Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 21: Vách tuyệt mạt, tuyệt mạt khoáng thạch (2)




Edit: Zi
Lạc Anh Ninh nhìn viên dược trên tay, từ từ bỏ vào miệng, trên tay tiểu Khuynh vậy mà lại có thứ quý giá như thế này, chẳng lẽ là Quân gia cho nàng sao? Cũng không đúng, chẳng phải nói là nàng ở Quân gia không được tốt sao? Còn thường xuyên bị người ta bắt nạt nữa, những người đó thật là đáng ghét.
Lạc Ưng Hùng sủng nịnh nhìn Lạc Anh Ninh, đem viên dược cất như bảo bối, hắn vẫn nên để dành, sớm muộn gì cũng sẽ bị thương nặng hơn, chỉ cần bọn họ đang ở đây, nhất định sẽ có lúc cần tới.
Bọn lính đánh thuê của Long Vũ dong binh đoàn nhìn mà sửng sốt, trên người nữ nhân kia có nạp giới, còn có dược màu đỏ, một chút xíu vết thương như vậy mà lại lấy dược ra dùng, như vậy nàng nhất định còn rất nhiều loại cao cấp hơn, nghĩ kĩ, trong lòng bọn chúng nổi lên lòng tham, muốn chiếm đoạt tất cả những thứ trên người của Quân Mộ Khuynh.
Nạp giới chính là món đồ mà các lính đánh thuê thèm muốn nhất, nhưng không phải ai cũng có thể có được, sau khi người của Long Vũ dong binh đoàn biết được Quân Mộ Khuynh có nạp giới, còn có dược đỏ, lập tức thèm đỏ mắt, đồ tốt như vậy, đều ở trên người nàng hết.
Ở trong con mắt người của Long Vũ dong binh đoàn, Quân Mộ Khuynh chỉ là một lính đánh thuê mới gia nhập thôi, có thể có nạp giới và đan dược màu đỏ, là chuyện không có khả năng.
“Long Vũ dong binh đoàn các ngươi không phải đệ ngũ dong binh đoàn sao? Có bản lĩnh thì đứng cùng chỗ với người kia kìa, sao lại núp sau lưng người khác thế?” Lạc Anh Ninh chỉ chỉ vào người áo đen đang đứng đằng xa, chế nhạo người Long Vũ dong binh đoàn, quá vô dụng, chỉ biết núp sau lưng người khác.
Người của Long Vũ dong binh đoàn đỏ mặt, bọn họ đúng là đệ ngũ dong binh đoàn, nhưng đến đây chỉ là để dẫn người này tới đây, chẳng có gì khác, chỉ là hộ tống hắn, nói thế thôi chứ thật ra là đi tìm cái chết, bọn họ không muốn chết, bị người ta ép nên mới phải làm theo mà thôi.
Quân Mộ Khuynh không để ý bọn họ muốn gì, làm gì, bọn họ căn bản không có sức uy hiếp đối với nàng, trái lại, người áo đen kia mới làm cho nàng tò mò. Sát khí nặng đến vậy, nhất định là được tích tụ rất lâu rồi, người này mới đáng sợ.
“Tiểu Khuynh, ngươi nhìn gì vậy?” Lạc Anh Ninh nghi ngờ hỏi, lo lắng nhìn bầu trời mù mịt cát bụi bên ngoài tấm chắn, này mới chỉ khu vực bên ngoài thôi đã như vậy rồi, nếu vào tới bên trong, không biết còn có gì đáng sợ hơn, nàng không có cách nào tưởng tượng được, những lính đánh thuê trước kia vào đây, chắc đã có người bỏ mạng ở nơi này.
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu: “Không có gì, nghỉ ngơi một chút, lát nữa nhanh chóng lên đường.” Nàng nhàn nhạt nói, không xác định được người kia tới đây làm gì, nàng sẽ không mạo hiểm, hơn nữa, người tới đây, có mấy người đi ra được?
