Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 163: Cắn nuốt




Edit: Hoa Thiên
“Đừng!” Quân Chấn đứng lên, thần sắc trở nên bối rối, đây có thật là tên tiểu vương bát đản kia, nếu như bị thương thì làm sao bây giờ!
Quân Mặc nhìn thân ảnh kia, trong lòng cảm giác được một trận đau nhói, hắn nhìn chằm chằm vi mạo, dường như muốn nhìn xuyên cái gì, chậm rãi đứng lên, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn thân ảnh bay nhanh thoáng qua kia.
Một đám người mắt trừng lớn, trơ mắt nhìn Quân Mộ Khuynh dùng thân thể xuyên qua đấu kỹ của Quân Lạc Phàm, trái tim thiếu chút nữa liền chịu không nổi, trong đầu trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Bọn họ nhìn thấy gì, Xích Quân, dùng thân thể của mình xuyên qua toàn bộ đấu kỹ của Quân Lạc Phàm, điều này sao có thể?
Lập tức mọi người một trận mất trật tự, dường như bọn họ cho rằng hết thảy không có chuyện có thể phát sinh, ở đây trong người Xích Quân phát sinh cái gì, cài này sao bọn họ có thể chịu nổi!
Điên rồi điên rồi, thế giới này đều điên rồi.
Cái này đâu chỉ là thiên tài, đó là biến thái thiên tài!
Dựa vào a! Than bùn a!
Bọn họ nhìn thấy hết thảy này rốt cuộc là thật sao? Hay là nói bọn họ đều đang nằm mơ, hết thảy này đều không phải hiện thực.
Cả trái tim Hàn Ngạo Thần đều nhéo lên, ngay khi đôi mắt đen như mực kia, nhìn thấy hai nắm đấm trước mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là lợi dụng lực lượng võ sĩ, phá tan đấu kỹ, hắn còn tưởng rằng tiểu Khuynh Khuynh làm sao lại kích động như vậy, xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều.
Tiểu Khuynh Khuynh quả nhiên là càng lúc càng lợi hại, võ sĩ… Hình như nàng không có nói chuyện này với mình, ngô... Có phải nên phạt nàng một chút hay không.
Quân Lạc Phàm nhìn Quân Mộ Khuynh đánh tới, trong lòng hoảng hốt, “Thủy băng lá chắn!”
Trong lòng đang không ngừng phủ định, điều đó không có khả năng, Xích Quân sao có thể đột phá được đấu kỹ cấp mười thượng tôn đấu kỹ sư của hắn, rốt cuộc là ở chỗ nào xảy ra chuyện không may, sẽ không, đây không phải là thật không là thật.
Mà lúc này, thân ảnh đỏ đậm kia, đã xuyên thấu hết thảy tất cả, trấn định đi tới trước mặt tường băng kia.
Mọi người đều nuốt nuốt nước miếng, kinh hãi nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ Xích Quân muốn đập băng lá chăn ra hay sao? Nàng cũng không phải là võ sĩ, tại sao có thể làm được như vậy!
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý dưới vi mạo, “Quân Lạc Phàm, đem thủy nguyên tố ngưng tụ thành băng, dù sao cũng là tuyệt chiêu của bản công tử, bị ngươi dùng, bản công tử rất không vui!”
Bọn họ đều muốn nhìn một chút Xích Quân rốt cuộc sẽ làm như thế nào, liền nhìn thấy trên tay hắn xuất hiện một ngọn lửa, mà hỏa diễm vũ động, nhảy nhảy, vô cùng tự nhiên.
Khụ khụ... Những lời này quả thực là không sai, trước Xích Quân, vẫn chưa có người nào có thể ngưng tụ thủy thành băng, không đúng, không phải là không có, mà là chưa từng có người nghĩ đến, càng không có dùng.
Suy nghĩ một chút cũng phải, chính mình sáng tạo gì đó bị người ta dùng không nói, còn lấy nó để đối phó với mình, nếu đổi lại là ai cũng không thể bình tĩnh được a, ở trong lòng mọi người, hảo cảm đối với Quân Lạc Phàm lại biến mất một chút.
