Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 143: Giải thích giải thích mà thôi




Thân ảnh đỏ rực nằm ở trên giường mềm, đôi mắt đỏ đậm bị mí mắt che khuất, nhìn không thấy màu sắc lấp lánh, lông mi thon dài giống như hai thanh quạt lông tinh xảo, gương mặt bình tĩnh mặc dù là nghỉ ngơi, cũng hờ hững lãnh đạm như trước, hình dáng khuynh thành, khiến người đứng ở bên cạnh nàng nhìn ngây ngốc sửng sốt, linh hồn nhỏ bé cũng không biết đi phương nào.
Hàn Ngạo Thần vừa đi vào, liền nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi đứng ở tại chỗ, phải biết nửa tháng này, hắn chính là chịu đủ nỗi khổ tương tư, ngày hôm sau tiểu Khuynh Khuynh liền bế quan, hắn rất bất đắc dĩ, chỉ vì tiểu Khuynh Khuynh nói một câu.
Ngày nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao chuyện của ta cũng bị ngươi làm, ta hiện tại cũng không có chuyện gì, trực tiếp bế quan là được rồi, những chuyện đó ngươi hãy xử lý cho tốt.
Cứ như vậy, tiểu Khuynh Khuynh hoa lệ bế quan, hắn cũng hoa lệ nửa tháng không nhìn thấy tiểu Khuynh Khuynh.
Kỳ thực hắn cũng không làm cái gì, chỉ là tìm hiểu xem vì sao dị linh thú kia đột nhiên lại biến thành trẻ con, kỳ thực hắn không phải là không biết, tiểu Khuynh Khuynh một mực bế quan cùng với việc dị linh thú kia dao động, trong lòng nàng nghĩ tới dị linh thú, tâm tình liền không bình tĩnh được, bế quan cũng chỉ là vì buồn bực.
Hắn không muốn nàng buồn bực như vậy, mới chủ động nói sẽ tìm hiểu xem sao, dù sao chuyện của tiểu Khuynh Khuynh, cũng chính là chuyện của hắn, hắn không có lý do gì không làm.
Mặc dù trước khi nàng bế quan, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, phải mấy ngày không thấy được tiểu Khuynh Khuynh, nhưng tới ngày thứ hai, hắn liền hối hận.
Tiểu Khuynh Khuynh vừa bế quan, hắn liền bắt đầu nhớ, lại không dám tùy tiện quấy rầy nàng, cho nên nửa tháng này, hắn làm xong chuyện, lại đến xem, hôm nay hắn vừa mới làm xong chuyện, mới vừa đi tới cửa viện, liền nhìn thấy cửa phòng tiểu Khuynh Khuynh vẫn đóng chặt bị mở ra, hắn hưng phấn chạy vào, lại nhìn thấy một màn làm cho người ta nghẹt thở này.
“Tiểu Khuynh Khuynh…” Không biết qua bao lâu, lời nói thiên ngôn vạn ngữ, biến thành một câu khẽ gọi.
Lông mi như quạt lông rung động hai cái, đôi mắt đỏ đậm chậm rãi mở, nhìn nam tử đứng ở trước mặt, lãnh đạm trên mặt nâng lên một nụ cười, “Ngươi đã đến rồi.” Nàng biết, hắn sẽ là người đầu tiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Ừm.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, không tự chủ chìm đắm ở trong nụ cười đó.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngồi dậy, chỉ chỉ bên cạnh, “Ta có nhiều chỗ không rõ.” Cái trán đẹp đẽ khẽ nhíu, trong mắt đỏ đậm cũng xuất hiện nghi hoặc.
“Chỗ nào không rõ?” Hàn Ngạo Thần nghi hoặc ngồi vào bên cạnh, cũng nhíu mày, có thể có chuyện gì, khiến cho nàng hoang mang như thế.
“Hàn Ngạo Thần, rõ ràng ta đã cảm giác được sắp đột phá cánh cửa kỹ tôn sư, nhưng ta bế quan mấy lần cũng không có tấn chức, đây là có chuyện gì?” Mỗi lần nàng cảm giác được thời cơ đúng rồi, cũng sắp đến rồi, nhưng vẫn là đột phá không được, cái loại cảm giác này cũng đột nhiên biến mất.
