Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 52: Ngươi bị trời phạt đó




Edit: Zi
“Điểm đầu vào của Quân Mộ Khuynh có phải đã vượt qua điểm của Hàn Ngạo Thần hay không?” Thượng Quan Cung chậm rãi mở miệng, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, Quân Mộ Khuynh sẽ vượt lên được Hàn Ngạo Thần sao? Hàn Ngạo Thần kia đã là một trăm mười một điểm rồi, năm năm qua chẳng có ai có thể phá vỡ được điểm đó.
Long Thiên cười cười không nói gì, mắt vẫn luôn nhìn người trên lôi đài: “Chờ tới lúc nàng thắng cuộc tranh tài này, ngươi sẽ biết.” Vốn chỉ là tỉ thí của các tân sinh thôi, bây giờ lại có người ngoài chen vào, năm nay tất cả mọi chương trình dành cho tân sinh, từ rèn luyện cho đến thực chiến đều xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Phải đợi thắng cuộc đấu này? Thượng Quan Cung sửng sốt, chẳng lẽ điểm không công bố là vì nha đầu này sao? “Long Thiên đại nhân, điểm năm nay không được công bố, không phải là vì Quân Mộ Khuynh đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Long Thiên không chút giấu diếm trả lời thẳng, không phải là do Quân Mộ Khuynh thì là do ai, số điểm đó, nàng nhất định sẽ rất hài lòng.
Chân mày Ninh Ưng cũng nhăn thêm, điểm đầu vào của học viện năm nay vậy mà không được công bố, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là bao nhiêu điểm mà có thể làm cho Long Thiên luyến tiếc không muốn công khai?
Sự thật này làm tất cả tân sinh ở đây trong lòng có chút hâm mộ, đố kỵ với Quân Mộ Khuynh. Điểm của Quân Mộ Khuynh không nói thì thôi, dựa vào cái gì mà giấu luôn điểm của bọn họ? Bọn họ đều muốn biết được bản thân bao nhiêu điểm, ít nhất, bọn họ cũng biết được thực lực của mình tới đâu để mà còn cố gắng, chen chân vào Phong Vân bảng.
‘Ầm!’ Năm loại đấu kỹ chạm vào nhau nổ tung lên, hai người đều bị đánh lui về phía sau một bước, Quân Mộ Khuynh cảm giác được tay mình hoàn toàn tê dại, kỹ tôn sư chính là kỹ tôn sư, nàng dùng một lúc tới ba loại đấu kỹ nhưng chênh lệch vẫn rất lớn.
“Quân Mộ Khuynh, nếu bây giờ ngươi chịu thua, cùng lắm chỉ bị thiên địa quy luật phạt mà thôi, nhưng nếu như ngươi vẫn ngoan cố, đừng trách lão phu bắt nạt trẻ con.” Ninh Lãng đạm nhiên đứng ở phía đối diện, nét mặt lộ ra vài phần đắc ý.
Chịu thua sao? Không có khả năng.
“Hỏa lăng thiểm!” Đấu kỹ trận lại một lần nữa hiện ra, một ngọn lửa hình lăng kiếm bay ra, hướng về phía Ninh Lãng.
“Đất kiếm!” một thanh kiếm màu nâu to lớn từ trên trời giáng xuống, đem lăng kiếm lửa bổ ra làm hai, trong nháy mắt tan mất.
Quân Mộ Khuynh lùi về phía sau một bước, nàng chỉ cảm thấy có một đạo áp lực vô hình đẩy mình ra, đây là dư chấn do hai đấu kỹ chạm vào nhau gây ra, giữa hai người đối chiến, ai yếu hơn nó sẽ hướng người đó mà đập vào.
“Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh vội vàng ngưng tụ ra lá chắn.
“Giết nàng cho ta!” Ninh Lãng triển lộ ra ưu thế của một kỹ tôn sư, đem nguyên tố ngưng tụ thành hình dạng ma thú, để nó đi công kích Quân Mộ Khuynh, một chiêu này, Lôi Tố và Quân Tế cũng đã từng sử dụng khi đấu với Quân Mộ Khuynh, có điều hai người kia cuối cùng đều đã chết.
Con trâu đất mũi phun ra khí phì phì, giống như vật sống, thấp giọng hừ hừ hai tiếng, hướng tới Quân Mộ Khuynh phóng sang.
Hỏa lá chắn của Quân Mộ Khuynh đang được dùng để đối phó với dư chấn vừa nãy kia nên đã vô cùng yếu, con trâu đất đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dùng hai cái sừng trâu húc mạnh vào lá chắn, trên lá chắn đột nhiên ‘rắc’ một cái, một vết nứt khẽ hiện ra.