Quân Lạc Phàm nhìn hỏa diễm trong tay người trước mặt, trong lòng một trận kinh hãi, nhìn băng lá chắn trước mặt, hắn không có cách nào tiến hành công kích.
“Đấu kỹ sư không thể công kích khoảng cách gần, ngô... Đây là nhược điểm lớn nhất đi?” Quân Mộ Khuynh cười, cười vô cùng quyến rũ xinh đẹp, hỏa diễm trên tay càng lúc càng lớn.
Mọi người đều nghểnh cổ, muốn nhìn một chút Xích Quân rốt cuộc muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời, đấu kỹ tràng vốn sôi trào, trở nên an tĩnh lại, bọn họ chính là ngay cả một chút hít thở mạnh cũng không dám, mắt càng không dám nháy một cái, chỉ sợ giống như vừa rồi, bọn họ nghị luận, tranh đấu giữa bọn hắn, liền kết thúc, nhìn cũng không thấy rõ là chuyện ra sao.
Nhìn Xích Quân từng bước một đi tới, Quân Lạc Phàm không dám buông lỏng phòng ngự trong tay, không thể công kích, cũng tuyệt đối không thể để cho Xích Quân nhích lại gần mình, lực lượng của hắn, có thể phá tan đấu kỹ, chỉ cần là điểm này, cũng đã làm cho người ta không thể không hoảng sợ người trước mắt.
Hắn có thể ở trong nháy mắt tăng lên tới cấp mười, đây chỉ là vì hắn dùng bí kíp, hắn đang đánh cược, thắng hắn liền trở thành đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục, thua, cuộc sống sau này có thể tưởng tượng được, cho nên, hôm nay hắn tuyệt đối không thể thua, tuyệt đối không thể.
“Hỏa diễm!” Hai chữ băng lãnh vô tình phun ra, hỏa diễm trong tay Quân Mộ Khuynh, trong nháy mắt bay tới băng lá chắn của Quân Lạc Phàm.
Mọi người hóa đá tại chỗ, bởi vì bọn họ trơ mắt nhìn thấy hỏa diễm hừng hực cháy ở trên băng lá chắn, không có nửa điểm ý tứ dập tắt, trời ạ! Hỏa diễm của Xích Quân rốt cuộc là cái gì, ngay cả khối băng cũng có thể thiêu cháy? Hắn sẽ còn làm ra chuyện nghịch thiên gì nữa?
Quân Mặc vẫn ngây ngốc, mở to mắt, không dám tin tưởng nhìn thân ảnh kia, hắn… Là nàng!
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia, Quân Mặc thở dài, rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu chuyện mà hắn không biết, ngay cả muội muội của mình, hắn cũng không có nhận ra, thảo nào sau đó Khuynh nhi không nói chuyện với hắn, hóa ra là đang trách hắn không nhận ra nàng.
So với Quân Mặc hiểu rõ, những người khác đâu còn tâm tư nào khác, bọn họ chỗ nào còn có tâm tư suy nghĩ thân phận của Xích Quân, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi ở trước mắt kia, cũng đủ khiến bọn họ kinh ngạc đờ đẫn, thậm chí là há hốc mồm.
Quân Lạc Phàm lảo đảo lui về phía sau một bước, nghĩ kéo ra khoảng cách giữa hai người, hắn tin, chỉ cần kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ, Xích Quân nhất định sẽ thua.
Nhưng hiện thực thường thường rất tàn khốc, Quân Lạc Phàm mới vừa đẩy ra một bước, thân ảnh Quân Mộ Khuynh đã đi theo, trên tay lại lần nữa xuất hiện hỏa diễm quen thuộc kia.
Còn tới!
Trong đầu Quân Lạc Phàm trống rỗng, hắn không biết Xích Quân vì sao có thể công kích khoảng cách gần, còn có lực lượng cường đại kia có thể phá tan đấu kỹ, đó rõ ràng là chuyện không thể nào, trừ khi… Xích Quân còn là võ sĩ!
Thấy Quân Lạc Phàm không ngừng muốn kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ, Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười khát máu, môi đỏ mọng khẽ mở.
