Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 45: Nguy rồi




Edit: Zi (Ở đoạn này đại khái là Khuynh tỷ có lẽ đã triển khai thực lực đỡ cho Quân Mặc ca làm Quân Lạc Phàm bị ngạc nhiên, Quân Mặc ca thì tức giận vì bị đánh lén. Nhưng lại không thấy viết đoạn này, mình đã so cả 2 bản convert mình tìm được nhưng đều có kết quả giống nhau. Bạn nào tìm được bản có phần này thì báo mình 1 tiếng nhé. ^^)
Chuyện gì xảy ra!
Quân Lạc Phàm lăng lăng nhìn Quân Mộ Khuynh đứng trong góc không chớp mắt, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Quân Lạc Phàm, ngươi hèn hạ! Chùm tia sáng!” Quân Mặc hét lớn một tiếng, chùm tia sáng chiếu sáng toàn bộ Quân gia, vô số chùm tia sáng hướng tới người Quân Lạc Phàm.
Quân Lạc Phàm còn chưa có hoàn hồn sau khi Quân Mộ Khuynh đột nhiên tung kỳ chiêu, vô số chùm tia sáng liền bay tới trước mặt hắn, hắn không kịp ngăn cản, bên tai cấp tốc vang lên ba âm thanh.
“Đất lá chắn!”
“Phong tường!”
“Phong nhận!”
‘Rầm, rầm, rầm!’ ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, Quân Mặc bị đẩy lui về phía sau, tay ôm ngực, trên cổ áo trắng tinh xuất hiện vài đốm máu nhỏ.
“Đàn hỏa loạn vũ!” thanh âm phẫn nổ lại vang lên lần nữa, hỏa diễm màu trắng bỗng nhiên bay ra, Quân Mộ Khuynh nổi giận, ba lão đầu bọn họ dám khi dễ tam ca của nàng, ba đấu một, tốt, rất tốt.
Hỏa diễm màu trắng vô tình phun ra, Quân Lạc Phàm lui về sau một bước, hỏa diễm trắn, sao nàng có thể làm được? Quân Mộ Khuynh thật sự ngu ngốc sao? Hay đây cũng là một người nữa do Quân Ly phong ấn?
Tam đại trưởng lão ngây ngốc đứng tại chỗ, quên cả ngừng thở.
Người trước mắt là Quân Mộ Khuynh sao? Cái Quân Mộ Khuynh vô dụng kia sao?
Ban đầu là cái tên khốn khiếp nào nói vậy, thật con mẹ nó thối lắm! (nguyên văn nhá) Ai nói Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ đấu kỹ, ai nói nàng là đại ngu ngàn năm khó gặp, vậy đây là cái gì? Người công kích bọn họ là ai?
“Thủy chi băng lá chắn!” Quân Lạc Phàm vội vàng gọi lá chắn trước mặt, khí tức băng lãnh lập tức đập vào mặt, che ở trước mặt bốn người, công kích của Quân Mộ Khuynh đánh lên lá chắn, như đá chìm đấy biển, không có nửa điểm phản ứng.
Đáng ghét! Quân Mộ Khuynh hai tay nắm chặt, đây chính là sự sai biệt một tầng cấp, không thể dùng nguyên tố khác, cũng không thể dùng đấu khí, dùng quyền đánh Quân Lạc Phàm, hai đấu bốn, rõ ràng người chịu thiệt là bọn họ.
“Khuynh nhi!” Quân Mặc lắc lắc đầu, chỏ sợ muội muộ xúc động tự ý hành sự.
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu, trải qua một cuộc chiến đấu với Lôi Tố kia, nàng có cảm giác muốn đột phá, nếu như có thể đột phá một cấp, vậy là thêm nửa phần thắng, ba trưởng lão đi theo cũng chỉ là kỹ linh sư, một mình đại ca có thể ứng phó, chỉ là Quân Lạc Phàm…
Quân Lạc Phàm lạnh lùng nhìn một đỏ một trắng đứng đối diện, trong mắt hừng hực đố kị, hắn nghĩ mình đã là thiên tài, hôm nay xem ra, cho tới giờ là hắn thiển cận, thảo nào gia chủ muốn một nhà Quân Ly về Âm Nguyệt thành, thiên phú như vậy, ai không đỏ mắt? Gia tộc nào không muốn? Thế nhưng, hắn hôm nay phải để cho hai tên thiên tài này vĩnh viễn ngã xuống.
“Gia chủ có lệnh, một nhà Quân Ly nếu phản kháng không về, giết!” Quân Lạc Phàm trên mặt hiện lên một mạt tươi cười, mệnh lệnh này cũng không phai hắn bịa, đích xác là thật.
Tam đại trưởng lão hoài nghi nhìn Quân Lạc Phàm, chậm chạp không động thủ, hiển nhiên không tin gia chủ sẽ mệnh lệnh như vậy.
“Chẳng lẽ một mình Quân Lạc Phàm ta dám tự hạ lệnh sao? Này là mệnh lệnh của gia chủ! Giết! Giết!” Quân Lạc Phàm lửa giận ngập trời chỉ vào hai người đối diện, lửa phẫn nộ trong mắt nếu có thể đốt cháy người thì Quân Mộ Khuynh và Quân Mặc đã thành hai cổ thi thể.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Quân Lạc Phàm, đỏ đậm hai mắt tỏa ra hàn ý, khóe miệng cũng lộ ra tươi cười: “Sống chết còn chưa tới phiên ngươi quyết định, khắp bầu trời hỏa vũ!” hoa văn quen thuộc ở dưới chân xẹt qua, một mảnh đỏ rực đem sáu người vây ở trong, phát ra một trận nóng rực.
