Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 16: Lại thêm một




Edit: Zi
Bá Hiêu không trả lời, chỉ lạnh nhạt liếc Thiểm Điện một cái, đi sang một bên đứng, không nói gì.
Thiểm Điện có cảm giác vô cùng thất bại, hắn có cảm giác Bá Hiêu bưu hãn như thế, ai mà đụng phải nàng chính là xui xẻo tám đời.
“Được rồi, lần sau ta nhất định sẽ thắng các ngươi.” Trong mắt Quân Mộ Khuynh lại hừng hực chiến ý, đã lâu rồi không được đánh đã tay như vậy, cảm giác này thật là tốt, nếu có Phong Nhận và Thủy Nhận ở đây, không biết kết quả sẽ còn hấp dẫn như thế nào nữa.
“Ma hạch này ngươi giữ đi.” Hàn Ngạo Thần đem ma hạch quăng lên tay Quân Mộ Khuynh, mấy thứ này không có tác dụng với hắn.
“Ta cũng cho ngươi.” Quân Mặc cũng quăng cho Quân Mộ Khuynh.
Nhìn một đống ma hạch to trong lòng, Quân Mộ Khuynh 囧, thì ra mọi người đều biết là nàng nghèo.
Mọi người liền một trận mất trật tự, nhìn Hàn Ngạo Thần và Quân Mặc ngay cả mắt cũng không nháy một cái, toàn bộ ma hạch đều cho Quân Mộ Khuynh, chỉ muốn phun máu.
Ma hạch a, ma thú lần này, đại đa số là linh thú, bọn họ cũng không thèm nháy mắt một chút, liền đem một đống ma hạch đó cho Quân Mộ Khuynh hết, bại gia tử, Quân Mặc là ca ca thì thôi không nói, nam tử áo đen kia cũng cho Quân Mộ Khuynh là tại vì sao, hơn nữa còn là người đầu tiên cho.
“Tiêu, ma hạch này ngươi giữ đi.”Quân Mộ Khuynh liếc Chi Chi đang ngủ say trong lòng Hỏa Liêm một cái, trong mắt thoáng qua một điều suy ngẫm, nhưng trong nháy mắt lại mất đi.
Hỏa Liêm hơi sững sờ, chột dạ nhìn Chi Chi, người này không phải là ăn vụng mà quên chùi mép, làm cho chủ nhân phát hiện gì đi, chủ nhân vừa mới ra lệnh là không cho phép hắn cho Chi Chi ăn ma hạch, nếu như chủ nhân biết hắn vừa để cho Chi Chi ăn một đống lớn ma hạch, hắn sẽ chết thảm lắm đó.
Nghĩ đến hậu quả kia, Hỏa Liêm càng lúc càng sợ, hắn có nên lại chủ động nhận tội không nhỉ?
“Này! Nhân loại, tại sao các ngươi không nhìn chúng ta? Dám giết đồng loại của chúng ta rồi còn ở trước mặt chúng ta so bì.” Rốt cuộc có thú không nhịn được, bọn họ cũng dám bơ chúng, dù gì thì chúng cũng là thần thú, hiện tại lại bị mấy nhân loại khinh bỉ không thèm đếm xỉa tới, còn đâu mặt mũi nữa.
“Nhân loại, mau thả chúng ta ra.” Mấy ma thú khác cũng mở miệng nói chuyện.
Bá Hiêu gật đầu, nhận lấy ma hạch, yên lặng thu vào trong gói to, ném vào trong nhẫn không gian, thuận tiện kéo năm thần thú kia tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Nhân loại, thả chúng ta ra!” dẫn đầu thần thú nhìn Quân Mộ Khuynh, phẫn nộ nói, mấy người này chính là một đám biến thái, ngay cả thần thú cũng không sợ.
“Thả? Các ngươi là ta bắt tới, người nói thả là ta phải thả sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, muốn thả cũng không phải lúc này.