Lúc này, Quân Mộ Khuynh đã không còn kịp nghĩ đến chuyện gì nữa, con trâu này ở quá gần, muốn đả thương Ninh Lãng cũng rất khó, hắn cũng có thể ngưng tụ ra đấu kỹ phòng ngự.
Đáng ghét! Quân Mộ Khuynh nhíu mày một cái, dù cho nàng là kỹ linh sư, nhưng so với kỹ tôn sư vẫn là chênh lệch quá lớn, hình thái của đấu kỹ được ngưng tụ ra không giống nhau, chính là sự khác biệt quá lớn. Ninh Lãng có thể ngưng tụ ra được bất kì hình thái của ma thú nào đến công kích nàng, nếu tinh thần lực của hắn mạnh hơn một chút, lúc này tấm chắn của nàng chắc đã bị phá vỡ.
“Trâu đất, tiếp tục húc cho ta, tống nàng xuống địa ngục đi!” Ninh Lảng ngửa mặt lên trời cười to, sinh tử chiến này, hắn thắng rồi, Quân Mộ Khuynh sẽ chết, sau này bọn họ cũng không cần quan tâm Quân Mộ Khuynh có phải là người của Quân gia hay không, chết rồi thì sẽ không còn chuyện gì nữa.
Quân Mộ Khuynh nhìn thấy nụ cười đắc ý của Ninh Lãng, trong lòng vô cùng khó chịu: “Liệt diễm hỏa vũ.” Một đốm lửa màu trắng từ dưới lòng bàn chân Quân Mộ Khuynh tuôn ra, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên, một vài lão sư và học sinh bởi vì không thể chịu đựng nổi nhiệt độ này đều phải lui về sau mấy bước.
Quân Mộ Khuynh, người đó vậy mà là Quân Mộ Khuynh, mấy lão sư đều giật mình, lực công kích nghịch thiên như vậy mà cũng có thể ngưng tụ ra, ngay cả bọn họ cũng không dám nắm phần chắc nếu đối phó với nàng, Hàn Ngạo Thần là thứ nhất, Quân Mộ Khuynh là người thứ hai khiến các lão sư nghĩ như vậy. Có điều, nàng so với Hàn Ngạo Thần còn muốn nghịch thiên hơn nữa, dù sao lúc Hàn Ngạo Thần đạt tới cấp năm kỹ linh sư cũng đã mười ba tuổi rồi.
“Đất trần lá chắn!” Ninh Lãng vội vàng ngưng tụ ra đấu kỹ phòng ngự, hắn đã sớm biết Quân Mộ Khuynh không đơn giản thua như vậy, hắn nhất định phải giết nàng trước khi nàng có thể mạnh mẽ hơn nữa.
“Chi Chi, Chi Chi!” thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên ở giữa trận chiến, Hỏa Liêm đang loay hoay kiếm Chi Chi ở dưới lôi đài sửng sốt, nhanh chóng chạy tới bên ngoài kết giới của thiên địa quy luật, một đôi mắt màu vàng kim sáng lên, nó rốt cuộc cũng tìm được Chi Chi rồi, có điều, vì sao Chi Chi lại có thể ở trong kết giới được, chẳng lẽ nó đã khế ước với chủ nhân rồi sao?
Nghĩ tới đó, Hỏa Liêm cũng không bình tĩnh nổi: “Dựa vào! Chi Chi, ngươi lúc nào đã khế ước cùng với chủ nhân rồi, dám gạt lão tử!” Một con ‘mèo’ bé nhỏ đột nhiên xù lông lên như con nhím, Hỏa Liêm quơ quơ cái móng vuốt chỉ vào Chi Chi ở trên vai Quân Mộ Khuynh, đem mấy người phía sau trực tiếp quên mất.
Ma thú! Ma thú có thể nói! Ánh mắt mọi người dời khỏi người Quân Mộ Khuynh, trợn ngược nhìn con ‘mèo’ màu hoàng kim kia.
Quân Mộ Khuynh đang chiến đấu trên mặt cũng treo ba cái hắc tuyến, Hỏa Liêm tuyệt đối không phải là ma thú của nàng, tuyệt đối không. Nếu phải thì sao nó lại đi giúp người ngoài như thế chứ.
“Chi Chi…” Chi Chi dùng hai cái che mắt lại, không đành lòng nhìn Hỏa Liêm.
Long Thiên lúc này cũng chẳng bình tĩnh được nữa rồi: “Ta dựa vào, nha đầu này có đồ tốt thế mà cũng không nói sớm, hại ta lo lắng nãy giờ! Ha ha…” Long Thiên nói xong cũng ngửa đầu lên cười to, ma thú a, nhất định là ma thú cấp thần thú trở lên, ha ha…
Một tin sét đánh ngang tai lập tức truyền ra, đem mấy lão sư cùng tân sinh hỏng cả rồi, có lầm hay không vậy? Quân Mộ Khuynh còn có một ma thú có thể nó chuyện nữa a.
