Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 27: Bên kia




Người Quân Mộ Khuynh vừa mới ngã ra phía sau, Hàn Ngạo Thần liền lắc mình đi tới, nhưng khi hắn vừa mới đến gần tiểu Khuynh Khuynh, liền cảm giác bị một lực lượng chặn lại, ngăn cản hắn đi tới, hắn còn chưa có suy nghĩ cẩn thận là chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy trên thân thể màu đỏ kia, hiện ra hồng quang nhàn nhạt.
Một dự cảm bất an xông lên đầu, hắn dùng hắc ám lực, phá tan lực lượng ngăn cản chính mình đi tới, nhanh chóng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vừa mới định đưa tay đỡ người ngã xuống, hồng quang trên người nàng càng thêm chói mắt hơn.
Hồng sắc quang mang trên người Quân Mộ Khuynh sáng chói, làm nhức mắt tất cả mọi người, bọn họ nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn, chỉ cần ánh mắt vừa mới tiếp xúc với ánh sáng đỏ kia, bọn họ liền cảm thấy hoa mắt, hơn nữa đầu cũng vô cùng đau.
“Không được!” Bên tai liền truyền đến giọng nói hoảng loạn của Quân Mặc.
Hàn Ngạo Thần nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo kia, trong lòng hoảng loạn không hề kém hơn so với Quân Mặc, hắn ôm chặt người ở trong ngực, thế nhưng hắn có thể cảm giác được, người trong ngực đang dần dần biến mất.
Không ai chú ý tới thi thể ma thú bên cạnh, trên người nó cũng bị phủ lên hồng sắc quang mang, thân thể cũng đang từ từ biến thành trong suốt giống vậy.
Tia sáng lóa mắt vẫn rực rỡ như cũ, Hàn Ngạo Thần nhìn thấy hai mắt nàng nhắm chặt kia, hai tay nắm chặt, khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, mang theo một chút sương lạnh, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm người trong ngực, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, tiểu Khuynh Khuynh khác thường, vô cùng khác thường.
Quân Mặc đi tới trước mặt hai người, nhìn bộ dạng Quân Mộ Khuynh, trong lòng có chút lo lắng, hắn thực sự sợ Khuynh nhi cũng sẽ giống như phụ thân, cứ như vậy mà biến mất.
Đột nhiên hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, hồng quang xung quanh trên người trong nháy mắt biến mất, gương mặt tinh xảo lạnh như băng, giống như băng tuyết tháng chạp, nhiệt độ xung quanh từ từ giảm xuống.
“Tiểu Khuynh Khuynh?” Hàn Ngạo Thần nghi hoặc nhìn người trước mắt, loại cảm giác này, giống y như đêm hôm đó!
“Khuynh nhi…”
Đôi mắt đỏ đậm không có một chút nhiệt độ, nhìn thấy Quân Mặc chuẩn bị đưa tay tới, nàng hung hăng hất bàn tay to kia ra, sau đó xoay người một cái, rời khỏi ngực Hàn Ngạo Thần, lạnh băng nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Nhìn Quân Mộ Khuynh lúc này, Hàn Ngạo Thần nhíu mày, “Nàng hít vào chướng khí, phải nhanh giúp Khuynh Khuynh tỉnh táo lại.” Đáng chết, hắn nên để ý biểu hiện vừa rồi của tiểu Khuynh Khuynh có chút không bình thường mới đúng, hắn còn để cho nàng ra tay!
“Chúng ta đi lên giữ nàng lại!” Quân Mặc gật đầu, sát khí nồng nặc như vậy, giống như muốn tàn sát hết người trong thiên hạ.
Hai người vừa mới tới gần một bước, Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn người xung quanh, khóe miệng nở một nụ cười khát máu, xinh đẹp lãnh huyết, còn mang theo vài phần đáng sợ.
Ai cũng không biết người trước mắt muốn làm cái gì, bọn họ khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận người trước mắt, cuối cùng sẽ bị kim ô hỏa của nàng đốt thành tro bụi, chuyện ở tỉ thí ngũ đại gia tộc đấu kỹ, còn có người nào không biết.
