Edit: Zi
Tầng thứ tư làm cho nàng có một cảm giác không tốt, mỗi một bước đi nàng đều thấy hô hấp của mình càng thêm nặng nhọc, Quân Mộ Khuynh dừng lại, không đi nữa, nhưng năng lượng của thân
thể như bị rút cạn dần dần, nàng không biết lúc nào thì toàn bộ năng
lượng của mình sẽ bị rút ra hết, đến lúc khảo nghiệm bắt đầu không biết
nàng có thể đối phó được hay không?
Quân Mộ Khuynh trầm mặt xuống, nếu không phải cửa ra chỉ có mỗi ở tầng chín, nàng nhất định sẽ phóng một đuốc
thiêu rụi cái tòa tháp này. Bị đẩy tới đây một cách mạc danh kỳ diệu
không nói gì, vậy mà còn có nhiều quy củ biến thái, cũng không biết
người nào ở không bày ra nhiều trò đến vậy.
Nàng rất muốn biện minh, nàng là bị người ta đẩy vào a!
Trong khi Quân Mộ Khuynh đang đứng im
một chỗ nghĩ kế, ngoài tháp cổ xuất hiện một thân ảnh màu đen, hắn ngẩng đầu nhìn cổ tháp cao vút, trong mắt có vài phần phức tạp, khi hắn nhìn
tới tầng thứ tư, một sự kinh ngạc thoáng qua.
Nàng vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã
đến tới tầng thứ tư, quả là không đơn giản. Hàn Ngạo Thần khoanh tay, nụ cười trên mặt càng sâu.
Hỏa Liêm nhìn thấy nụ cười này, đột
nhiên đánh lạnh run một cái, sau đó nó lặng lẽ bước cách xa một bước,
sau đó nó nhìn theo hướng mắt của Hàn Ngạo Thần, chủ nhân ở chỗ này, chủ nhân là ở chỗ này.
“Đã thế, chúng ta lên tầng chín đợi nàng đi.” Hàn Ngạo Thần cười nói, mắt vẫn dán chặt vào tầng thứ tư, thân ảnh màu đen từ từ trong suốt rồi biến mất, Hỏa Liêm cũng vậy.
Quân Mộ Khuynh đợi ở trong tầng thứ tư,
nàng bây giờ hít thở không thông, nhưng vẫn chưa thấy khảo nghiệm gì
xuất hiện, nàng chợt giật mình, lúc này nàng mới phát hiện, này chẳng
phải là đang khảo nghiệm hay sao?
Bị ám toán! Quân Mộ Khuynh thở dốc ngồi xuống, chờ khảo nghiệm tiếp theo.
Quang cảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, Quân Mộ Khuynh cảm thấy năng lượng của mình đã cạn kiệt, nàng gắng
gượng chống tay đứng dậy, trong mắt là lửa giận hừng hực, nàng nắm chặt
nắm tay, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.
“Khuynh nhi.”
“Đại ca?” Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên xoay người, đại ca sao lại ở đây?
“Khuynh nhi, ngươi về sao lại không báo
cho ta một tiếng? Sao rồi, ở Nam Ngưng học viện có quen không?” ‘Quân
Mặc’ nhìn Quân Mộ Khuynh cười nói, trên mặt tràn đầy sự sủng nịch.
“Bản cô nương không có thời gian chơi
đùa với ngươi.” Đột nhiên, Quân Mộ Khuynh ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khí
tức băng lãnh bao phủ toàn thân nàng, quang cảnh xung quanh lại biến hóa lần nữa, ‘Quân Mặc’ kia cũng biến mất trước mặt nàng.
“Sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là
không nên lấy thân nhân của ta ra mà đùa giỡn.” Quân Mộ Khuynh đứng tại
chỗ, tay chỉ lên đỉnh đầu, trò chơi này nàng đã mất hết kiên nhẫn rồi,
muốn dùng ảo giác đến mê hoặc nàng, đúng là nực cười, dùng người nào
không dùng lại dùng đến bộ dáng của đại ca nàng.
“Bát phương chi hỏa! Đốt cho ta!” đấu kỹ trận dưới lòng bàn chân lập tức triển khai, ngọn lửa như cảm giác được
lửa giận của nàng, mãnh liệt bay ra, Quân Mộ Khuynh không chút lưu tình
đem hỏa diễm phóng ra xung quanh, phóng hỏa còn không triệu hồi ra phong nguyên tố làm cho những địa phương bị cháy càng lan rộng thêm.
Ngọn lửa đem mọi thứ cắn nuốt, Quân Mộ
Khuynh lạnh lùng đứng ở tầng tư, lực lượng trên người nàng cũng đã trở
về, nàng liếc nhẹ một cái, nhanh chóng hướng tới tầng thứ năm đi lên.
