Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 60: Chủ nhân, ta đói




“Chi Chi, ngươi đứng lại cho ta!” thanh âm lạnh băng truyền ra, mọi người đều thấy hoa mắt, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ chạy theo sau một thân ảnh màu tím, tốc độ mặc dù không bằng thân ảnh màu tím nhưng cũng vô cùng nhanh.
Đối với chuyện đột nhiên xảy ra, Mộ Dung Phượng Ngâm có chút trở tay không kịp, cho tới khi bóng dáng của hai người kia biến mất, hắn mới giật mình đuổi theo.
Quân Mộ Khuynh chạy theo sau Chi Chi, nàng không biết vì sao Chi Chi lại đột nhiên kích động như thế, đối sự hiểu biết về Chi Chi của nàng, nó tuyệt đối sẽ không đột nhiên rời khỏi mình, nhất định là ở phía trước có chuyện gì đó.
Nhìn sự thay đổi đất ở dưới chân, nàng không biết đã đi xa được bao nhiêu, có điều nàng lại ngửi thấy được có mùi màu nhàn nhạt, càng đi theo thì mùi máu càng đậm, dần dần càng trở nên nồng nặc.
Con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ nghi hoặc, hiện tại nàng hoàn toàn có thể xác định được Chi Chi đột nhiên kích động nhất định là do mùi máu này.
Thân ảnh màu tím dừng lại ở phía trước, Quân Mộ Khuynh cũng bước chậm lại, nàng không có cơ thể nhẹ nhàng như Chi Chi, trước khi xác định được tình huống trước mắt là gì, nàng vẫn nên đề phòng cẩn thận một chút.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi tới gần Chi Chi, mùi máu trong không khí càng thêm nồng nặc tanh mũi, thấy Chi Chi không phát hiện ra mình, nàng lập tức ôm Chi Chi vào trong ngực, lúc này mới phát hiện, thân thể Chi Chi vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đen tròn của nó đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Nhìn theo ánh mắt của Chi Chi, cảnh tượng trước mắt, lập tức làm cho Quân Mộ Khuynh hóa đá.
Máu chảy thành sông, đây mới chính xác gọi là máu chảy thành sông, một cái ao đỏ tươi, toàn bộ đều là máu, bên cạnh ao còn có một người đang giết mau thú, máu tươi đang chậm rãi chảy vào trong hồ.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh, xung quanh đều trống trải và vắng vẻ, nơi này không giống như nơi có người thường xuyên qua lại, ở đây chỉ có duy nhất một tòa nhà, mà bản thân tòa nhà này cũng vô cùng rách nát, nàng có thể khẳng định, đây vẫn còn ở trong khu vực của Mộ Dung thành, nàng một lòng đuổi theo Chi Chi là không sai, nhưng có ra khỏi thành hay không nàng đương nhiên vẫn biết.
Đây là đâu? Vì sao có người chém giết ma thú mà không ai biết tới, nếu không phải nhờ Chi Chi, nàng cũng không có khả năng biết tới chỗ này.
“Chi Chi, chúng ta đi về trước.” nhìn người ở phía dưới, Quân Mộ Khuynh khẽ nói.
“Chi~” Chi Chi gật đầu, thân thể cũng bắt đầu ấm lại.
“Ai!” một tiếng gầm như tiếng thú truyền ra từ trong phòng, Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, ở đây còn có người khác, nàng vội vàng lắc mình rời đi.
Thân ảnh màu đỏ vừa mới rời đi không lâu, một người mặc áo bào màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên nóc nhà, đôi mắt màu xanh lục sắc bén như dã thú nhìn chằm chằm vào điểm đỏ đang dần xa, vô cùng lạnh lẽo.
Rời khỏi chỗ đó rồi Quân Mộ Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm, nàng dựa vào trí nhớ, nhanh chóng đi về trung ương thành, Mộ Dung Phượng Ngâm vẫn không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm nàng.
