Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 169: Nam tử phụ tình




Đôi chân đoàn người mềm nhũn từ từ đi tới, nhìn ma thú trước mặt cao hơn chính mình rất nhiều, bọn họ chưa từng sợ hãi qua như thế, những ma thú này đã từng là đối tượng để bọn họ luyện tập, ở trong mắt bọn họ, cũng không có gì, nhưng bây giờ nếu tới gần chúng nó, bọn họ vẫn là thực sự có chút lo lắng.
Ma thú nhìn thấy người Quân gia đến, đều lộ ra ánh không có thiện cảm, những nhân loại này đã giam chúng nó, chúng nó hận không thể ăn thịt uống máu, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
“Ách…” Quân Chấn mới vừa đi tới, liền nhìn thấy ánh mắt ma thú, hắn dừng ở tại chỗ, “Các ngươi trước đừng nóng giận, chúng ta hôm nay tới, là đưa các ngươi rời đi, dù sao các ngươi là bởi vì chúng ta mới bị nhốt lâu như vậy, cũng hẳn là để chúng ta đưa các ngươi ra ngoài.” Hắn biết ma thú có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì.
Toàn bộ ma thú ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn còn lộ ra ánh mắt hung ác, bất mãn nhìn người vừa tới.
“Các ngươi đừng quên, chủ nhân phân phó, nếu như các ngươi không muốn rời đi, có thể giết bất luận kẻ nào.” Bá Hiêu chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói, Hắc Dực lúc này không tiện nói, nàng cũng sẽ không rời đi, đợi nhìn những ma thú này rồi rời đi, cũng không muộn.
Nhìn thấy thân ảnh Bá Hiêu, cảm xúc của đám ma thú mới bình tĩnh trở lại, bên trong đôi mắt những đôi mắt đều lộ ra kinh hoàng, chỉ là người trên mặt đất không nhìn thấy mà thôi.
“Chủ nhân không có ngăn cản các ngươi đi hay ở, cho nên các ngươi cũng cho ta yên tĩnh một chút, bằng không…” Bá Hiêu khí phách mười phần nói, khí thế cường đại phát ra kia, khiến tất cả ma thú thiếu chút nữa quỳ xuống trên mặt đất, phủ phục không dậy nổi.
Hắc Dực đứng ở một bên, nuốt một ngụm nước bọt, vì sao mỗi lần bị thương đều là nó, kích động thú cũng không phải nó, Tiêu đại nhân thậm chí ngay cả nó cũng thả uy áp, cái này cũng quá không công bằng.
Nghe thấy lời của Bá Hiêu, tất cả ma thú đều rối rít cúi đầu, quả thực là, nhân loại kia, cũng không có ngăn cản chúng nó đi hay ở, cũng không có ép buộc chúng nó nguyện ý thần phục hay không.
“Rống!” Linh thú dẫn đầu gầm nhẹ một tiếng, người chung quanh đều lui về phía sau một bước.
“Ta sẽ đem lời của ngươi truyền lại cho chủ nhân.” Bá Hiêu nhẹ nhàng gật đầu, mắt kim sắc, cũng treo lên một tia nhiệt độ.
Tất cả ma thú đều gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia chờ mong, chúng nó đều hy vọng có thể như vậy.
Nói? Mới vừa rồi là ma thú đang nói chuyện, không phải muốn rống bọn họ, không phải muốn ăn bọn họ?
Lúc này người Quân gia mới thở phào nhẹ nhõm, cái này thật sự là quá tốt, nhưng mà cũng không biết tôn tiểu thư từ nơi nào tìm tới đây một người lợi hại như vậy, vậy mà lại có thể nghe hiểu ma thú nói chuyện, nếu như không có nàng ở đây, bọn họ hiện tại chắc phải đánh nhau với ma thú đánh nhau.
“Quân gia chủ, các ngươi liền bắt đầu đi, còn nữa, chủ nhân đã từng nói, nếu như các ngươi có người vọng tưởng muốn thương tổn những ma thú này, Hắc Dực sẽ giết không tha.” Đây tuyệt đối không phải nói đùa, Hắc Dực có thể yên lặng đứng ở chỗ này, hoàn toàn đều là nhìn tới mặt mũi của chủ nhân, nếu không Quân gia đã sớm bị chúng nó san thành bình địa.
