Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 20: Vách tuyệt mạt, tuyệt mạt khoáng thạch




Edit: Zi
Lính đánh thuê của Huyết Nguyệt dong binh đoàn chưa bao giờ thấy đội trưởng nhà mình tức giận như bây giờ.
Ở trong sảnh nghị sự, Lý Cổ Nguyệt đi tới đi lui, đứng ở dưới là những nhân vật chủ chốt của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, bọn họ nhìn Lý Cổ Nguyệt đi tới đi lui, phó đội trưởng thì không thấy đâu, vô cùng hiếu kỳ, chưa bao giờ bọn họ gặp tình huống này.
Đội trưởng và phó đội trưởng, trừ khi đi làm nhiệm vụ, rất ít khi tách ra, ngay cả khi đi đến tổng bộ lính đánh thuê công xã, cũng là cùng đi, hôm nay thế nào, lúc đi thì hai người, nhưng khi về chỉ có một, còn một người nữa đâu rồi? Sao đội phó không về, còn đội trưởng thì lại bị sao thế kia?
“Đội trưởng.” Nghiêm Thanh rốt cuộc cũng không nhịn được, hắn vốn là người thô tục, chuyện gì cũng không nhịn được, cho nên mở miệng trước.
“Chờ Anh Ninh tới rồi nói.” Lý Cổ Nguyệt thở dài một hơi, hắn khuyên tên kia thế nào cũng không được, Lạc Ưng Hùng đúng là đồ đần mà, chẳng lẽ hắn không biết đó là âm mưu của Lôi gia hay sao? Nhiệm vụ này này, dù có thành công hay không, kết quả vẫn là chết.
“Ta đã tới rồi, đội trưởng, ngươi nói đi.” Lạc Anh Ninh vừa mới về tới cửa liền nghe Lý Cổ Nguyệt tìm mình, đi vào thì không thấy đại ca đâu cũng rất tò mò, hai người này cãi nhau sao?
Có một thời gian, Lạc Anh Ninh nghi ngờ không biết nàng với đại ca có phải là huynh muội ruột không, hay là đại ca với đội trưởng mới là huynh đệ ruột, tình cảm giữa hai người, so với nàng và đại ca còn tốt hơn nhiều.
“Anh Ninh, ngươi mau đi ngăn cản đại ca ngươi đi, hắn muốn đi vách Tuyệt Mạt thu thập Tuyệt Mạt khoáng thạch.” Thấy Lạc Anh Ninh tới, Lý Cổ Nguyệt vội vàng nói.
“Cái gì?” Lạc Anh Ninh trợn hai mắt, vách Tuyệt Mạt! Tuyệt Mạt khoáng thạch.
Đại ca nàng bị điên rồi phải không? Biết rõ đó là con đường chết, là lính đánh thuê cũng không nhất định phải hy sinh tính mạng chỉ vì mấy miếng khoáng thạch, Tuyệt Mạt khoáng thạch, là tinh thạch, là một loại vô cùng quý giá, càng quý giá thì càng nguy hiểm, không có lính đánh thuê nào dám đi vách Tuyệt Mạt, đại ca nàng không phải là uống lộn thuốc rồi đấy chứ.
“Công xã ra nhiệm vụ mới, chính là để chúng ta đi tìm Tuyệt Mạt khoáng thạch, ta đương nhiên là không đồng ý, nhưng sau khi đại ca ngươi biết được, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một vạn mỏ tinh, hắn liền nhận ngay, ta không ngăn được.” Lý Cổ Nguyệt thở dài nói, đó là đường chết a. Người đã từng đi vào, không ai có thể trở về.
Bên trong đại đường ồ lên, phó đội trưởng vì họ mà chấp nhận nhiệm vụ như vậy, một vạn mỏ tinh, tuyệt đối có thể giải quyết được tình hình hiện nay của bọn họ, nhưng này cũng quá nguy hiểm rồi, phó đội trưởng không thể đi được, dù bọn họ có phải giải tán, phó đội trưởng cũng không thể liều mạng như vậy.
“Ta đuổi theo hắn.” Lạc Anh Ninh hoảng hốt, chỗ đó, tuyệt đối không thể đi, đại ca nhất định không thể đi, nàng phải ngăn cản.