“Ngươi đang làm gì vậy?” thanh âm lạnh băng vang lên ở sau lưng, Mộ Dung Phượng Ngâm lập tức xoay người, liền thấy Quân Mộ Khuynh đang đứng sau lưng mình.
Mộ Dung Phượng Ngâm nhíu chân mày, hắn ngửi được một mùi là lạ: “Cô nương đã đi đâu?” là mùi máu.
“Không đi đâu cả, chỉ là Chi Chi có chút kích động nên tự làm thương chính nó.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt, chân mày cũng không nhăn một chút nào, khứu giác của luyện dược sư khá nhạy, Mộ Dung Phượng Ngâm nhất định là ngửi được mùi máu còn ám trên người nàng.
Căn phòng kia, rốt cuộc là có ai đã ở đó, vì sao lại để đầy máu tươi của ma thú ở giữa hồ, có ý gì?
Mộ Dung Phượng Ngâm bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hắn ngửi được mùi máu: “Cô nương có muốn đi tham quan tiếp không?” bọn họ cũng đã đi được hơn phân nửa, lại trải qua chuyện vừa rồi, chỉ sợ là đã mệt.
“Tiếp tục.”
“Được.” Mộ Dung Phượng Ngâm không cự tuyệt, tiếp tục mang Quân Mộ Khuynh đi dạo trong thành.
Thẳng cho tới khi chiều tối, mặt trời dần biến thành màu đne, bọn họ rốt cuộc cũng đã đi hết toàn bộ Mộ Dung thành.
Quân Mộ Khuynh đi ở một bên trong lòng vô cùng nghi hoặc: “Chúng ta đi xong chưa?” chỗ đó rõ ràng hắn không có dẫn mình qua.
“Đã đi được chín phần, còn một nơi nữa, nhưng không có ai muốn ở đó cả.” Mộ Dung Phượng Ngâm thật thà nói, tiếp tục đi về phía trước, không phát hiện ra người bên cạnh mình biểu tình có chút biến hóa.
“Hửm? Vì sao không có ai muốn tới đó?”
“Đấy là tòa nhà của nhị thúc ta, từ sau khi nhị thúc nghiên cứu ra đan dược khống chế được ma thú, trong nhà thường xuyên truyền ra tiếng ma thú gầm rú, mọi người đều sợ hãi, nên đều tránh xa chỗ đó ra.” Người cũng đã chết rồi, còn có gì tốt mà tới chứ.
“Các ngươi không phải có thể khống chế được ma thú sao? Vì sao nghe thấy tiếng của ma thú thì lại sợ?” Quân Mộ Khuynh nhíu màu, mí mắt rũ xuống, che giấu vẻ chế nhạo của mình.
Mộ Dung Phượng Ngâm cười tự giễu: “Bọn họ cùng lắm chỉ khống chế được một vài ma thú cấp thấp mà thôi, nhị thúc ta ngoại trừ là luyện dược sư còn là một triệu hoán sư nữa, ma thú của hắn đã tới cấp thần thú, có điều kỳ quái nhất chính là nhị thúc ta chết, nhưng ma thú lại không chết.” dù cho những người đó có lá gan lớn đến mấy cũng không dám đối nghịch với thần thú.
“Có gì kỳ lạ đâu, không phải là bản mạng khế ước, dù cho triệu hoán sư chết, thì ma thú cũng sẽ không chết.” vốn chính là như vậy, có điều ma thú nhìn thấy đồng loại của mình bị hành hạ mà vẫn có thể thờ ơ, thậm chí còn giúp đỡ khế ước giả của mình đối phó với ma thú, cũng không biết là nó nghĩ như thế nào nữa.
Mộ Dung Phượng Ngâm gật gật đầu, thảo nào thần thú kia không chết, người có ma thú, quả nhiên là hiểu biết so với bọn họ nhiều hơn một chút.
