Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 4: Thực sự không thể đắc tội với xích quân




Việc này phải giải thích thế nào? Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Bá Hiêu, chần chừ nói, “Sau này các ngươi sẽ biết, nhưng không nên xem thường Bá Hiêu.” Nếu không sẽ chết rất thảm, đương nhiên câu nói phía sau kia, nàng sẽ không nói.
Hàn Ngạo Thần ngừng cười, quả thực là không thể đi trêu chọc con cự thú kia, có thời điểm nàng bị kích động, nhìn thấy đôi mắt kia là có thể biết, mặc dù cự thú chấp nhận màu sắc tự vệ, nó cũng không làm cho hai mắt của nó biến thành màu đen.
Đây chính là kiêu ngạo của thánh thú, chấp nhận màu sắc tự vệ, ánh mắt của chúng nó vẫn như cũ vẫn là kim sắc.
Cảm giác được ý cười của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh quay đầu hung hăng trừng phía sau một cái, hắn cười cái gì, vốn lực lượng của Bá Hiêu, nàng cũng không có nắm chắc có thể kiềm chế được.
“Có ta ở đây, ngươi còn lo lắng con cự thú không quan trọng kia sao.” Huyết Yểm nhìn bộ dáng khẩn trương của Quân Mộ Khuynh, đảo mắt, nàng bị dọa gì chứ, còn có nó ở đây, một con cự thú không quan trọng thì tính là cái gì.
Huyết Yểm nói, lập tức làm cho khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, nó lúc nào mới có thể không nói không quan trọng? Tốt xấu gì người ta cũng là cự thú, còn là cấp bậc Thánh Thú, chẳng lẽ như vậy nó cũng không để vào mắt hay sao?
“Đừng dùng loại biểu tình đó nhìn ta, vốn chỉ là cự thú không quan trọng, sợ cái gì, dù cho ta không phải Thánh Thú, cũng có thể màu sắc tự vệ thành người, cự thú tính là cái gì.” Huyết Yểm kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, là cự thú nó còn không để vào mắt, bởi vì đó căn bản cũng không tính là cái gì.
Trên trán của Quân Mộ Khuynh xuất hiện mấy đường hắc tuyến, không tính nói chuyện với Huyết Yểm nữa, người này mỗi lần vừa tỉnh lại, đều sẽ nói ba chữ “Không quan trọng”, hơn nữa người này chết sống cũng không chịu tiết lộ mình là ma thú gì, là đẳng cấp gì, thật sự là không biết nó muốn làm cái gì.
“Khuynh nhi…”
“Các ngươi là ai! Dám đến khu vực ra vào của bộ lạc chúng ta!” Âm thanh kiêu ngạo vang lên ở phía trước, đồng thời cũng cắt ngang lời của Quân Mặc.
Nghe thấy âm thanh kia, Quân Mặc nhíu mày, nhìn lại người ở phía trước, chân mày càng nhíu chặt hơn, hắn không thích lúc hắn nói chuyện với Khuynh nhi, bị người cắt ngang, càng không thích ánh mắt nữ nhân kia nhìn hắn.
Mọi người theo ánh mắt của người mới xuất hiện nhìn lại, nàng thế nhưng nói xong, liền trở nên ngây dại ra, cũng không biết nhìn thấy gì, còn ngây ngốc cười.
A? Phương hướng kia, không phải là Quân Mặc sao?
Quân Mộ Khuynh cũng quay đầu liếc mắt nhìn ca ca mình, hóa ra người kia là coi trọng ca ca, chỉ có điều nhìn qua, là có người phải thương tâm, bởi vì nàng nhìn thấy chán ghét trong mắt đại ca.
Kỳ quái, tại sao nàng không nhìn Hàn Ngạo Thần, tên Hàn Ngạo Thần kia hẳn là so với đại ca còn dễ nhìn hơn mới đúng, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn về hướng Hàn Ngạo Thần bên kia, lại phát hiện, trên mặt tuấn mỹ kia, không biết từ lúc nào đã đeo lên mặt nạ, chỉ lộ ra cái cằm nhẵn bóng, cùng với đôi mắt băng lãnh. (HoaThien: ahaha, a rất nhanh tay.)
