Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 158: Cục diện bế tắc gần trăm năm




Edit: Zi
Ngũ đại gia tộc, vì thắng, đúng là không tiếc bất cứ cái gì, có thần khí trong tay, kết quả cuối cùng như thế nào đều không thể chắc chắn được, xem ra Lôi gia đã có chuẩn bị từ trước.
Phong Diễm nhìn tấm chắn trên tay Lôi Khắc, trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn, Lôi gia cho rằng dùng thần khí là có thể chống được đấu kỹ của hắn sao?
Đẳng cấp đấu kỹ đối với đấu kỹ sư mà nói là rất quan trọng, nhưng thần khí cũng quan trọng, một người cấp bậc thấp hơn nếu có thần khí bên người, như vậy thắng thua cũng không chắc được, Lôi gia đã sớm tính toán được điều này, hơn nữa còn đem tất cả đặt cược lên người Lôi Khắc.
Bốn vị gia chủ còn lại đều cho Lôi gia một ánh mắt xem thường, cứ việc tỉ thí không cấm sử dụng thần khí, nhưng Lôi gia làm như thế, thắng cũng không đàng hoàng cho lắm, không phải dựa vào thực lực của mình mà thắng, có gì đáng để đắc ý chứ.
Lôi Khắc đắc ý dào dạt cầm tấm chắn trên tay, chỉ cần tấm chắn này ở đây, Phong Diễm dù có lợi hại như thế nào cũng không phá được phòng ngự của hắn.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang khinh bỉ Lôi Khắc, người đứng yên tại chỗ nãy giờ đột nhiên động, Bá Hiêu không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người, chậm rãi bước lên.
“Phong công tử.” nàng lạnh giọng kêu.
Phong Diễm quay đầu nhìn sang, thấy người tới là Bá Hiêu, nhíu mày, hắn đã thấy qua vị cô nương này, nàng là tùy tùng của Quân Mộ Khuynh, có điều lúc này nàng tới đây làm gì?
“Trước khi chủ nhân nhà ta bế quan, đã dặn ta đem vật này cấp cho công tử.” trong tay Bá Hiêu xuất hiện một thanh đại đao, thanh đao lóe sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời, nàng tiện tay ném một cái, thanh đao lập tức bay về phía Phong Diễm, đầu Bá Hiêu cũng không thèm quay lại nhìn.
Cái này là gì?
Tất cả mọi người đều ngưởng cổ lên ngóng, muốn nhìn xem sao lúc này nàng mới đưa đồ cho Phong Diễm, chẳng lẽ nàng đã sớm đoán được cục diện bây giờ, không có đạo lý a, Quân Mộ Khuynh làm sao mà biết được.
Nhìn thấy bảo đao lóe sáng kia, trong lòng Lôi Trầm lập tức lạnh đi một nửa, đó cũng là thần khí a, thánh thần khí, còn là cực phẩm thánh thần khí! Trên tay Quân Mộ Khuynh sao lại có được vật như vậy? Nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sao có thể có cơ hội thắng?
Lập tức, người của tứ đại gia tộc khác vui vẻ, bọn họ cười nhìn một màn này, cho là mình lấy ra thần khí liền giỏi sao, bây giờ lại xuất hiện thêm một kiện nữa, xem các ngươi làm sao đây.
Bá Hiêu quay về vị trí, mọi người nghi hoặc nhìn sang: “Tiêu cô nương, ngươi mau tiết lộ một chút đi, Khuynh nhi làm sao biết Phong Diễm sẽ cùng với người của Lôi gia đánh?” La Tắc tò mò hỏi, nàng bế quan mấy ngày nau, bọn họ bây giờ mới biết được là ai đánh với ai, Quân Mộ Khuynh sao mà biết được.
“Chủ nhân không biết.” Bá Hiêu lắc đầu.
“Vậy tại sao…”
“Chủ nhân chỉ nói, người của Lôi gia luôn luôn giả dối, lúc nàng đưa thần khí cho ta, đã dặn ta là, ở trên tỉ thí, nếu như người của Lôi gia lấy thần khí ra, bất kể là đối thủ là ai, liền đem thần khí này đưa cho người đó.” Bá Hiêu đem lời dặn dò của Quân Mộ Khuynh nói ra không sót một chữ.
