Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 45: Gặp lại quân lạc phàm




Edit: Zi
Sau khi hai người rời đi khỏi tầm mắt của mọi người, Quân Mộ Khuynh nhanh chóng đẩy Hàn Ngạo Thần ra, nhảy lên trên một cành cây đứng: “Không phải ngươi đã rời đi rồi sao?”
“Nghe nói có ma thú, biết ngươi nhất định sẽ tới đây nên ta qua xem sao, tên tiểu tử này cũng không đơn giản a.” Hàn Ngạo Thần chỉ chỉ lên vai Quân Mộ Khuynh, nghiêm túc nói, lúc đấu kỹ của hắn bay qua trên người nàng, rõ ràng lực lượng đã bị cái gì đó làm cho yếu đi, nếu không Vương Thái Bảo kia làm sao còn có thể toàn thây trở ra.
“Chi Chi, Chi Chi!” tử cầu lớn tiếng kêu lên, như muốn phản bác lời của Hàn Ngạo Thần.
“Tại sao rèn luyện lại bị hủy bỏ?” hình như chuyện gì hắn cũng biết.
“Còn không phải do Long Đằng lột xác nên dọa Long Thiên lão nhân kia một trận sao? Từ trước giờ trong hắc rừng rậm chưa từng có Thánh Thú, ta đã dạo trong hắc rừng rậm nhiều rồi, vẫn không có thấy Thánh Thú, tất cả chỉ là gạt người mà thôi.” Hàn Ngạo Thần ôn nhu giải thích.
“Vì sao ngươi biết?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hàn Ngạo Thần.
Vẻ mặt Hàn Ngạo Thần đột nhiên bừng tỉnh, hắn đột nhiên dùng tay sửa lại mái tóc, nghiêm túc nói: “Từ lúc ta trở lại Nam Ngưng học viện, ta đã là lão sư của Nam Ngưng học viện.” lão sư hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản thu học sinh.
Lão sư? Hắn?
“Ta không muốn ở trong học viện thì có thể rời đi.” Hàn Ngạo Thần lại khôi phục bộ dáng lười biếng, dựa vào trên cái cây to, nhắm mắt lại.
Quân Mộ Khuynh rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là ‘lớn lối’, người trước mặt mới là chân chính kiêu ngạo.
“Chi Chi, Chi Chi!” tử cầu nhảy tưng tưng trên vai Quân Mộ Khuynh, một đôi tai giận dữ chỉ vào Hàn Ngạo Thần, tia chớp xẹt qua, bóng đen lập tức biến mất.
“Người này tính tình cũng thật lớn a.” Quân Mộ Khuynh ôm tử cầu xuống, chà đạp mặt nó một phen, nhìn một hồi lâu nàng vẫn không thể nhìn ra nó là cái gì, thân thể kỳ quái, chân ngắn ngủn, chỉ có một cái đầu to, không có thân thể, đúng rồi, còn có một đôi tai hình tia chớp nữa.
“Nam Ngưng học viện từng có một quyển sách ghi chép, nói có loại ma thú rất giống nó.” Hàn Ngạo Thần đứng ở dưới gốc cây, tựa lên thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm tử cầu đang nằm trong lòng Quân Mộ Khuynh.
“Sách gì?” Quân Mộ Khuynh nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, đúng lúc nàng muốn nghiên cứu một chút tên này là chủng loại gì.
“Quyển sách kia không có đề tên, nó được đặt ở thư viện ở tầng ba, là quyển thứ ba ở cái giá thứ ba của kệ thứ ba. Tân sinh ngoại trừ người được ghi tên trên bảng phong vân là được vào thư viện ra thì những người còn lại phải ở học viện một nam mới có thể vào thư viện.” nói xong, trên mặt Hàn Ngạo Thần thoáng qua một nụ cười giảo hoạt.
Quyển thứ ba ở cái giá thứ ba của kệ thứ ba?
