Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 39: Thật ra nàng cũng không muốn làm thế đâu




“Chậm đã!” Nam tử thô lỗ bất mãn kêu lên.
Hàn Ngạo Thần dừng bước lại, không kiên nhẫn nhìn người phía sau, “Nếu như không muốn vào thành, thì có thể đi ra ngoài.” Nói xong, cũng không quay đầu lại liền kéo Quân Mộ Khuynh đi về phía trước, ném mọi người ở lại phía sau.
Đây là làm sao vậy?
Mọi người cùng thú nghi hoặc nhìn Hàn Ngạo Thần, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Sắc mặt nam tử cứng đờ, đè xuống cơn giận ở trong lòng, hừ nhẹ một tiếng, vẫn là cùng bọn họ đi tới, hắn thật muốn đem chỗ này giẫm thành đất bằng, xem bọn họ còn kiêu ngạo nữa không.
Thích Sênh cười cười, cũng không nói gì, chỉ là đáy mắt có một tia chế giễu, có thể tránh được ánh mắt nam tử kia, lại thoát không được những người khác, mặc dù chỉ là thoáng qua mà thôi, nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, Hàn Ngạo Thần kéo Quân Mộ Khuynh phi thân về chỗ cao nhất của Hỏa Dung thành.
Quân Mộ Khuynh đi ở bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không có hỏi nhiều, nàng biết, hắn muốn nói, thì sẽ nói ra.
Hàn Ngạo Thần thấy mình trầm mặc lâu như vậy, tiểu Khuynh Khuynh cũng không có chút phản ứng nào, sờ sờ mũi, ai oán nhìn nàng, “Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi không hiếu kỳ ta tìm ngươi tới nơi này là làm gì sao?” Mỗi lần hắn kéo tiểu Khuynh Khuynh đi, tiểu Khuynh Khuynh cũng sẽ không đỏ mặt.
“Ngươi muốn nói không phải sẽ nói sao.” Quân Mộ Khuynh nhún vai, dù sao hắn sớm muộn gì cũng sẽ nói, nàng cũng không sốt ruột như thế làm gì.
“Tiểu Khuynh Khuynh, nhìn thấy không, ta bị thương.” Vẻ mặt Hàn Ngạo Thần bi thương nhìn Quân Mộ Khuynh, còn dùng hai tay chỉ vào chỗ “Bị thương tâm” kia.
Khóe mắt Quân Mộ Khuynh không ngừng giật giật, về phương diện hắc, nàng sao có thể so với Hàn Ngạo Thần, người này, đen cũng có thể nói thành trắng, “Mau nói!” Nàng hung hăng vung ra một đấm, trực tiếp đánh vào nơi ngực Hàn Ngạo Thần đang ôm.
Hắc không lại Hàn Ngạo Thần, nàng nhận, chỉ có điều về phương diện bạo lực, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Tiểu Khuynh Khuynh, gần đây sứ giải Hắc Ám thần điện đến, Quang Minh thánh điện cũng vậy, tôn thần Lâm Quân cũng đều đến, ngươi phải cẩn thận một chút.” Hàn Ngạo Thần ôm Quân Mộ Khuynh vào trong ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, giống như hoàn toàn không để ý đến vậy.
Quân Mộ Khuynh trong lòng sửng sốt, mặc dù nàng biết thế giới này, sẽ có tôn thần đến, hơn nữa từ sau khi nàng biết có Lâm Quân đại lục, trong lòng liền kiên định ý nghĩ này hơn, nhưng mà nhiều tôn thần như vậy đến đại lục này làm cái gì?
“Sứ giả hắc ám đến, ngươi không cần nghênh tiếp sao?” Theo lý thuyết, người hắc ám chi thần đến, dù cho hắn có bất mãn, cũng không thể không đi nghênh tiếp a, dù sao hắn vẫn là người của Hắc Ám thần điện.