Quân Mặc thấy Hàn Ngạo Thần sớm có chuẩn bị, khóe miệng không khỏi co quắp, hắn biết rất rõ sẽ phát sinh loại chuyện này, cũng không nói với hắn một tiếng, tốt xấu gì hắn cũng có thể tìm một cái thứ gì đó che lại một chút, không cần để nữ nhân trước mắt đột nhiên nhìn chằm chằm không phải sao.
“Khụ khụ!” Phía sau lại vang lên tiếng cười.
Mọi người một trận vui mừng, cũng may, bọn họ không phải là mỹ nam gì đó, càng không bị nữ nhân đột nhiên nhìn chằm chằm, chỉ có điều nói đến phương diện này, Quân Mặc sẽ không như Hàn Ngạo Thần, tên kia, gần như là trong nháy mắt, liền đem mặt nạ mang lên trên mặt, nếu không phải bọn họ ở một bên nhìn thấy, quả thực là không dám tin có tốc độ như vậy.
Thật may Hàn Ngạo Thần có mang mặt nạ, nếu không cảnh ngộ của nữ nhân trước mặt này, còn không biết biến thành cái bộ dáng gì nữa, nam nhân của chủ nhân, nàng dám nhìn, đó chính là không muốn sống, ngẫm lại Hàn công tử vẫn tương đối tự giác, biết che khuất diện mạo của mình.
Mấy con ma thú, trong lúc vô tình, đã xem Hàn Ngạo Thần thành “nam nhân của chủ nhân”.
“Các ngươi cười cái gì?” Quân Mộ Khuynh quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy con ma thú một cái, mà Vô Nặc Vô Phi Vô Vũ Vô Sơ mặc dù không cười, nhưng nhìn nét mặt của bọn họ, liền biết trong lòng bọn họ đang cười trộm.
“Không có, không có.” Ba con ma thú đều lắc đầu, mặc dù chủ nhân đã nhìn ra bọn họ đang cười cái gì, bọn họ cũng là sẽ không dám nhận, bởi vì sau khi nhận, sẽ chết thảm hại hơn.
“Hừ!” Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, đừng tưởng rằng nàng không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà bây giờ không phải là lúc tính toán.
“Vị cô nương này…”
“Ngươi là ai?” Nữ tử hung hãn đang cưỡi ma thú kia, mày rậm mắt to, gương mặt ngăm đen, lúc nàng nhìn thấy Quân Mộ Khuynh bên người Quân Mặc, trong mắt lộ ra ánh mắt phẫn hận, nàng ghét người này, ghét người nhìn đẹp mắt hơn so với nàng, hơn nữa người này còn đứng ở bên cạnh vị công tử này.
Khác biệt này, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Chúng ta chỉ là đi ngang qua đây, sẽ rời đi bất cứ lúc nào.” Cho dù muốn ở lại lâu một chút, chỉ sợ người nào đó cũng chịu không nổi, không ngờ vừa mới ra khỏi Âm Nguyệt thành, đại ca liền bị người này đánh chủ ý, hơn nữa người này, nhìn thật đúng…
“Các ngươi muốn rời đi!” Nữ tử mở to mắt, bọn họ phải rời đi, như vậy sao được, nàng còn chưa có hỏi qua vị công tử kia tên là gì, trong nhà đã lấy vợ hay chưa, vị công tử kia lớn lên thật là dễ nhìn.
“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh vô tội gật gật đầu, nhìn nữ tử trước mặt, chẳng lẽ nàng còn muốn giữ bọn họ lại, sau đó làm chuyện gì đó?
“Ta không cho phép!” Nữ tử cao giọng quát, một tiếng này, khiến người ta đều che tai lại, cũng đưa tới những người khác.
Thấy có người tới, Quân Mặc thở phào nhẹ nhõm, bây giờ bọn họ có thể rời đi rồi?
“Tiểu thư!” Phía sau truyền đến âm thanh kêu to, lập tức khiến người trước mắt lạnh một nửa, người tới là cùng một phe a, đây không phải là phải đánh một trận?