“Nhân loại, rốt cuộc ngươi muốn gì?” nhìn thấy người vừa nói chuyện, ma thú liền biết, muốn cho bọn họ thả bọn chúng, thì phải được người này đồng ý trước đã, những người kia mới dám thả bọn chúng.
“Dám nói chuyện với ta như thế, Thiểm Điện, đánh!” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn ma thú trước ngực.
Cái gì? Đánh?
Mộ Dung Phượng Minh triệt đệ ngốc tại chỗ, hắn là người đi nhiều nơi, gặp rất nhiều chuyện, nhưng hình như hôm nay hắn mới chân chính biết được cách làm việc bẩn thỉu nhất, quyết đoán nhất, ác độc nhất, như thế làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
“Chủ nhân, ngươi yên tâm, lần trước ta không thể đánh cái xấu nữ nhân kia sao bay đầy đầu, lần này ta nhất định sẽ đánh cho chúng nó biến thành bộ dáng đó.” Thiểm Điện lộ ra nụ cười, nụ cười vô cùng tà ác, thần thú thì sao chứ, ta cứ đánh, dám ở trước mặt mấy Thánh thú bọn chúng, nói chuyện láo xược với chủ nhân bọn chúng, tìm đánh mà.
BANG BANG BANG BANG! Nắm tay như nặng nghìn cân hung hăng đánh lên người thần thú khiến chúng phải kêu gào thảm thiết, từng quyền một đều trúng đích, không hụt cái nào, một, lại một thần thú ngã xuống, may mắn là là bọn họ đang ở màu sắc tự vệ, nếu không còn bị thảm hơn nữa. (Ý là Thiểm Điện đang ở hình người, nếu hiện nguyên hình thì bọn kia thảm nữa.)
Nhìn nắm tay kia hạ xuống từng quyền một, mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt, nhao nhao lui về sau mấy bước, bọn họ quyết định, sau này không được trêu chọc Quân Mộ Khuynh.
Chỉ cái nắm tay đó, nhìn cũng thấy đau rồi, chứ đừng nói là đánh lên người bọn họ, nhất định là người nát bét luôn, nếu thế, thân thể bọn họ coi như phế, Quân Mộ Khuynh bưu hãn như thế nào, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được rồi.
“Thế nào? Còn cuồng vọng sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, ngươi cuồng vọng, nàng còn cuồng vọng hơn nhiều, không biết cuối cùng là ai cuồng hơn ai, người bị ăn đòn cuối cùng là ai.
Thiểm Điện ưu nhã thổi nắm tay một cái, nhìn đám ma thú bị đánh mặt sưng húp, hưng phấn chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Chủ nhân, ta làm tốt chứ?”
“Còn nhẹ quá!” mấy chữ lạnh lẽo phun ra, làm cho Thiểm Điện cứng tại chỗ, sau đó chậm rãi quay người đi về đứng bên cạnh Hỏa Liêm.
Hỏa Liêm nhịn cười, nhìn Thiểm Điện phiền muộn, chủ nhận thật sự quá tốt, báo thù cho hắn.
Còn nhẹ quá!
Quân Mộ Khuynh nàng rốt cuộc muốn làm gì? Thần thú đều bị nàng đánh thành dạng này, còn bảo là chưa đủ mạnh?
Đột nhiên, bọn họ phát hiện, bọn họ hình như tới bây giờ vẫn chưa thể hiểu được Quân Mộ Khuynh, càng không biết phương thức làm việc của nàng, hiện tại thấy một màn như vậy mới khiến cho bọn họ kinh hãi.