“Quân Lạc Phàm, bí kíp là có thể tăng lên đẳng cấp, nhưng về phương diện tinh thần lực, ngươi còn chưa đủ.” Âm thanh quen thuộc kia truyền vào trong tai, Quân Lạc Phàm sửng sốt bước chân, giọng nói này, cảm giác này, Xích Quân…
Không là thật, đây tuyệt đối không là thật!
Thấy Quân Lạc Phàm lẩn tránh, Quân Mộ Khuynh lập tức thối lui về phía sau, đấu kỹ trận triển khai dưới chân, “Thủy lăng thiểm!”
Nhìn đấu kỹ lăng quang dao động kia, nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh từ từ mở rộng, trơ mắt nhìn đấu kỹ, đi vào trong thân thể Quân Lạc Phàm.
Nàng rốt cuộc đã báo thù được mũi tên kia!
Vừa rồi nàng cố ý dùng giọng của Quân Mộ Khuynh nói chuyện với Quân Lạc Phàm, hơn nữa còn là chỉ có hai người nghe thấy âm thanh này, chính là vì một màn này.
Quân Lạc Phàm che vết thương, hắn nhìn Xích Quân, hắn đến bây giờ cũng chưa có phục hồi lại tinh thần, thân thể đau nhói, hắn mới nghĩ tới, chính mình trúng kế, Xích Quân sao có thể sẽ là Quân Mộ Khuynh, vô sỉ!
Mặc dù Quân Lạc Phàm hối hận không dứt, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn đã bị thương, cũng không phát huy được lực lượng cấp mười thượng tôn đấu kỹ sư, hắn thua, không phải thua ở đấu kỹ, mà là thua ở Xích Quân hèn hạ vô sỉ.
Mọi người thấy Quân Lạc Phàm tùy tiện đã bị đả thương, bị thương tới nỗi bộ dáng còn đang ngây ngốc, bọn họ đều hiếu kỳ, đây là thế nào, vừa rồi đánh tốt lắm, đột nhiên, Xích Quân liền đả thương Quân Lạc Phàm, mà Quân Lạc Phàm vậy mà lại không nói một lời?
Điều này nói rõ cái gì, Xích Quân thắng sao?
Không, Quân Lạc Phàm đứng lên!
“Xích Quân, ngươi hèn hạ!” Quân Lạc Phàm chỉ vào Quân Mộ Khuynh quát, nếu không phải là hắn cố ý dùng giọng đó để nói chuyện, hắn cũng sẽ không có lỗi đó, Xích Quân sao có thể là Quân Mộ Khuynh, hèn hạ vô sỉ, dùng một chiêu này để hãm hại hắn.
Đây là thế nào? Xích Quân rõ ràng là dùng thực lực của chính mình đánh bại Quân Lạc Phàm, sao thoáng cái biến thành hèn hạ, chẳng lẽ trong đó còn có chuyện gì bọn họ không biết.
Hay là nói, Quân Lạc Phàm thua không chịu thừa nhận, mới nói Xích Quân công tử như vậy.
Rất hiển nhiên, mọi người càng tin cái thứ hai, bởi vì bọn họ nhìn thấy Quân Lạc Phàm bị đấu kỹ của Xích Quân đả thương, nói hèn hạ, Quân Lạc Phàm mới là hèn hạ nhất đi!
Hèn hạ? Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi về phía Quân Lạc Phàm.
“Hèn hạ, không biết lời này của Lạc Phàm thiếu gia nói từ đâu, so với hèn hạ, còn có người so ra càng thêm hèn hạ hơn, đánh không lại ta, sử dụng bí kíp để tăng lên cấp bậc của mình!” Quân Lạc Phàm chỉ sợ là điên rồi, vì thắng nàng, ngay cả chuyện điên cuồng như vậy cũng có thể làm ra.
“Bí kíp! Quân Lạc Phàm sở dĩ có thể thoáng cái đến cấp mười thượng tôn đấu kỹ sư, hắn dùng bí kíp!”
“Nhất định là như vậy, không ngờ người Quân gia lại giống như Lôi gia vì thắng, chuyện gì cũng có thể làm ra, cái loại bí kíp cấm học tập gì đó, bọn họ đều đem ra hết.”