“Ta đã biết.” Quân Chấn gật đầu đáp.
Quân Chấn vội vàng dẫn người cầm không gian trục đi tới trước mặt ma thú, bọn họ dè dặt đi về phía trước, từ từ mở ra không gian trục, biểu tình thận trọng hơn.
Đứng trước mặt bọn họ, chính là ma thú a, một khi không cẩn thận, là có thể giẫm bọn họ thành thịt vụn.
Ngay khi mọi người mở không gian trục, Bá Hiêu xoay người đi trở về, chủ nhân hẳn là đang chờ nóng ruột, những ma thú này có thể thuận lợi trở lại Ma Vực rừng rậm, vậy cũng là một chuyện tốt, chỉ có điều nàng chính là lo lắng có người bụng dạ khó lường, không biết làm trò gì.
“Cô nương, chủ nhân của ngươi còn nói cái gì nữa hay không?” Quân Chấn nhìn bóng lưng Bá Hiêu rời đi, vội vàng hỏi, đối với ma thú tốt như vậy, tiểu vương bát đản này cũng không hỏi một chút xem hắn thế nào, thật không có lương tâm.
“Chủ nhân không có lời gì truyền cho ngươi.” Bá Hiêu không quay đầu lại nói.
Sắc mặt Quân Chấn cứng đờ, giống như tiểu hài tử vậy, tức giận quay đầu rời đi, tiểu nha đầu, cư nhiên không có gì muốn nói với hắn, thật không có lương tâm, mệt hắn còn lo lắng cho an nguy của nàng.
Bá Hiêu trở lại khách sạn, Quân Mộ Khuynh đã đứng ở bên cửa sổ, nàng chậm rãi đi vào, mới phát hiện vốn trong phòng đứng đầy người, hiện tại một cũng không có, không khỏi hiếu kỳ.
“Chủ nhân, bọn họ rời đi sao?” Nhanh như vậy đã rời đi, đây chính là chuyện kỳ quái nhất mấy ngày nay.
“Ừm, các ma thú cũng đã xuất phát sao?” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi.
“Đúng vậy chủ nhân, toàn bộ ma thú của Quân gia cũng đã rời đi, còn có chính là, những ma thú ấy muốn ta hỏi chủ nhân, chúng nó muốn đi theo chủ nhân.” Bá Hiêu đem lời nói vừa rồi của linh thú nói với nàng, nói cho Quân Mộ Khuynh, nụ cười trên mặt cũng không che giấu, xem ra chúng nó đều biết chủ nhân tốt, mới muốn đi theo chủ nhân.
“Hử?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, bị Hỏa Liêm đánh như thế, thật đúng là khiến chúng nó đều thần phục, nhưng mà chuyện này, vẫn là không nói cho nó biết thì tốt hơn, miễn cho nó đắc ý đến phân không rõ phương hướng.
“Chủ nhân, ta lo lắng Lôi gia…” Bá Hiêu nói ra lo lắng trong lòng mình, Lôi gia vẫn luôn không phục, mà người xuất hiện vạch trần thân phận của chủ nhân kia, rất có khả năng là người của Lôi gia chứ không phải là Quân gia.
“Cái này ta biết, ngươi đi với ta nhìn một chút là được.” Nàng đương nhiên biết Lôi gia sẽ không bỏ qua cơ hội này, đó là ma thú bị Quân gia nuôi dưỡng rất lâu, cho dù ma thú này nên có cuồng dã, thế nhưng chim nuôi lâu, cũng sẽ biến thành gia cầm, người Lôi gia muốn có được những ma thú này, dùng chúng nó đến công kích tứ đại gia tộc khác.
Trên mặt Bá Hiêu lộ ra một nụ cười, nàng mỉm cười nói, “Hóa ra chủ nhân đã sớm nghĩ đến, ta còn lo lắng lâu như vậy.” Cái này thực sự là không nên, tự mình nghĩ đến, chủ nhân sao có thể không nghĩ.
“Ngươi cũng là xuất phát từ hảo tâm, ta cũng sẽ không trách cứ ngươi.” Quân Mộ Khuynh cười cười, đi theo Bá Hiêu tới trước cửa sổ bên ngoài đi đến.