Hỏa Liêm là người tới tấm chắn đầu tiên, nó lắc lắc người để phủi đống cát bụi kia xuống, trong mắt tràn đầy tức giận, nó rất muốn biến về bản thể rồi giẫm nát cái bình nguyên này, một đống cát bụi này làm bộ lông xinh đẹp của nó bẩn hết trơn, ở đây hết hai tháng, nó nhất định chịu không nổi.
“Chi Chi!” Chi Chi nhảy nhảy cũng đem cát bụi trên người rơi xuống, ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Nếu các ngươi sợ, giờ quay về vẫn còn kịp.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, một chút vậy mà đã không chịu nổi rồi, phía trước phải làm sao? Không bằng giờ quay lại, đừng để tới lúc đó còn phải đi lo cho bọn chúng.
Chi Chi lập tức dùng hai cái tai che mắt lại “Chi Chi” hai tiếng.
Hỏa Liêm cũng ngừng lắc người, hai mắt ân ấn nước đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, như đang lên án nàng, rằng chủ nhân không cần chúng ta nữa sao?
Quân Mộ Khuynh hết nói nổi, thở dài, không phải là nàng không muốn chúng nó nữa, mà là ở đây quá nguy hiểm, có người của Long Vũ dong binh đoàn ở đây, nàng không thể để Hỏa Liêm hiện bản thể, cũng là muốn tốt cho chúng thôi.
“Ta không phải là không cần các ngươi nữa, để các ngươi quay về chờ không phải là tốt hơn sao?” Quân Mộ Khuynh thản nhiên nói, nhìn bầu trời cát bụi mù mịt, chúng nó đã nóng rồi, còn tiếp tục đi nữa, chỉ sợ chúng nhịn không được.
Hỏa Liêm lắc lắc đầu, nó mới không muốn tách khỏi chủ nhân đâu, ở đây nguy hiểm như vậy, có nó ở đây, nếu chủ nhân gặp chuyện, nó còn có thể bảo vệ nàng.
Chi Chi lập tức nhảy lên vai Quân Mộ Khuynh, hung hăng dậm hai chân, cứ như muốn nói, ngươi quá xem thương bản thú.
Ách… Lạc Anh Ninh dại ra nhìn hai con ma thú, nàng căn bản không hiểu bọn chúng muốn nói gì, nhưng tiểu Khuynh lại hiểu hết, nhìn thấy động tác của bọn chúng là đã biết bọn chúng muốn làm gì, lợi hại quá.
Lạc Ưng Hùng mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, hai ma thú này vô cùng trung tâm với nàng, dù có thể nguy hiểm đến tính mạng chúng nó cũng không chịu rời đi, có ma thú và sủng vật thú như vậy, nàng đúng là rất may mắn.
“Nếu các ngươi không chịu đi, đợi sau khi có chuyện, cũng đừng có hối hận đó.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, mặc kệ người kia làm gì, có Hỏa Liêm và Chi Chi ở đây, hắn chẳng tính là gì.
Người áo đen kia gắt gao nhìn hai ma thú của Quân Mộ Khuynh, ánh mắt chợt lóe, mang theo một chút phức tạp.
Ba người chậm rãi đứng dậy, Hỏa Liêm và Chi Chi lại tiếp tục leo lên vai Quân Mộ Khuynh, người của Long Vũ dong binh đoàn thấy bọn họ đứng lên cũng vội vàng ngồi dậy, chuẩn bị sẵn sang rời đi.
Tấm chắn đỏ rực trong nháy mắt lập tức biến mất, cát bụi gào thét tung bay, vô tình mà đập thẳng vào bọn họ, cát và đá cứ thế mà thổi tới, đám người Quân Mộ Khuynh may mắn là đã đeo khăn nên không có chuyện gì, đoàn người của Long Vũ dong binh đoàn ở phía sau thì không được như họ, bị thương khắp nơi, trên mặt, trên quần áo đều bị xé nát, có người không cẩn thận còn bị gió cuốn bay đi mất.