“Cái này không cần, những người ấy chẳng qua là nhận mệnh lệnh của hắc ám lĩnh quân, ta còn không để vào mắt.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt nói, những lão già ấy, vẫn không thể làm gì hắn, hắn là trực thuộc hắc ám chi thần, mà cái gọi là sứ giả, còn phải trải qua hắc ám lĩnh quân.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, “Xem ra chuyện ngươi biết rất nhiều, ngươi nói ngươi không thể nói chuyện bên kia, vậy bây giờ vì sao lại nói cho ta biết chuyện tôn thần đến?” Hắn không nói, nhất định có lý do của hắn, mặc dù có một số việc, nàng rất muốn biết, nếu như biết việc này, mà hắn bị thương tổn gì, vậy thì nàng không muốn nghe được từ miệng của hắn.
“Ta chỉ nói là không nói cho ngươi chuyện bên kia, chưa từng nói, không nói cho tiểu Khuynh Khuynh có sứ giả đến.” Hàn Ngạo Thần cười đến vô cùng xán lạn, hắn ôm Quân Mộ Khuynh ngồi ở chỗ đỉnh tháp cao nhất, mặc kệ hắn làm cái gì cũng không có người nào nhìn thấy.
“Vậy nếu như sứ giả hắc ám biết ngươi đem những chuyện này nói cho ta, hắn còn không phải tức chết!” Đặc biệt nghe thấy những lời này của Hàn Ngạo Thần, nhất định cũng sẽ bị tức chết.
“Tức chết tốt hơn.” Hàn Ngạo Thần nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ưu nhã phun ra bốn chữ.
Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, sau lưng nàng nhanh chóng có một bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng, Hàn Ngạo Thần cau mày, quở trách nói, “Sao lại không cẩn thậ như vậy, bị sặc ta sẽ đau lòng.” Ngữ khí nói là quở trách, nhưng nhiều hơn còn là đau lòng.
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, hít một hơi, “Ta không sao, chỉ là sứ giả hắc ám tới nơi này làm gì?” Nhiều tôn thần đến như vậy, nói không chừng hai vị vừa rồi kia, cũng là tôn thần, chỉ là cũng không có gì phải lo lắng, tôn thần đến, cũng chỉ là bản phân thân, thực lực sẽ thấp xuống không ít.
“Ngươi không phải đã sớm đoán được sao? Nhiều tôn thần đến như vậy, nhất định là đang tìm thứ gì đó, còn đó là thứ gì, ta cũng không rõ lắm, hơn nữa nhìn cũng thấy hắc ám chi thần đối với chuyện này đặc biệt để ý, quang minh chi thần càng không thể không để ý.” Thứ có thể khiến cho quang minh chi thần với hắc ám chi thần đều muốn tìm, hắn cũng rất tò mò là cái gì.
“Tìm thứ gì?” Trên Thương khung đại lục có thứ gì mà cả hắc ám chi thần cùng với quang minh chi thần đều coi trọng?
“Nhưng mà lần này sứ giả đến, hẳn là sẽ mang đến rất nhiều linh thạch kỳ quả,  nói như thế nào, ta cũng phải trở về một chuyến, đương nhiên không phải là bây giờ, chờ đến khi chúng ta gặp lại, nói không chừng ta cũng đã là tôn thần.” Hàn Ngạo Thần cười cười nói, kỳ thực hắn thà rằng không quay về một chuyến này, thế nhưng những tên kia nếu như chưa gặp được hắn, không biết sẽ ở trước mặt hắc ám chi thần nói cái gì.
Tôn thần! Lần này Quân Mộ Khuynh hăng hái hơn, dù sao tôn thần cũng là mục tiêu mà nàng vẫn muốn đạt được, chỉ là hiện tại nàng đã có nhận thức mới, nên mục tiêu mới, “Yên tâm, ta nhất định sẽ đuổi theo ngươi, nói không chừng, đến lúc đó ta cũng đã tới cấp bậc tôn thần.”