“Còn nói Xích Quân công tử hèn hạ, nhìn xem, Quân Lạc Phàm hắn mới là hèn hạ vô sỉ nhất.”
Âm thanh mắng người ầm ĩ vang lên, Quân Lạc Phàm thua, nhưng lại không ai đồng tình hắn, trái lại tất cả mọi người đều xem thường hắn, nói hắn hèn hạ vô sỉ, ánh mắt lộ ra xem thường, càng mang theo thật sâu chế nhạo.
Quân Lạc Phàm trừng Quân Mộ Khuynh, hắn chậm rãi cúi đầu, cũng không nói nửa câu, thế nhưng âm thanh mắng chửi một so với một còn tùy tiện hơn, trong lúc nhất thời, trên đấu kỹ trận tất cả mọi người đều khinh bỉ Quân Lạc Phàm.
Quân Chấn thở dài, gia môn bất hạnh, tại sao Quân Lạc Phàm lại có thể như vậy, hắn cũng là mới vừa nhớ tới, còn có chuyện bí tịch này, Quân Lạc Phàm vì thắng, ngay cả bí kíp này cũng dùng đến!
Lôi Trầm cười cười, chế nhạo nói, “Xem ra đường đường là gia tộc đệ nhất đại đấu kỹ, làm việc, cũng không phải quang minh chính đại như thế.” Bí kíp so với bọn hắn sử dụng thần khí càng bị người chế nhạo hơn, mặt mũi Quân gia, đều bị Quân Lạc Phàm làm mất sạch.
Gia Cát Dung Dung không đành lòng liếc mắt nhìn Quân Lạc Phàm, thở dài, không cần bí kíp, cho dù thua, Lạc Phàm cũng sẽ không bị sỉ nhục lớn như vậy, hắn thế nào không vì chuyện sau này mà suy nghĩ một chút.
Quân Chấn không để ý đến châm chọc của Lôi Trầm, hắn ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, chó chạy tới cắn ngươi một ngụm, chẳng lẽ ngươi muốn cắn lại sao? Không cần thiết phải tính toán nhiều với Lôi Trầm như vậy.
Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Lạc Phàm, tươi cười nơi khóe miệng như có như không không ai nhìn thấy, chỉ có điều nàng lại cảm giác được phía sau một đạo quang mang nóng rực, nàng quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Hàn Ngạo Thần nhìn mình chằm chằm, phảng phất là muốn xuyên qua màn sa, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nàng chu chu miệng, không nhìn tới biến hóa phía sau.
Đột nhiên nàng nhìn thấy thần sắc Hàn Ngạo Thần đại biến, nàng cũng cảm giác được khí tức xung quanh bất thường, vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, liền phát hiện điểm sáng màu lam bao quanh trên người Quân Lạc Phàm, liều mạng chui vào trong thân thể của hắn.
Thối! Quân Mộ Khuynh đen mặt, Quân Lạc Phàm giống như là con gián đánh không chết, còn là khó dây dưa!
Quân Mộ Khuynh lại lần nữa vội vàng phòng bị toàn thân, nguyên tố không gian cũng nóng rực lên, nàng nghĩ là kim ô hỏa cảm giác được đối thủ cường đại, sử dụng ý thức đi tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này nàng muốn hướng nguyên tố không gian, liền kinh ngạc phát hiện, điểm đen nhỏ trên người tản mát ra quang mang nhàn nhạt, mà quang mang này cũng không phải là màu đen, mà là quang mang nhu hòa tươi đẹp vờn quanh năm loại nguyên tố.
“Ta nhất định sẽ không thua, nhất định sẽ không!” Biểu tình Quân Lạc Phàm âm hàn, hắn muốn thừa dịp trước khi không thể sử dụng đấu kỹ, đánh bại Xích Quân!
Người còn đang trách mắng Quân Lạc Phàm, trong lòng căm giận một trận kinh hãi, bọn họ nhìn thấy Quân Lạc Phàm có phải là không muốn sống nữa hay không, lúc này rồi, hắn còn đang liều mạng ngưng tụ đấu kỹ.