Nữ tử kia quay đầu thấy có người đến, vội vàng kêu lên, “Các ngươi nhanh qua đây, trói bọn họ lại cho ta!” Bất kể như thế nào, nàng sẽ không để cho những người này rời khỏi nơi này, coi như là rời đi, vị công tử tuấn mỹ kia cũng phải lưu lại.
“A?” Tiêu Ngự Phong quay đầu nhìn phía đối diện, đập vào mi mắt chính là một mái tóc màu đỏ tùy ý, điều này làm cho hắn hơi sững sờ, “Ngươi là…” Nửa năm trước hắn có nghe nói, tin tức Quân Mộ Khuynh là Xích Quân, như vậy nói cách khác, người trước mắt, chính là Xích Quân!
Nhìn thấy ánh mắt người nọ kinh ngạc đến ngây người, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng không biết hắn, hắn nhìn nàng như thế làm cái gì, chẳng lẽ nói, y phục này quá nổi bật sao? Sẽ không a, trước đây nàng cũng mặc như thế, cũng không có thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt như thế.
Đúng rồi! Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên nhớ tới, thân phận của nàng đã bị đưa ra ánh sáng, mọi người đều đã biết Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân.
Đáng chết, nàng thế nào lại quên mất chuyện này, chuyện quan trọng như vậy tại sao có thể quên.
“Ngươi là Xích Quân?” Ở đây gặp được Xích Quân, phải nói là chuyện may mắn hay là bất hạnh?
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng căn bản không biết người trước mắt, không cần phải trả lời, huống chi bọn họ còn phải rời đi, cho dù là có người ngăn cản, bọn họ cũng không thể không rời đi, bằng những người này, còn muốn ngăn cản mấy người bọn họ.
“Chúng ta đi.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói một câu, không để ý đến người trước mắt.
“Cái gì, ngươi chính là Xích Quân! Người tới, trói Xích Quân lại!” Nữ hán tử ngăm đen kia giận dữ hét, trong đôi mắt còn toát ra ao ước vô cùng hèn mọn, chuyện Xích Quân là Quân Mộ Khuynh, người nào không biết, trên đại lục đã truyền sôi sùng sục, thậm chí là không người nào không biết không người nào không hiểu tình hình, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ. (HoaThien: ồ, có người không sợ chết kìa, thật ngưỡng mộ, nhưng mà có lẽ sẽ chết rất thảm nha~)
Lúc trước khi còn không biết thân phận của Quân Mộ Khuynh, nàng liền nghĩ, có một ngày nhất định phải trói Xích Quân đem trở về, hiện tại rốt cuộc có thể đạt được điều tâm nguyện này.
Hàn Ngạo Thần thấy ánh mắt của nữ tử kia, quay lại nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra một tia sát ý, lại không có ra tay, chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp.
Quân Mộ Khuynh dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn người vội vã đuổi tới, để bọn họ vây quanh, hầu như mỗi người bọn họ đều cưỡi một con ma thú, sau khi nhìn thấy nàng, đều lộ ra ánh mắt khát vọng, thử hỏi trên đại lục, có ai không muốn có được Xích Quân, thiên tài song nguyên tố, để ở địa phương nào, đều được người người hâm mộ, lại hết sức không dự đoán được.
Chỉ có điều, bọn họ không nên đem tâm tư đặt ở trên người nàng, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối sẽ không để mặc người ức hiếp, huống chi là xấu nữ này!
Người này nửa đêm ra ngoài, cũng có thể hù chết người, bọn họ còn có thể đứng ở chỗ này, cũng đã ô nhiễm mắt, vẫn là nhanh rời đi thì tốt hơn.
“Các ngươi cho rằng chỉ có mấy con ma thú là có thể ngăn cản ta sao?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lộ ra một nụ cười, đỏ đậm trong mắt, lại mang theo khí tức vô tận nguy hiểm.