Sau khi nàng đi, những văn tự cổ trên vách tường nổi lên cuộn sóng, như là đang run vì sợ hãi.
Quân Mộ Khuynh một đường thẳng lên tới
tầng thứ sáu, ở trong tầng thứ sáu có rất nhiều kỳ trân dị bảo, Quân Mộ
Khuynh lấy một quyển không gian trục từ trên một cái giá, thuận tay ném
vào trong không gian mặt, lần này, nàng không đợi thanh âm kia vang lên, trực tiếp đem lửa phóng thiêu tầng thứ sáu, sau đó lại tiếp tục nghênh
ngang đi lên tầng thứ bảy.
Trước đó tầng thứ năm cũng đã bị nàng
thiêu sạch sẽ, sau khi nàng đi, những văn tự cổ trên tường ở tầng thứ
năm và tầng thứ sáu cũng run rẩy sợ hãi hệt như ở tầng thứ tư.
Hàn Ngạo Thần vừa tới tầng thứ chín,
nhìn lại hướng dưới lầu, lập tức ngốc lăng, sao có thể, nàng vừa rồi còn đang ở tầng thứ tư mà, thế nào một thoáng liền nhảy lên tầng thứ bảy
rồi? Có ai giúp nàng sao? Quá lợi hại.
Tầng thứ chín chẳng có gì, nếu như nhìn
kỹ, thì sẽ phát hiện, ở trên đỉnh của tầng thứ chín là một ngũ trảo kim
long, ánh mắt của nó cũng đang nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
“Đừng xem nữa, đúng là tầng thứ bảy, ta
thật tò mò, nàng sao có thể đột nhiên lợi hại như vậy?” Hàn Ngạo Thần
thu hồi ánh mắt, cái chỗ này hắn đã đi qua một lần rồi.
“Không biết.” Ngũ trảo kim long cũng thu hồi ánh mắt, tự trấn an kích động trong lòng.
“Ngươi sao lại quay lại đây?” Ngũ trảo
kim long đau đầu nhìn nam tử trước mặt, hai năm trước khi hắn vào đây đã đem nơi này làm cho long trời lở đất, hiện tại lại còn tới thêm một
người, hai người này quả thật là ác ma mà, đem nơi này biến thành nơi để đề cao lực lượng.
“Hai năm trước là ta đánh bậy đánh bạ
mới lọt vào đây, còn hôm nay là tự nguyện vào. Nguyên nhân sao? Không
cho ngươi biết.” Hàn Ngạo Thần đứng dựa vào một bên tường, hoàn toàn
không để ý đến Hỏa Liêm bên cạnh đang phát run nằm bò trên mặt đất, ma
thú cũng chia ra các đẳng cấp, ma thú cấp thấp khi gặp ma thú cao cấp,
còn lại là ma thú có huyết thống cao quý nữa, chỉ có thể quỳ dưới đất,
có điều tiểu lão hổ này lại đang liều mạng giãy dụa, thật sự là thú vị
nha.
Ngũ trảo kim long liếc Hàn Ngạo Thần một cái, trong lòng nghĩ nghĩ, hai năm trước hắn đánh bậy đánh bạ phá vỡ
phong ấn của Long khóa tháp, từ đó ở đây liền cùng ngoại giới có liên
hệ, hắn nói là đánh bậy đánh bạ, ai biết là thật hay giả, hơn nữa tên
nhân loại này thấy hắn chẳng những không sợ hãi mà còn bình tĩnh khoan
thai, dù nó có dùng huyết thống cao quý áp bách hắn thì hắn cũng chẳng
có chút cảm giác nào, đúng là một tiểu quái vật biến thái.
“Ngươi vào là vì nàng?” Ngũ trảo kim long hỏi, nhưng trong lòng cũng đã có đáp án.
Hàn Ngạo Thần mỉm cười, không trả lời, ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại vào, trả lời sao đây?
“Tầng thứ tám.” Ngũ trảo kim long trầm giọng nói, như thế nào lại nhanh đến vậy, nó rất chờ mong được gặp người này.
“Không, đến rồi.”
“Hàn Ngạo Thần?” trên người Quân Mộ
Khuynh có vài vết thương buồn thiu khi xuất hiện ở tầng thứ chín, khi
nàng nhìn thấy Hàn Ngạo Thần, ánh mắt lạnh như băng lóe ra một tia kinh
ngạc.
“Vì sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều
bị thương như vậy?” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, bước chân không tự chủ bước
đến bên người Quân Mộ Khuynh, hắn không thể khống chế được bản thân
mình, giống như ngày đó vậy. (Ta nói cái này là tình yêu sét đánh nè)
“Ta với ngươi rất quen sao?” Hắn làm sao biết được? Sao hắn lại tới đây?