Người của Long Vũ dong binh đoàn vô cùng sợ hãi, không dám đi tiếp, người mặc đồ đen thì cứ tiếp tục mà đi về phía trước, chẳng quan tâm ai sống chết ra sao, hắn cứ thế mà bước đi.
Đám người Long Vũ dong binh đoàn đứng tại chỗ, bị gió thổi cát bụi tạt vào người, toàn thân, y phục đều bị cắt nát, còn có vài cục đá to bị thổi đập vào người, thoát chết trong gan tấc, trong lòng bọn họ vô cùng bất an, lại nhớ tới những truyền thuyết được truyền đi, càng thêm sợ hãi.
Nhiều lính đánh thuê như vậy, chẳng một ai có thể quay về, có phải là bọn họ cũng sẽ như vậy không? Đến đây, chắc chắn là đi chịu chết, bọn họ là những kẻ xui xẻo nhất, đội trưởng bảo bọn họ đi bảo vệ người này, người này vốn đâu có cần bọn họ bảo vệ đâu a, sao còn muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết?
Nghĩ tới đấy, người của Long Vũ dong binh đoàn không khỏi hận người đồ đen kia, nếu không phải vì hắn, bọn họ cũng không cần phải tới đây, đều là lỗi của hắn, là do hắn.
Người đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, người của Long Vũ dong binh đoàn hơi sửng sốt, mấy người ôm nhau, kinh sợ nhìn hắn, sát khí nồng động đã đủ làm bọn họ muốn tè ra quần, người này quá đáng sợ, thực sự quá đáng sợ.
Một tia sáng từ trong bão cát xẹt qua, người của Long Vũ dong binh đoàn chưa kịp nhìn là cái gì đã ngã xuống đất, mắt không kịp nhắm đã tắt thở, chết không nhắm mắt.
Ba người Quân Mộ Khuynh nghe thấy động tĩnh phía sau thì nhìn lại, khi bọn họ thấy người của Long Vũ dong binh đoàn đều té ngã trên mặt đất, bão cát không ngừng vùi dập thân thể họ, cả ba đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người kia, người này ngay cả người của Long Vũ dong binh đoàn cũng dám giết?
Đồng thời, Quân Mộ Khuynh cũng xác định, sát khí tỏa ra từ người này, không phải là bẩm sinh, mà là do giết người tạo thành, bốn năm người mà một kiếm đã giải quyết hết, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, hiển nhiên đã là thói quen, trong mắt hắn, giết người cũng như chặt củi vậy.
Không phải người của Long Vũ dong binh đoàn hộ tống hắn đến đây sao? Sao lại giết mất rồi? Không sợ cái lão già Ngân Thước kia tới tìm hắn gây phiền phức sao?
Lạc Ưng Hùng cũng nghi ngờ nhìn nam tử kia, nguyên bản một nhóm tám người chỉ còn một nửa, còn chưa đi vào trong, chưa tìm được khoáng thạch cũng đã chết hết một nửa, không phía sẽ còn điều gì chờ họ ở phía trước.
“Này, tại sao ngươi lại giết họ, lát nữa làm sao mà tìm đường? Có bọn họ ở đây, ít nhất cũng có thể tách nhau ra tìm đường, ngươi có muốn giết người cũng đừng lãng phí đến vậy chứ?” Lạc Anh Ninh la lớn, mấy người này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ giết, đỡ một người giành khoáng thạch với bọn họ, giữ bọn họ lại, chỉ sợ sau này sẽ nguy hiểm, nhưng mà để cho bọn họ dò đường không phải là tốt hơn sao? Giết làm gì?
(Zi: nhỏ này không biết nhìn tình huống hay sao vậy trời @@)
“Anh Ninh.” Lạc Ưng Hùng kéo ống tay áo Lạc Anh Ninh lại, chỉ sợ nàng sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn mất.