Mọi người đều giật mình, không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, không thể không nói, Quân Mộ Khuynh đúng là có mắt nhìn xa, nàng biết Lôi gia nhất định sẽ dùng thủ đoạn, nên đã sớm chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, mọi người đều chậc lưỡi, không biết Lôi gia đắc tội với Quân Mộ Khuynh như thế nào, bất kể đối thủ của Lôi gia là đều được nhận thần khí. Đó là thần khí nha, muốn mua được một kiện thần khí không biết tốn bao nhiêu tinh thạch, mỏ tinh, nàng thế mà cho thẳng tay.
Quân Chấn nghe nói thế lập tức vui vẻ, trong lòng vô cùng đắc ý, Lôi gia các ngươi không phải tính toán người khác giỏi lắm sao, hiện tại cho các ngươi nếm tư vị bị người khác tính toán, Lôi gia bình thường đều làm việc giả dối, những lời này nói thật là đúng nha, Lôi gia chính là giả dối.
Các vị gia chủ khác cũng nghẹn cười, nhìn thấy sắc mặt Lôi Trầm trong nháy mắt biến thành màu gan heo, bọn họ càng buồn cười hơn.
Buồn cười thì buồn cười, nhưng không ai dám đơn giản cười lộ ra, cười trộm là được rồi, không cần quá khoa trương, dù Lôi gia rớt xuống vị thứ năm cũng vẫn là có địa vị, bọn họ không thể đơn giản đắc tội.
Lạc Anh Ninh thì trực tiếp cười ngất, cười đến chảy nước mắt, vẫn không thể dừng lại.
Ba vị sư phụ kia thì lại vô cùng đắc ý, xem ra, chỉ có bảo bối đồ đệ của bọn họ là có mắt nhìn, Quân Mộ Khuynh làm như thế, trong lòng bọn họ không những không quở trách mà lại vô cùng đắc ý.
Quân Mặc sững sờ một chút, im lặng cười, trong lòng cũng yên tâm không ít, Khuynh nhi là quyết tâm làm cho Lôi gia bị đẩy xuống vị thứ năm, hắn cũng không quên lời thề kia của nàng, Khuynh nhi càng không có khả năng quên, chỉ sợ đại lục này rất nhanh sẽ trải qua một hồi phong ba lớn.
Cử động của Quân Mộ Khuynh đơn giản đã hạ một thư khiêu chiến tới Lôi gia, cho người của Lôi nghĩ tới nát óc cũng không biết đã đắc tội với Quân Mộ Khuynh lúc nào.
Phong Diễm cầm thần khí trên tay, khóe miệng hơi cong, hắn lập tức nhỏ xuống một giọt máu, để thần khí nhận chủ.
Một tia sáng lóe lên, Phong Diễm liền cảm giác được lực lượng của thần khí, làm hắn vui mừng chính là thần khí này có tới hai đạo văn chương, nó chẳng những có thể công kích, còn có thể phòng ngự, so với tấm chắn của Lôi gia còn tốt hơn gấp nhiều lần.
Lôi Khắc lập tức luống cuống, hắn nhìn tấm chắn trong tay cũng không còn cười được nữa, tấm chắn của hắn chỉ là một thần khí hạng thấp, mà trong tay Phong Diễm lại chính là cực phẩm thánh thần khí, cấp bậc còn cao hơn hai cấp so với thần khí của hắn, cái này sao có thể làm hắn yên tâm được.
Một giọt mồ hôi từ trên đầu Lôi Khắc chảy xuống, lần này hắn sợ thật.
Mọi người đều ngóng dài cổ, chờ kết quả cuối cùng, dù sao với tình hình này thì tỉ thí cũng sẽ nhanh hết thôi, bọn họ sẽ lập tức rời khỏi đây, tìm một chỗ có thể cười thỏa thích, thật là làm người ta quá thích mà.
“Khụ khụ…” La Tắc thật sự là nhịn không được, hắn dùng tay che nửa bên mặt, không đếm xỉa gì tới hình tượng mà cười to lên, hắn thật không biết là Lôi gia đã đắc tội với Quân Mộ Khuynh như thế nào, ngay cả thần khí cũng lấy ra tặng người khác, chỉ vì muốn Lôi gia thua.
Người của Lôi gia ở trên sân bãi trong lòng cũng vô cùng hoang mang, bọn họ dường như đã thấy được cảnh tiếp theo.
Vẻ mặt của người của Lôi gia đều trầm ngâm, đẳng cấp của Phong Diễm so với người của bọn họ đã cao hơn, bây giờ thần khí cũng có đẳng cấp cao hơn, đây không phải là nhất định thua chắc thì là gì.