Lý Cổ Nguyệt nhìn bóng lưng Lạc Anh Ninh vội vã chạy đi, thở dài, vất vả lắm mới không chạy theo, Huyết Nguyệt dong binh đoàn không thể không có hắn, không có hắn ở đây, Long Vũ dong binh đoàn sẽ thừa cơ làm loạn.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới, vẻ mặt vô cảm nhìn Lý Cổ Nguyệt: “Có chuyện gì sao?” Anh Ninh vội vàng chạy đi như vậy, nàng gọi cũng không nghe thấy.
“Cô nương!” thấy Quân Mộ Khuynh vào, tất cả mọi người đều tôn kính kêu một tiếng, nhưng phần đông mọi người vẫn không can tâm tình nguyện, cứ cho là nàng đã cho một đống ma hạch thì cũng không tới mức đưa Huyết Nguyệt lệnh cho nàng chứ, gặp nàng lúc nào cũng phải tôn kính, giao dịch này thiệt quá lỗ.
Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Lý Cổ Nguyệt, con mắt đỏ nhìn thẳng mặt hắn: “Ta muốn biết.” Nàng khiêm tốn nói, ngữ khí bình thản, không ai đoán được nàng đang nghĩ gì.
“Ưng Hùng đi vách Tuyệt Mạt.” giọng nói của Lý Cổ Nguyệt, nghe thì nhẹ như lông hồng, nhưng lại có vẻ nặng nghìn cân.
“Vách Tuyệt Mạt? Là ở đâu?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, có thể làm cho lính đánh thuê nghiêm trọng đến vậy, không biết là chỗ nào.
“Cô nương không phải là lính đánh thuê, đương nhiên không biết, vách Tuyệt Mạt ở phía bắc Dong Binh trán, đó là nơi có nhiều tài nguyên nhất.” Lý Cổ Nguyệt ccười khổ, lúc đầu, có rất nhiều lính đánh thuê vì tài phú bên trong mà nhao nhao đi vào, nhưng tất cả đều là một đi không trở lại.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực: “Tiếp tục.” Bảo địa, hẳn là đường cùng.
“Lúc vừa tìm được khối bảo địa này, các lính đánh thuê đều điên cuồng chạy vào, mỗi dong binh đoàn chỉ còn tầm một trăm người, mọi người đều trông ngóng bọn họ có thể tìm được tài nguyên, nhưng rồi một tháng trôi qua, sau đó là nửa năm, một năm, năm năm… đến giờ, những người đã vào đó, chưa từng có ai quay trở về.” nói xong, Lý Cổ Nguyệt thở dài, vẻ mặt ngưng trọng.
Tất cả các lính đánh thuê đều cúi đầu trầm mặt, bọn họ đương nhiên biết chuyện này, sau khi gia nhập, chuyện đầu tiên bọn họ biết đến, không phải tình hình nội bộ dong binh đoàn mình mà chính là sự sỉ nhục này.
“Lạc Ưng Hùng biết rõ đây là đường chết, vì sao còn đi?” muốn chết thì cũng từ từ, đợi hai tháng nữa tham gia đại hội công xã chứ.”
“Là vì tuyệt mạt khoáng thạch.” Lý Cổ Nguyệt lại thở dài.
“Đó là cái gì?” sự hiểu biết của Quân Mộ Khuynh đối với những gì Lý Cổ Nguyệt nói đều không biết, nàng biết, thế giới này không đơn giản như những gì nàng đã được thấy, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân *.
* Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn *
“Có tin đồn rằng có người từng ra khỏi được vách Tuyệt Mạt, có điều vừa tới khu vực kế bên liền chết, vài lính đánh thuê to gan muốn vào đó mạo hiểm thì phát hiện được hài cốt của người này, bọn họ nhìn thấy xung quanh đều là máu tươi, trên hài cốt cũng có máu, hẳn là vừa chết không lâu, bên cạnh hài cốt còn có một khối đá màu đen, bọn họ lấy khối đá đấy ra, đem về giám định mới biết đó khoáng thạch còn quý hơn cả thủy tinh nâu, nhưng không ai biết nó gọi là gì, và bởi vì nó được lấy ra từ vách Tuyệt Mạt nên người ta gọi nó là Tuyệt Mạt khoáng thạch.” Quan trọng nhất là, Ưng Hùng rõ ràng biết khả năng hắn tìm thấy rất thấp, hắn còn muốn đi mạo hiểm?
“Thứ rất có giá trị?” Quân Mộ Khuynh bổng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Cổ Nguyệt.