Nghe xong lời này của Quân Mộ Khuynh, chân mày Hàn Ngạo Thần vậy mà lại cuộn sâu hơn so với nàng, “Ngươi còn chưa đột phá kỹ tôn sư?” Không có đạo lý a, hắn còn tưởng rằng nàng đã sớm đột phá.
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh phiền não gật đầu, bậc thềm cánh cửa kỹ tôn sư này cũng không phải rất khó bước qua, nhưng nàng lại không thể đột phá. “Ta cảm giác có liên quan đến điểm đen nhỏ kia, mỗi lần ta tới thời điểm then chốt, nó liền hút lấy nguyên tố của ta, sau đó nguyên tố không gian của ta trống rỗng, trong nháy mắt dấu hiệu tấn chức cũng không còn một mảnh.” Nàng nghiêm túc nói, loại tình huống này cũng không phải là một lần hai lần.
“Lại là nó?” Hàn Ngạo Thần kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, điểm đen nhỏ kia còn chưa có ổn định.
“Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, phải thế nào, mới có thể đột phá bậc thềm cánh cửa này, càng kỳ quái hơn là, ngươi hẳn đã từng nghe nói đến chuyện ở anh địa, còn có chính là chuyện mấy ngày hôm trước Xích Quân ở Quân gia, Hắc Dực nói với ta, nó vẫn chưa tới thời điểm tấn chức, nhưng ngay khi ta chạm vào nó, nó lại cảm giác được dấu hiệu tấn chức.” Quân Mộ Khuynh chu chu miệng, đây là biểu hiện chưa từng có ở trước mặt người ngoài.
Hàn Ngạo Thần cười cười, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của Quân Mộ Khuynh, “Đừng lo lắng, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, ta nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào làm thương tổn đến ngươi.” Chuyện này quả thực có chút kỳ quái.
“Nói không chừng điểm đen nhỏ trong thân thể ngươi, là lực lượng thần bí nào đó, chỉ là hiện tại chúng ta vẫn chưa biết, hắc ám lực, cũng không phải cái dạng này, ta quản lý Hắc Ám thần điện nhiều năm như vậy, cũng không có nghe nói qua loại tình huống này, ngay cả tình huống dị linh thú của ngươi, cũng rất đặc biệt.” Hàn Ngạo Thần tiếp tục nói, nhớ tới mấy ngày điều tra, hắn tỏ ý hết sức bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, Chi Chi thế nào? Tỉnh chưa?” Nói đến dị linh thú, Quân Mộ Khuynh lại vô cùng lo lắng cho Chi Chi, nó tham ăn như vậy, ngủ nhiều ngày không ăn như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
“Yên tâm, nó không có việc gì, chỉ là lớn lên một chút, bộ dáng hiện tại, so với đồ đệ của ngươi không sai biệt lắm.” Cho nên mới nói là hắn chưa từng gặp qua tình huống này.
“Hắc Ám thần điện cũng tra không được sao?” Quân Mộ Khuynh thở dài, tất cả những chuyện này cũng quá kỳ quái, từ sau khi ký ức đêm hôm đó biến mất, mọi chuyện đều trở nên vô cùng quỷ dị.
“Không phải tra không được, mà là từ viễn cổ đến bây giờ, chưa từng có con dị linh thú nào xuất hiện qua loại tình huống này, theo lý thuyết, nó đến cấp bậc linh thú, sẽ có biến hóa, bây giờ có biến hóa không tồi, biến hòa này là biến hóa thần thú mới có.” Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt không tự chủ liền lộ ra sủng nịch.
Từ viễn cổ đến bây giờ cũng chưa có loại tình huống này, vậy tại sao lại phát sinh ở trên người nàng? Đây không phải là thật quỷ dị một chút sao?
“Đúng rồi, ngươi sử dụng thế lực Hắc Ám thần điện giúp ta, sẽ không có chuyện gì chứ?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn luôn luôn yên lặng vì mình làm bất cứ chuyện gì, nhưng hắn sử dụng thế lực Hắc Ám thần điện như thế, này có hợp lý không?