Quả nhiên, ánh mắt của người nọ lập tức chuyển đến lên người Lạc Anh Ninh, bảo kiếm trên tay kêu lên một tiếng, bay ra khỏi vỏ, một tia sáng xẹt qua, lưỡi dao nhanh chóng xé gió bay nhanh về hướng Lạc Anh Ninh.
“Hỏa lá chắn.” thanh âm cấp thiết vang lên bên cạnh Lạc Anh Ninh, nhưng vẫn có chút băng lãnh lạnh lùng.
Người áo đen nhìn dao sắc của mình đánh lên hỏa lá chắn, dao của hắn lập tức bay mất, hỏa lá chắn lại vững vàng hoàn hảo đứng ở đó, con ngươi tràn ngập sát khí đặt lên người Quân Mộ Khuynh.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm càn, ngươi thử suy nghĩ đi, nếu chúng ta chết, một mình ngươi ở đây, nhất định cũng sẽ chết, nhiệm vụ cùng khó mà hoàn thành.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt chống lại ánh mắt hắn, không một chút sợ hãi.
Người áo đen im lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, không nói gì, nhưng cũng không rút kiếm ra nữa, chỉ là im lặng nhìn, cuối cùng, một thanh âm lạnh như đầm băng u minh chậm rãi vang lên, cứ như là thanh âm từ trong miệng người chết phát ra vậy.
“Ngươi – không sợ – ta?” Người áo đen mặt không chút cảm xúc nói, hoàn toàn không có một chút biểu tình gì.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, lắc đầu: “Sợ, đương nhiên sợ, ta rất yêu quý mạng của ta nha, sao có thể không sợ người giết người như ma như ngươi chứ, nhưng ta cũng không thích có người làm thương đồng bọn của ta.” Nàng đạm mạc nói, bất kể là lúc ở rừng rậm, ở dong binh đoàn, Dong Binh trấn, hai huynh muội này luôn bảo vệ nàng, nàng đã từng nói, người bảo vệ nào, nàng nhất định sẽ bảo vệ họ lại, đây không phải là nói chơi.
Lạc Anh Ninh cảm động nhìn Quân Mộ Khuynh, vừa rồi nàng cho là nàng chết chắc rồi, một chiêu kia nồng nặc sát khí, nàng phát hiện cả người như bị đông cứng, không thể cử động được, nếu không phải là tiểu Khuynh ra tay, nàng hiện giờ chỉ là một cái xác.
“Mạng của ngươi, ta muốn.” Người nọ nói xong, liền đi về phía trước, thanh âm như tử thần địa ngục truyền đến, Lạc Anh Ninh không khỏi đánh một cái lạnh run.
Lần đầu tiên người mà hắn muốn giết lại không giết được, cũng là lần đầu tiên có người không sợ hắn, người như vậy, cho dù là nhiệm vụ hay là vì bản thân hắn, hắn nhất định phải giết, nhất định sẽ không bỏ qua.
Thấy người nọ đi xa, không có ý định động thủ, Lạc Anh Ninh thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, nếu bọn họ đánh nhau ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh khủng, xung quanh toàn là bụi cát mù mịt, đã làm người ta khó chịu, hai người bọn họ lại đánh nhau thì bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây.
Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, nhìn người đang rời đi, hắn nói hắn muốn mạng của nàng? Vậy cần phải xem hắn có bản lĩnh này không đã.
Hỏa Liêm ngồi xổm trên vai Quân Mộ Khuynh, nhỏ giọng thì thầm: “Ta nhất định sẽ không để hắn động vào ngươi.” Dám đả thương chủ nhân nó, nó nhất định một ngụm cắn chết, tưởng mặc nguyên một bộ màu đen là ngon hả, mấy người muốn giết chủ nhân nó, có ai thành công chưa?