Vẻ mặt Quân Lạc Phàm dữ tợn, làm cho người ta hít một hơi, hơn nữa trên người hắn không ngừng chảy ra máu tươi, chỉ cảm thấy phía sau lưng tê dại, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên.
Mọi người đều nhìn Quân Lạc Phàm, ánh mắt dừng trên người Quân Mộ Khuynh cũng không có bao nhiêu, càng không chú ý thân ảnh nhỏ gầy kia đột nhiên trở nên cứng ngắc, tươi cười dưới vi mạo cũng cứng lại.
Người khác không có phát hiện, không có nghĩa là Hàn Ngạo Thần không có phát hiện, ngay từ đầu hắn đã phát hiện bất thường trên người Quân Mộ Khuynh.
Mây đen từ phía xa đột nhiên kéo tới, một màn quen thuộc như vậy, đều kéo lại mạch suy nghĩ của mọi người, bọn họ ngẩng đầu chậm rãi nhìn lên bầu trời, nuốt nuốt nước miếng, há miệng không biết nên nói cái gì.
Ngay khi đang chuẩn bị công kích một lần nữa Quân Lạc Phàm cũng sững sờ ở tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, hắn rất nhanh cúi đầu, nhìn người đối diện.
Quân Mặc bỗng nhiên đứng lên, dấu hiệu này, thân là đấu kỹ sư, bọn họ đều rất quen thuộc chỉ là, đây là thiên phạt tấn chức, thiên phạt buông xuống, đó không phải là nói, có người muốn tấn chức, là ai vào lúc này tấn chức!
Mọi người khóc không ra nước mắt nhìn thiên phạt, ai lại tấn chức vào lúc này chứ, chẳng lẽ còn ngại ở đây không đủ loạn sao? Còn muốn đến đặt một chân, có lầm hay không, cho dù là tấn chức, cũng không cần chọn bây giờ đi!
Bá Hiêu bỗng nhiên đi về phía trước một bước, đó là… Đây là, điềm báo chủ nhân muốn tấn chức!
Chi Chi hoàn toàn quên mất gì đó trong tay, nhìn mây đen cuồn cuộn mà đến kia, nàng gian nan nuốt thức ăn còn ở trong miệng vào, trong lòng một trận thở dài…
Chủ nhân này là yêu nghiệt biến thái, vào lúc này tấn chức, việc này sẽ có rất nhiều náo động.
Quân Lạc Phàm đến bây giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn mây đen đầy trời, tức giận trong lòng hắn cũng biến thành dại ra, đây là thiên phạt tấn chức, ai sẽ tấn chức vào lúc này chứ!
Tất cả mọi người không có chú ý, người ở giữa sân đấu kỹ trở nên trầm mặc, Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn mây đen trên đỉnh đầu mình, lập tức một trận hóa đá, đây là trêu chọc nàng đi, lúc nào không tấn chức, mà lại là vào lúc này, còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, nó rốt cuộc muốn làm cái gì?
Mây đen dần dần tụ lại, trên không trung hơi dừng lại, mọi người chậm rãi cúi đầu, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai tấn chức, khi bọn hắn nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, lập tức hóa đá tại chỗ.
Đây không phải là thật đi! Xích Quân công tử tấn chức vào lúc này! Có lầm hay không, nói tấn chức liền tấn chức, tích thế nào cũng sẽ không nhanh như vậy đi!
Mọi người một trận kinh hãi, nhìn mây đen trên đỉnh đầu Quân Mộ Khuynh, mặc dù bọn họ không muốn tin, nhưng mắt nhìn thấy, lại đích thực là chân thật xảy ra, còn là đang phát sinh, mây đen đang không ngừng tụ tập.
Quân Chấn che ngực, vẻ mặt bị thương nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng âm thầm nói, đây thực sự là tên tiểu vương bát đản kia là cố ý đến hù chết hắn đi, vừa rồi là dùng thân thể xuyên qua đấu kỹ, hắn thiếu chút nữa không ra tay ngăn cản, hiện tại lại tấn chức, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Tấn chức nói tấn chức là có thể tấn chức sao? Một bước này đối với bao nhiêu người mà nói, là một thách thức cực lớn, thế nhưng ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, phảng phất là một chuyện hết sức dễ dàng.