Không để cho mọi người thất vọng, Lôi Khắc thoáng cái đã bị đánh bay xuống lôi đài, cứ như thế, Lôi gia chính thức từ vị trí thứ ba tụt thẳng xuống vị trí thứ năm trong ngũ đại gia tộc, cứ như thế, cục diện bế tắc gần trăm năm của ngũ đại gia tộc cũng ít nhiều bị phá vỡ, lần đầu tiên sau trăm năm, vị trí rốt cuộc cũng đã có chút biến động.
Thấy Lôi Khắc thua, Quân Chấn lập tức đứng lên, lớn tiếng nói: “Phong Diễm thắng.” một tiếng như thế, liền quyết định rất nhiều chuyện.
“Vòng tỉ thí thứ nhất đã xong, ngày mai là vòng tỉ thí thứ hai, mọi người có thể về nghỉ ngơi được rồi.” Phong Nghiêu cũng đứng lên nói, trên mặt không che giấu được nụ cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không nhờ Quân Mộ Khuynh, hôm nay ai thắng thua còn chưa biết được.
Kết quả đã có, mọi người lập tức tản về, mỗi khi bọn họ nhìn đến mặt gia chủ Lôi gia, đều không nhịn cười một trận to, thua, cứ như vậy mà thua, lại còn bị Quân Mộ Khuynh hố một trận.
Sau khi Quân Chấn tuyên bố kết quả cũng vội vã rời đi, nha đầu kia, ngay cả thần khí cũng mang ra tặng dễ dàng như vậy, nếu nói chỉ vì một Lôi Huyên Nhi, hắn mới không tin.
Lôi Trầm trừng mắt nhìn từng người rời đi, sắc mặt càng lúc càng đen và âm trầm, người của Lôi gia không ai dám động, nhìn sắc mặt gia chủ nhà mình, bọn họ đều biết là không ổn.
Chuyện như vậy xảy ra, đừng nói là Lôi Trầm khó chịu, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy buồn bực, thấy mọi người đi rồi, Lôi Tu mới đi đến bên người Lôi Trầm.
“Gia chủ, chuyện này…”
“Trưởng lão, chuyện hãm hại Quân Mộ Khuynh lúc trước, là ngươi nghĩ ra, hiện tại nàng đối đầu với Lôi gia, ngươi nói phải làm sao đây.” Lôi Trầm tức giận nói, chuyện bây giờ biến thành cái dạng này, phải làm sao đây, cục diện bế tắc trăm năm rốt cuộc cũng bị phá vỡ, nhưng hoàn toàn ngược với mong đợi của bọn họ.
Lôi gia không những không thể trở thành ngũ đại gia tộc chi nhất, lại còn biến thành ngũ đại gia tộc chi cuối, từ hôm nay trở đi, Lôi gia phải ra đường gặp người khác như thế nào.
Lôi Tu sắc mặt cứng đờ, không nói gì, ai biết một Quân Mộ Khuynh bị Quân gia đuổi đi, bây giờ lại có bãn lĩnh lớn như vậy, kiện thần khí xấu kia bọn họ phải hao tốn không ít mới có được, nhưng một cực phẩm thần khí như thế, Quân Mộ Khuynh lại dễ dàng cho người ta, ngay cả nháy mắt cũng không có.
Nàng chính là hướng về Lôi gia mà đến. Giết hơn hai mươi con cháu Lôi gia bọn họ không nói, bây giờ còn làm cho địa vị Lôi gia bọn họ tụt thảm như vậy, cục tức này, Lôi gia thế nào nuốt trôi.
“Gia chủ, chúng ta còn có cơ hội, năm năm sau, chúng ta vẫn có thể trở về vị trí trước kia, thậm chí có thể cao hơn.” Lôi Tu hít sâu một hơi, cục diện bây giờ, bất kể làm gì đều không thể thay đổi được nữa, bọn họ chỉ có thể trông vào năm năm sau.
Ngũ đại đấu kỹ gia tộc, cứ năm năm lại tỉ thí một lần, mà năm năm sau, chính là bắt đầu mới, ngày đó sẽ không lâu lắm, bọn họ cũng sẽ không ở vị trí này lâu.
“Năm năm! Năm năm, trong năm năm này, gia tộc chúng ta sẽ phải thừa nhận nhiều… Quay về.” Vốn Lôi Trầm còn định bạo phát cơn giận, nhưng phải nuốt xuống, ở đây nói chuyện không tiện, nội dung bọn họ nói, không thể để cho người khác biết, nếu không người ta sẽ nói Lôi gia bọn họ hèn hạ.
Người của Lôi gia ủ rũ chậm rãi trở về Lôi gia, đi trên đường cái, sắc mặt Lôi Trầm lúc xanh lúc đen, nhìn đám người Lôi gia đi qua, không ít người lén trộm cười to lên, chuyện vừa rồi, nhớ tới, lại không nhịn cười được.
