Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 2: Ta chính là quân mộ khuynh ngu ngốc kia




Edit: Zi “Kỳ nhi, cẩn thận…”
“Thủy kiếm!”
“Kỳ nhi, phía sau…”
“Thủy lá chắn!”
“Kỳ nhi…”
“Câm miệng!” Thiếu nữ được gọi là Kỳ nhi vẻ mặt hắc tuyến, không chỉ đối phó với một huyễn thú tứ cấp, mà còn là phải đối phó với thanh âm của đồng bạn.
Quân Mộ Khuynh ở bụi cỏ phía sau, vô lực lắc đầu, hắn đây là muốn hại chết đồng bạn của mình hay sao vậy? Nhị cấp đại kỹ sư đối phó với một tứ cấp huyễn thú đã là đánh bạc rồi, còn bị đồng bọn quấy nhiễu, phân tâm, này thực sự là muốn chết.
Hỏa Liêm cọ cọ cánh tay Quân Mộ Khuynh, dùng ánh mắt dò hỏi Quân Mộ Khuynh, có muốn tiến lên cứu người hay không?
“Màu sắc tự vệ!” thanh âm băng lãnh vang lên, Hỏa Liêm sửng sốt một chút, cuối cùng thân lại không tự chủ được thu nhỏ lại, màu sắc tự vệ biến thành một con mèo nhỏ.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng giơ lên, khom người ôm lấy Hỏa Liêm, im lặng thở dài, thân thể tuy nhỏ đi, nhưng một thân kim sắc chói mắt, con ngươi đạm kim sắc, không phải là nói cho ma thú khác nó chính là linh thú cấp bậc liệt diễm kim hổ hay sao?
“Thủy thuật!” Thanh âm Kỳ nhi càng lúc càng nhỏ, sắc mặt trở nên tái nhợt vô lực, y phục vàng nhạt có hơn mười vết thương lớn nhỏ.
“Kỳ nhi…”
“Ngươi lại gọi, nàng liền mất mạng.” thanh âm lạnh băng từ phía sau vang lên, nam tử lập tức xoay người, kinh hoảng nhìn Quân Mộ Khuynh đang chậm rãi đi tới.
“Ngươi…” Nam tử cẩn thận nhìn Quân Mộ Khuynh từng li từng tí, sắc mặt hơi phiếm hồng, nhìn qua có vài phần xấu hổ.
“Đàn hỏa loạn vũ!” bốn chữ đơn giản không nhanh không chậm từ trong miệng Quân Mộ Khuynh phun ra, hoa văn quen thuộc dưới chân hiển hiện, ba hành tinh đem hoa văn hàm tiếp, một viên hồng tinh lóe ra tia sáng chói mắt, đem nàng bao phủ ở giữa một mảnh đỏ rực, vô số hỏa diễm từ trong đấu kỹ trận bay ra ngoài, cấp tốc bay về phía tứ cấp huyễn thú hệ phong kia.
Nam tử kinh ngạc há mồm, ngốc lăng nhìn đỏ đậm thân ảnh, hai má phiếm hồng càng trở nên đỏ tươi (anh nào mà cưng dữ), thiếu nữ gọi là Kỳ nhi ngây ngốc nhìn vô số hỏa diễm hướng tứ cấp huyễn thú kia, đỏ đậm thân ảnh rất nhanh vọt đến trước mặt nàng, lưỡi dao hồng sắc nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra, nhẹ nhàng xẹt qua đỉnh đầu huyễn thú, lục sắc ma hạch bị tiểu tay lấy ra một cách thành thạo, ma thú cao hơn bọn họ nửa người cứ như vậy mà ngã xuống.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi!”
“Ta chỉ muốn khối ma hạch này thôi!” Quân Mộ Khuynh đem ma hạch tùy ý nhét vào trong lòng, không đếm xỉa hai người đang kinh ngạc kia, xoay người ly khai, đã làm lỡ rất nhiều thời gian, nàng không thích nhất chính là đến muộn.
“Chờ một chút.” Thanh âm nhẹ nhàng như hoàng anh vang lên, trong giọng nói còn mang theo vài phần ngượng ngùng.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nhìn nam tử nghi ngờ: “Còn có chuyện gì?” dứt lời, còn không quên đem khí tức băng lãnh trên người thu lại một chút, người thuần khiết như vậy sẽ bị dọa mất, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Quân Mộ Khuynh khi nhìn thấy người ở phía sau nam tử.
“Ngươi cũng đi Nam Ngưng học viện?” thiếu nữ Kỳ nhi đoạt lấy lời của nam tử, tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, hai tròng mắt lóe ra tia hiếu kì.
“Đúng.” Quân Mộ Khuynh trả lời đơn giản, bọn họ cũng hẳn là đi Nam Ngưng học viện, hẳn là cũng giống mình vì đi không kịp mới mạo hiểm đi qua núi Linh Lung mới gặp phải tứ cấp huyền thú này.