Long Thiên cũng đã sớm khiếp sợ đến không biết nói cái gì, thiếu chút nữa là nước mắt ràn rụa, hắn vui mừng ý chí bản thân đủ kiên định, nếu không đã sớm lệ tuôn, xú nha đầu kia, tại sao có thể tấn chức nhanh như vậy, tốc độ tấn chức như vậy, không cần mấy năm, là có thể măng mọc hơn tre, quả thực chính là biến thái, cầm thú!
Nếu như Long Thiên biết Quân Mộ Khuynh chẳng những không có cảm giác mình tấn chức nhanh, trái lại còn có cảm giác tốc độ quá chậm, lý trí nhất định sẽ triệt để chạy mất.
Hoa Thiên Nhiêu vốn lộ ra nụ cười quyến rũ xinh đẹp lập tức ngây dại, nụ cười kia cứ như vậy cương cứng ở trên mặt, mắt chăm chú nhìn thân ảnh đỏ rực kia, hắn ngửa đầu thở dài, nàng đã đủ biến thái, bây giờ còn ở chỗ này trước mặt nhiều người như vậy tấn chức, biến thái trong biến thái a!
Doãn Thí Sát đứng lên, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, lộ ra khuôn mặt thô cuồng nhưng lại không mất đi vẻ tuấn mỹ, treo lên biểu tình tức cười, không có ai biết hắn là hài lòng hay là khổ sở.
Hiện tại ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người Quân Mộ Khuynh, cũng không chú ý tới vẻ mặt tức cười của Doãn Thí Sát.
“Một màn biến thái như thế, ta hình như đã gặp ở nơi nào rồi.” Hạng Võ thì thào nói, cái này cùng người nào đó tấn chức hình như, chỉ là… Hẳn là không thể nào đâu!
Lam Phong híp mắt, khóe miệng tươi cười không biết từ lúc nào đã quên mất vẽ ra, thay đổi bộ dáng ôn hòa ngày trước, hắn đổi lại là một biểu tình giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Hàn Ngạo Thần thở dài, hắn sẽ nói cho bọn hắn biết, người trước mắt chính là tiểu Khuynh Khuynh sao? Đó tuyệt đối là không có khả năng.
Thân ảnh đỏ đậm đứng ở chính giữa, lẳng lặng đối mặt với ánh mắt nóng rực của mọi người, nàng vẫn như cũ đứng thẳng lưng, bình tĩnh đối mặt với thiên phạt.
Thân ảnh nhỏ gầy kia, ở trong lòng mọi người, không tự chủ phóng đại, bọn họ dường như nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ, không e ngại bất luận một cái gì trước mắt, chỉ muốn đem tất cả giẫm ở dưới chân, cho dù là thiên địa quy luật cũng như vậy.
Khí thế cường đại kia, làm cho người ta cảm thấy kính nể, thân ảnh đỏ đậm đứng ngạo nghễ ở chính giữa, trong nháy mắt, mọi người dường như nhìn thấy rất nhiều thân ảnh phủ phục trước mặt thân ảnh này, loại cảm giác này, thậm chí ngay cả bọn họ cũng thiếu chút nữa quỳ xuống, may mắn trong đầu còn sót lại một tia lý trí, kéo lại động tác của bọn họ.
Lại là loại cảm giác này, Bá Hiêu nhìn Quân Mộ Khuynh, trong cảm giác quen thuộc này, ngay cả nàng cũng cảm thấy sợ hãi, chủ nhân đứng ở nơi đó, cũng không có làm gì, nàng cũng cảm giác được một trận nghẹt thở, đây không phải là uy áp ma thú, cũng không phải là uy áp nhân loại, là một loại cảm giác khác, bọn họ muốn phủ phục cúng bái, phải thần phục, không cho phép có bất kỳ phản kháng.
“Vì sao lại như vậy?” Chi Chi lầm bầm nói, nàng cũng cảm thấy, lúc trước là bởi vì loại khí tức này, nàng mới tìm được chủ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.