Địa vị của Lôi gia, từ hôm nay trở đi, sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, mặc dù vẫn còn là ngũ đại gia tộc, nhưng địa vị đã không còn như trước nữa.
Sau tỉ thí, Quân Mặc vẫn chưa về Quân gia mà trực tiếp đi về hướng khách điếm, hắn vừa mới bước vào phòng liền bị Bá Hiêu ngăn cản.
“Quân công tử, chủ nhân đang bế quan, sẽ không gặp bất cứ ai.” Bá Hiêu lạnh nhạt nói.
“Nàng thật là đang bế quan?” Quân Mặc nhìn vào phòng, hắn vốn tưởng Khuynh nhi không muốn xem tỉ thí, mới tìm đại một lý do, hiện tại xem ra nàng thật là đang bế quan.
“Chủ nhân đã nói, nếu Quân công tử tới thì bảo ngươi hãy về đi, nàng sẽ xuất quan sau khi tỉ thí ngũ đại gia tộc kết thúc.” Bá Hiêu đem lời dặn của Quân Mộ Khuynh nói cho Quân Mặc nghe, trong lòng thở dài, chủ nhân cái gì cũng đều tính tới được, ngay cả Quân Mặc tới vì chuyện gì, nàng cũng biết.
Quân Mặc gật đầu, y phục màu trắng tung bay, hắn xoay người rời đi, giống như là tiên đang bay về trời.
Quân Mặc vừa mới ra khỏi khách điếm liền gặp Phong Diễm đi vào bên trong: “Ngươi không cần vào, Khuynh nhi thật là đang bế quan, hơn nữa đồ này nàng đã nói là cho ngươi thì là của ngươi.” Phong Diễm cũng đã là kỹ tôn sư, có phải nói là gia chủ tiếp theo của Phong gia sẽ là hắn không?
Phong Diễm nhìn Quân Mặc, bước chân cũng dừng lại: “Nếu đã vậy ta sẽ không quấy rầy.” nói xong liền xoay người rời đi.
Hỏa Lưu Tinh đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Phong Diễm quay lại, không khỏi lắc đầu, người này lúc nào cũng vậy.
Trong phòng khách điếm truyền đến một tiếng cười kinh thiên động địa, Hạng Võ trực tiếp cười gục xuống bàn, hắn nhớ tới bộ dáng tức giận lại phải nghẹn lại không dám lên tiếng của Lôi gia chủ là lại bật cười, hắn vô cùng vui vẻ, vô cùng hài lòng.
Lam Phong cười híp mắt, khóe miệng cũng cong cong, Lôi gia bây giờ nhất định là hối hận muốn chết vì việc đã làm, cho rằng bày một đạo để giết Quân Mộ Khuynh, lại không ngờ bị nàng chơi lại một vố.
Khóe miệng Hàn Ngạo Thần co quắp nhìn bốn người trước mặt, thật sự là buồn cười đến vậy sao? Lôi gia biến thành như bây giờ chỉ có thể nói là đáng đời, bọn hắn cười khoa trương như thế, La Tắc cũng đã cười gục xuống bàn rồi.
“Hàn Ngạo Thần, ngươi không thấy nên không thấy gương mặt của gia chủ Lôi gia kia, lúc nhìn thấy thần khí mà Quân Mộ Khuynh cho Phong Diễm, mặt cũng biến thành màu xanh luôn, lại không dám phát tác, bộ dạng nghẹn khuất như thế, ngươi nhất định là chưa bao giờ thấy.” Hạng Võ lại cười đến tắt thở, hắn cho tới giờ chưa bao giờ thấy hả hê đến vậy, nghĩ tới người của Lôi gia, hắn còn đặc biệt hài lòng hơn.
Ngạo Tà không mặt nạ, chính là Hàn Ngạo Thần, ai bảo hắn cấm bọn họ gọi hắn là Ngạo Tà làm chi, cho dù là một ngươi, mặc dù không biết vì sao hắn giấu diếm thân phận, cũng không biết vì sao hắn lại có ám nguyên tố, nhưng mà, nếu huynh đệ đã yêu cầu thì bọn họ nhất định sẽ nghe theo.
Khóe miệng Hàn Ngạo Thần cong cong, việc làm hôm nay của tiểu Khuynh Khuynh, hắn thật sự là không ngờ tới, trong lòng vô cùng nghi hoặc, chuyện của Lôi Huyên Nhi, nàng đã tính qua, bây giờ thì là vì cái gì đây, có lẽ khi nào có thời gian hắn nên tìm tiểu Khuynh Khuynh hỏi xem một chút thử là đã xảy ra chuyện gì.