“Chi Chi, giúp ta một chút!” Quân Mộ Khuynh vừa đối kháng với đấu kỹ của Ninh Lãng, vừa thương lượng với Chi Chi.
“Chi Chi?” Chi Chi tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên Quân Mộ Khuynh nhờ giúp đỡ nha.
“Dùng tia chớp của ngươi, tiễn hắn đi một đoạn.” Quân Mộ Khuynh thì thào nói vào tai Chi Chi.
Mọi người thấy Quân Mộ Khuynh thì thào cái gì đó, đều ngỏng tai lên nghe thử, ai cũng tò mò muốn biết Quân Mộ Khuynh muốn làm gì.
Tức giận nhất chính là Ninh Ưng, hắn vốn nghĩ có thể diệt được Quân Mộ Khuynh rồi, không ngờ một tin tức kinh thiên lại vang lên, Quân Mộ Khuynh là cấp năm kỹ linh sư thì thôi đi, có thể đồng thời ngưng tụ ra ba loại đấu kỹ cũng đã làm cho người ta không tiếp thu được rồi, bây giờ lại còn xuất hiện ma thú gọi nàng là chủ nhân.
Ma thú không phải là cao ngạo lắm sao? Rất khó để khế ước cơ mà? Sao lại có thể gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân?
“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi kích động gật đầu, như muốn nói, nó muốn làm thế từ sớm rồi.
Ngay lúc mọi người còn đang hiếu kỳ Quân Mộ Khuynh định làm gì thì đột nhiên, một tia chớp ở trong không trung đánh thẳng tắp xuống lên đầu Ninh Lãng, Ninh Lãng vừa định phá tan đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh thì đột nhiên bị sét đánh trúng, trong nháy mắt, tất cả mọi đấu kỹ của hắn đều tan đi mất, con trâu đất cũng gầm nhẹ hai tiếng rồi cũng từ từ biến mất, Quân Mộ Khuynh cảm giác được nhẹ nhõm rất nhiều.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt Ninh Lãng, cười nói: “Ninh trưởng lão, ngươi ăn hiếp con nít, cho nên mới bị trời đánh đó. Thấy không?” Nàng chỉ chỉ lên trời, khóe miệng dẫn ra một độ cung.
Ninh Lãng: “…”
Ninh Ưng: “…”
Long Thiên: “…”
Mọi người đều thẹn thùng, không chút khách khí cho Quân Mộ Khuynh một cái liếc mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên trời nhìn nhìn, tại sao tia chớp lại vô duyên vô cớ đánh xuống, còn đánh chuẩn xác lên đầu Ninh Lãng nữa?
Ninh Lãng ho một cái, máu trào ra khỏi miệng.
“Ninh trưởng lão không phải vừa mới nói sẽ cho ta xuống địa ngục sao? Ta thấy hiện giờ người phải xuống địa ngục là ngươi mới đúng.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, tay chỉ chỉ lên cái kết giới màu ngà đang dần dần trong suốt, nói cách khác, Ninh Lãng đã sớm không thể chống đỡ được nữa rồi.
“Phốc…” Ninh Lãng phun tiếp ra một ngụm máu tươi nữa, mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Kết giới của thiên địa quy luật lập tức biến mất, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, nhìn Long Thiên mỉm cười, lần này lão đầu kia muốn giấu điểm của nàng cũng không được rồi.
Quân Mộ Khuynh bước từng bước xuống lôi đài, nhìn Long Thiên, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong mắt nàng không có một chút độ ấm nào cả, Quân Mộ Khuynh đi được một nửa thì đột nhiên dừng bước: “Nói đi.” Lúc đầu nàng cũng không muốn biết điểm của mình đâu, nhưng giờ đột nhiên lại muốn biết.
“Không phải là hắn đang xem sao?” Long Thiên chỉ chỉ vào Thượng Quan Cung đang đứng, đọc điểm của học sinh, không phải là chuyện của hắn, tự nhiên sẽ có người đi làm thôi.
Thượng Quan Cung nhìn danh sách, mắt trừng to, ba trăm tân sinh ở phía dưới cũng nhao nhao tò mò muốn biết điểm của Quân Mộ Khuynh cũng như điểm của mình nữa.
“Quân, Quân, Quân Mộ Khuynh, một, một trăm, một trăm mười hai điểm.” Thượng Quan Cung không dám tin kết quả ở trước mắt mình, mấy vòng đầu đều được điểm tối đa, vòng cuối cùng có bị thương, nhưng không nặng, chỉ bị trừ có năm điểm.