Hỏa Liêm trên vai nhìn thấy bộ dáng này của Quân Mộ Khuynh thì biết chủ nhân nó là đánh chủ ý lên vách Tuyệt Mạt rồi, thứ so với thủy tinh nâu còn đáng giá hơn, bảo bối a~, giết bao nhiêu ma thú cũng không bằng, chủ nhân không động tâm mới là lạ.
“Phải.” Lý Cổ Nguyệt hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng muốn làm gì?
“Vậy ta phải đi, có đồ tốt như vậy mà không chịu gọi ta sớm.” Quân Mộ Khuynh cười nói, lập tức xoay người rời đi, cứ như là sợ người ta tới trước đoạt được Tuyệt Mạt khoáng thạch vậy.
Lý Cổ Nguyệt vội vàng đuổi theo: “Cô nương, ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?” Đó là vách Tuyệt Mạt a! Đường chết a!
“Đương nhiên là có! Là bởi vì vách Tuyệt Mạt mới đi.” Thanh âm Quân Mộ Khuynh truyền về từ đằng xa, trong giọng nói không hề che giấu sự hưng phấn của nàng.
Nghiêm Thanh sốt ruột đến cạnh Lý Cổ Nguyệt nói: “Đội trưởng, cô nương sẽ không sao chứ?” Đó là vách Tuyệt Mạt a!
“Không biết!” Lý Cổ Nguyệt lo lắng sợ sệt. Hắn nhìn bóng lưng của Quân Mộ Khuynh, hy vọng nàng có thể tạo ra kỳ tích, có thể trở về an toàn cùng với hai người kia.
“Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi ở phía sau nhảy tưng tưng, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh đang rời đi mà la lớn, trong con mắt đen lộ vẻ khẩn trương.
“Tiểu Chi Chi, ngươi cứ yên tâm ở đây chờ, chủ nhân của ngươi sẽ sớm trở về mà.” Nghiêm Thanh đi tới chỗ Chi Chi, sắc mặt cũng nặng nề, vách Tuyệt Mạt không phải là nơi dễ dàng trở về như vậy, hơn nữa, trước giờ chưa từng có ai quay về được.
“Chi!” Chi Chi trừng mắt Nghiêm Thanh, sau đó một đạo thân ảnh màu tím xẹt qua, Chi Chi đã biến mất ngay trước mắt mấy người lính đánh thuê.
Mọi người thấy một màn như vậy đều ồ lên, đây là ma thú gì thế? Lợi hại thật.
Ánh mắt Lạc Ưng Hùng nhìn chăm chăm về phía trước, hắn xoay người, thở dài một cái, dù thế nào hắn cũng muốn có được Tuyệt Mạt khoáng thạch, một vạn mỏ tinh, có thể làm cho Huyết Nguyệt dong binh đoàn cầm cự được lâu hơn, đáng giá.
“Ta chưa từng gặp ai ngốc như ngươi, đi tìm đồ tốt chỉ vì nhiệm vụ chứ không phải vì bản thân.” Thân ảnh đỏ rực đứng ở sau lưng Lạc Ưng Hùng, mái tóc đen đã trở về màu đỏ vốn có của nó, con ngươi cũng đỏ và sáng hơn.
“Tiểu Khuynh!” Lạc Ưng Hùng kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, sao nàng lại tới đây, nàng không biết ở đây nguy hiểm sao?
“Sao? Chỉ mình ngươi được đi, còn ta thì không được à? Nhiệm vụ kia của ngươi có nói là cần nhiều khối không?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, thứ mà nàng nhìn trúng…
Lạc Ưng Hùng lắc đầu, không có nói là cần nhiều, chỉ cần một khối là được rồi, bởi vì không có yêu cầu số lượng nên hắn mới đánh cuộc một lần, chỉ cần một viên nhỏ là cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Vậy thì được, đi thôi, ta đi với ngươi.” Quân Mộ Khuynh cười nói, đều là rèn luyện thôi, trước giờ chưa từng ai có thể ra khỏi vách Tuyệt Mạt, chính là chỗ rèn luyện tốt, đối với nàng mà nói, đây là một công đôi việc.
Lạc Ưng Hùng đứng tại chỗ nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng đi mạo hiểm như vậy, ở đây quá nguy hiểm.
“Ngươi không ngăn được ta đâu, hoặc là chúng ta cùng đi, hoặc là ta bảo Hỏa Liêm đánh ngươi ngất rồi tự ta đi.” Nàng chỉ đi rèn luyện thôi, không làm những chuyện khác, cái khoáng thạch kia chỉ là tiện tay mang về thôi, chuyện bình thường.