Khóe miệng Tiêu Càn Khôn co quắp nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vẫn còn bưu hãn như thế, ngày đó, khi hắn biết sơn trưởng muốn đối phó nàng, chạy tới, đã chậm, vì trận chiến giữa các thần thú đã bắt đầu, sau khi trận chiến kết thúc, hắn cũng không biết nàng là ai, ở phong thiên bồn địa, hắn mới biết, nàng tên là Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi… ngươi…” Thần thú liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, vô lực thở dài, người này sao có thể biến thái như vậy, ngay cả thần thú cũng bị đánh thành như vậy, mỗi một quyền đều đánh lên mặt, người nhân loại này đánh thú, chẳng lẽ không biết không thể đánh mặt hay sao?
“Ta rất tốt, có điều ngươi quá cuồng vọng, bản cô nương liền muốn…”
“Đừng, các ngươi muốn biết cái gì?” thần thú lập tức hỏi, chúng nó không muốn bị đánh tiếp đâu.
“Vì sao các ngươi không cảm giác được uy áp?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nàng đã rất muốn hỏi vấn đề này nãy giờ rồi.
“Cái gì uy áp, tử vong đảo không có mấy cái đó, chẳng lẽ các ngươi không biết tử vong đảo chính là nhằm vào ma thú sao? Ở đây, bất kể uy áp nào cũng vô dụng, đặc biệt là ma thú, chỉ có thực lực mới nói lên tất cả.” cho nên bọn họ mới thua thảm như vậy, Thánh thú đại nhân tới, chúng nó còn dám ra tay, đều là do tử vong đảo làm hại mà.
“Cứ như vậy?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn thần thú trước mặt, đây là đều là do tử vong đảo sao? Rốt cuộc trên đảo kia có cái gì, một đóa sinh mệnh hoa là có thể ngăn được ma thú uy áp sao? Không. Nàng không tin.
“Tin các ngươi cũng không dám nói dối, có điều hiện tại bản cô nương không muốn tha cho các ngươi thì làm sao bây giờ?” Quân Mộ Khuynh vô tội hỏi.
“Dựa vào…” đối mặt với cặp mắt sắc bén kia, thần thú lập tức đổi một biểu tình khác: “Cô nương, cần gì phải làm thế? Chúng ta hứa sau này tuyệt đối sẽ không ra tay với các ngươi nữa, sau này nếu các ngươi tới tử vong đảo, chúng ta sẽ phái người dẫn các ngươi lên đảo, có được không?”
Có chuyện tốt như vậy?
Người phía sau nghe lập tức vui mừng, dẫn bọn họ lên đảo, chuyện này là chuyện tốt nhất.
“Không được.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng muốn vào đảo, để cho tụi nó dẫn vào thôi sao, nhiều ma thú như vậy để làm gì chứ.
“Vậy ngươi muốn sao?” thần thú nhẫn nại hỏi, nếu không phải là cái mạng nhỏ của nó ở trong tay Thánh thú đại nhân, chúng nó đã sớm rời đi rồi, đâu còn có thể ở đây nghe người này quản giáo, hứa hẹn với nàng một đống điều.
Quân Mộ Khuynh cười lắc đầu: “Cùng chúng ta lên đảo.”
“Không được!” nghe thấy hai chữ lên đảo, sắc mặt thần thú đại biến, trở nên nghiêm túc và kinh hoảng.
“Vì sao?” con ngươi đỏ đậm lộ ra nguy hiểm, nó dám nói không được?
“Cô nương đại nhân, ngài hãy bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta có thể dẫn các ngươi tới gần đảo là tốt rồi, tử vong đảo, ma thú không thể tới gần.” chúng nó bị lực lượng trên đảo hấp dẫn tới đây, nhưng lại không thể tiến lên đảo, mỗi khi chúng nó muốn rời đi, lực lượng kia lại xuất hiện, nhưng mỗi khi chúng nó tiến lên đảo, liền bị lực lượng kia đè nén, chúng nó đành phải lập tức rời đi, nếu không sẽ bị chết thảm, ma thú nào cũng thế.