Từ sau khi tỉ thí ngũ đại gia tộc kết thúc, cửa sổ này chính là cửa lớn của bọn họ, khách sạn mỗi ngày đều bị vây chật như nêm cối, lầu một lầu hai đông nghịt đều là người, còn lầu ba dưới sự bảo vệ của Hàn công tử, mới không có người chen lên, nếu không ở đây cũng đã sớm không yên ổn.
Xung quanh khách sạn, chật ních một mảnh, khiến người ở lầu ba, cũng đều lắc đầu, đây cũng quá khoa trương đi, không đúng, là hết sức khoa trương, một mảnh đen thui kia đều là người a, đều là tới gặp Quân Mộ Khuynh, không đúng, là gặp Xích Quân.
Mặc dù chuyện ma thú ngày hôm nay, khiến lòng người bàng hoàng, nhưng những người này cho tới bây giờ cũng chưa từng quên chạy tới hướng khách sạn, Quân Mộ Khuynh không gặp bọn họ, bọn họ vẫn sẽ không chết tâm, cả ngày đều vây ở đây đi ra ngoài đều rất khó khăn, thực sự là bất đắc dĩ a!
Mà ngoài thành, sau khi người Quân gia đưa ma thú ra khỏi thành, liền lập tức chạy vào trong thành, chỉ sợ ma thú thương tổn bọn họ, chỉ có Quân Đan ở lại chỗ đó, nhìn con ma thú dẫn đầu kia.
“Ta nói, ngươi thế nào nhìn quen mắt như vậy?” Cái này không nên a, thế nhưng hình như là đã gặp ở nơi nào rồi.
Hắc Dực nhìn nhân loại trước mặt, có chút bất đắc dĩ, bọn họ hình như không quen đi? Chỉ là thấy qua một lần, lúc đó còn là ở Quân gia, hắn sao có thể nhận ra mình.
Thấy ma thú trước mắt không trả lời, Quân Đan thở dài, xoay người đi trở về, hắn đã nói sao có thể quen biết ma thú, có lẽ là thấy qua ma thú nhiều, mới có loại cảm giác này, đúng, nhất định là như vậy, nhất định vậy.
Nhìn cửa thành chậm rãi hà tất, lúc này Hắc Dực mới chậm rãi xoay người, nhìn ma thú phía sau, “Phía trước chính là Ma Vực rừng rậm, chúng ta trước qua bên kia chờ chủ nhân, nếu như chủ nhân đồng ý chuyện của các ngươi, nhất định sẽ xuất hiện.” Những ma thú này đều là từ Quân gia giải cứu ra, chủ nhân không có lừa nó, nàng thực sự giải cứu toàn bộ ma thú ra ngoài.
Tất cả ma thú đều gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, ở đây dù sao cũng là thế giới nhân loại, đối với chúng nó mà nói, cũng không phải rất an toàn.
Hắc Dực mang theo ma thú đi về hướng Ma Vực rừng rậm, nhưng vừa mới đi đến bên ngoài Ma Vực rừng rậm, bọn họ cũng cảm giác được hiện tượng không bình thường.
“Các ngươi cẩn thận!” Hắc Dực bình tĩnh nói, người Quân gia muốn lật lọng sao? Chuyện đã đáp ứng chủ nhân, nếu như bọn họ nuốt lời, nó cũng sẽ không khách khí đối với bọn họ, hèn hạ vô sỉ.
“Quả nhiên là ma thú cấp bậc thần thú, nhưng mà xem ra, thần thú thì như thế nào, đó cũng là vật trong bàn tay ta.” Âm thanh cuồng vọng vang lên, Hắc Dực cảnh giác nhìn về bốn phía.
Thân ảnh cao lớn từ trong rừng rậm chậm rãi đi tới, Hắc Dực khẩn trương nhìn bóng đen xuất hiện trước mặt, lực lượng triệu hoán sư, là khế ước thú!
“Người nào dám cuồng vọng như thế!” Chỉ là linh thú cấp mười hai, lại dám kiêu ngạo ở trước mặt nó!