Sau đó hai người cũng không nói gì nhiều, một đường đi về, tới Mộ Dung gia, Quân Mộ Khuynh liền quay trở về phòng của mình, còn dặn Mộ Dung Phượng Ngâm ba ngày tới sẽ không gặp bất kỳ ai, cũng đừng để ai tới làm phiền nàng.
Ở bên trong phòng, Quân Mộ Khuynh nằm ở trên giường, Chi Chi nằm bò ở một bên, chậm rãi biến thành hình người, một tiểu cô nương da thịt trắng nõn từ từ hiện ra, nàng vội vã mặc y phục đã được chuẩn bị sẵn trước đó, lập tức nhảy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Chủ nhân.”
“…” Quân Mộ Khuynh nhìn người càng lúc càng trổ mã trước mặt, không biết phải nói gì, nếu không phải là nàng nhớ Chi Chi có thể biến thành người, nhất định sẽ bị dọa một trận, không hổ danh là hồ ly, chậc chậc, bộ dáng này, thần thái này, chẹp.
“Mẫu thân…”
Huyệt thái dương Quân Mộ Khuynh đập mấy cái: “Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Mẫu thân…
“Ta đói bụng.” sau khi tức giận xong, nàng liền cảm giác đói bụng, vô cùng muốn ăn cái gì đó.
“Ngươi muốn ăn gì?” Được rồi, tên tham ăn bị đói bụng, là chuyện hoàn toàn bình thường, xảy ra thường xuyên, dù sao nửa ngày đã không ăn rồi, nhưng mà trước đó chẳng phải đã ăn hết một lọ đan dược tím, với một viên màu đen rồi sao?
Nghe nói có ăn, Chi Chi lập tức kích động, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Ta muốn ăn gà nướng, vịt nướng, thịt bò kho, thịt cuốn,…”
“Chỉ cần là thịt ngươi đều ăn phải không?” thanh âm lành lạnh vang lên.
Chi Chi lập tức gật đầu: “Đúng là thế.”
“…” Quả nhiên là tham ăn mà.
“Mẫu thân, ngươi không thể bỏ đói ta.” Chi Chi chu miệng, bất mãn nói.
“Vì sao lại gọi ta là mẫu thân.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp.
“Người đầu tiên ta nhìn thấy chính là mẫu thân của ta a, hơn nữa, mọi người đều gọi ngươi là chủ nhân, ta mới không muốn giống bọn họ đâu.” Thật ra nàng cảm thấy gọi mẫu thân là thuận miệng nhất.
Nghe thấy Chi Chi giải thích, huyệt thái dương của Quân Mộ Khuynh run rẩy càng mạnh hơn, có điều nghĩ kĩ một hồi, nàng vẫn bình tĩnh lại, ma thú gặp người đầu tiên sẽ cho đó là mẫu thân của mình, có thể lúc nàng gặp được Chi Chi, Chi Chi vẫn chưa gặp qua những người khác.
“Tùy ngươi.” Có điều phải đi tìm đồ ăn cho nàng, nàng nói đói bụng nhất định là rất đói bụng, không cho nàng ăn, đợi lát nữa không biết nàng sẽ ăn bậy cái gì, suốt ngày đòi ăn, nàng còn có thể ăn được nữa sao?
Bất đắc dĩ, Quân Mộ Khuynh lục lục nạp giới, ở bên trong tìm được mấy khối thịt nướng, kết quả, Chi Chi nhìn thấy liền nhíu mày.
“Chủ nhân, không đủ a~”
Không có biện pháp, nàng chỉ có thể tìm Mộ Dung Phượng Ngâm, nhờ hắn cấp đồ ăn cho Chi Chi.
Nhìn thấy một bàn đầy thịt kia, Mộ Dung Phượng Ngâm hoài nghi nhìn người trước mắt, nàng xác định có thể ăn hết một bàn này sao? Không phải người tu luyện đấu kỹ có thể dần dần giảm dục vọng đối với thức ăn sao? Nhưng mà cái này cũng quá khoa trương đi.