“Quân Mộ Khuynh!” thanh âm tức giận đột nhiên vang lên, Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn sang, khi thấy người đi tới là ai, khóe miệng nàng khẽ nhếch.
“Không biết đệ nhất thiên tài Quân gia Quân Lạc Phàm thiếu gia có gì chỉ giáo!” Quân Mộ Khuynh châm chọc nói, Quân Lạc Phàm ở trước mặt Hàn Ngạo Thần chẳng thể xem là thiên tài, trái lại giống một phế vật thì đúng hơn, ngươi mười tám tuổi là kỹ linh sư, người ở đây chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi đã là kỹ tôn sư nè. Đắc ý cái mông! (Zi: ta vô tội, ta chỉ edit thôi!!!!)
Quân Lạc Phàm phe phẩy cái quạt, phong lưu phóng khoáng đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, khẽ cười nói: “Cảm ơn ngươi quá khen, có điều Quân Mộ Khuynh, ngươi hình như quên mất một vài chuyện.” đó vĩnh viễn là sỉ nhục của hắn, chưa từng có người nào dám đối đãi với hắn như vậy, còn có cái người thần bí đột nhiên xuất hiện kia nữa, vì sao một nhà Quân Ly vĩnh viễn đều tốt số đến vậy, hắn không tin, bọn họ cả đời đều gặp may.
“Chính là chuyện ngươi bị ‘thỉnh’ ra khỏi nhà ta sao? Chuyện này sao ta dám quên được, cảnh Quân thiếu gia bị văng ra khỏi nhà ta a!” Quân Mộ Khuynh nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười chế nhạo, Quân gia hiện giờ phái Quân Lạc Phàm đi ra, xem ra trong lòng bọn họ Quân Lạc Phàm chính là người lợi hại nhất, có điều hiện hắn chắc cũng không còn là kỹ linh sư nữa.
“Ngươi…” hai mắt Quân Lạc Phàm tràn đầy lửa giận trừng Quân Mộ Khuynh, người của Quân gia nghe thấy nàng có thể vào được Nam Ngưng học viện đã bắt đầu nghi ngờ đợt kiểm tra ngày xưa có phải có vấn đề hay không, nếu để cho người của Quân gia biết Quân Mộ Khuynh không chỉ có thể ngưng tụ ra đấu kỹ, mà Quân Mặc cũng đã đột phá kỹ linh sư, như vậy, địa vị của hắn ở Quân gia nhất định sẽ không còn.
“Ta? Quân thiếu gia, đệ nhất thiên tài? Ta thấy ngươi chẳng qua là có tiếng mà không có miếng mà thôi.” Quân Mộ Khuynh cười quỷ dị nói, tiến lên một bước.
“Tiểu Khuynh Khuynh, ta nghĩ vị trí đệ nhất hắn cũng không giữ được bao lâu đâu.” Hàn Ngạo Thần mỉm cười, nhìn Quân Lạc Phàm đang đứng trước mặt Quân Mộ Khuynh, người của Quân gia cũng tới, không biết trong cái hồ nhỏ kia có cái gì, có thể làm những người này coi trọng đến vậy.
Tử cầu buồn cháp ngáp một cái, nằm bò trên vai Quân Mộ Khuynh tiếp tục ngủ thiếp đi, nó một chút cũng không lo lắng Quân Mộ Khuynh sẽ bị đánh.
Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt tràn đầy nhu tình, nụ cười trên mặt vô cùng ôn nhu, khuôn mặt đẹp không chút tì vết, làm Quân Lạc Phàm hơi sửng sốt một chút.
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ lại là phế vật của gia tốc nào? Phế vật phối với phế vật, quả thật nhiên là tuyệt phối, ha ha…” Quân Lạc Phàm ngửa đầu cười to, không thèm đem Hàn Ngạo Thần để vào mắt, hắn không nghĩ Quân Mộ Khuynh có thể có một bằng hữu lợi hại.