Mọi người đều cho rằng hôm nay Quân Mộ Khuynh sẽ đại khai sát giới, thì nàng hờ hững xoay người, bay nhanh vào rừng cây, không thèm liếc mắt nhìn người phía sau.
Hàn Ngạo Thần lập tức đuổi theo, tiểu Khuynh Khuynh như vậy quá mức nguy hiểm, hắn cũng không phải sợ có người chết ở trong tay tiểu Khuynh Khuynh, chỉ là sợ tiểu Khuynh Khuynh dưới tình huống không có chú ý, thương tổn đến chính mình, rời đi khỏi khu rừng cây chướng khí này, cũng là một chuyện tốt, hắn phải nghĩ biện pháp thức tỉnh nàng.
Quân Mặc vừa định đuổi theo, liền bị Mộ Dung Phượng Minh kéo lại, “Quân đại thiếu gia, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Quân Mộ Khuynh vì sao lại biến thành cái dạng này?” Hắn đây là hỏi câu ở trong lòng của mọi người, bởi vì những người đó cũng muốn biết vì sao Quân Mộ Khuynh lại biến thành bộ dạng hiện tại.
Lúc mọi người đang chờ đợi, Quân Mặc lạnh lùng hất tay Mộ Dung Phượng Minh ra, hơn nữa còn dùng tới quang minh lực, chính là vì vội vàng truy đuổi theo người rời đi trước đó.
“Này! Chờ ta một chút!” Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải biết rõ ràng chứ, hắn cũng muốn biết Quân Mộ Khuynh đây là thế nào, thoáng cái giống như là thay đổi một người vậy.
Sau khi Mộ Dung Phượng Minh rời đi, trong rừng cây khôi phục lại yên tĩnh, nhìn ma thú nằm trên mặt đất, mọi người nuốt nuốt nước miếng, xoay người rời đi.
Quân Mộ Khuynh cũng quá điên cuồng, tay trần, cũng có thể đánh chết ma thú, hơn nữa con ma thú này từ đầu tới cuối cũng không có lực đánh trả, bọn họ tự nhận là không khỏe bằng ma thú, nắm đấm của Quân Mộ Khuynh, hai quyền bọn họ cũng đỡ không nổi, vẫn là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, miễn cho nguy hiểm ở tử vong đảo không làm bọn họ chết, trái lại bị Quân Mộ Khuynh giết chết.
Đó chính là lợi bất cập hại.
Bắc Minh Thủy Liên thấy mấy người rời đi, bĩu môi, vừa rồi nếu như không phải là đại tỷ tỷ cứu bọn họ, bọn họ đã sớm chết, đâu còn có thể bỏ chạy, thật là không có cốt khí!
“Đại ca.”
“Liên nhi!”
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không có chuyện gì, Lâm đại ca đâu?” Bắc Minh Thủy Liên tò mò hỏi, đại ca với Lâm đại ca rất ít khi tách ra, lần này nhìn thấy đại ca, tại sao không nhìn thấy Lâm đại ca?
“Ta và Lâm đại ca ngươi bị tách ra, chúng ta đi tìm hắn, hắn nhất định không biết ngươi đã được cứu, còn đi tìm hoa sinh mệnh.” Hắn thiếu Quân Mộ Khuynh một cái nhân tình, một nhân tình lớn, chỉ là không biết nhân tình này còn có cơ hội trả lại cho nàng hay không.
Bắc Minh Thủy Liên gật đầu, nắm tay Bắc Minh Băng, hai người bước nhanh đi về phía trước.
Hàn Ngạo Thần đuổi theo Quân Mộ Khuynh đi qua rừng cây, hắn hiện tại không quan tâm, đây là nơi nào, có nguy hiểm gì, có thể đuổi kịp tiểu Khuynh Khuynh mới là chuyện quan trọng nhất.