“Vâng vâng vâng, ngươi là đệ nhất thiên tài trên đại lục, đương nhiên rất nhanh là có thể tấn chức.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, lộ vẻ mặt nam nhân tốt, biểu tình kia đó là thuận theo.
“Ngươi đây là đang cười ta sao, Hàn Ngạo Thần, Mặc Ngạo Tà ngươi không phải cũng là đệ nhất thiên tài sao?” Cái gì mà đệ nhất thiên tài, nàng căn bản cũng chưa từng thừa nhận, một thiên tài, sẽ có một người khác thiên tài hơn, ai biết sẽ không xuất hiện một người so với nàng càng thêm lợi hại hơn.
Hàn Ngạo Thần cười mà không nói, cái gì đệ nhất thiên tài, những người đó chỉ mới nhìn thấy một ít người có thiên phú tương đối cao, liền nói là thiên tài, chỉ có điều thiên phú của tiểu Khuynh Khuynh, quả thực là làm cho người ta kinh hãi, mấy lần, hắn đều bị dọa sợ, nói nàng là thiên tài, cũng không quá đáng, huống hồ nàng vốn chính là thiên tài, thậm chí là hơn cả thiên tài.
“Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn là đừng để Thánh Thú đi lại nhiều, người bên kia, nhìn thấy Thánh Thú sẽ trực tiếp cướp, huống hồ là không có khế ước Thánh Thú, vậy càng là thứ nóng bỏng tay, mặc dù ma thú đẳng cấp cao hơn so với bên này, thế nhưng đẳng cấp cao, cũng chỉ có mấy con, trên cơ bản đều đã bị trực tiếp khế ước hết rồi.” Mọi người đều nói ma thú Thương khung đại lục ít, bọn họ còn chưa từng thấy cái gì là thật sự ít.
Quân Mộ Khuynh trừng lớn hai mắt, nhìn Hàn Ngạo Thần, người bên kia sẽ không toàn bộ đều là thổ phỉ chứ! Nhìn thấy ma thú liền cướp, cũng không nhìn một chút có chủ nhân hay không!
“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi phải biết, trên đời này, trừ ngươi ra, sẽ không có ai có thể khiến ma thú thần phục, chớ nói chi là thần thú với Thánh Thú.”
“Ngươi trừ những thứ này, còn có cái gì có thể nói cho ta biết?” Quân Mộ Khuynh ngửa đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, mới một khoảng thời gian, nàng đã cao lên không ít, chỉ là so với Hàn Ngạo Thần vẫn có một khoảng cách, nói chuyện đều phải ngước đầu lên.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, hình xăm trên vai ngươi là chuyện gì xảy ra?” Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm như thế, giống như là vật còn sống vậy.
Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói, “Ta cũng không biết, chỉ là… Ta nhớ người nào đó đã nói, cái gì cũng không có nhìn thấy.” Âm thanh nắm chặt nắm đấm chậm rãi vang lên.
Hàn Ngạo Thần lúc này mới nhớ tới, lời chính mình đã từng nói, “Hắc hắc, tiểu Khuynh Khuynh, bình tĩnh, ta thực sự cái gì cũng không thấy, đương nhiên, trừ hình xăm ra, hơn nữa ta thật sự là nghe thấy giọng ngươi, mới đi vào.” Hắn còn không có thói quen đi rình xem, hơn nữa nếu muốn xem, thì phải là quang minh chính đại…
“Hừ! Ta làm sao biết, đột nhiên nó xuất hiện, nếu không ta cũng sẽ không bị giật mình!” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, đến bây giờ nàng vẫn chưa có suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nếu không phải là như vậy, nàng mới đi ra ngoài đi dạo, ai biết sẽ gặp phải chuyện mới vừa rồi.
Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, hắn biết tiểu Khuynh Khuynh sẽ không nói dối, chỉ là hình xăm kia, có phần cũng quá đúng lúc, hơn nữa chưa từng thấy qua, thật không biết là chuyện gì xảy ra.