Nghe thần thú giải thích, Quân Mộ Khuynh trầm mặc, đôi mắt đỏ đậm liếc lên hòn đảo ở xa xa, ma thú không thể lên đó, trên đảo rốt cuộc có gì? Có thể hấp dẫn ma thú, lại không cho chúng lên đảo?
Thảo nào lúc vừa tới, bọn họ lại cảm giác có cái gì triệu hoán bọn họ.
“Vì sao ta phải tin ngươi?” Quân Mộ Khuynh nhìn ma thú trước mặt, tên này không đáng tin.
“Bản thần thú lừa ngươi làm gì?” Thần thú giận dữ rống lên, đổi lại tiếng rống của nó là một đạo ánh mắt sắc bén phóng tới, nó lập tức rụt cổ lại.
Một đạo thân ảnh màu đen từ trên không trung xẹt qua PHANH một tiếng, phía trước đám thú kia vung lên một trận cát bụi mịt mù, vất vả lắm chúng mới thổi bay cát bụi đi, đập vào mi mắt chính là một ma thú, đang nhe răng trợn mắt nằm trên mặt đất, vuốt ve vết thương trên người.
Đây cũng là… thần thú?
Nhìn con thú nằm rên rỉ trên mặt đất, mọi người nhao nhao nuốt nước miếng, mười con thần thú a!
“Nó không có nói dối.” khí tức cường đại lúc này cũng theo đến, một thân ảnh màu xanh lá chậm rãi đi ra từ trong không trung, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều cảm giác bị kiềm nén, lực lượng cường đại như thế, lại là một vị cao thủ xuất hiện, tử vong đảo xuất hiện cao thủ, đương nhiên là không kỳ quái, ngay cả cao thủ cũng đều muốn sinh mệnh hoa.
Trừ đám người Quân Mộ Khuynh, sắc mặt mọi người đều tái nhợt nhìn phía xa, nhìn nguồn gốc khí tức cường đại, người còn chưa xuất hiện, nhưng bọn hắn đã cảm giác như cổ đang bị bóp chặt vậy, không thể thở được, làm cho người ta càng sợ hãi chính là bọn họ không có một chút khí lực để đánh trả.
Bá Hiêu, Hỏa Liêm, Thiểm Điện đều cảm giác nhìn người trước mặt, hơi này vô cùng bất bình thường, nhân loại không cảm giác được, không có nghĩa là bọn họ cũng không biết, chỉ là, đây rốt cuộc là người nào xuất hiện, vì sao lại có khí thế cường đại như vậy?
Thần thú nằm trên mặt đất, lập tức cứng ngắc thân thể, thân thể bắt đầu run rẩy, đó không còn là uy áp bình thường nữa, mà thuộc về khí tức của cường giả, làm cho ma thú run rẩy.
Không có thiên lý! Đây rốt cuộc là ai tới, phô trương lớn đến như vậy?
Con ngươi đỏ đậm nhìn chặt người phia xa, khí tức cường đại này, ngay cả nàng cũng cảm thấy, nàng quay đầu nhìn lại, Quân Mộ Khuynh phát hiện, Hàn Ngạo Thần cũng đang nghiêm túc nhìn người đó.
Khi mọi người đang chăm chú nhìn, rốt cuộc ở đằng xa có một chấm đen nhỏ đang bay tới, từ từ to lên, biến thành một thân ảnh màu lục, xung quanh thân ảnh kia còn có thể thấy khí ba lưu động.
Nhìn thân ảnh kia, Quân Mộ Khuynh nhíu màu, lại xuất hiện người nào nữa.
Tất cả mọi người không hề phát hiện, ma thú vừa bay tới kia, nhìn thấy thân ảnh nọ, toàn thân đều run, người nọ bước tới gần thêm một bước, thân thể ma thú run càng lợi hại hơn, trong đôi mắt đều là vẻ sợ hãi.