Hàn Ngạo Thần nghe thấy lời của Quân Lạc Phàm cũng không tức giận, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, tao nhã đứng trước mặt Quân Lạc Phàm, những đường viền màu vàng óng trên áo choàng màu đen lóe sáng, vì hắn giơ tay nhấc chân tạo thêm ưu nhã, tăng thêm mấy phần tôn quý cùng thần bí.
“Không nói được gì sao? Các ngươi chẳng lẽ bị câm điếc rồi à? Cũng thật đúng lúc, các ngươi chết ở đây cũng chẳng thể nói được gì.” Một giọt nước màu lam hướng tới cổ Quân Mộ Khuynh bay tới.
Ống tay màu đen nhẹ nhàng phất qua, thanh âm ôn nhuận vang lên: “Ta không thích bị người ta lơ.” ở trước mặt hắn dám đánh người hắn quan tâm, đệ nhất thiên tài của Quân gia quả nhiên là đệ nhất, có điều là đệ nhất ngu ngốc.
Quân Mộ Khuynh yên lặng đứng tại chỗ, đắc ý nhìn Quân Lạc Phàm, nàng biết Hàn Ngạo Thần sẽ ra tay, người này rốt cuộc cũng có một chỗ tốt a, lúc này nàng có nên uống một tách trà, ngồi nhìn hai người họ đánh?
Đối với khả năng của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối an tâm, ba cấp kỹ tôn sư quang kỹ sư. Quân Lạc Phàm mặc dù đã đột phá kỹ linh sư cấp bậc, tốt xấu Hàn Ngạo Thần cũng đã là cấp ba kỹ tôn sư, muốn đánh bại hắn cũng không dễ dàng gì.
“Tiểu tử thối, ngươi cút ngay cho ta, đây là chuyện riêng của Quân gia chúng ta.” Quân Lạc Phàm sắc mặt lạnh lẽo, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nguyên tố của hắn cứ vậy mà bị tách ra, nguyên tố không phải đấu kỹ, nhưng cũng có một lực công kích, ở bên trong còn có một chút tinh thần lực.
Hàn Ngạo Thần lắc lắc đầu, nâng tay phải lên, vẻ mặt ‘ngươi nói sai rồi’: “Ta nhớ một nhà của Quân Mộ Khuynh đã ly khai Quân gia rồi mà, đây không phải là sự thật sao?” chuyện nhà? Dù là chuyện nhà hắn muốn quản cũng không ai ngăn được.
“Ta không cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi dám cản ta, chết!” Quân Lạc Phàm âm ngoan nói, không giết được Quân Mặc hắn phải giết được muội muội bảo bối của Quân Mặc, như vậy cũng có thể hả giận.
“Ta nói rồi, ta không thích bị người khác bơ, chùm tia sáng!” thanh âm nhàn nhạt vang lên, một đạo tia chớp bay qua, đánh lên người Quân Lạc Phàm, không đợi hắn bò dậy đánh trả, một thanh âm ôn nhuận lại vang lên: “Quang nhận!”
Quân Lạc Phàm được xem là đệ nhất thiên tài của ngũ đại gia tộc, đương nhiên hắn cũng phải có chút tài năng, che vết thương bị chùm tia sáng đánh trúng, lảo đảo lui về sau mấy bước, vội vàng né tránh.
“Thủy lăng thiểm!” một cột nước màu xanh nhanh chóng tuôn ra, bốn hành tinh xoay xung quanh dưới chân Quân Lạc Phàm, cũng có nghĩa Quân Lạc Phàm cũng đã đến kỹ tôn sư, nhìn đấu kỹ hình như là vừa tấn chức được vài hôm thôi.
“Quang trụ!” Hàn Ngạo Thần vung tay lên, đấu kỹ trận dưới chân triển khai, ba viên ngũ giác màu trắng lóe ra quang mang, bốn hành tinh giống như của Quân Lạc Phàm xoay quanh ngân kiếm.
Quân Lạc Phàm trợn mắt, không dám tin tưởng nhìn người trước mắt, nam tử hoàn mỹ không tỳ vết, ba cấp kỹ tôn sư, Quân Mộ Khuynh sao có thể quen biết kỹ tôn sư?