“Ta đương nhiên là người của Lôi gia.” Người tới lộ ra một nụ cười tà ác, tham lam nhìn ma thú trước mặt, nhiều ma thú như vậy, nếu như bắt tới Lôi gia, vậy thì Lôi gia nhất định đứng đầu ngũ đại gia tộc.
“Lôi gia?” Hắc Dực nghi hoặc nhìn người trước mắt, nó vẫn luôn đợi ở trong tay áo của chủ nhân, thế nhưng cũng đã từng nghe nói tới Lôi gia, hơn nữa người trước mắt cho nó cảm giác rất không tốt, nó chỉ muốn giết người trước mắt.
“Hiện tại Quân Mộ Khuynh không ở đây, các ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta có thể tha cho các ngươi không chết.” Người ở trên lưng ma thú cuồng vọng nói, không hề phát hiện chân ma thú của mình đã bắt đầu rung rẩy, bên trong đôi mắt còn lộ ra vẻ khủng hoảng.
Hắc Dực tức giận trừng mắt nhìn nhân loại trước mặt, bọn họ thật đúng là không biết xấu hổ, dám tới nơi này cướp ma thú của chủ nhân, quả thực chính là muốn chết!
“Gấu báo phong nguyên tố cấp mười hai linh thú? Ngô, biết ta đang cần ma thú phong nguyên tố nên đến đưa tới cho ta sao?” Âm thanh lạnh như băng trên không trung chậm rãi vang lên, người vốn còn đang đắc ý, vội vàng ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn trên trời.
Quân Mộ Khuynh thế nào xuất hiện ở đây? Nàng không phải là ở khách sạn Âm Nguyệt thành, bị mọi người vây ở trong khách sạn sao?
“Chủ nhân!” Hắc Dực lập tức bay tới không trung, thân thể cũng đang từ từ biến thành lớn.
“Chủ nhân muốn con ma thú kia, nhưng nó đã khế ước thú.” Cùng nhân loại khế ước, nếu như ma thú làm chủ, nhân loại làm phó thì khế ước không tồi, nhưng nếu như bản mạng khế ước, bình đẳng khế ước, hoặc là nhân loại làm chủ, ma thú làm khế ước phó, vậy thì đối với ma thú thương tổn sẽ rất lớn.
Quân Mộ Khuynh cười cười, nhìn người Lôi gia đột nhiên xuất hiện kia, tin chắc người tới không chỉ một mình hắn, “Nếu như ngươi muốn giữ được ma thú của ngươi, để tất cả mọi người đi ra, bằng không…” Nàng nói được thì làm được, đối với người của Lôi gia, nàng nhất định sẽ không nương tay.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi lợi hại như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là đấu kỹ sư, dám liều mạng cùng ma thú của ta sao?” Lôi Ấp tức giận chỉ vào Quân Mộ Khuynh, đấu kỹ sư dám so sánh cùng triệu hoán sư, quả thực chính là muốn chết.
“Hử? Chỉ là đấu kỹ sư hả? Thú ảnh!” Ngân kiếm ở dưới chân xẹt qua, ngũ hành tinh chậm rãi chuyển giao, hai khỏa lóng lánh chói mắt ngũ giác tinh phát ra huyễn mắt quang mang.
Lôi Ấp kinh hoảng nhìn thú ảnh thật lớn kia, còn có đấu kỹ trận kia, Quân Mộ Khuynh vừa tấn chức, đã đến cấp hai thượng tôn đấu kỹ sư, điều này sao có thể?
Một tiếng kêu điên cuồng, hỏa hình ma thú ngưng tụ ra tới kia, rất nhanh chạy băng băng về hướng Lôi Ấp, lúc này Lôi Ấp vội vàng nhảy ra sau lưng ma thú.
“Giết bọn họ, giết bọn họ!” Mọi người đều nói Quân Mộ Khuynh có thần thú, là bởi vì nàng cứu một con ma thú, nhưng ai cũng không biết, Lôi Ấp con của Lôi Tu gia chủ Lôi gia, là đệ nhất triệu hoán sư Lôi gia, ma thú của hắn là được hắn cứu, sau đó hắn cưỡng ép, mới lập hạ khế ước với hắn.