Thấy Quân Mộ Khuynh đi tới, mọi người rối rít lui về phía sau một bước, nuốt một ngụm nước bọt, quả thực, bọn họ không có bất kỳ nắm chặt nào ngăn được Xích Quân, bởi vì Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh, mà Quân Mộ Khuynh có thần thú, cũng không phải là mấy con ma thú này của bọn họ là có thể ngăn cản được.
“Xích Quân, hôm nay vô luận như thế nào chúng ta cũng phải giữ ngươi lại.” Nói chuyện chính là một nam tử, nam tử này nhìn qua, cùng nữ tử phía sau có mấy phần tương tự.
“Ở lại?” Khóe miệng đỏ thắm chậm rãi nâng lên, giống như là nàng nghe thấy một chuyện cười dễ nghe nhất trên đời vậy, người muốn Quân Mộ Khuynh nàng lưu lại, đâu chỉ một mình hắn, hắn nói lưu lại liền lưu lại, cho rằng mình là ai?
Hàn Ngạo Thần chậm rãi ưu nhã đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Tiểu Khuynh Khuynh, hình như có người coi trọng ngươi, làm sao bây giờ?” Hàn Ngạo Thần vô tội nói, mà vô tận nguy hiểm kia, chỉ có Quân Mộ Khuynh mới biết.
Dựa vào! Người này có chút không thích hợp, nhất định là chuyện không thích hợp sắp xảy ra, những người này hiện tại nên cầu nguyện đi, Hàn Ngạo Thần tức giận sẽ không quá mãnh liệt, bằng không… Ngay cả nàng cũng không biết sẽ có hậu quả dạng gì.
Hỏa Liêm vội vàng lui về phía sau một bước, thấy Hàn Ngạo Thần chậm rãi bước đi tới, nó nuốt một ngụm nước bọt, người này nhìn qua nhã nhặn, kỳ thực thực lực kia, ngay cả bọn họ cũng không cảm giác được sâu đến mức nào, bây giờ còn tức giận như vậy, những người này không làm gì tốt, hết lần này tới lần khác cứ đánh chủ ý tới chủ nhân.
“Ca ca, ngươi yên tâm, Xích Quân nhất định sẽ ở lại bộ lạc của chúng ta.” Nữ tử phía sau bọn họ cười ha hả đáp, lập tức mọi người buồn nôn, ngay cả người đi theo bọn họ, cũng không đành lòng đi một màn này, chỉ sợ kích thích trái tim mình.
Ca ca? Bọn họ thật đúng là huynh muội a?
Người bị vây ở bên trong, chẳng những không có kinh hoảng, hơn nữa còn tự nhiên quan sát người trước mặt, nhìn qua quả thực là có chút giống, đều buồn nôn như vậy.
“Đương nhiên, Xích Quân nhất định sẽ ở lại bộ lạc chúng ta, hơn nữa còn sẽ…”
“Phịch!” Lời của nam tử còn chưa nói hết, thân thể giống như búp bê vải vậy, bay ra ngoài năm trượng, hung hăng rơi ở trên mặt đất.
Vô Nặc Vô Vũ Vô Phi Vô Sơ cứng ngắc cổ quay đầu, vừa rồi cỗ lực lượng kia, quá kinh khủng đi, nhẹ nhàng đánh một cái như vậy, hơn nữa cũng không biết là lực lượng gì, người kia đã bay ra ngoài, đây rốt cuộc là ai làm?
Người vừa rồi còn đang đắc ý, nhìn thấy thân ảnh thiếu chủ bị đánh văng, bọn họ thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cũng không có thấy rõ ràng là ai ra tay, thiếu chủ liền bay ra ngoài, bên cạnh Xích Quân còn có cao thủ? Cao thủ này ngay cả thiếu chủ cũng không có lực đánh trả!
Nghĩ tới đây, người vốn đã kinh hoảng, lại càng hoảng sợ hơn, bọn họ cưỡng ép bản thân trấn tĩnh, nghĩ ngồi lên ma thú, tâm trạng lần nữa yên ổn lại.
Thiểm Điện học theo bộ dáng Hỏa Liêm, chậm rãi lui về phía sau một bước, hắn rốt cuộc đã biết vì sao Hỏa Liêm lại lộ ra vẻ mặt này, hóa ra là hắn đã sớm biết sẽ có tình huống gì, thảo nào lại như vậy.