Hàn Ngạo Thần đột nhiên mở rộng miệng, ngây ngô cười nhìn Quân Mộ Khuynh, cho dù là như vậy, vẫn như cũ không có tổn hại đến dung mạo tuấn mỹ kia, trái lại càng thêm mê người hơn.
Quân Mộ Khuynh đen mặt, nàng là hỏi nghiêm túc có được hay không, Quang Minh thánh điện có quang minh chi thần, ngay cả thánh linh cũng không dám cãi lời, vậy hắn sao có thể cãi lời mệnh lệnh của quang minh chi thần.
“Tiểu Khuynh Khuynh, bất cứ chuyện gì cũng thua kém hơn ngươi, điện chủ Hắc Ám thần điện thì như thế nào, ta vốn cũng không phải thật lòng nghe theo.” Hàn Ngạo Thần ngắm nghía ngón tay của Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra nụ cười ấm áp, hắn thật tình đối đãi, chỉ có một mình tiểu Khuynh Khuynh, Hắc Ám thần điện, hắn muốn rời khỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Quân Mộ Khuynh cười ngọt ngào, “Mặc kệ có chuyện gì, chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt.”
“Đương nhiên.” Hàn Ngạo Thần ngây ngốc sửng sốt một chút, trên mặt cũng nở một nụ cười.
“Ách…”
Động tĩnh ngoài cửa, khiến hai người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Gia Cát Dung Dung đứng ở chỗ đó, ngây ngốc nhìn bọn họ, trong mắt còn mang theo kinh hãi.
Quân Mộ Khuynh mặc cho Hàn Ngạo Thần lôi kéo tay mình, nàng chậm rãi đứng dậy, “Nãi nãi.” Đối với Gia Cát Dung Dung, nàng luôn luôn khách sáo, khách khí, cũng không có quá nhiều thân cận.
Gia Cát Dung Dung bình tĩnh phục hồi, nàng lẳng lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, bây giờ nàng mới phát hiện Khuynh nhi mặc dù là tha thứ cho nàng, thế nhưng nàng lại không giống như nữ hài tử nhà bình thường, sẽ làm nũng ở trước mặt nãi nãi, còn có nụ cười vừa rồi của nàng với Ngạo Thần, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, cũng không thấy nàng thể hiện với bất kỳ người nào.
Câu nói sau cùng kia nàng đều nghe được, trong lòng cũng từng trận chua xót, Khuynh nhi mới mười ba tuổi, nhưng tâm trí lại thành thục, lại thường xuyên khiến người khác không để ý tới tuổi của nàng.
“Khuynh nhi, ngươi có chuyện gì, hãy nói với cả nhà, nãi nãi nhất định sẽ giúp cho ngươi.” Gia Cát Dung Dung đi tới, hiền lành hòa ái mỉm cười, nàng lại thương yêu Khuynh nhi gấp bội, ai cũng không thể làm gì với cháu gái của nàng!
“A?” Quân Mộ Khuynh hoang mang quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng có thể có chuyện gì?
Hàn Ngạo Thần chậm rãi đứng lên, lộ ra một nụ cười với nàng, mắt chống lại Gia Cát Dung Dung, “Quân chủ mẫu, ngươi không cần lo lắng, chuyện của Khuynh nhi ta sẽ xử lý.” Hắn đương nhiên sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến nửa sợi lông của tiểu Khuynh Khuynh.
Gia Cát Dung Dung gật đầu, nụ cười có chút cứng ngắc, nàng chần chừ nhìn Quân Mộ Khuynh, có mấy lời, nàng không biết có nên nói hay không.
“Nãi nãi, có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng là được rồi, chuyện này nếu như có liên quan tới ta, ngươi càng phải nói.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn Gia Cát Dung Dung, từ lúc nàng vừa vào cửa, nàng đã nhìn ra, lần này nàng tới là có chuyện.
“Khuynh nhi, nãi nãi tin ngươi không giết Lôi Huyên Nhi, thế nhưng người của Lôi gia mấy ngày nay đang bức ép gia gia ngươi, hắn biết ngươi đang bế quan, không muốn quấy rầy ngươi…”
“Chuyện Lôi gia, chính ta sẽ giải quyết, ta sẽ không liên lụy đến Quân gia.” Người Lôi gia còn chưa có dừng lại sao? Chẳng lẽ vẫn chưa tìm được thi thể người nào đó sao?