Mộ Dung Phượng Ngâm cảm thấy khoa trương, nhưng đối với Quân Mộ Khuynh lại là bình thường, có điều nhìn một bàn đầy ắp nàng lại không biết có đủ để Chi Chi no hay không, ánh mắt của Mộ Dung Phượng Ngâm kia, khỏi phải nói cũng biết, hắn nhất định nghĩ là nàng ăn một bàn này đi.
Thế nhưng ai lại biết, một bàn này, nàng một chút cũng không có đụng tới.
Sau khi mọi thứ đều đã được đưa lên, Chi Chi mới thò đầu ra nhìn, xác định là Mộ Dung Phượng Ngâm đã hoàn toàn rời khỏi, nàng mới chậm rãi đi ra, nhìn một bàn đầy thịt, bên trong đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nước bọt cũng muốn trào ra.
“Ăn đi.” Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng của Chi Chi, không biết phải nói gì.
“Cảm ơn chủ nhân!” nói xong, Chi Chi liền bắt đầu ăn các loại thịt trên bàn, nàng hiện tại đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều, hơn nữa, hồ ly ăn thịt, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nàng chọn làm hồ ly.
Thấy Chi Chi ăn hài lòng như thế, Quân Mộ Khuynh cũng không quấy rầy, cuối cùng ngủ thẳng, dù sao ăn hết đống đó cũng cần phải có một thời gian dài, một đứa nhỏ như vậy, không thể ăn nhanh được.
Khi ánh bình minh vừa chiếu, nàng đột nhiên mở choàng mắt ra, một bóng dáng màu đen ở bên ngoài chợt lóe, vội vã đi ra Mộ Dung gia.
Đáng chết!
Quân Mộ Khuynh tự phỉ nhổ mình một cái, cư nhiên buông lỏng cảnh giác, trước đây có Hàn Ngạo Thần ở một bên, nàng hầu như không cần lo lắng xung quanh, đối với xung quanh đều không để ý, mùi máu nồng như vậy, nàng nên sớm phát hiện, kết quả, lâu như vậy mới phát hiện.
Nàng không biết tên kia là người hay là ma thú, nếu như là thần thú, sẽ không có màu sắc tự vệ như thế, nếu như là người, người sao có thể có ánh mắt đó được chứ, mắt giống như ma thú vậy.
“Chủ nhân…” Chi Chi chậm rãi đứng lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, người kia tới.
“Không có việc gì, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Nhìn thấy bộ dáng của Chi Chi, Quân Mộ Khuynh cũng không dám khen người này, một đạo tia chớp của nàng mà đánh xuống, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không dám tưởng tượng.
Hiện tại chuyện cần làm chính là làm rõ người kia là ai, người kia đến đây làm gì, ngày đó nhất định là hắn đã nhìn thấy mình, nói không chừng mục đích của hắn là tới tìm mình.
Chi Chi gật đầu, mới đi hai bước, xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh với vẻ ủy khuất: “Chủ nhân, ta ăn nhiều lắm.” hiện tại vô cùng khó chịu.
Quân Mộ Khuynh nhìn cái bàn bừa bãi, khóe miệng cũng co quắp, có thể không khó chịu sao? Một bàn lớn như thế, nàng đều ăn hết, nàng đột nhiên phát hiện, Chi Chi vẫn rất là nghe lời, nếu không nàng nhất định sẽ ăn tới mức nổ bụng.
Cốc cốc!
“Ai?”
“Quân cô nương, hôm nay trong nhà có người ngoài tiến vào, không biết ngươi có thấy hay không?” Mộ Dung Phượng Ngâm nhẹ giọng hỏi, mặc dù biết nàng không muốn có ai quấy rầy mấy ngày này, nhưng vì an toàn, hắn vẫn phải tới hỏi, không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì.
Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, rồi đi ra mở cửa: “Ta không sao, có người vừa chạy khỏi đây.” Chuyện này cũng có gì tốt mà giấu giếm.