Mọi người chỉ biết là Lôi Ấp có ma thú, lại không biết ma thú của hắn không phải là bản mạng khế ước, giữa bọn họ chỉ là khế ước bình thường cho dù giết Lôi Ấp, ma thú sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cũng sẽ không chết, đây cũng là vì ma thú báo đáp Lôi Ấp năm đó, mới làm quyết định.
Điểm này ai cũng không biết, đương nhiên Quân Mộ Khuynh cũng không biết, nàng chỉ muốn giết người của Lôi gia, ma thú không có, có thể đi tìm, trên thế giới cũng không phải là chỉ có một con ma thú phong nguyên tố.
Gấu báo không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Lôi Ấp, mấy năm nay, hắn mang theo nó làm chuyện xấu còn ít sao? Bây giờ còn muốn nó đánh nhau với thần thú trước mặt, nó mới không có can đảm này, dù cho đã là linh thú cấp mười hai, nhưng ở trước mặt thần thú, linh thú cấp mười hai căn bản cũng không tính là cái gì.
“Ngươi động thủ a, động thủ a!” Lôi Ấp thấy gấu báo còn chưa có di động, trong lòng cũng bắt đầu gấp gáp, bình thường nó rất nghe lời, hiện tại sao có thể không nghe mệnh lệnh của mình, “Chẳng lẽ ngươi quên rồi, ban đầu là ai cứu ngươi ở thời điểm ngươi sắp chết sao?”
Lôi Ấp lại mang chuyện năm đó ra, chính là muốn báo gấu ra tay, ngăn cản ma thú kia đang cuồn cuộn hướng về phía bọn họ bên này.
“Rống!” báo gấu rống giận một tiếng, mặc dù nó không muốn, nhưng cũng không muốn đánh nhau, dứt khoát đứng ở trước mặt Lôi Ấp, thay hắn nhận đấu kỹ bay tới.
Trong mắt đỏ đậm thoáng qua một tia kinh ngạc, “Tán!” Nàng vội vàng tản ra thú ảnh, con ma thú kia không muốn sống nữa, rõ ràng không muốn đánh nhau, còn muốn che ở trước mặt Lôi Ấp.
“Này, ngươi tránh ra, nếu không chủ nhân ta sẽ không khách khí với ngươi!” Hắc Dực lạnh lùng nói, người này, còn biết bảo vệ chủ, chỉ là người chủ nhân này quá hèn nhát, không đáng cho nó bảo vệ phục vụ quên mình, cũng không biết nó có phải là hỏng đầu hay không, lại đi giúp nhân loại đấu kỹ kia.
Báo gấu lắc đầu, nó hạ thấp người sau nhân loại này, nhất định phải đổi!
“Phốc!” Báo gấu nghe thấy động tĩnh phía sau, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy sau lưng Lôi Ấp bị một thanh thần khí đâm xuyên ra trước ngực.
Lôi Ấp chậm rãi ngã xuống, Bá Hiêu chậm rãi hiện ra sau lưng hắn, uy áp cường đại bao phủ bốn phía.
“Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, ta cũng không phải tới một mình, thật ngại.” Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, không quá để ý nói.
Hắc Dực chới với, thiếu chút nữa té xuống, chủ nhân thật đúng là vô tội, rõ ràng nàng là cố ý, đã mang Thánh Thú tới, còn nói quên mất, điều này sao có thể! Nhưng mà quên đi, chủ nhân nói quên chính là quên, bọn họ cũng không thể phản bác cái gì.
Gấu báo cũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cồng kềnh ngã trên mặt đất.
“Chủ nhân, nó sắp chết.” Hắc Dực vội vàng nói, dù sao đều là ma thú, nó vẫn là hi vọng chủ nhân có thể cứu ma thú trước mắt, đây là khế ước thú…
Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn ma thú té trên mặt đất, chậm rãi ngồi xuống, sắp chết? Quả thực là sắp chết, chỉ là nàng không có bất kỳ lý do gì để cứu ma thú trước mặt, càng không có nghĩa vụ phải cứu.
“Ngươi muốn chết sao?” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi, không có ai lại muốn chết, ngay cả thú cũng vậy.