“Không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn bóng lưng người nọ đi xa, nàng có cảm giác, người này không phải tới là vì khoáng thạch, mà là có mục đích khác, nàng đoán không ra, nhưng nhất định có gì đó liên quan đến nàng.
“Các ngươi phải chú ý một chút, khi kiếm của hắn ra khỏi vỏ, phải tránh đi.” Quân Mộ Khuynh nhìn hai người kia, dặn dò, không phải lúc nào nàng cũng có thể cứu bọn họ kịp thời, lần này nàng có thể ra tay kịp, còn lần sau thì sao? Nàng không biết được.
Hai huynh muội nhao nhao gật đầu, trong lòng cũng biết rõ sự lợi hại của người kia, người kỳ quái như vậy, lần đầu tiên được thấy.
“Giết bọn hắn – không ai – cản được.” Thanh âm lạnh như băng lại vang lên từ phía trước, hắn muốn nói cho Quân Mộ Khuynh biết, người hắn muốn giết, không ai ngăn được, ngay cả thần cũng không cứu được.
Quân Mộ Khuynh nhìn về phía trước, người kia cũng xoay người nhìn nàng, nàng chống lại đôi mắt hắn, cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt của hắn trống rỗng, không giống người có thể nhìn được, người lợi hại như vậy, lại là một kẻ mù?
“Người ta phải cứu, không ai giết được.” Quân Mộ Khuynh cũng trả lời lại bằng thanh âm lạnh lẽo của nàng, người nàng nhất định phải cứu, nhất định sẽ không để ai đụng tới họ, nàng không thể để chuyện một năm trước lại diễn ra, nhất định không.
“Được.” Người nọ gật đầu, ánh mắt vô hồn đi tiếp, bước chân vững vàng, không giống như một người đang đi giữa bão cát.
Lạc Anh Ninh giậm chân, người này quá kiêu ngạo, người nào cũng dám giết, mà nàng thì đánh không lại hắn.
(Zi: má này không chết cũng uổng thiệt chớ =.=)
“Anh Ninh, chúng ta đi thôi, trước khi trời tối nếu không tìm được chỗ nghỉ thì rắc rối to, buổi tối ở đây không chừng sẽ xuất hiện mấy thứ độc hại.” Lạc Ưng Hùng nhàn nhạt nói, vách Tuyệt Mạt, nói một cách đơn giản chính là một sa mạc, quanh năm bị bao phủ bởi bão cát sa mạc.
Lạc Anh Ninh lăn lộn ở ngoài quanh năm, đương nhiên đã sớm nhìn ra, đây chính là một cái sa mạc, sa mạc nguy hiểm như thế nào, là điều bọn họ không thể tưởng tượng được, nếu đêm nay không tìm được chỗ ở, nhất định là phiền lớn, bọn họ sẽ không thể nghỉ đêm được.
“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, chậm rãi đi về phía trước, chẳng lẽ gió cứ thổi mãi như vậy sao? Thế thì làm sao mà tìm được khoáng thạch kia trong vòng hai tháng đây?
Ba người chậm rãi đi thận trọng, bỏ lại sau lưng thi thể của các lính đánh thuê, bão cát dần dần che lấp thi thể lại, cuối cùng chôn họ ở dưới, một vũng máu tươi thấm đỏ một mảnh cát lớn, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Ở đây, không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng lại, lòng Lạc Ưng Hùng lo lắng không yên, hắn không biết việc mình đồng ý để Quân Mộ Khuynh đi vào là đúng hay sai, nhưng hắn không ngăn nàng được, càng không thể thuyết phục được nàng đổi ý.
Nhìn hai nữ nhân bên cạnh, Lạc Ưng Hùng hạ quyết tâm, không thể để chuyện gì xảy ra với các nàng, nhất định không thể. Cho dù phải đổi tính mạng của mình, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để các nàng có bất cứ chuyện gì, nhất định không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.