“Xin lỗi.” Mộ Dung Phượng Ngâm xấu hổ nói, trước đây chưa từng có chuyện như vậy phát sinh, hắn cũng không biết là chuyện gì.
“Không có việc gì, nói không chừng…” người kia là tới vì nàng.
“Cái gì?”
“Ngươi đi về đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đóng cửa lại, con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ lạnh lẽo, nếu người kia là tới tìm mình, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Mộ Dung Phượng Ngâm bị sập cửa trước mặt, ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, rồi cũng xoay người rời đi, tính cách của Quân Mộ Khuynh vốn đã rất kỳ quái rồi, bộ dáng lúc nào cũng bình thản, bình tĩnh, không ai có thể đoán được rốt cuộc là nàng suy nghĩ cái gì.
Sau khi đi vào phòng, Quân Mộ Khuynh rõ ràng cảm giác được mùi máu nồng nặc kia lại tới gần, trong con ngươi đỏ đậm lộ ra một nụ cười, nàng lại leo lên giường nằm.
Chi Chi không rõ vì sao chủ nhân lại làm thế, nhưng vẫn biến trở về bản thể, lẳng lặng nàm bên người Quân Mộ Khuynh.
‘Chi dát!’ cửa phòng chậm rãi được đẩy ra, một thân ảnh màu đen chậm rãi đi tới, nhìn người nằm trên giường, con ngươi như dã thú lộ ra một vệt ánh sáng, bàn tay màu xanh đen to tướng chậm rãi vươn ra, định bắt lấy người đang ‘ngủ say’, thì đôi mắt màu đỏ đang nhắm đột nhiên mở ra.
“Ngươi là ai?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, đã đi rồi mà còn quay lại, xem ra người này tới là vì nàng.
Đây là người sao? Người tại sao lại có thể có đôi mắt như vậy, giống như là ma thú, áo choàng đen che giấu toàn bộ thân thể hắn, không thể thấy được thân hình hắn như thế nào.
“Tỉnh thì tốt.” thanh âm khàn khan vang lên, hắn cũng lười bắt nàng, để cho nàng ngoan ngoãn đi theo mình tới đó, như vậy mới càng thú vị.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nhìn nam tử trước mắt, nàng mới không tin hắn tới đây không có mục đích gì.
“Ngươi không phải là muốn biết trong huyết trì có gì sao?” hắn tiếp tục nói.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, sau đó lộ ra một nụ cười: “Sai rồi, ta không muốn biết.”
“Nhưng ta muốn để cho ngươi biết.” thanh âm khan khan mang theo vài ý cười, trong con ngươi như dã thú kia lộ ra tia âm lãnh.
Thật đúng là tên khó chơi a! Có điều xem ra nếu hôm nay không đi cùng hắn thì hắn sẽ không rời khỏi đây, sau khi suy nghĩ thì Quân Mộ Khuynh vẫn quyết định đi cùng hắn, nói không muốn biết bên trong huyết trì kia có cái gì, là giả, nhưng nàng cũng không muốn đi cùng hắn đâu, có điều hiện tại cho dù nàng có không muốn thì người trước mắt cũng không cho phép.
“Vậy thì đi thôi.” Quân Mộ Khuynh vô cùng ‘miễn cưỡng’ đáp ứng, sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Thật sảng khoái.” người thông minh thật là dễ nói chuyện, không cần lãng phí nhiều nước bọt, nhiều năm qua, những người đó thật là ngu ngốc, mỗi lần đều tốn thời gian của hắn, một chuyện đơn giản như thế mà lại cứ thích làm phức tạp lên.
“Đương nhiên.” Quân Mộ Khuynh nhanh chóng rời giường, thuận tay ôm lấy Chi Chi đang giả bộ nhắm mắt đi ngủ.
Hắc y nhân cúi đầu liếc mắt nhìn hồ ly màu tím trong ngực nàng: “Không đem theo nó.” Chẳng qua là một linh sủng mà thôi, nếu nàng thật sự đi với mình, còn có linh sủng nào mà không chiếm được chứ.