“Chúng ta hay là trước đi về xem hai người kia là chuyện gì xảy ra.” Hàn Ngạo Thần chậm rãi đứng dậy, kéo tay Quân Mộ Khuynh, trong lòng có chút buồn bực, nếu không phải hiện tại có chính sự phải làm, hắn thật muốn ở đây ôm tiểu Khuynh Khuynh.
“Được.”
Hai người phi thân rời đi, đi về hướng Hoa phủ, mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Hạng Võ cùng một cô nương ở Hoa phủ đang nói chuyện phiếm, chọc cho người ta cười lên, trên mặt còn đỏ bừng, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn nhau, trên trán chảy xuống đường hắc tuyến, người này, mặc kệ đi tới địa phương nào, cũng không quên phong lưu tiêu sái, “Hạng Võ, ngươi ở đây làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh bình tĩnh cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Thực sự là có lỗi, kỳ thực nàng cũng không muốn, chỉ có điều, hiện tại hình như không phải là thời điểm Hạng Võ hắn câu dẫn nữ nhân sao?
Hạng Võ hơi sững sờ, cười ha hả xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần, “Các ngươi đã trở về, đi thôi, ta chính là ở chỗ này chờ các ngươi, bọn hắn có việc muốn nói với các ngươi.” Nói xong, Hạng Võ liền chạy như bay, tốc độ kia, hận không thể chính mình mọc thêm hai cái chân.
Thấy tốc độc Hạng Võ chạy đi như bay, khóe miệng hai người co quắp, không phải nói chờ bọn họ sao? Làm gì mà lại chạy nhanh như vậy, bọn họ lại không nói cái gì, chỉ là muốn đem tin tức này, truyền tới hoàng thành mà thôi, chỉ là như vậy mà thôi, thật.
Hạng Võ đương nhiên biết bọn họ sẽ không làm cái gì, chỉ là tin tức này nếu như truyền tới hoàng thành, lão nương bạo lực kia của hắn, nhất định sẽ lột da hắn, sau đó chính là bắt ép hắn bế quan, hắn chính là không muốn như vậy, mới chạy như bay mà đi, quen biết bọn họ lâu như vậy, hắn hiểu rất rõ hai người trước mắt.
Thế nhưng, hắn cho rằng mình chạy là được sao? Lúc truyền tới được hoàng thành, không lâu sau này, người nào đó đã phải hối hận, hắn hối hận là, hôm đó căn bản là không nên chạy, dù sao cũng sẽ biết, chạy hay không chạy cũng không có gì khác nhau.
Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần một trước một sau đi vào trong phòng, nhìn ánh mắt ái muội của mấy người, bọn họ đảo mắt.
“Có việc liền nói, sao lại nhìn bản cô nương như thế, móc mắt các ngươi hết bây giờ!” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đi tới bên cạnh, phất phất ống tay áo, thờ ơ nói.
Chỉ cần một câu như vậy, cũng làm cho mấy người lập tức thu hồi ánh mắt, Quân Mộ Khuynh nàng nói cái gì thì sẽ làm cái đó, bọn họ cũng không dám mạo hiểm, như vậy quá nguy hiểm, ai biết thoáng cái sẽ mất cái gì.
Quân Mặc ho nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Khuynh nhi, thừa dịp mấy ngày này, ta muốn bế quan.” Sau khi từ tử vong đảo đi ra, hắn cảm giác đã gặt hái được rất lớn, có loại xúc động muốn bế quan, nói không chừng, hắn cũng có thể phá vỡ đẳng cấp.
“Đại ca cứ yên tâm bế quan đi, đúng rồi, cái này ngươi cầm.” Quân Mộ Khuynh đem linh lung quả quang nguyên tố đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Quân Mặc, mắt cũng không nháy một cái.
Nàng không biết hành động này, dọa sợ không ít người và thú, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào năm quả linh lung quả kia, đều nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù biết linh lung quả quang nguyên tố đối với bọn họ không có tác dụng gì, nhưng mà đây là linh lung quả a, dù sao ăn cũng có trợ giúp, có thể cho bọn họ nếm thử chút hay không.