“Hàn Ngạo Thần, ngươi quen sao?” trên đại lục khi nào lại xuất hiện một cao thủ như thế, ba năm trước, nàng không có khả năng biết tới mấy người này, có điều ba năm nay nàng đã nghe qua không ít, cũng biết một ít người, có điều người này nàng chưa từng nghe qua.
Khí tức mạnh như vậy, phô trương náo động cả một vùng, người của Lôi gia và người của Mộ Dung thành sợ ngẩn cả người, chỉ biết ngơ ngác nhìn người đang chậm rãi đi tới.
Mọi người đều phỏng đoán, chẳng lẽ trên đại lục lại xuất hiện thêm một vị cao thủ?
Nghĩ tới đây, mọi người bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt người nọ, mấy năm trước, trên đại lục xuất hiện một Xích Quân công tử, kết quả Xích Quân công tử thật ra lại là Xích Quân cô nương, bây giờ đang đứng ở trước mặt họ đây, nếu không phải tin tức này truyền ra từ Âm Nguyệt thành, ai cũng không dám tin, Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh.
Dù sao hai người bọn họ cũng đã từng đồng thời xuất hiện, không ai nghĩ tới đó lại là cùng một người.
“Không biết.” trên đại lục lúc nào lại xuất hiện một người như thế, hắn thật sự không biết, dù sao cũng nhiều năm rồi hắn chưa có trở về thần điện.
Hàn Ngạo Thần cũng không biết.
“Ngươi…” Sao nàng cảm thấy người này rất quen thuộc?
Nam tử thở dài, có phải là hắn biến mất lâu lắm rồi nên người trước mắt mới không biết mình là ai không?
“Chủ nhân, ta đã hứa hẹn, không cường đại, tuyệt đối không trở về.” ánh mắt Phong Nhận kiên định nhìn Quân Mộ Khuynh, hứa hẹn ngày đó lúc rời đi, hắn đã làm được, hắn đến Âm Nguyệt thành, nghe nói chủ nhân đã rời đi, liền đuổi theo nàng tới tử vong đảo.
Vị cao thủ vừa rồi gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân? Có nhầm hay không vậy?
Thế giới này điên rồi, cao thủ lợi hại như vậy, lại là người của Quân Mộ Khuynh, bọn họ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể quên được khí tức đáng sợ vừa rồi kia, phảng phất như dây thừng quấn quanh cổ, có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào.
Cảm giác đó, chính là cận kề cái chết.
Thần thú ngồi trên mặt đất, kinh hoàng nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện, há miệng, không dám phát ra âm thanh, đây là chuyện gì vậy? Hôm nay có tiệc gì hay sao, sao lại xuất hiện nhiều Thánh thú đến vậy?
Hơn nữa người này hình như còn lợi hại hơn rất nhiều, khí tức cường đại kia, đến bây giờ chân chúng nó vẫn còn run đây, không thể dừng được, kết quả, Thánh thú này lại là ma thú của người này, có bao nhiêu kích thích có thể hay không tới hết một lần, để chúng nó chết cho minh bạch?
“Phong Nhận?” Quân Mộ Khuynh chỉ vào nam tử tuấn mỹ trước mặt, kinh ngạc kêu lên.
Vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ Phong Nhận với Thủy Nhận, giờ hắn thật sự xất hiện trước mặt mình, nếu người này tới sớm hơn một chút là tốt rồi.
“May mà chủ nhân không kêu ta là Thủy Nhận.” Phong Nhận bất đắc dĩ nói, ở trong núi rừng không biết năm tháng, chờ tới lúc hắn đi ra, mới biết đã qua nhiều năm như vậy, lúc này mới phát hiện, mình đã tới cấp bậc Thánh thú, cũng nên trở về gặp chủ nhân.
“Đương nhiên sẽ không, ngươi và Thủy Nhận không giống nhau chút nào, hơn nữa…” một thân xanh lục thế này, Thủy Nhận tuyệt đối sẽ không mặc.