Thế nhưng chưa tới mấy vòng cua, hắn liền dừng bước, bởi vì hắn phát hiện, người hắn không ngừng đuổi theo, đã biến mất ở trước mặt mình, không biết đi đâu, chỗ sâu trong đôi mắt màu mực, mang theo thật sâu sốt ruột, đôi mắt nhìn quét bốn phía.
“Ngạo Thần, ngươi đuổi kịp Khuynh nhi không?” Quân Mặc đuổi theo, liền nhìn thấy Hàn Ngạo Thần đứng ở tại chỗ, không biết đang làm cái gì.
“Không có, ta vừa mới đuổi tới đây, liền không thấy người.” Hàn Ngạo Thần trầm giọng nói, trong lòng đều là lo lắng.
“Vậy chúng ta tách ra tìm, mặc kệ có tìm được hay không, gặp lại ở chỗ giữa hoa sinh mệnh.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, thân ảnh đã biến mất ở trước mặt mấy người.
Quân Mặc cũng đi về một hướng khác, đợi đến khi Mộ Dung Phượng Minh tới, hai người cũng sớm đã rời đi rất lâu, sắc mặt hắn khẽ biến, đi về phía trước, tìm được hoa sinh mệnh, là có thể tìm được ba người bọn họ, hắn tin chắc như vậy.
Ánh nắng rọi qua, chiếu vào trên bãi cỏ xanh biếc, xung quanh bãi cỏ, sinh trưởng đủ loại hoa đẹp mắt, còn có một vài cổ thụ cao vút, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến ánh nắng rọi vào, trái lại làm cho cảnh sắc xung quanh càng thêm màu sắc, khiến xung quanh có vẻ càng thêm tươi đẹp.
Ở một góc bụi cỏ, một thân ảnh màu đỏ đang nằm, không biết qua bao lâu, thân ảnh kia mới cử động một cái, mở ra hai mắt đỏ đậm.
Nhìn thấy cảnh sắc xa lạ xung quanh, Quân Mộ Khuynh hơi sững sốt, “Đây là nơi nào?” Nàng rõ ràng nói với Hàn Ngạo Thần, hắn ngăn cản ma thú, còn nàng thì đi gọi tỉnh những người đó, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Đúng rồi, ta không cẩn thận hít vào chướng khí, sau đó đánh ma thú, rồi rời đi, khi đó cũng chỉ biết không ngừng đi về phía trước, cũng không biết phía trước là đâu, sẽ phát sinh chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đây rốt cuộc là nơi nào, không có sương mù? Không có chướng khí, cảnh sắc còn đẹp như thế? Đây là ảo giác sao?
Đột nhiên, Quân Mộ Khuynh còn đang mờ mịt nhìn thấy hoa khắp nơi, còn có trái trên cây, nụ cười trên mặt chậm rãi mở rộng.
“Mẹ nó! Thánh nữ hoa! Kỳ dị quả! Tam sắc quả! Linh lung quả…” Khốn khiếp! Có cần phải thần kỳ như vậy hay không, đây rốt cuộc là địa phương nào, vì sao lại có nhiều kỳ trân dị quả như vậy, phát tài rồi, khỏi phải nói lần này nàng phát tài rồi.
Thánh nữ hoa, tên Mộ Dung Phượng Minh kia tìm đã lâu, mới tìm được ở hắc rừng rậm có một gốc cây như vậy, cuối cùng còn bị nàng làm hỏng, vậy cũng là cùng không có như nhau, hiện tại ở đây một mảng lớn thánh nữ hoa, nếu như tên Mộ Dung Phượng Minh kia ở đây, có thể hay không tức đến hôn mê?
Còn có còn có! Còn có thất diệp hoa, chân long thảo…
Đây là một khối bảo địa, nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, chỉ cần có thể lấy đi ra, vậy là có thể nhanh chóng làm cho bao nhiêu người đỏ mắt.
Thế nhưng đây rốt cuộc là địa phương nào? Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn xung quanh, nhìn bãi cỏ mênh mông bát ngát, nàng nuốt một ngụm nước bọt, cái này sẽ không phải là hoa cỏ bình thường đi ? Một cái sân lớn như vậy, là mọc hoang hay là có người trồng ?