“Người của Lôi gia đúng là đã bị bêu xấu, nhưng nàng làm thế, người của Lôi gia sẽ không bỏ qua, cục diện bế tắc gần trăm năm chỉ vì một kiện thần khí mà bị đánh vỡ, Lôi gia sao có thể can tâm.” Trong đôi mắt của Hàn Ngạo Thần tản ra khí tức nguy hiểm, người của Lôi gia giám ra tay, sẽ phải chết để tỉnh ngộ.
Hạ Trúc Thanh gật đầu, chậm rãi thu nụ cười lại: “Nói không sai, hôm nay Khuynh nhi làm thế chính là tuyên chiến với Lôi gia, Lôi gia vì mặt mũi chuyện gì cũng có thể làm, chỉ sợ lần này sẽ không quên đi đơn giản như vậy.” có điều có bọn họ ở đây, ai cũng đừng nghĩ bước chân vào đây nửa bước.
Chi Chi nằm ở trên ghế dựa, lười biếng nhìn mấy người bọn họ, hừ nhẹ một tiếng: “Các ngươi lo lắng vô ích, có chúng ta ở đây, chủ nhân sẽ không xảy ra nửa chuyện.” chỉ là một vài nhân loại mà thôi, bọn chúng cũng không thèm để vào mắt đâu, dù nó có không ra tay, ở đây còn có hai Thánh Thú, có bọn họ bảo hộ chủ nhân, so với mấy người bọn họ còn an toàn hơn nhiều.
“Ngươi?” La Tắc bò dậy từ dưới bàn, hoài nghi nhìn Chi Chi, liền một thân bé xíu như nàng, chỉ có ăn là lợi hại, còn có chỗ nào lợi hại nữa?
“Không tin thì thôi.” Chi Chi đảo mắt, không muốn nói nhiều với nhân loại, nếu không phải là chủ nhân không cho nó tiết lộ thân phận của mình, nhân loại này nhìn thấy nó đã sớm sợ mất hồn, sao có thể dùng ánh mắt đó nhìn nó cơ chứ.
“Cho dù như thế nào, chúng ta vẫn là nên cẩn thận một chút, mấy ngày này tốt nhất là nên có người bên cạnh nàng.” Mạc Tương Thủ nhăn mày, cười cũng đã cười rồi, thế nhưng cũng có phiền phức theo tới.
“Yên tâm, có Bá Hiêu… khụ khụ, Tiêu tỷ tỷ ở đây, sẽ không có chuyện gì.” Chi Chi duỗi người, âm thầm lè lưỡi, thiếu chút nữa là lộ rồi, có điều may mắn là không có bị lộ nhiều, nó đường đường là thánh linh thú, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất là chủ nhân không cho ăn.
Chiến Sí vô cùng đắc ý, dù sao luyện khí là do hắn dạy, hôm nay phát huy công dụng như thế, hắn bất đắc dĩ cũng không được.
“Tỉ thí ngày mai, các ngươi đi đi, ta ở đây bảo hộ nàng.” Hàn Ngạo Thần đã sớm tháo mặt nạ, ngồi ở vị trí chính giữa, giống như chủ thượng.
“Một mình ngươi có thể chứ?” Long Thiên nhìn Hàn Ngạo Thần.
Hàn Ngạo Thần thấy Long Thiên lộ ra ánh mắt nghi ngờ, nhẹ nhàng cười, lão nhân này ngay cả lúc đồ đệ mình mang vi mạo cũng không nhận ra, hắn căn bản là không cần lo lắng hắn sẽ nhận ra mình.
Hạng Võ liếc mắt nhìn Long Thiên, rụt cổ một cái, trong lòng thở dài, Long Thiên đại nhân, dù cho ngài quan trọng như thế nào thì mạng nhỏ của ta vẫn là quan trọng nhất, kể từ khi biết Ngạo Tà chính là Hàn Ngạo Thần, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ khiêu chiến Hàn Ngạo Thần.
Ngay cả Ngạo Tà hắn đều đánh không lại, đừng nói tới Hàn Ngạo Thần có hai loại nguyên tố, đây không phải là chịu đòn sao.
“Được!” Mấy người còn lại nhao nhao gật đầu, còn bốn ngày cuối cùng, bốn ngày này cũng chính là thời điểm quan trọng nhất.
Xích Quân… cũng nên xuất hiện rồi chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.