Sắc mặt Lạc Ưng Hùng cứng đờ, nhìn Hỏa Liêm trên vai Quân Mộ Khuynh, hắn chần chừ gật đầu, sao hắn có thể để cho nàng đi vào trong đó một mình chứ, ở trong đó nguy hiểm như vậy, hai người bon họ cùng đi, còn có thể chiếu cố lân nhau, để nàng đi một mình, không được.
“Vậy đi thôi.” Quân Mộ Khuynh hài lòng gật đầu, hắn còn biết mình đánh không lại thần thú, không ngu lắm.
“Chờ chút, ta cũng muốn đi!” Lạc Anh Ninh ở phía sau vội vã đuổi theo, kéo cánh tay Quân Mộ Khuynh, nàng cũng đi, sao có thể để hai người kia đi mạo hiểm như vậy chứ.
Lạc Ưng Hùng nhìn thấy Lạc Anh Ninh tới, vội vàng nói: “Ngươi mau quay về, đại hội lính đánh thuê không thể thiếu ngươi.” Nếu Huyết Nguyệt dong binh đoàn mà thiếu thêm một người nữa, không cần thi đấu bọn họ cũng đã thua rồi.
“Đại ca! Chúng ta cùng đi, sau hai tháng, chúng ta sẽ cùng quay về, ta muốn cùng ngươi tham gia đại hội, làm cho Huyết Nguyệt dong binh đoàn đứng vững trong thập đại dong binh đoàn.” Lạc Anh Ninh kiên định nói, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng nhất định sẽ đi theo.
“Nếu nàng muốn đi thì để cho nàng theo, coi như rèn luyện thêm.” Quân Mộ Khuynh nhìn sa mạc trước mắt, nhíu mày, đây là khu vực bên cạnh vách Tuyệt Mạt, toàn bộ đều được sa mạc bao vây, ở trong rốt cuộc là cái gì?
Lạc Ưng Hùng bỗng nhiên nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, nàng chỉ xem lần này là đi rèn luyện thôi sao?
“Chờ chút, chờ chúng ta với.” Đột nhiên phía sau lại có tiếng kêu gọi, ba người xoay lại thì thấy người của Long Vũ dong binh đoàn đang đuổi theo tới, phía sau còn có một hắc y nhân bịt mặt, tay cầm một thanh bảo kiếm màu đen, trên người tỏa ra sát khí nồng nặc.
Quân Mộ Khuynh chẳng thèm ngó tới bọn lính đánh thuê kia, trực tiếp nhìn về người lạ mặt đó, sát khí, sát khí nồng đến vậy, lần đầu tiên nàng được thấy.
“Các ngươi cũng muốn đi?” Lạc Ưng Hùng hỏi, người của Long Vũ dong binh đoàn vào đó làm gì? Bọn họ đâu có nhận nhiệm vụ này, đâu cần phải đi vào, chẳng lẽ là vì khoáng thạch kia sao?
Người của Long Vũ dong binh đoàn gật gật đầu, bọn họ không đi thì tới đây làm gì? Đâu phải rãnh không có chuyện làm nên chạy lung tung, vách Tuyệt Mạt nguy hiểm như vậy, không có việc đi làm gì.
“Muốn thì cứ đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đối với người Long Vũ dong binh đoàn, nàng không quản, muốn đi thì cứ đi, nếu có chuyện gì thì cũng đừng trách bọn họ thấy chết mà không cứu.
Lạc Ưng Hùng cũng không nói gì nhiều, hắn liếc xung quanh, rồi xoay người rời đi, Lạc Anh Ninh và Quân Mộ Khuynh đi ở phía sau, vừa mới bước được một bước, một thân ảnh màu tím từ trên trời rớt xuống, vững vàng rơi vào trên vai Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi cũng đi?” Quân Mộ Khuynh cười nói, nàng còn tưởng nó ngủ rồi chứ, không ngờ không chỉ tỉnh mà còn chạy theo ra.
“Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi nhìn Quân Mộ Khuynh kêu lên mấy tiếng, cứ như đang trách sao nàng lại bỏ nó ở lại, cuối cùng nó chép chép miệng, xoay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn Quân Mộ Khuynh nữa.
