Chi Chi đang kích động đột nhiên bình tĩnh lại, cúi đầu liếc nhìn bụng mình.
“Chủ nhân, ta đói bụng…”
Quân Mộ Khuynh lập tức 囧, lại đói, nàng không phải là mới ăn một bụng no nê sao?
Quái nhân kia đứng tại chỗ ở đằng xa xa, sau khi đoạn đối thoại của Chi Chi vừa kết thúc, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, không biết là do tức chết hay là do bị đạo tia chớp của Chi Chi chém bị thương.
“Chi Chi, vừa rồi ngươi dùng bao nhiêu phần lực?” đạo tia chớp vừa rồi nhìn thì không có gì, nhưng dù gì cũng là tia chớp của thánh lính thú, một đạo như thế bổ trúng, lực lượng có thể nghĩ là mạnh cỡ nào, nếu như Chi Chi dùng toàn lực, hắn không chết cũng tàn.
Chi Chi nghĩ nghĩ, tai vểnh lên: “Đương nhiên là toàn lực, ta vừa thấy hắn muốn chạy, đâu có thể suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đem lực lượng phát huy tới mức tối đa, sau đó không biết thế nào nó lại tự chạy ra.” Nói tới chỗ này, Chi Chi liền nhìn sang bên cạnh.
Nàng sẽ không thừa nhận chính mình không khống chế được lực lượng kia nên mới để nó chạy mất.
Quân Mộ Khuynh thẹn thùng a, rõ ràng là nàng không khống chế được lực lượng của tia chớp mới có thể để cho nó tự động chạy ra, lực lượng phát huy cực hạn, nói cách khác, chính là vô cùng cường đại.
PHANH! Quái nhân còn đang dãy dụa ngã xuống đất, thân thể không ngừng giật giật.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi qua, nhìn quái nhân nằm trên đất, trên người hắn lúc này có rất nhiều tia chớp màu tím nho nhỏ, có thể thấy được bằng mắt thường, một đạo tia chớp kia uy lực vô cùng lớn, có thể nói là phi thường cường đại, nếu không sẽ không dễ dàng đem một người đánh chết như thế.
“Chủ nhân, hình như hắn chết rồi.” Chi Chi nhảy lên trên người người nọ, dẫm dẫm vài cái.
“Là chết rồi.” Quân Mộ Khuynh xác nhận, chỉ sợ quái nhân kia đến chết cũng rất phiền muộn, bởi vì không bị kim ô hỏa thiêu chết mà là bị một đạo tia chớp nhỏ đánh chết.
“Oa! Xem ra tia chớp của ta thật là lợi hại!” Chi Chi kinh ngạc nói.
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, không nói ra lời nhìn Chi Chi, nàng còn dám tự hào a.
Chi Chi lau lau hai chân lên quần áo người nọ, nhảy tưng tưng hai cái rồi bay phốc lên vai Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân.”
“Sao?”
“Ta thật là đói.” Muốn ăn một bàn đồ ăn ngon, tốt nhất là hãy ném nàng tới giữa một đống đồ ăn ngon, nàng sẽ ăn cho no đủ.
Quân Mộ Khuynh không nói gì, ngửa mặt lên trời, đây là cái dạng tham ăn gì chứ, vừa mới ăn một bàn lại đói nữa rồi.
“Ăn khối ma hạch này trước đi.” Quân Mộ Khuynh lục nạp giới, lấy ra một viên ma hạch phong nguyên tố, nhét vào trong tay Chi Chi.
Ma hạch là thứ nó yêu nhất, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nếu như còn có được thêm một viên đan dược của Ngạo Thần công tử nữa, vậy sẽ không còn gì tốt hơn, Chi Chi mơ.
“Trở về thôi.” Quân Mộ Khuynh xoay người đi về, phía sau liền truyền ra thanh âm chấn động.
Đây là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.