Nhưng mà bây giờ nàng nhìn thấy, quản nó là mọc hoang, hay là có người trồng, nàng sẽ không khách khí nhận.
Ở nơi này một mảnh bỏ hoang không có người ở, liếc mắt một cái nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh vô cùng bận rộn, Quân Mộ Khuynh không ngại vất vả cực nhọc đào ra một cây lại một cây trân thảo, hái xuống một đóa lại một đóa hoa, nhìn trước mặt một đống lớn này nọ, nàng không khỏi vui mừng Hàn Ngạo Thần đưa cho nàng thiên hỏa huyễn khí, còn có tác dụng làm nạp giới.
Sau khi tiến vào tử vong đảo, không gian của nàng, một chút phản ứng cũng không có, Huyết Yểm cũng không biết thế nào, ngọc bội kia giờ không khác gì một cái ngọc bội bình thường, điều này làm cho nàng hết sức đau đầu, sau đó nàng mới phát hiện, huyễn khí Hàn Ngạo Thần đưa cho nàng còn có thể sử dụng làm nạp giới, nàng lập tức vui vẻ.
Nhìn nhiều kỳ trân dị thảo như vậy, người nào đó vô cùng không khách khí trực tiếp ra tay đào, ra tay nhổ, đói thì ăn các loại trái trên cây, khát vẫn là ăn trái trên cây.
Một màn này nếu như bị người nhìn thấy, nhất định sẽ tức thổ huyết, khốn khiếp, nhiều trái cây trân quý như vậy, cư nhiên bị Quân Mộ Khuynh dùng để lót dạ khi đói khát, có lầm hay không, phải biết những thứ này ở bên ngoài, cho dù là đi khắp đại lục, cũng không biết lúc nào mới có thể đạt được mấy thứ này, Quân Mộ Khuynh nàng một chút cũng không quý trọng.
Đỡ đói khát thì thôi đi, nàng cũng không sợ những trái cây này phát sinh phản ứng, thân thể không chịu nổi, mà nổ tung bỏ mình, chỉ có điều thấy nàng ăn nhiều như vậy, một chút chuyện cũng không có, loại chuyện này cũng chỉ có thể xuất hiện ở trên người Quân Mộ Khuynh.
Trong lúc nhất thời, khi Quân Mộ Khuynh đang bận rộn chuyện hái hoa, nhìn kỳ hoa dị thảo trước mặt, nàng đâu còn nhớ mình bây giờ là đang ở tử vong đảo, chỉ có điều cho dù nàng nhớ, nàng vẫn muốn trước đem mấy thứ này gom lại hết rồi nói.
Bận rộn một ngày, Quân Mộ Khuynh nằm trên mặt đất, ăn linh lung quả vừa ngọt lại nhiều nước hái trên cây xuống, bất đắc dĩ thở dài, nàng bận rộn một ngày, một phần mười mảng bải cỏ này nàng cũng chưa có hái hết, chớ nói chi là còn có nhiều trái cây như vậy, ngoại trừ phía trước này một mảng lớn, còn có phía xa xa kia.
Ăn nhiều kỳ trân dị quả như vậy, mặc dù là bận rộn cả ngày, Quân Mộ Khuynh cũng không có cảm giác được chút mệt mỏi nào, chậm rãi ngồi dậy, nhìn cách đó không xa, sau khi nàng đi tới chỗ này, vẫn ở bên này, không có đi qua bên kia xem.
Nghĩ một chút, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, bước nhanh đi về phía trước, vừa đi, còn không quên hái trái trên cây xuống nhét vào nạp giới, có vài thứ, nhìn thấy mà không hái, vậy sẽ lãng phí, nếu như có thể, nàng hận không thể đem cả cây đều chuyển về nhà.
Cũng không biết là ai nhân giống nhiều trái cây cùng trân thảo kỳ hoa như vậy, đây quả thực là xa xỉ, hết sức xa xỉ.
Người nào đó vẫn đi tới, hoàn toàn quên mất, hiện tại nàng chính là ở chỗ xa xỉ này, dám dùng những trân quả này thành đồ ăn, nàng tuyệt đối là người xa xỉ nhất.