“Hàn băng phá!” một lần nữa, Quân Lạc Phàm vô sỉ học thủ pháp của Quân Mộ Khuynh, đem nước ngưng tụ thành băng, chỉ là, hắn không phải Quân Mộ Khuynh, càng không có tinh thần lực biến thái như nàng, đấu kỹ được ngưng tụ không có lợi hại như Quân Mộ Khuynh.
Băng – hỏa chạm vào nhau, bức tường lửa không có tản ra, băng trụ của Quân Lạc Phàm lại biến mất vô tung.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng giơ lên: “Quân Lạc Phàm, không có bản lĩnh thì đừng học trộm người khác, đàn hỏa loạn vũ!” hỏa diễm màu trắng lại lần nữa tuôn ra, phun hướng bốn người đối diện.
“Thủy lăng xé trời!” Quân Lạc Phàm nheo hai mắt lại, rống lớn, vô số thủy lăng phá tan hỏa diễm trắng, đem tường lửa phá đi, còn bộ một số hỏa lăng trực tiếp đánh tới lên người Quân Mộ Khuynh.
Quân Mặc thủ hộ phía sau Quân Mộ Khuynh bước ra: “Quang thuẫn!” trước mắt hai người trong nháy mắt sáng lên, đem thủy lăng che ở ngoài bức tường sáng.
Ba vị trưởng lão đứng sừng sững một hồi lâu, đâu còn lo lắng Quân Lạc Phàm đang như thế nào, mọi việc đều rõ ở trước mắt, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối có thể ngưng tụ đấu kỹ, hơn nữa còn rất lợi hại,…
“Ba người các ngươi lời hứa hẹn của mình!” Quân Lạc Phàm lảo đảo lui về sau mấy bước, lạnh lùng quay đầu nhìn ba vị trưởng lão đang ngây ngốc, trên đường đi bọn họ đều nói không thể để một nhà Quân Ly hồi Quân gia, bọn hắn giờ hai đấu một, ba người kia hoàn toàn không giúp được gì.
Ba vị trưởng lão im lặng lau mồ hôi, không phải bọn hắn không giúp mà là vô lực, nếu để gia chủ biết tình huống này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Quân Lạc Phàm hắn là thiên tài nhưng ba người họ chỉ là một trưởng lão chi nhánh nho nhỏ, gia chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Chẳng lẽ các ngươi nghĩ hai người họ trở lại sẽ không mách lại với gia chủ sao? Nói không chừng so với chết còn thảm hơn.” Quân Lạc Phàm sắc mặt trầm xuống, đoán được bọn họ đã muốn nuốt lời, nhưng đã lên cùng một thuyền thì cũng đừng nghĩ tới việc đi xuống dễ như vậy!
Ba vị trưởng lão hơi sững sờ, sắc mặt cũng hiện mấy phần ngoan ý.
Sự tình hôm nay, bất kể là bằng cách nào nếu truyền tới trong tai gia chủ, bọn họ chỉ có thể chết, nếu như Quân Mặc cùng Quân Mộ Khuynh trở lại, đem tất cả nói cho gia chủ biết, vậy con cháu bọn họ cũng đừng nghĩ được trọng dụng.
Nhìn thấy ngoan ý trên khuôn mặt già nua của ba vị trưởng lão, Quân Lạc Phàm biết mình đã thành công, hôm nay Quân Mặc và Quân Mộ Khuynh chỉ có thể chết ở chỗ này.
“Phong chi giết nhận!”
“Đất chùy!”
“Phong vũ!”
“Thủy lăng thiểm!” bốn người nhìn nhau, đồng thời phát công kích.
Quân Mặc ngưng trọng nhìn bốn người đối diện, đem Quân Mộ Khuynh bảo hộ phía sau, trầm giọng quát: “Quang chi kiên lá chắn!”
“Đại ca!” Quân Mộ Khuynh kêu lên, hắn sao có thể đem đấu kỹ của bốn người một mình đỡ? Đại ca dù là mười hai cấp đỉnh, nhưng bốn kỹ linh sư liên thủ, hắn chưa chắc có thể đánh thắng được a, còn không cho nàng động thủ, thật sự là gấp chết người.
Quân Mộ Khuynh sắc mặt trầm xuống, không quản nhiều đến vậy, coi như hôm nay đem thân phận Xích Quân bại lộ, nàng cũng không để đại ca có việc gì.
“Khuynh nhi! Không thể!” Quân Mặc tốn sức nói, hắn biết Khuynh nhi muốn làm gì, nhưng song hệ đấu sư nàng nếu bị bại lộ thân phận thì sẽ đem tới phiền phức sau này.
Không thể! Trầm trọng hai chữ làm Quân Mộ Khuynh buông tha ý niệm này, một khi thân phận song hệ đấu kỹ sư của nàng bị bại lộ, các ca ca nhất định sẽ bị liên lụy, nàng rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể giúp đỡ đại ca?
Nhìn thấy trên trán Quân Mặc rậm rạp mồ hôi, Quân Mộ Khuynh trong lòng đều vội muốn chết, đột nhiên sắc mặt nàng cứng đờ, trong lòng hiện ra hai chữ —
Nguy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.