“Quân Mộ Khuynh, đây là chuyện nhà họ Quân chúng ta, ngươi có bản lĩnh thì đừng để hắn giúp.” Quân Lạc Phàm nhanh chóng phản ứng, chỉ vào Quân Mộ Khuynh nói, khuôn mặt của hắn cũng đã bắt đầu vặn vẹo, hắn tự nhận mình có thiên phú nghịch thiên ở giữa đám người cùng lứa, không có ai có thể vượt qua hắn, nhưng Hàn Ngạo Thần xuất hiện, một Quân Mặc thôi cũng đã đả kích hắn, giờ lại thêm một cái đả kích nữa.
Sắc mặt Quân Mộ Khuynh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tốt! Đàn hỏa loạn vũ!” đốm lửa màu trắng nhanh chóng từ trong đấu kỹ trận của Quân Mộ Khuynh tuôn ra, hướng Quân Lạc Phàm đánh tới, nàng cũng đem hai người kia tách ra, đốm lửa không ngừng tuôn ra từ trong đấu kỹ trận ở dưới chân nàng.
“Quân Mộ Khuynh, chiêu này của ngươi không có tác dụng!” trong mắt Quân Lạc Phàm lộ ra một tia cười lạnh, “Thủy băng lá chắn!”
Trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia lạnh lẽo, chiêu này sao? Một mũi tên kia của Quân Lạc Phàm nàng mãi không quên, nàng lại vô cùng biết điều, có qua nhất định sẽ có lại, Quân Lạc Phàm hôm nay không chết cũng sẽ tàn tật ở đây.
“Vạn hỏa về!” hai tay Quân Mộ Khuynh giơ lên, một ngọn lửa màu đỏ đậm đem nàng bao bọc toàn thân, lửa ở sau lưng nàng giống như phượng hoàng giương cánh.
Lửa to bùng cháy đem cây cối xung quanh thiêu rụi một mảnh lớn, xung quanh ba người chính là một biển lửa, mấy người đang chạy tới cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái kén lửa to.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao ở đây lại cháy to như thế?” Liên Tí vội vã chạy tới, hắn quyết định, muốn nhận Xích Quân làm lão đại, như vậy sau này sẽ không có ai dám coi thường hắn.
“Nấu cơm!” Quýnh Ngưu nuốt nước miếng một cái, ngốc ngốc nói.
“Ngu ngốc, ngươi chỉ biết có ăn mà thôi!” Liên Tí hung hăng cốc đầu Quýnh Ngưu một cái, tay đỡ trán, hắn không quen người này a.
Quân Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn lửa khắp bầu trời, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, Quân Mộ Khuynh sao có thể lợi hại như vậy? Hắn ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy được cấp bậc của Quân Mộ Khuynh.
“Thủy lăng, phá nó!” nước và lửa vốn là hai loại nguyên tố tương khắc, ai lợi hại hơn thì có thể ức hiếp người kia, sở dĩ Quân Mộ Khuynh dám dùng đấu kỹ mạnh mẽ như vậy là bởi vì nàng biết, so về tinh thần lực, Quân Lạc Phàm không thể bằng nàng.
“Thủy lăng thiểm!” Quân Lạc Phàm nhìn thấy đấu kỹ của mình không thể phá hủy đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh, thẳng thắn dùng ra đấu kỹ lần trước đánh nàng bị thương, khác biệt ở đây chính là đấu kỹ lần này lợi hại hơn lần trước rất nhiều.
“Vạn hỏa về!” thiếu hụt của đấu kỹ này chính là không thể đúng lúc thu tay lại phòng ngự, Quân Lạc Phàm chính là nhìn trúng điểm này mới dám dùng đấu kỹ công kích, hơn nữa còn đem toàn bộ tinh thần dùng hết, Quân Mộ Khuynh chết thì đấu kỹ cũng sẽ bị phá.