Chi Chi nhìn thấy linh lung quả kia, ánh mắt lập tức hiện lục quang, nhảy đến trên vai Quân Mộ Khuynh, khóe miệng chảy nước bọt, “Chi Chi!” Nàng cũng muốn ăn giống vậy, là linh lung, linh lung quả thượng phẩm!
“Nha, ngươi ăn cái này.” Quân Mộ Khuynh thò vào trong tay áo lấy ra một lọ đan dược, nàng quyết định, phải thay đổi thói quen ăn ma hạch của Chi Chi, nếu không nó mỗi ngày đều muốn ăn ma hạch, nàng đâu có nhiều ma hạch như vậy cho nó ăn, đan dược lại khác, nếu không có thì có thể đi Mộ Dung thành lấy.
La Tắc không còn bình tĩnh nữa, nhìn đan dược trên tay Quân Mộ Khuynh, khóc không ra nước mắt nói, “Khuynh nhi, đây là đan dược trung phẩm màu tím!” Khốn khiếp! Đan dược trung phẩm màu tím, cho một con ma thú ăn, Quân Mộ Khuynh nàng có còn là người hay không a, đây cũng quá kích thích người, bình thường bọn họ có được đan dược cực phẩm màu tím, đều sẽ cất kỹ, nàng thì ngược lại, trực tiếp cho sủng vật của nàng, còn cho nguyên một lọ!
Nhìn bình đan dược màu tím kia, Quân Mộ Khuynh mắt cũng không nháy một cái, liền cho Chi Chi, tất cả mọi người đều cảm giác được một trận thịt đau.
“Là trung phẩm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, trung phẩm thì sao, Mộ Dung Phượng Minh cho nàng đều là trung phẩm, còn đều là màu tím, nàng muốn cho đẳng cấp thấp chút, cũng không được, cái này không thể trách nàng dọa người.
“Ngươi tên cầm thú này!” Cuối cùng, Quân Mộ Khuynh bình tĩnh, cùng với bộ dạng đánh bại, chỉ đổi lấy một câu nói như vậy.
Hàn Ngạo Thần thản nhiên nhìn Quân Mộ Khuynh, hiện tại đan dược trung phẩm không đáng giá lắm, bọn họ có biểu tình như vậy, hắn cũng không có nói quan, trước đây bọn họ ăn những đan dược kia, dược hiệu đều như đan dược màu tím vậy, hơn nữa còn là đan dược thượng phẩm sao? Kỳ quái như thế làm cái gì?
“Cầm thú?” Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, đôi mắt đỏ đậm lộ ra quang mang nguy hiểm
“Sai rồi sai rồi.” La Tắc ho nhẹ một tiếng, cười ha hả nói, Quân Mộ Khuynh là cầm thú, điều này cũng không thể tùy tiện nói lung tung.
“Chi Chi!” Chi Chi mặc dù không ăn được linh lung quả, nhưng mà trên tay ôm đan dược, cũng vui vẻ một trận, trung phẩm màu tím, hơn hẳn so với một quả linh lung quả, chỉ là linh lung quả quang nguyên tố, cho người quang nguyên tố, như vậy sẽ nhanh hồi phục nguyên khí hơn, cho dù là lúc tấn chức, cũng không cần lo lắng.
Hỏa Liêm ngồi ở một bên, nhìn bộ dạng cật hóa của Chi Chi, thật sâu cảm thấy không nói gì, mỗi lần vừa thấy được ăn, nàng luôn  nhanh nhất, lúc nào nàng mới có thể có chút khí tiết?
“Hai người kia an bài thế nào?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, tôn thần phải không, tới đại lục này, tôn thần, cũng chỉ có thể duy trì ở mức độ tôn giả, cao nhất cũng chỉ là đại thừa giả.