Những cao thủ có được bất cứ một trái cây nào trong này, đều sẽ cẩn thận từng li từng tí, tính toán trái cây này lúc nào ăn thì tốt nhất, lúc nào mới có thể ăn, có thể tăng cường lực lượng của chính mình, nhưng nàng thì ngược lại, nhìn cũng không nhìn liền bỏ vào trong miệng.
Một mặt ăn trái cây trân quý, một mặt bước nhanh đi về phía trước, đó quả thực giống như là đang đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình vậy, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có.
Đi qua những cây to kia, đập vào mi mắt, là một thảm cỏ dại, trong cỏ dại loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một ít gạch vỡ.
Đây rốt cuộc là địa phương nào, rất rõ ràng, chỗ này đã từng có người ở qua, không chỉ như thế, kỳ hoa dị thảo này, đều là người nơi này trồng, còn có những sương mù kia, rừng cây mê cung, bây giờ suy nghĩ một chút, chắc cũng là do người kia làm ra.
Nàng xoay người nhìn lại, nhìn phòng ở trước mặt, đây thật sự rất giống như là hậu hoa viên, chỉ có điều ai sẽ có hậu hoa viên xa xỉ như vậy? Thật không phải là người thường mà!
Quân Mộ Khuynh chần chừ bước vào trong thảm cỏ dại ấy, chậm rãi đi qua, nhìn hết thảy xung quanh, nàng có chút xuất thần.
Chỗ này nhìn qua, cũng không phải là phòng ở bình thường, càng giống như là một tòa cung điện, cung điện quy mô cực kỳ khổng lồ, là ai đã từng ở tại tử vong đảo? Đem từng ngọn cây cọng cỏ trên đảo thiết kế thành mê cung, còn có loại nhiều bảo bối như vậy
Nhìn chỗ này, không biết thế nào, nàng muốn nhìn thấy nhiều hơn, muốn biết bên trong sẽ là cái dạng gì.
Thân ảnh vội vã thoáng qua, nhìn hết thảy xung quanh, nơi này có dấu vết bị ngọn lửa đốt cháy, như vậy nói cách khác, tòa cung điện này, là bởi vì sau khi bị đốt cháy, mới biến thành cái dạng này.
Một đám di tích khổng lồ, Quân Mộ Khuynh khó có thể tưởng tượng được, chỗ này rốt cuộc đã từng hùng vĩ tráng lệ bao nhiêu.
“Chậc chậc… Một chỗ như vầy mà bị đốt, quá đáng tiếc.” Nếu như giữ lại, cũng không biết sẽ có bộ dáng gì, hẳn là có thể lưu lại, mặc dù những chỗ ấy vẫn chưa bị hỏa thiêu đến, vẫn rực rỡ như mới, có thể thấy được, lúc đó người xây cung điện đã mất bao nhiêu tâm tư.
Chỉ là cung điện tốt như thế, vì sao bị đốt?
Lúc người đang suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay nóng rực, đồng thời cũng kéo lại mạch suy nghĩ của nàng.
“Bất kể là bị đốt như thế nào, chuyện cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ là một người qua đường.” Nói xong Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lại xung quanh, sắc trời đã mờ tối, sau khi mạch suy nghĩ bị kéo về, nàng cũng không còn cảm giác nóng rực trên cánh tay nữa.
Nhìn lại xung quanh, tìm một chỗ nằm xuống, dù sao thì nàng có hỏa nguyên tố, cho dù là ở trong băng tuyết ngập trời, cũng sẽ không cảm giác được lạnh, chớ nói chi là chỉ ngủ một đêm trên cỏ.
Tảng sáng tinh mơ, vạn vật mới vừa thức tỉnh, trong rừng cây liền vang lên một âm thanh hết sức không hài hòa.
Thân ảnh đỏ rực vô cùng bận rộn, một bên đấu kỹ bay múa hái trái cây, một bên thì lập tức tiếp lấy, không cho trái cây rơi trên mặt đất.