Một trăm mười hai điểm! Dựa vào! Một trăm mười hai điểm! Điều này có nghĩa là Quân Mộ Khuynh đã chính thức phá vỡ kỷ lục của Hàn Ngạo Thần, bọn họ có nghe lộn không vậy? Nàng thế mà phá vỡ được kỷ lục của Hàn Ngạo Thần.
Không nhiều không ít, chênh lệch vừa đúng một điểm.
Ninh Ưng chiến kỳ khiếp sợ, không còn phẫn nộ, không còn âm trầm, trên mặt hắn giờ chỉ còn là kinh hãi và kinh ngạc.
Long Thiên đắc ý đứng một bên, nếu ở vòng thứ tư nàng không cố ý để mất ba điểm, thì hiện giờ nàng cũng không hơn Hàn Ngạo Thần chỉ một điểm không thôi đâu.
Mạc Tuyết Mị sắc mặt tái nhợt lùi về sau một bước, nàng rốt cuộc cũng biết được tại sao Hàn Ngạo Thần lại đối xử đặc biệt với Quân Mộ Khuynh như vậy, nhất định là vì hắn đã biết được điểm của Quân Mộ Khuynh, cho nên mới thế, nếu không hắn nhất định sẽ không để ý đến Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ không. (Zi: ATSM quá đi nha~)
“Đất kiếm giết!” Ngay lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, một đấu kỹ trận thổ nguyên tố đột nhiên được triển khai, một thanh kiếm đất bay vụt như sao băng, hướng Quân Mộ Khuynh đâm tới.
“Ngao!” Hỏa Liêm rống lên, lập tức nhảy ra che cho Quân Mộ Khuynh, thân thể nó biến về bản thể thật, thân hình nó to chiếm hết toàn bộ lôi đài, Quân Mộ Khuynh thì cứ vậy mà đứng trên vai nó, khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt.
“Quân Mộ Khuynh, tên ngu ngốc phế vật nhà ngươi, làm xấu mặt Quân gia ta, ngươi đi ra cho ta!” một thanh âm uy nghiêm từ trên không trung truyền đến, một lão già tóc trắng xóa từ trên trời nhảy xuống, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Quân Mộ Khuynh, có phải là ngươi làm Quân Lạc Phàm bị thương hay không? Ngươi bây giờ đã không còn là người của Quân gia nữa, ngươi dám cả gan đả thương Quân Lạc Phàm, ngươi sẽ phải trả giá thật đắt.” lão già thở phì phò nói, không phát hiện bầu không khí xung quanh vô cùng quái dị.
Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai: “Là ta thì sao? Hắn cũng từng đả thương ta và đại ca ta, ta chỉ trả thù mà thôi.” Ninh gia tới hai người, hiện tại Quân gia cũng tới thêm một người nữa, ngũ đại gia tộc hôm nay rãnh hay sao vậy?
“A!” một tiếng thét đột nhiên vang lên.
“A! Là ma thú!”
“Ma thú!”
Thanh âm kinh hoảng chợt vang lên, mất học sinh đều vội vàng chạy trốn, Ninh Sương trợn tròn mắt, cũng lập tức chạy đi, Hỏa Liêm đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, người dám tấn công chủ nhân, nó nhất định sẽ không bỏ qua.
“Mặc kệ ngươi có lý do gì, nhưng dám đả thương người của Quân gia chính là không được.” Lão già vẻ mặt cao ngạo nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Ma thú!” mấy học sinh ở dưới lôi đài lập tức chạy tán loạn, trong miệng không ngừng gào thét.
“Ma thú? Ở đâu?” lão già nghi ngờ nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ở trên đầu có chút động tĩnh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái mồm khổng lồ đang há to ra.
“A!” Lão già kinh hoảng lùi về sau mấy bước, lúc này hắn mới có thể nhìn rõ được bộ dáng của Hỏa Liêm.
Lão già vội vàng quay đầu nhìn về phía Long Thiên: “Long Thiên đại nhân, tại sao Nam Ngưng học viện lại có ma thú xuất hiện? Còn lớn như vậy?” Nhìn thế này, hẳn là thần thú đi, Nam Ngưng học viện lúc nào thì có thần thú vậy?
“Người của Quân gia không phải là tới tìm ta tính sổ hay sao? Thế nào? Hiện giờ sợ?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, trong mắt thoáng qua một vẻ châm chọc, người của Quân gia cũng sẽ biết sợ? Trong trí nhớ nàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy được bộ dáng sợ hãi của người của Quân gia, trước kia, bọn họ không phải đánh nàng thì cũng sỉ nhục nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.