Người của Lôi gia không khỏi cũng quá vô dụng đi, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, thi thể cũng không tìm được.
“Ta không phải có ý tứ này, chuyện của ngươi, đương nhiên cũng chính là chuyện của Quân gia.”
“Nãi nãi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, chỉ có điều chuyện này, chính ta sẽ xử lý.” Lôi gia vốn là hướng về phía nàng, một Lôi Huyên Nhi là có thể kiềm chế được Quân Mộ Khuynh nàng, mơ mộng hão huyền.
“Tiểu Khuynh Khuynh muốn làm gì?” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng hỏi, trong lòng cũng đã sớm đoán được.
“Không phải người Lôi gia nói bản cô nương giết người của Lôi gia bọn họ sao? Nếu tội danh này đã chứng thực, vậy ta cũng không để ý đem chuyện này chứng thực!” Đôi mắt băng lãnh lóe ra hàn ý lạnh như băng, khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi giương lên, trên người tản mát ra khí tức nguy hiểm.
Hàn Ngạo Thần khẽ cười, hắn đã nói, hắn và tiểu Khuynh Khuynh có thần giao cách cảm, trong lòng đều nghĩ giống nhau, những thứ này chơi thật tốt.
Gia Cát Dung Dung đứng ở một bên vốn còn muốn ngăn lại, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, cho dù nàng nói, Khuynh nhi cũng sẽ không thay đổi chủ ý, lại nói, Khuynh nhi có tính toán của mình, nàng còn có thể nói cái gì.
Trên đấu kỹ trận Lôi gia hết sức náo nhiệt, hai thân ảnh rất nhanh thoáng qua, một đỏ một đen, có vẻ vô cùng hòa hợp, hai đạo thân ảnh đi qua chỗ nào, sẽ có con cháu Lôi gia biến mất, trong nháy mắt, trên đấu kỹ trận một mảnh hoang mang.
Thân ảnh đỏ rực mang theo kim sắc quang mang thoáng qua trước mặt người khác, bóng đen bất cứ khi nào, đều theo sát phía sau nàng, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận hồng ảnh một bước.
Người trên đấu kỹ trận của Lôi gia bị vây lại, rồi bị lực lượng cường đại đánh bật trở về, bay ra khỏi phòng lập tức một trận náo động, mọi người từ cửa sổ bay ra, chậm rãi bay qua bầu trời, như giẫm trên đất bằng bình thường. (ko hiểu lắm, -__-!!!)
“Là ai dám làm càn ở đấu kỹ trận của Lôi gia chúng ta!” Một người trong trưởng lão Lôi gia trầm giọng nói, dám ở đấu kỹ trận Lôi gia làm càn, không biết sống chết!
“Làm càn? Sai rồi, bản cô nương chỉ là đang làm một việc, việc nên làm.” Âm thanh lạnh như băng mang theo ba phần trêu tức, tức giận chế nhạo.
Ầm!
Mọi người trong Lôi gia thoáng cái bị nổ tung vậy, còn người ở lại, đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hồng ảnh kia, tại sao nàng có thể cuồng vọng như thế, tại sao có thể kiêu ngạo như thế, ở địa bàn của Lôi gia bọn họ, còn dám nói ra những lời như vậy!
Người này rốt cuộc có biết chữ chết viết như thế nào hay không, nếu không sao lại dám ở đại bàn Lôi gia bọn họ nói lời như thế.
Lôi Sắt chỉ vào hồng ảnh trên không trung, rống lớn, “Lão phu mặc kệ ngươi là người nào, dám cả gan xông vào địa bàn Lôi gia, bắt con cháu Lôi gia, vậy thì kết cuộc của ngươi cũng đã được định trước!” Đáng ghét, đây là hồng quả quả khiêu khích, uy nghiêm Lôi gia, là tùy tùy tiện tiện để cho người ta khiêu khích sao?