“Thật tốt quá, chúng ta đi cùng nhau được chứ? Chúng ta có thể cho ngươi quá giang một đoạn đường.” Kỳ nhi hưng phấn hỏi, không ngờ ở chỗ này lại gặp được đồng học, hơn nữa vị đồng học này lại rất lợi hại, lúc nào mình có thể lợi hại được như vậy?
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, cho nàng quá giang? Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua cách đó không xa nam tử, mới phát hiện sau lưng hắn là một cái nhất cấp huyễn thú, còn là đang bị thương, “Nó bị thương?” triệu hoán sư sao? Xem ra huyễn thú này là vừa mới bị thương đi.
“Này…” nụ cười trên mặt Kỳ nhi cũng biến mất, chỉ còn lại nỗi thất vọng, nếu lần này tới không kịp, không biết lúc nào mới có tư cách được tiến vào lần nữa, Nam Ngưng học viện chiêu sinh nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để học sinh bị trễ học tham gia báo danh tuyển cử.
Nam tử vỗ về ma thú, trong mắt lộ ra mấy phần đau lòng, triệu hoán sư chỉ có thể dựa vào ma thú mà chiến đấu, ma thú bị thương, hắn lại không có cách gì giúp đỡ.
Quân Mộ Khuynh thở dài, trong tay xuất hiện nửa viên dược hoàn: “Cho nó ăn đi.” Nửa viên dược có thể làm Hỏa Liêm mười hai cấp đỉnh tấn chức, nàng cũng biết được chỗ tốt của linh đan, cũng minh bạch vì sao luyện dược sư ở Thiên Không đại lục lại được hoan nghênh như thế, bất quá vật hữu dụng nên dùng đúng địa phương, mà nàng có dùng hay không cũng vô dụng.
“Này…” Lục sắc cấp linh đan.
Kỳ nhi trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Quân Mộ Khuynh, linh đan trân quý như vậy, dù chỉ có nửa viên cũng rất phi thường trân quý, nàng cứ như vậy mà cho bọn họ?
“Ta cũng chỉ có nửa viên thôi, tin là đủ để trị liệu thương của nó.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới trước mặt ma thú, không đếm xỉa hai người kia đang kinh ngạc, nói xong liền đem linh đan nhét vào trong miệng ma thú.
“Thế nhưng…”
“Nó đã ăn.”
“Cảm ơn…”
“Không cần, ngươi là triệu hoán sư đi, hẳn là đi Thánh Thú sơn?” Nhị ca nói là đi Thánh Thú sơn, cái hiếu thắng nhị ca kia hẳn là đi chỗ này, không biết có tấn chức hay chưa, có hay không chuẩn bị vật phòng thân gì tốt cho muội muội này, thiếp báo danh của Nam Ngưng học viện, hắn rốt cuộc là làm sao có được?
“Ta, ta chỉ tống muội muội đi trường học, Thánh Thú sơn năm nay đã không còn chiêu sinh nữa, chỉ có thể sang năm lại đi.” Nam tử ngẩng đầu nhìn thẳng Quân Mộ Khuynh, huyết hồng con ngươi làm hắn sửng sốt một chút, khi hắn va chạm vào thần tình bình tĩnh băng lãnh trong mắt, hai má lại lần nữa trở nên ửng đỏ.
Muội muội? Còn tưởng hắn mới là đệ đệ chứ.
“Chíp chíp ~” thanh âm vô cùng thân thiết vang lên bên tai Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn về ma thú bị thương kia, phát hiện vết thương của nó đã lành, hơn nữa, nhìn bộ dáng nó hẳn là mới tăng cấp đi.
“Thật sự là tốt quá! Đại ca, ta sẽ không đến trễ!” Kỳ nhi kích động chạy tới, trong mắt tràn đầy nước mắt hài lòng, vừa rồi nàng còn nghĩ mình sẽ không thể vào được Nam Ngưng học viện, hiện tại tốt rồi, nàng sẽ không đến trễ.
“Nó hiện chỉ có thể chở được hai người, các ngươi đi trước đi.” Ưng sư thú hệ phong, thiếu niên cũng rất may mắn, không phải mỗi triệu hoán sư đều có thể tìm được khế ước thú thích hợp với chính mình.
“Bạch Tử Lăng, còn ngươi?” Bạch Tử Lăng xấu hổ nhìn Quân Mộ Khuynh.
Bạch gia? “Quân Mộ Khuynh.”
“Ngươi chính là cái kia, ách…” Bạch Tử Kỳ bước nhanh tới bên người Quân Mộ Khuynh, kinh ngạc nói, mới nói được một nửa, nàng liền câm miệng, một màn vừa rồi bọn họ đều thấy được, nếu như Quân Mộ Khuynh ngu ngốc, trên thế giới này mọi người đều là ngu dại, nào có ngu ngốc nào bưu hãn như vậy chứ?
“Ta chính Quân Mộ Khuynh ngu ngốc kia.” Quân Mộ Khuynh không tức giận vì lời của Bạch Tử Kỳ, trái lại còn to gan thừa nhận.
Hỏa Liêm trong lòng nàng bất mãn nói thầm, ngu ngốc, chủ nhân nếu ngu ngốc, thiên hạ chẳng có ai là bình thường, tất cả đều là ngu ngốc trong ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.