Bá Hiêu quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, trên mặt cũng không thay đổi gì, mặc dù không có người nào thấy rõ là ai ra tay, nàng vẫn biết, vừa rồi chính là Hàn công tử ra tay, nam tử kia, dám đánh chủ ý với chủ nhân, thì đã chuẩn bị tốt việc chết như thế nào, chỉ ra tay đánh hắn, vẫn là nhẹ.
Quân Mặc ôn hòa liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh vẫn lãnh đạm như cũ, giống như người vừa rồi mới vừa ra tay không phải là hắn vậy, hắn nhiều nhất cũng chỉ là một người đứng xem, ai sẽ nghĩ tới là hắn ra tay?
Quá hắc! (hắc: xấu xa,đen tối)
“Ai đánh bị thương ca ca ta!” Nữ tử cưỡi ma thú, không tới mấy bước liền đi đến phía sau mấy người bọn họ, giận dữ chỉ vào trong đám người, cuối cùng vẫn là đưa mắt dừng lại ở trên người Quân Mặc, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn.
Hỏa Liêm Thiểm Điện chậm rãi xoay người, mỉm cười nhìn ma thú phía sau, cũng cùng lúc đó, đôi chân ma thú đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp quăng chủ nhân từ trên lưng xuống.
“A!” Nữ tử ngăm đen trực tiếp bị ma thú của mình làm ra tư thế té ngã, đầu nàng hướng dưới đất, tứ chi nằm bò trên mặt đất, tư thế kia nói bao nhiêu tức cười, thì có bấy nhiêu tức cười.
Hỏa Linh Nhi kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt, nàng thế nào liền rơi xuống, chẳng lẽ ma thú này cũng chịu không được chủ nhân quá xấu sao?
“Phốc…” Quân Mộ Khuynh trực tiếp liền cười phun, ánh mắt còn hướng về phía Hỏa Liêm cùng Thiểm Điện trừng một cái.
Bầu không khí quỷ dị tản mát ra trong đám người, người vốn được hai huynh muội mang tới, đều nhìn lại bốn phía, chỉ sợ lại làm ra lỗi lầm gì, thiếu chủ cùng tiểu thư của bọn họ, một bị đánh rơi từ trên lưng ma thú, bay ra ngoài năm trượng, một trực tiếp ngã từ trên lưng ma thú xuống, xem ra sắc mặt vốn đã bi kịch, hiện tại lại càng bi kịch hơn.
Ánh mắt Tiêu Ngự Phong nhìn Quân Mộ Khuynh, chuyện mới vừa rồi, nhất định là Xích Quân làm, cũng chỉ có Xích Quân mới có thể làm được như vậy, nhưng hắn cũng không tính nói, hai người kia bình thường tác oai tác quái, quả thực cũng nên giáo huấn một chút, hôm nay bị người giáo huấn, hắn cớ sao lại không làm.
“Hiện tại chúng ta có thể đi rồi chứ?” Quân Mộ Khuynh nín cười, vô tội nói, đã sớm để cho bọn họ nhường đường, không chịu tin, hiện tại biết sai rồi chứ.
Nữ tử ngăm đen đầu chôn dưới đất, còn đang liều mạng rút đầu của mình ra, nghe bọn họ nói muốn đi, trong lòng càng thêm sốt ruột, người nàng nhìn trúng, bây giờ sao có thể rời đi, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép.
Mà người bay ra ngoài năm trượng, lúc này cũng lắc mình xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thần sắc kia cũng không cười ha hả giống như vừa rồi nữa, lộ ra biểu tình hung ác, hắn phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Xích Quân, ngươi làm cái gì!” Tất cả mọi người xem thường người đi theo bên cạnh Quân Mộ Khuynh, bọn họ đều cho rằng, người lợi hại nhất ở đây chính là Quân Mộ Khuynh, người có khả năng ra tay nhất cũng chính là nàng.
Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, mở ra hai tay, nàng cũng không có làm gì, chính bọn họ té xuống, không thể trách nàng.