“Đã định trước? Phải không? Tốt lắm!” Không trung kế tiếp rơi xuống một vật thể không rõ, mọi người đều né tránh, một trận bụi bặm qua đi, một người trong đó là Lôi gia nhà mình, rơi trên mặt đất, co quắp hai cái, nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt, đấu kỹ trận Lôi gia hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người dại ra nhìn con cháu Lôi gia đã chết trên mặt đất.
Đây rốt cuộc là người nào, tại sao có thể có lá gan lớn như vậy, giương oai ở địa bàn của Lôi gia!
“Ngươi rốt cuộc là ai, dám giết con cháu Lôi gia ta!” Lôi Sắt cũng không thể bình tĩnh, người Lôi gia đang sống sờ sờ a, người này lại dám ở trước mặt bọn họ ra tay giết chết, đó chính là hồng quả quả đánh bọn họ một bạt tai, nói người Lôi gia bọn họ vô dụng thì có nhiều hơn cũng vô dụng.
“Giết con cháu Lôi gia? Lôi trưởng lão, ta nghĩ ngươi sai rồi, ta giết, chỉ là ta nên giết.” Thân ảnh đỏ đậm chiếu vào trước mắt mọi người, thiêu đỏ ánh mắt tất cả mọi người.
“Quân Mộ Khuynh!” Lôi Sắt giận dữ hét!
Quân Mộ Khuynh nàng thật to gan, mấy ngày hôm trước giết tiểu thư trực hệ Lôi gia bọn họ, hiện tại lại đến Lôi gia gây chuyện! Cả gan làm loạn, nàng cho rằng không ai có thể làm gì nàng sao?
“Không sai, là Quân Mộ Khuynh ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, lạnh lùng đứng ở trên không trung, Hàn Ngạo Thần đứng ở bên người nàng, lẳng lặng nhìn người Lôi gia trên mặt đất, trên tay còn túm lấy con cháu Lôi gia vừa mới bắt được.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi thật to gan, dám giết con cháu Lôi gia ta!” Quân Mộ Khuynh, lại là Quân Mộ Khuynh, thật là lớn mật, giết con cháu Lôi gia ngay trước mặt bọn họ, thứ không biết chết sống!
“Không có ý tứ, Quân Mộ Khuynh cái gì cũng không có, thì lá gan cũng nhiều, còn có chính là, ta chỉ muốn chứng thực tội danh của ta với các ngươi không phải sao? Lôi Huyên Nhi chết như thế nào, trong lòng các ngươi biết rõ ràng, không cần ta nhiều lời, nếu các ngươi đã luôn miệng nói, Quân Mộ Khuynh ta giết người của Lôi gia các ngươi, vậy ta vì sao không đem tội danh này chứng thực.” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, bất đắc dĩ nói, bộ dáng kia giống như là bị người Lôi gia bức bách làm vậy.
“Ngươi…” Lôi Sắt chỉ vào Quân Mộ Khuynh, biểu tình giận dữ, nàng đây là có ý gì, là nói Lôi gia hắn bức nàng làm như vậy!
“Lôi trưởng lão, sự thực như vậy, chẳng lẽ các ngươi dám nói, Lôi Huyên Nhi là ta giết?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cười, nếu bọn họ thật dám nói, nàng tin, bọn họ sẽ hối hận vì quyết định này.
Lôi Huyên Nhi chết sống không liên quan đến chuyện của nàng, người không phải nàng mang đi ra ngoài, càng không phải nàng giết, cũng không cùng nàng có nửa điểm quan hệ, chỉ có điều, cách làm của Lôi gia, khiến trong lòng nàng hết sức không vui, lại nói, nàng giết hai người của Lôi gia, chỉ là vì giúp đỡ bọn họ đạt được mục đích, để cho bọn họ đem cái mũ giết người Lôi gia kia chụp lên người nàng, kích động như vậy làm cái gì.
“Lôi Huyên Nhi không phải ngươi giết, là ai giết, trên người nàng rõ ràng có vết bỏng!” Lôi Sắt đỏ mặt tía tai quát, chuyện này đã nhận định, đã nói là Quân Mộ Khuynh nàng giết người kia thì nhất định phải là nàng, chuyện này đã không thể thay đổi, cũng sẽ không lại thay đổi!
Bỏng, vậy bọn họ đã tìm thấy thi thể Lôi Huyên Nhi, vậy mà vẫn nói là nàng giết người, thực sự là buồn cười!