Gấu báo lắc lắc đầu, thống khổ rên rỉ, khế ước giả quá yếu, nó không phải là không biết, Lôi Ấp là dựa vào nó mới ngồi lên được vị trí đệ nhất triệu hoán sư, nhưng nó cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày, Lôi Ấp lại dễ dàng chết như vậy.
“Vậy nếu như ta để ngươi tìm một chủ nhân khác, hơn nữa cùng hắn lập thành bản mạng khế ước, ngươi nguyện ý không?” Kéo dài tính mạng của ma thú, cũng chỉ có biện pháp này, xem ra người vừa rồi của Lôi gia, cùng nó khế ước không phải là bản mạng khế ước, bằng không ngay thời điểm người kia chết nó cũng đã chết rồi.
Gấu báo trầm mặc, nếu để cho nó lại khế ước một người giống như Lôi Ấp, nó tình nguyện chết cũng không muốn, khế ước với nhân loại như vậy, không bằng hiện tại nó chết đi, dù sao sớm muộn gì cũng chết, không có gì là ghê gớm.
“Ta có thể cho ngươi thời gian suy nghĩ, người cùng ngươi ký kết bản mạng khế ước, đương nhiên là thích hợp nhất với ngươi.” Quân Mộ Khuynh cũng nhìn ra sự do dự của nó, nàng đến vốn là muốn tìm một con linh thú, đưa cho Doãn Lệ, vừa vặn liền nhìn thấy một con như thế, mặc dù biết là khế ước thú, nàng vẫn là hy vọng có thể đem gấu báo cho Doãn lệ.
“Ngươi hãy đồng ý đi, chủ nhân nhà ta cho tới bây giờ chưa từng nói dối.” Hắc Dực vội vàng nói, chủ nhân cho nó cơ hội này, đã rất tốt, nếu không đợi lát nữa nó chết, ma hạch cũng sẽ bị Chi Chi ăn, đó mới là bi thảm nhất.
Gấu báo chậm rãi ngẩng đầu, nó đã cảm giác được càng lúc càng suy yếu, mặc dù nó nghĩ thông suốt, vậy thì cũng không có thời gian.
“Ngươi với người kia khế ước là cái gì?” Quân Mộ Khuynh cúi đầu hỏi, cái này tuy không chết nhưng hình như cũng sắp mất mạng đi?
Gấu báo nhẹ, khí tức càng ngày càng yếu, lực lượng trên người cũng đang từ từ giảm xuống.
“Chỉ là khế ước bình thường, không phải bản mạng khế ước, không đến mức mất mạng.” Lời giải đáp của Huyết Yểm vang lên ở trong không gian, cái này mà nàng cũng nhìn không ra, còn đòi dùng nhiều ma thú như vậy.
“Nếu không phải bản mạng khế ước, vậy nó vì sao lại suy yếu như vậy?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi.
“Là như vậy, cái này chứng minh lực lượng của nó đang từ từ yếu bớt, giảm xuống cấp bậc huyễn thú, thì sẽ không có việc gì.” Âm thanh biếng nhác lại lần nữa truyền đến, dù cho không phải bản mạng khế ước, chỉ là quan hệ khế ước bình thường, nhưng khế ước giả chết, thương tổn đối với ma thú vẫn là rất lớn.
Cái gì! Cái này tại sao có thể!
Quân Mộ Khuynh nhìn ma thú trước mắt, đây là linh thú cấp mười hai, nếu như lui cấp, vậy không phải biến thành huyễn thú, vậy cũng quá thiệt đi!
“Có biện pháp nào sao?” Quân Mộ Khuynh phiền não hỏi, không tìm được thần thú, nàng đã cảm thấy thất tín, hiện tại nếu lại là huyễn thú, vậy thì con ma thú này, cũng không cần đưa cho Doãn đại ca, mặc dù hắn sẽ không ghét bỏ, nhưng nàng đã hứa rồi.
“Để người khế ước nó nhanh đến khế ước, nói không chừng còn có thể xoay chuyển.” Cũng chỉ có biện pháp này.
Nếu có thể làm cho người kia đến, nàng còn ngồi xổm ở đây sao? Quân Mộ Khuynh không nói gì nhìn Huyết Yểm, chỉ có thể trợn mắt nhìn ma thú vô lực rên rỉ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.