“Đem theo hay không là chuyện của ta, ngươi không có quyền quyết định.” Con ngươi đỏ đậm lộ ra băng hàn, giống như hai hàn băng, làm cho người ta không lạnh mà run, nàng muốn làm chuyện gì, chưa có ai dám quản, đặc biệt là hắn, một kẻ không biết có phải là người hay không, hay là quái vật nữa.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi: “Hy vọng ngươi sẽ không hối hận quyết định này.” Ma thú đi vào đó đều sẽ biến thành một phần của huyết trì, nếu nàng đã muốn nó chết thì cũng không thể trách mình.
Sau khi hắn vừa xoay người, đôi mắt đang nhắm của Chi Chi mở ra, đôi con ngươi màu đen to tròn nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó nhủi vào trong lòng Quân Mộ Khuynh.
Trên người hắn mang theo mùi máu tanh nồng nặc, làm cho nàng vô cùng khó chịu, thật là mùi khó ngửi, người này rốt cuộc là giống gì, cả ngày sống chung với máu, trên người đều toàn là mùi máu, hắn giết ma thú để làm gì?
Nghi vấn liên tiếp làm cho Chi Chi chỉ muốn biết đáp án nhanh lên.
“Tiểu Khuynh, người này, ngươi phải cẩn thận một chút.” Huyết Yểm trong không gian trầm giọng nói, khí tức này…
“Huyết Yểm, ngươi biết hắn là người hay thú sao?” hắn rốt cuộc cũng tỉnh rồi, hôm qua còn định hỏi hắn đấy là chuyện gì, kết quả là hắn ngủ, sáng sớm hôm nay còn chưa kịp hỏi thì người kia đã xuất hiện ở cửa.
Huyết Yểm tựa vào một bên, kiêu ngạo trả lời: “Bản thú đương nhiên biết người này là thú hay người, nếu ngươi có thể đánh bại được người này, nói không chừng thực lực có thể tăng lên.” Nàng hiện tại đã là tôn giả, phong ấn trong không gian cũng đang từ từ yếu đi.
“Vậy ngươi cũng phải nên nói cho ta biết hắn cái thứ gì chứ?” Quân Mộ Khuynh thở dài hỏi, ngay cả chuyện đó cũng không biết thì nàng phải đánh bại hắn kiểu gì chứ.
“Hắn chính là nửa người nửa thú.” Nhân loại muốn trở thành ma thú, đúng là si tâm vọng tưởng.
“Thú nhân?”
Huyết Yểm trong không gian mặt trợn mắt: “Ai nói cho ngươi rằng nửa người nửa thú chính là thú nhân? Có vài người mặc dù là do người và thú kết hợp sinh ra, nhưng lại không phải là thú nhân, muốn trở thành thú nhân là chuyện rất khó.” Thứ này không thể tính là thú nhân được.
“Vậy ngươi mau nói cho ta a.” biết rõ là nàng đối với chuyện về ma thú không biết nhiều, mà còn úp úp mở.
“Hắn trước đây là người, có điều bây giờ không phải, chỉ là một quái vật nửa người nửa thú mà thôi, vậy mà cũng có người tin rằng chỉ cần hút lực lượng từ ma hạch của ma thú, cộng thêm dùng máu của ma thú chế thuốc thì sẽ biến thành ma thú, thật là ngu ngốc.” nếu một người biến thành ma thú thì căn bản chỉ là một loại quái vật tạp nham mà thôi, không thể tính là ma thú được.
Nghe Huyết Yểm nói, Quân Mộ Khuynh cũng hiểu được, trên người người này vì sao lại vừa có khí tức của người, vừa có khí tức của ma thú, làm người không tốt sao, lại muốn đi làm ma thú, không phải là tự ngược à? Để người khác biết, nhất định sẽ xem hắn là quái vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.