Lúc mới thức tỉnh, Quân Mộ Khuynh liền cảm thấy, những trái cây này lãng phí cũng là lãng phí, còn không bằng nàng toàn bộ hái hết, nhưng mà phải hái như thế nào đây? Nàng suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể dựa vào năm loại nguyên tố của chính mình, đem không sót một trái, toàn bộ thu vào.
“Phong nhận!”
“Quang thúc!”
“Thủy võng!”
Đầu tiên, nàng dùng phong nhận hái trái từ trên cây xuống, sau đó dùng quang thúc bắt lấy trái cây, để cho chúng không bị rớt nhanh xuống, cuối cùng dùng thủy võng hứng lấy.
“Thổ quyển.” cùng với cát bụi, trái cây ngoan ngoãn rơi xuống huyễn khí trong tay Quân Mộ Khuynh.
Qua lại như vậy, rất nhanh, trái cây kỳ quả đã bị hái một phần ba, như vậy nhìn lại, không bao lâu nữa, nàng đã có thể hái hết toàn bộ trái cây.
Mỗ nữ nào đó hái đến bất diệc nhạc hồ, không hề phát hiện được có những người khác tới gần, thấy nàng đồng thời sử dụng bốn loại nguyên tố, cũng sớm đã hóa đá ở tại chỗ, sau đó khi nhìn thấy trái cây kia rơi vào trong nạp giới, bọn họ cũng cảm giác được một trận thịt đau.
Nàng là một chút cũng không biết khách khí, những trái cây này, nàng một trái cũng không có bỏ qua, ngay cả quả non, cũng bị lấy đi, người, bọn họ là không dám tùy tiện trêu chọc, thế nhưng, tốt xấu gì cũng phải để lại một ít cho bọn họ chứ, để cho bọn họ mang về cũng tốt, đây chính là một khoản tài phú không nhỏ, ngoài kia, còn không biết có bao nhiêu người tranh nhau muốn cướp. (tài phú: tài sản, của cải)
Nhìn từng trái cây một rơi vào trong tay của Quân Mộ Khuynh, những người đó nuốt nước miếng, bởi vì bọn họ nhìn thấy, trong lúc hồng y hái trái cây kia, nàng còn đang ăn, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái là trái cây gì, liền cắn.
Nàng không sợ tiêu hóa không được, nổ tung mà chết sao?
Mấy người đều toát mồ hôi, lại không biết, thân ảnh bận rộn kia, lúc bọn họ nuốt nước miếng, đã phát hiện ra bọn họ.
Quân Mộ Khuynh phóng một cái, trong nháy mắt biến mất, những người đó còn đang dại ra, thoáng cái liền trợn tròn mắt?
Cô gái kia, không phải người chứ? Nếu không sao có thể đồng thời có bốn loại nguyên tố, rồi có thể trong nháy mắt biến mất, bọn họ nhìn thấy cái gì?
“Các ngươi cũng muốn có được những trái cây đó?” Âm thanh chế nhạo băng lãnh vang lên ở sau lưng.
Mấy người hơi sững sốt, thân thể cứng ngắc chậm rãi xoay người lại, ngay khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, trong lòng đã bắt đầu phát run, hóa ra bọn họ thấy nàng biến mất, là vì nàng phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
A? Người này còn có chút quen mắt!
“Hóa ra là mấy người các ngươi a.” Nhìn thấy Mục Kha với Âu Dương Thác, khóe miệng Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười chế giễu.
“Ngươi… Ngươi, muốn thế nào?” Sau khi biết Quân Mộ Khuynh là đấu kỹ sư có bốn loại nguyên tố, trong lòng mấy người bọn họ, đã không còn bất mãn, mà là hết sức khủng hoảng, phải biết người trước mắt này biến thái như thế, dù có cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám cướp vị trí của nàng!
“Các ngươi đã thấy qua đấu kỹ của ta, biết chỗ này, ngươi nói ta muốn thế nào?” Có thể tìm được chỗ này, nói là vận khí của bọn họ tốt, hay là nói vận khí kém một chút?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.