“Đúng rồi, nó là chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ vào ma thú bị đánh không còn ra hình dạng gì, không thể không nói, Phong Nhận không hề thay đổi chút nào, không dịu dàng chút nào.
Phong Nhận ưu nhã cười, khí tức cường đại trên người không hề che lấp, Quân Mộ Khuynh nhìn ‘người’ xuất hiện trước mặt, khóe miệng không ngừng co quắp, người này trở về, còn phô trương lớn như vậy làm gì, hắn định nói cho tất cả mọi người biết, Phong Nhận hắn đã trở về rồi hay sao vậy?
“Nhìn thấy, liền đem bắt qua đây.” Phong Nhận đơn giản nói, cũng không hề nói là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn một màn thê thảm trên mặt đất, Phong Nhận im lặng thở dài, chủ nhân vẫn thật là lợi hại như xưa.
Một người một thú mấy năm không gặp, hoàn toàn quên mất xung quanh còn có người nhìn, trước mặt còn có một đống ma thú chờ nàng xử lý, trực tiếp hàn huyên.
Chủ nhân?
Lại tới một người gọi nàng là chủ nhân?
Mấy ma thú nhìn nhau, xem ra, hình như, có lẽ, lại thêm một … Thánh Thú…
Rốt cuộc chủ nhân còn có bao nhiêu ma thú? Thẳng thắn một lần ra hết toàn bộ được không? Nghe xem, hình như còn có một gọi là Thủy Nhận nữa, rồi có phải còn thêm Hỏa Nhận, Quang Nhận, Thổ Nhận nữa không a?
Hắn còn rất lợi hại, xem ra đã là Thánh thú, không tệ không tệ, xem ra đội ngũ ma thú của chủ nhân sau này, càng ngày càng lớn mạnh, bọn họ cũng có thêm bạn, mấy ma thú đã bắt đầu suy nghĩ kỳ quái của mình, giúp Quân Mộ Khuynh có thêm ma thú.
Bá Hiêu đứng ở một bên, nhìn Phong Nhận, trong mắt lộ ra một nụ cười, con ngươi màu vàng kim bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực.
“Đúng rồi, hình như còn có một gọi là Hỏa Huỳnh, tên kia thiếu chủ nhân sáu điều kiện.” Thiểm Điện nhớ tới một màn ở Ma Vực rừng rậm, vội vàng nói.
“Có còn hay không?” Hỏa Liêm tò mò hỏi, Phong Nhận, Hỏa Nhận, hắn đều biết, trước đây chủ nhân có nói qua một lần, còn có ai nữa.
“Các ngươi đang làm gì?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày.
“Khụ khụ… chủ nhân.” Hỏa Liêm cười ha ha kêu lên, còn có một đàn thú nhân nữa a, chủ nhân còn là lão đại của đàn thú nhân ấy.
Người bên cạnh bắt đầu nghi hoặc, người này ở đâu chui ra đây? Hình như rất quen thuộc với Quân Mộ Khuynh, nhưng trước giờ chưa từng thấy hắn, càng không có nghe nói qua.
Người của Lôi gia đã sớm sợ ngẩn người, sáu người Bắc Minh Băng cũng ngơ ngẩn nhìn một màn này, không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao bọn họ mới đến, mặc dù biết ngũ đại gia tộc Lôi gia, biết Mộ Dung thành, nhưng Quân Mộ Khuynh là bọn họ chưa từng nghe nói qua.
Quân? Chẳng lẽ người trước mắt là người của Quân gia sao?
Chuyện của mình, Quân Mộ Khuynh cũng không muốn để người ngoài biết nhiều như vậy, nàng đi đến trước mặt Mộ Dung Phượng Minh, lộ ra nụ cười: “Chẳng lẽ Mộ Dung đại công tử muốn nhìn chúng ta ôn chuyện hay sao?”