Mặc dù lần đầu tiên, là Hàn Ngạo Thần, không cẩn thận khí lực lớn một chút, liền bị ném ra ngoài, nhưng lần thứ hai, bọn họ căn bản cũng không có ra tay, là muội muội hắn tự mình rơi xuống, cùng nàng không có nửa điểm quan hệ.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Quân Mộ Khuynh, còn có gương mặt tinh xảo kia, mặc dù nam tử tức giận ngập trời, cũng không có phát tác, ngược lại ngơ ngác nhìn Quân Mộ Khuynh.
Thiểm Điện đỡ trán thở dài, có người còn không biết đủ, còn dám nhìn chủ nhân nhà bọn họ như vậy, có phải là không biết chữ chết viết như thế nào hay không, muốn để bọn họ dạy cho hắn? Chỉ có điều không cần bọn họ ra tay, đã có người sẽ chủ động dạy.
Hàn Ngạo Thần vừa định lại lần nữa ném cái tên buồn nôn này ra, liền bị một bàn tay nhỏ kéo lại, Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, muốn hắn đừng ra tay, bị người trước mắt, nhìn như thế, dù sao cũng phải trả giá một chút gì đi, nếu không, nàng chịu nhiều thua thiệt a.
Vốn Hàn Ngạo Thần còn muốn ra tay, nhìn thấy ý cưới trong mắt Quân Mộ Khuynh, lập tức vui vẻ, xem ra hắn vẫn tương đối nhân từ.
Vô Nặc Vô Vũ Vô Phi Vô Sơ cùng rùng mình một cái, bọn họ nhìn tươi cười kia, chậm rãi lui về phía sau, thế nhưng người nào đó còn không biết sống chết, còn nhìn chằm chằm nàng, tham lam trong mắt kia càng không che giấu lộ ra ngoài, thực sự là tìm đánh.
Sau khi bị Quân Mộ Khuynh hắc một lần, bọn họ hiểu rõ vô cùng, Quân Mộ Khuynh đâu phải người hiền lành gì, lúc trước nếu như bọn họ biết được bản tính của Quân Mộ Khuynh, thì tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng, bây giờ nhớ lại, đó đều là nước mắt a, nhưng mà hối hận cũng đã vô dụng.
Phải biết Quân Mộ Khuynh vừa mới xuất quan, mới ra khỏi Âm Nguyệt thành, gặp được loại chuyện này, tâm tình đã hết sức khó chịu, còn bị hai người quái dị ngăn cản, nếu như nàng không ra tay, vậy cũng không phải là Quân Mộ Khuynh, hai người kia là muốn chọc giận nàng, đương nhiên hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng.
Mọi người đều cầu khẩn thay người trước mắt, sẽ không chết quá thảm, nhưng mà Quân Mộ Khuynh ra tay, không thảm, đó là giả.
“Ta đẹp không?” Quân Mộ Khuynh mỉm cười hỏi.
“Ừ.” Nam tử ngây ngốc gật gật đầu, lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Cũng chỉ có một mình nam tử ngây ngô cười, những người khác, bao gồm cả tùy tùng hắn mang đến, cũng đã rối rít lui về phía sau, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Đẹp hả? Đẹp muội ngươi!” Lực lượng cường đại đột nhiên từ trên người Quân Mộ Khuynh phát ra, vốn trên mặt còn mang theo nụ cười, trở nên băng lãnh không ngừng, mà nam tử vẫn đang ngây ngô cười nhìn Quân Mộ Khuynh, từ trên không trung xẹt qua một vòng cung duyên dáng, bay ra thật xa, mà lần này hắn bay ra chính là ra ngoài mười trượng.
Nhìn lực lượng hung hãn kia, mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt, lập tức lui về phía sau mấy bước, chỉ sợ đứng quá gần, mục tiêu kế tiếp sẽ là mình.
Quá kinh khủng!
Tùy tùng mà hai huynh muội mang đến, trong lòng đồng thời tuôn ra một ý nghĩ, Xích Quân thực sự không thể đắc tội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.