Quân Mộ Khuynh vuốt ve Chi Chi: “Được rồi, được rồi, tại ta thấy ngươi đang ngủ nên mới không gọi, giờ ngươi đã tới đây rồi thì cùng đi thôi, nhưng mà ngươi không được…”
Chi Chi vội vàng gật gật đầu, mấy hôm trước có nhiều đồ hấp dẫn thế mà nó còn nhịn được, giờ có nhiều hơn nữa nó cũng không cần, dù sao cuối cùng nó cũng sẽ được ăn, còn so với việc nhịn đói tốt hơn nhiều, nghĩ tới mấy bữa bị phạt đói, Chi Chi không khỏi sợ, phải có ma hạch ăn, nó mới sống được nha.
Hỏa Liêm nhìn Chi Chi với ánh mắt xem thường, cứ như muốn nói, ngươi đi theo làm gì, chỉ biết ăn với ngủ, chỉ có ta mới bảo vệ chủ nhân được thôi.
“Chi Chi!” Chi Chi dùng đôi tai chỉ chỉ vào Hỏa Liêm ở vai còn lại, trong mắt lộ ra sự bất mãn, Hỏa Liêm đi một mình, không chịu đem nó đi theo.
“Đi thôi, chúng ta bắt đầu đi rèn luyện.” Hy vọng vách Tuyệt Mạt không phải là hắc rừng rậm thứ hai, bên trong chẳng có gì nguy hiểm, cái gì mà cao cấp ma thú xuất thế, kết quả tới giờ cũng chưa thấy đâu, lừa đảo.
Nói đến cao cấp ma thú, Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái, nó đúng là ma thú cao cấp, nhưng nhìn qua thì không giống chút nào, chẳng lẽ là Chi Chi sao?
Hỏa Liêm kiêu ngạo hừ Chi Chi một cái, nó chính là đi theo chơi mà, biết rõ là chỗ đó nguy hiểm, không chịu ngoan ngoãn ở Huyết Nguyệt dong binh đoàn chờ mà chạy tới đây làm cái gì, thiệt tình, tới lúc gặp nguy hiểm, còn phải chiếu cố nó nữa, phiền phức.
“Hỏa Liêm, ngươi đừng ồn nữa, Chi Chi nhất định sẽ đi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, tiếp tục đi vào bên trong sa mạc, cát bụi khắp bầu trời bắt đầu tung bay.
Lạc Anh Ninh thấy nhưng không biết nói sao, Hỏa Liêm thường xuyên gây lộn với Chi Chi, rõ rang là hai con ma thú, một là thần thú mà cứ như là trẻ con, lúc nào cũng cãi nhau ì xèo, bọn họ xem chả hiểu được bọn chúng ầm ĩ cái gì, chỉ có tiểu Khuynh mới biết, thỉnh thoảng còn vào góp vui nữa.
Người của Long Vũ dong binh đoàn ở phía sau nhìn mà rót cả cằm, chưa bao giờ bọn họ thấy ma thú nào dễ thương đến thế, nàng là ở đâu tìm được hai sủng vật thú này? Thật là đáng yêu, chờ sau khi nàng chết, bọn họ sẽ đoạt lấy đem về cho công tử, công tử nhất định sẽ rất thích.
Hắc y nhân không nhanh không chậm đi phía sau cùng đoàn người, cho dù có việc gì hắn chỉ duy trì đúng một động tác, sát khí luôn luôn tỏa ra xung quanh, bao phủ ở phía trước, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Bọn vừa vào bên trong mới biết ở đây cùng với trong tưởng tượng thật khác xa, khắp nơi đều là cát bụi mù mịt, đừng nói là khoáng thạch, ngay cả ma thú cũng không thấy, tìm được cái gì tốt chứ, người của Long Vũ dong binh đoàn hoàn toàn thất vọng.
“Tiểu Khuynh, ngươi xem xem, ở đây đều là bụi, làm sao chúng ta tìm được khoáng thạch?” một khi dong binh đoàn nhận nhiệm vụ, tin tức sẽ được lan truyền ra, cho nên mục đích bọn họ tới đây cũng không cần phải giấu diếm, Long Vũ dong binh đoàn tới đây, nói không cùng mục đích với các nàng, nàng mới không tin.
Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt đi về trước, nàng rốt cuộc cũng biết cái người sát khí tỏa ra toàn thân kia vì sao bịt kín đến thế, toàn bộ xung quanh đây đều là cát bụi mù mịt. không cẩn thận sẽ bị cát tạt vào người, nhất định sẽ bị thương, muốn tránh cũng không được.
“Các ngươi không sao chứ?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn hai ma thú trên vai, bộ lông của bọn chúng đều rối tung cả lên, còn mang theo một đống đá cát, trên người cũng có vài vết thương.