“Chúng ta đi.” Mộ Dung Phượng Minh hờ hững hoàn hồn, mang theo người của mình đi hướng khác, có thể đi vào tử vong đảo, không chỉ có chỗ này, hắn cũng không muốn lên đảo cùng đường với Quân Mộ Khuynh.
“Đi thong thả không tiễn.”
Thấy Quân Mộ Khuynh hạ lệnh đuổi khách, Bắc Minh Băng cũng không thể mặt dày ở lại, đành rằng hắn rất muốn quen biết với nàng, nhưng nếu hắn đi lên như thế thì thật là quá lỗ mãng rồi.
Người của Lôi gia trực tiếp chạy trối chết, nghĩ tới lúc nãy bọn họ nói chuyện với Quân Mộ Khuynh như thế, liền đổ mồ hôi lạnh, một cao thủ mạnh mẽ như vậy, lại là thủ hạ của Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh có bao nhiêu lợi hại, phải mau chóng về báo cho gia chủ và trưởng lão mới được.
“Khụ khụ, cô nương, chúng ta sai rồi, lúc nào ngươi mới chịu thả chúng ta?” thần thú dẫn đầu khóc, vẻ mặt thê thảm, nếu chúng nó biết người trước mặt biến thái như thế, nhất định sẽ không ra ngoài này đâu.
Nhìn thấy đồng bạn của mình bị đánh thành cái dạng như thế, bị ném như vậy, chúng nó đã sớm sợ ngẩn cả người, người xuất hiện lúc sau mới là người lợi hại nhất, không biết chúng nó đã đắc tội với đám người nào nữa.
Không đúng, rốt cuộc là ai phát tán mùi máu, biết rõ chúng nó chỉ cần ngửi thấy mùi này sẽ không nhịn được mà chui ra, lại còn lấy máu ra hấp dẫn chúng nó ra, tốt nhất đừng để cho chúng nó biết là ai, bằng không nhất định sẽ trực tiếp nuốt bọn họ xuống bụng.
“Tha các ngươi đi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày: “Nếu như ta rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi sẽ thả ta sao?”
Ma thú im lặng, giật mình, ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, lập tức lắc đàu, nếu người này rơi vào trong tay chúng nó, chúng nó đương nhiên sẽ không bỏ qua, người này chính là cực phẩm trong cực phẩm, không chỉ đẹp mà thực lực còn mạnh nữa, nhất định ăn sẽ rất ngon.
BANG BANG BANG. Nắm tay mạnh như sắt théo rơi xuống, trên đầu mỗi con thần thú đều bị trúng một đấm.
Liếc mắt nhìn mấy thần thú đang ai oán, Hỏa Liêm thổi thổi nắm tay: “Chủ nhân, tiếp tục.” lúc này còn dám đánh chủ ý lên chủ nhân, chúng nó ngại sống đúng không, nếu như sống đủ rồi thì trực tiếp đào ma hạch là được rồi, không cần hạ thủ lưu tình.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp nhìn Hỏa Liêm, thật ra người này làm không tệ, biết được lòng mấy ma thú này đang nghĩ gì, trực tiếp cho ăn đòn.
“Thánh thú đại nhân, các ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta rất thành thật mà.” Thần thú dẫn đầu thảm thương nói, hận không thể lập tức rời khỏi đây, bốn Thánh thú, đã đem bọn họ dọa muốn xỉu rồi.
“Mẹ nó! Ngươi còn dám nói ngươi thành thật, đánh nó!” Thiểm Điện kích động nói, người này dám nói mình thành thật, con mẹ nó, rõ ràng là trợn mắt nói láo, chó má thành thật.
Lập tức Hỏa Liêm và Thiểm Điện xông lên, lại là một trận đánh tơi bời, đánh xong còn không quên phun một ngụm nước miếng.
Dám ở trước mặt bọn họ giả vờ vô tội, muốn chết, đánh một trận xem như còn nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.