Đáng tiếc, ở đây không phải là Quân gia, người đứng bên cạnh Quân Mộ Khuynh cũng không phải là Quân Mặc, thân ảnh màu đen lập tức tản ra đấu kỹ màu trắng lóng lánh, ngón tay thon dài thẳng hướng cổ Quân Lạc Phàm mà bóp, trong cùng một lúc, đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh lại một lần nữa được ngưng tụ, thanh âm lạnh như băng châm rãi vang lên: “Hỏa diễm thiểm!”
Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nhìn Quân Lạc Phàm, ngón tay thon dài của hắn dần dần nắm chặt lại.
Ngọn lửa nóng bỏng lóe ra ánh sáng chói mắt, không chờ Quân Lạc Phàm hoàn hồn sau khi bị Hàn Ngạo Thần tấn công, ánh lửa từ đấu kỹ bay ra hướng tới trên người hắn, không biết sau, đấu kỹ đang chạy như bay đột nhiên thay đổi phương hướng, hướng tới nửa người dưới của Quân Lạc Phàm bay tới.
Nhìn thấy đấu kỹ kia bay tới, Quân Lạc Phàm đâu còn nghĩ được chuyện gì nữa, hắn vội vàng đẩy tay Hàn Ngạo Thần ra, đang muốn xoay người chạy thì đấu kỹ đã bay tới trước người, thân thể hắn khẽ nghiêng một chút, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng rậm.
Sau khi lửa tan đi, Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến đứng bên cạnh Hàn Ngạo Thần, nhìn Quân Lạc Phàm đang nằm rên rỉ trên mặt đất, lần này nàng thật sự không phải cố ý, đấu kỹ kia không biết tại sao đột nhiên đổi hướng, rõ ràng mục tiêu của nàng là ngực của Quân Lạc Phàm mà, không phải chỗ đó. (Zi: chỗ gì ai cũng biết ha, haha, có ai đoán được tại sao đấu kỹ của Khuynh tỷ đột nhiên đổi hướng không)
“Khuynh Khuynh, ta tuyệt đối sẽ không làm kẻ địch với ngươi.” Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Lạc Phàm nằm lăn lộn trên đất, quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh nghiêm túc nói.
“Ngươi…” không phải nàng, nàng thật sự không cố ý.
Những người đứng ở ngoài đấu kỹ trận nghi ngờ nhìn về phía Quân Lạc Phàm, đều vô cùng kỳ quái, rõ ràng trên người hắn không có vết thương, sao hắn lại nằm trên mặt đất? Ngay khi ánh mắt họ hướng theo ánh mắt của Hàn Ngạo Thần tới hạ thân của Quân Lạc Phàm, lông tơ lập tức dưng thẳng lên, tay không tự chủ che lại vị trí quan trọng, lập tức lui về sau mấy bước.
Hạng Võ thở dài nhìn vết thương của Quân Lạc Phàm, trong lòng là một trận kinh hãi, Quân Mộ Khuynh đã làm gì vậy a? Nàng chẳng lẽ thật sự có đam mê đó sao? Hắn đột nhiên cảm thấy ngày hôm đó đã kịp dừng đúng lúc, sau khi về nhà nhất định phải cảm ơn lão nương mới được, nếu không phải mẫu thân nghiêm khắc dạy dỗ, hôm nay cũng không thể toàn vẹn đứng ở đây.
Mọi người còn đang tiếc hận thay cho Quân Lạc Phàm, Long Thiên đột nhiên nhảy ra trước mặt Hàn Ngạo Thần: “Tiểu tử thối, ngươi đem Xích Quân giấu đâu rồi?” ánh mắt của Long Thiên khi lướt đến trên người Quân Mộ Khuynh cũng vô cùng thẹn thùng, quá vạm vỡ đi, Ninh Kiền cũng bị thương thành vậy, Quân Lạc Phàm cũng bị thế, nha đầu này là muốn cho ngũ đại gia tộc đoạn tử tuyệt tôn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.