“Đợi khi nào ngươi nhớ ra thì sẽ biết.”
Hàn Ngạo Thần cười nói, trong tay liền xuất hiện một viên dược màu đen,
đưa tới miệng Quân Mộ Khuynh, trong lòng tự cảm thán, dược này không
phải ai cũng có thể ăn, lại còn được bản thiếu gia tự mình đút cho. Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh…
Quân Mộ Khuynh không chút do dự há mồm ra, viên dược sau khi vào trong cơ thể nàng, một tia ấm áp lan truyền khắp toàn thân.
“Hai người các ngươi đến đây để ôn
chuyện à?” Ngũ trảo kim long đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người, bọn họ cứ thế mà ôn chuyện không thèm để ý đây là đâu.
“Ở đây là do ngươi bày trò ra?” Quân Mộ Khuynh nhìn ngũ trảo kim long, trực tiếp bước ngang qua Hàn Ngạo Thần, chỉ vào nó hỏi.
“Nhân loại, đừng có cuồng vọng như thế.” Ngũ trảo kim có một chút nói không được, nó có phải không là biến mất
quá lâu rồi đi, thế nào hai cái người này nhìn thấy nó chẳng những không sợ hãi, một người thì như nhìn thấy bạn cũ, một người thì lại dùng tay
chỉ vào nó?
“Đừng sợ, nó bị người nhốt ở đây, không
đả thương được người.” Hàn Ngạo Thần đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh,
trên mặt là nụ cười đầy thản nhiên.
Quân Mộ Khuynh ngửa đầu nhìn Hàn Ngạo
Thần, không biết nói sao, người này không có việc nên dài tay đi? Nó
không phải chỉ là một ma thú sao? Có gì đáng sợ? Nàng đâu phải chưa từng thấy qua ma thú, chỉ có ma thú sợ nàng, không có chuyện nàng sợ ma thú.
Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh dùng
ánh mắt kỳ quái nhìn mình, một điểm sợ hãi cũng không có, sờ sờ mũi đi
tới một góc đứng, hắn là lo lắng vô ích rồi, nàng thì sao có thể sợ chứ, chỉ có ma thú sợ nàng, hắn thế nào lại quên mất cảnh tượng khi hắn lần
đầu tiên gặp nàng.
Ngũ trảo kim long thật nói hết nổi rồi,
tiểu tử biến thái kia không sợ mình thì thôi đi, con nhóc vừa tới cũng
không thèm sợ nốt, chẳng lẽ nó thật sự không còn như năm đó sao? Cũng
không đúng, linh thú bé nhỏ kia đang nằm phát run trên mặt đất kia mà,
như vậy có thể nói con nhóc này cũng là một tên biến thái.
“Hỏa Liêm, ta lệnh cho ngươi, đứng lên!” Quân Mộ Khuynh nhìn chằm chằm vào Hỏa Liêm, ngũ trảo kim long lợi hại
không phải là nàng không biết, có điều nàng không sợ, ma thú của nàng
tuyệt đối không thể quỳ trước bất cứ ai, bất cứ ma thú nào, bằng không
sẽ không có tư cách đứng phía sau nàng.
Hỏa Liêm run rẩy ngẩng đầu, ai oán nhìn
Quân Mộ Khuynh, bốn chân liều mạng chống trên mặt đất, giãy dụa bò dậy,
đối mặt với uy hiếp của ngũ trảo kim long, toàn thân nó đều run rẩy,
đáng sợ hơn chính là ngũ trảo kim long chẳng hề thu uy áp lại, mà còn
không ngừng gia tăng thêm, hình như do chủ nhân không sợ nó nên nó mới
hạ thủ mình thì phải.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đứng
lên, bằng không thì trở về Linh Lung sơn đi. Một ma thú chỉ biết quỳ gối trước người khác thì chẳng có gì hay ho, cường giả chỉ có thể làm cho
người khác quỳ xuống trước mặt mình, dù hiện tại không có bản lĩnh để
người khác phải quỳ trước mình thì tuyệt đối cũng không thể quỳ trước
mặt kẻ khác.”
Hỏa Liêm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, nó thực sự phải cố gắng đứng dậy.
‘Ngao…’ Hỏa Liêm thống khổ rống một
tiếng, ngũ trảo kim long chính là không muốn cho nó đứng lên, muốn cùng
chủ nhân đối nghịch, nó nhất định sẽ không chịu thua, nếu nó chịu thua,
tức là làm chủ nhân thua, tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể có
chuyện đó.