“Yên tâm, đã sắp xếp xong xuôi, nếu như bọn họ đến xem truyền vị, vậy thì đợi tới ngày truyền vị rồi nói đi.” Hoa Thiên Nhiêu yêu mị cười, quyến rũ chúng sinh.
Mấy người mấy thú đều lắc đầu, chà xát cánh tay một cái, thật là không chịu nổi, da gà rớt đầy đất, Hoa Thiên Nhiêu hắn có thế đừng giống nữ nhân được không?
“Tử nhân yêu, ngươi lúc nào mới có thể thay đổi thói quen này, ta thiếu chút nữa bị người làm cho buồn nôn.” Hạng Võ đi tới trước mặt Hoa Thiên Nhiêu, sắc mặt vô cùng khó chịu, mặc dù hắn có vẻ quyến rũ hơn so với nữ nhân, nhưng mà nam nhân có cái dạng này, làm người ta mất hứng thú có được hay không!
Hoa Thiên Nhiêu trừng Hạng Võ một cái, cười híp mắt đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, chân vẫn còn khập khiễng, thế nhưng hắn không thèm để ý chút nào, “Quân quân, ngươi xem người ta cũng bị thương, có cái gì an ủi không?” Đan dược màu tím a, linh lung quả a, thực sự là rất muốn ăn, nhiều lợi vô hại một chút a.
Quân Mộ Khuynh khẽ cười tiến đến trước mặt Hoa Thiên Nhiêu, “Ngươi muốn ăn?”
“Ừm.” Hoa Thiên Nhiêu vội vàng gật đầu, có thể không muốn ăn sao?
“Nằm mơ đi!” Nàng lập tức thu hồi tươi cười, thân thể cũng dựa về phía sau.
“Phốc…” Hạng Võ lập tức cười phun, đáng đời, nếu như Quân Mộ Khuynh đem mấy thứ này cho hắn, cũng sẽ không để hắn chủ động hỏi nàng.
Quân Mặc khẽ cười, trong mắt hiện lên toàn là sủng nịch, còn có thương yêu, “Thiên Nhiêu, nếu không, ngươi lấy một linh lung…”
“Được!” Hoa Thiên Nhiêu lập tức tiến đến trước mặt Quân Mặc.
Mọi người lập tức cứng đờ ở tại chỗ, Hoa Thiên Nhiêu hắn lúc nào lại trở thành không biết xấu hổ như thế? Người ta nói còn chưa nói hết, hắn cũng biết là hỏi cái gì sao? Tự mình đa tình!
Hoa Thiên Nhiêu hắn không biết xấu hổ sao? Đó là muội muội người ta đưa cho đại ca, hắn vậy mà lại mặt dày muốn có, “Ngươi dám lấy linh lung quả, ta liền đập gãy chân kia của ngươi!”
Âm thanh lạnh như băng truyền đến, Hoa Thiên Nhiêu thoáng cái ai oán, hắn chỉ muốn khôi phục hình tượng của mình nhanh một chút, không cần lại khập khiễng, thật sự khó khăn như thế sao? Quân Quân cũng quá tuyệt tình, cho sủng vật đan dược cũng không cho hắn một viên, thực sự là thương tâm mà.
Hai ngày trôi qua, Quân Mặc đã bế quan, Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, tính ngày, hôm nay hẳn là ngày Bá Hiêu với Phong Nhận trở về, hai người bọn hắn chỉ sợ đến bây giờ cũng không biết, vì sao bị phạt.
Chi Chi thoải mái nằm ở trên vai Quân Mộ Khuynh, thích ý nhìn phía xa, mặc dù mấy ngày này không có ma hạch ăn, nhưng mà có rất nhiều đan dược, cảm giác ăn cũng không tệ lắm.
Quân Mộ Khuynh lười biếng nằm ở trên nóc nhà, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh khó có được, từ lúc nàng bắt đầu rèn luyện, đã bao lâu rồi, không được yên tĩnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.