Hỏa Liêm lắc đầu, chút cát bụi này chẳng thấm gì cả, phía trước nhất định sẽ còn cái gì đó lợi hại hơn, chỉ một chút vầy mà đã chịu thua sao được, chờ sau khi nó biến thành Thánh Thú nhất định sẽ phá hủy nơi này, tức thật chứ, lần đầu nó bị thương nhiều đến vậy, còn bị nhiều người thấy đến thế.
Chi Chi nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, trừ bộ lông te tua ra chẳng có chuyện gì, hai mắt còn sáng trưng, điều này làm Quân Mộ Khuynh bớt lo hơn.
Hỏa Liêm và Chi Chi cùng bấu chặt trên vai Quân Mộ Khuynh, mắt luôn nhìn về phía trước, lửa giận trong mắt cũng phừng phực, bộ lông đầy kiêu ngạo của bọn chúng giờ biến thành cái tổ quạ, mà chẳng có chỗ nào có nước để bọn chúng tắm rửa, rốt cuộc đây là chỗ quái gì vậy.
Lạc Ưng Hùng đi tuốt ở phía trước, từ trong nạp giới lấy ra một cái vài cái khăn, đưa cho Lạc Anh Ninh và Quân Mộ Khuynh mỗi người một cái, nếu như không kịp thời bịt lại bọn họ chưa kịp gặp thứ gì nguy hiểm hơn đã bị cát vùi lấp rồi.
“Đai ca, một mình ngươi đi tới đây, ngươi biết khoáng thạch ở đâu sao? Chúng ta tìm như thế nào đây?” Lạc Anh Ninh lớn tiếng nói, thanh âm liền bị gió to thổi đi mất.
Lạc Ưng Hùng nghe được cũng lắc đầu, chỗ này chưa có ai từng đi qua mà sống trở về, làm sao hắn biết ở đây có cái gì, cũng không biết chỗ có khoáng thạch, hiện tại việc hắn biết chính là phải nhanh chóng thoát khỏi đây, ở đây càng lâu, càng nguy hiểm, hắn chết thì không sao, muội muội và tiểu Khuynh không thể có chuyện gì được, nhất định phải dẫn các nàng bình an rời khỏi đây, nhất định.
“Hỏa lá chắn!” thanh âm lạnh như băng vang lên, một tấm chắn lửa đỏ rực dựng lên trước mặt ba người, ngăn bão cát.
“Làm sao vậy?” Lạc Anh Ninh tò mò hỏi, đã xảy ra chuyện gì, sao tiểu Khuynh lại ngưng tụ đấu kỹ?
“Nghỉ một chút, không vội được.” Quân Mộ Khuynh nhìn cát bụi mù mịt trên trời, lại nhìn Lạc Ưng Hùng và Lạc Anh Ninh cả người đều bị cát cắt, dùng ý thức lấy từ trong không gian mặt hai viên đan dược màu đỏ: “Này cho các ngươi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, bọn họ chỉ bị thương nhẹ, màu đỏ chắc là được rồi.
Người Long Vũ dong binh đoàn thấy hỏa lá chắn đột nhiên xuất hiện, không khỏi giật mình, bọn họ dám bỏ ra vốn lớn đến vậy, dám để cho đấu kỹ sư tới đây sao? Mà kệ, có thể nghỉ ngơi là được rồi, người của Long Vũ dong binh đoàn nhao nhao núp sau lưng Quân Mộ Khuynh, trốn cát bụi.
Nhìn thấy đan dược trên tay Quân Mộ Khuynh, Lạc Anh Ninh dại ra, trên người của tiểu Khuynh rốt cuộc còn có cái gì nữa, có thể nói ra hết một lần luôn không? Nếu không, mỗi lần nàng đều sợ hết hồn.
Lạc Ưng Hùng liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, trên mặt nàng cũng có vết thương mà: “Ngươi với Anh Ninh cứ dùng đi, mặt các ngươi bị thương không hay lắm, ta là nam nhân, chẳng sao cả.” nữ nhân đều thích đẹp mà, nàng cho bọn họ đan dược, nàng ăn cái gì?
Quân Mộ Khuynh lắc đầu, đem đan dược trực tiếp nhét vào tay hai người kia: “Các ngươi cứ ăn đi, ta không cần.” Nếu giờ nàng mà ăn, tấn chức thì sao, cứ từ từ đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.