Hỏa Liêm nằm trên mặt đất liều mạng giãy dụa, uy áp của ma thú cao cấp ngũ trảo kim long càng lúc càng nặng, lúc đầu nó còn có thể liều mạng giãy dụa, bây giờ chỉ có thể vô lực nằm
trên mặt đất rên rỉ.
“Ta bảo ngươi đứng lên!” khí tức băng
lãnh từ trên người Quân Mộ Khuynh tản ra, nàng biết nó đang rất khó
chịu, nhưng ở Thiên Không đại lục này có quá nhiều ma thú mạnh hơn nó,
nếu như chúng nó phóng ra một chút uy áp, nó liền quỳ xuống trên mặt
đất, như vậy không cần đánh nó đã thua rồi.
Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ lắc đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hỏa Liêm, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Nó đã cố hết sức rồi…”
“Không được, nó phải đứng lên, ở trước
mặt cường giả, có nhiều lực lượng có thể bắt nó quỳ xuống, nhưng nó
tuyệt đối không thể quỳ xuống. Kẻ tự đề thấp chính mình vĩnh viễn sẽ
không thể trở thành cường giả!” Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần một
cái, nàng không muốn sau này Hỏa Liêm sẽ gặp nguy hiểm, cho nên dù nó
thống khổ cách mấy cũng phải đứng lên.
Ngũ trảo kim long đang âm thầm tạo áp
lực cũng hơi sững sờ, kim hoàng sắc mắt cũng lộ ra tia kinh ngạc, câu
nói băng lãnh kia còn vang vọng bên tai nó, ‘có nhiều lực lượng có thể
bắt nó quỳ xuống, nhưng nó tuyệt đối không được quỳ.’ Nha đầu này…
“Dạ, chủ nhân! Ngao~” Hỏa Liêm ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thanh âm thâm trầm vang vọng khắp căn phòng.
Hỏa Liêm tin tưởng, Quân Mộ Khuynh bắt
nó đứng lên là vì muốn tốt cho nó, nó cũng có tôn nghiêm của kim hổ,
cũng không muốn phải quỳ trước mặt kẻ khác, thế nhưng ngũ trảo kim long
kia có huyết thống cao quý, là ma thú cao cấp, là long tôn quý nhất ở
long tộc, ngũ trảo kim long là tượng trưng cho vương giả, từ khi nó sinh ra đã được định sẵn là vương giả của long tộc.
Hàn Ngạo Thần nghiêng mặt nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia xuất phát từ tận trong đáy mắt (ý bảo ảnh cười thật lòng ý mà), có điều Quân Mộ Khuynh đang hết sức chú ý Hỏa Liêm nên không phát hiện ra điểm này.
Hỏa Liêm liều mạng giãy dụa, nó muốn đứng lên, nó phải đứng lên.
Ngũ trảo kim long ánh mắt thâm trầm nhìn Quân Mộ Khuynh thân thể mảnh khảnh, “Nhân loại, nó không thể đứng dậy
được đâu, ngươi hãy chết tâm đi.” đây là uy áp của cao cấp ma thú, người bình thường đều cũng e ngại, run rẩy, hai người họ biến thái, đối với
uy áp của nó không có một chút e ngại, nhưng cũng không có nghĩa là ma
thú cấp thấp cũng sẽ không sợ hãi, nó vô luận như thế nào cũng không thể đứng dậy.
Quân Mộ Khuynh không nói gì, chỉ lẳng
lặng nhìn Hỏa Liêm, ngay lúc ngũ trảo kim long cho rằng nàng đã hết hy
vọng với Hỏa Liêm, ngay cả Hỏa Liêm cũng cho rằng nó không đủ tư cách để đứng phía sau lưng Quân Mộ Khuynh, cánh môi nàng khẽ mở, thanh âm lạnh
như băng vang lên, “Ta tin nó, nó nhất định có thể đứng lên. Nếu đối mặt với khiêu chiến nho nhỏ này mà cũng chịu không nổi, vậy không bằng hãy
trở về Lung Linh sơn đi, như vậy vĩnh viễn sẽ không cần đối mặt với ma
thú cao cấp nữa.”
Ta tin nó!
Câu nói kia như có ma lực, trong lòng
Hỏa Liêm chợt ấm áp, nó đã sớm không nhớ tới nguyên nhân trước kia vì
sao nó đi theo nàng, thế nhưng hiện tại nó biết rõ hơn ai hết, nó ở lại, chính là muốn trở thành một cường giả, không để cho người khác quỳ
xuống, một cường giả sẽ không quỳ xuống.
“Ta, sau này, sẽ không bao giờ, quỳ
xuống! Ngao~!” Hỏa Liêm gặn từng chữ nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng
ngũ trảo kim long, mây đen bỗng nhiên cuồn cuộn tụ tập.