Quân Mộ Khuynh đứng ở trên không trung, mỉa mai cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, xoay người đâm vào thân thể một con cháu Lôi gia, hắn hoảng loạn liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, còn không kịp nói chuyện, đã bị nàng ném xuống.
“Quân Mộ Khuynh!” Lôi Sắt giận dữ hét, quyền uy của Lôi gia bị một người ngu ngốc là nàng có thể khiêu chiến sao? Nếu nàng dám giết một người Lôi gia nữa, cũng đừng trách hắn không cho Quân Chấn mặt mũi!
Trên thực tế, Lôi Sắt cũng không dám tùy tiện ra tay với Quân Mộ Khuynh, cho dù nàng đã giết hai con cháu Lôi gia, nửa tháng trước, Quân Tử Mạn của Quân gia, chỉ vì một câu nói của Quân Mộ Khuynh, liền bị Quân Chấn phạt đi diện bích, một lần diện bích còn ba tháng, điều này nói rõ cái gì?
Rất rõ ràng, đó chính là Quân Mộ Khuynh ở trong lòng Quân Chấn, có địa vị không thể đo lường được, hiện tại Lôi gia vẫn không thể chống lại Quân gia, nếu như chọc giận Quân Chấn, Lôi gia cũng gánh chịu cơn lửa giận không ngớt này.
Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, cười cười nhìn Lôi Sắt, “Lôi trưởng lão, hiện tại trên người người này cũng không có vết bỏng, càng không có hỏa nguyên tố lưu động, vậy cũng có thể nói rõ, người này không phải là ta giết.” Chơi xấu? Vậy phải xem ai vô lại hơn ai.
Phịch! Âm thanh ngã sấp xuống mặt đất vang lên, không ít người Lôi gia đều ngã xuống đất, nhìn bộ dạng vô tội của Quân Mộ Khuynh, hung hăng thối một tiếng.
Chó má! Bọn họ nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy là Quân Mộ Khuynh giết người, nhưng nàng cư nhiên trợn mắt nói mò, nói không có hỏa nguyên tố lưu động cùng vết bỏng, thì người cũng không phải là nàng giết, đây là lời ngụy biện gì!
Vô sỉ! Quân Mộ Khuynh nàng quá vô sỉ!
Đê tiện hạ lưu, người của Lôi gia cho dù không phục, cũng không ai dám mở miệng, Quân Mộ Khuynh bây giờ còn có chút thực lực, nam tử phía sau nàng còn hết sức quỷ dị, bọn họ không thể tùy tiện ra tay.
Trong mắt Hàn Ngạo Thần tràn đầy tươi cười, hắn thoáng cúi đầu xuống, ho nhẹ một tiếng, nếu người Lôi gia muốn đấu với tiểu Khuynh Khuynh, chỉ sợ trở về tu luyện thêm mười năm nửa năm mới được, bọn họ bây giờ sao có bản lĩnh chống lại tiểu Khuynh Khuynh chứ.
“Chúng ta nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy ngươi giết hắn, ngươi dám nói không có!” Lôi Sắt phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh, nắm tay nắm chặt, trưởng lão bên cạnh hắn đã không nhẫn nại được, chờ hắn nói một câu, liền xông lên.
Lôi Sắt cũng đã không nhịn được nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn có điều cố kỵ, đó chính là Quân Chấn, hôm nay Quân Mộ Khuynh đi tới Lôi gia, nói Quân Chấn không biết, đó là giả, hắn không có ra tay, chuyện này, nói trước mặt Quân Chấn, chính là Lôi gia bọn họ có lý, nếu hôm nay bọn họ ra tay, Quân Mộ Khuynh có thể sẽ cắn ngược lại một cái, bọn họ tuyệt đối không thể xúc động.
Quân Mộ Khuynh cười nhìn người Lôi gia, bọn họ nào biết, hôm nay mặc kệ bọn họ có ra tay hay không, cũng sẽ khó thoát một kiếp, thời điểm bọn họ đem tội danh giết Lôi Huyên Nhi giá họa đến trên người Quân Mộ Khuynh, bọn họ nên có giác ngộ như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.