Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 14: Bị đùa bỡn




Edit: Zi “Hồ điệp. đừng bỏ ta đi như vậy mà, chờ ta một chút, ô ô…”
“Hồ điệp…”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người vừa tới kia, trên mặt họ lộ vẻ chán ghét, nhưng không ai dám nói ra, thanh âm nói bậy bạ cũng thu hút sự chú ý của Quân Mộ Khuynh, đến khi nàng nhìn thấy người đối diện đang đi tới, trên mặt lộ ra mạt tươi cười, nàng động.
Long Thiên nhìn thân ảnh của Quân Mộ Khuynh, trên mặt vẫn treo nụ cười quen thuộc, trong ánh mắt lại dao động, ai nhìn vào cũng biết rõ ràng là hắn đang kích động và kinh ngạc.
“Lão sư.” Quân Mộ Khuynh đi đến trước mặt người mới tới, cung kính cúi người, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Ha hả… Ngươi là ai? Ngươi là hồ điệp sao? Hồng sắc hồ điệp, hổ điệp màu đỏ, thật đẹp…” người mà Quân Mộ Khuynh vừa gọi là lão sư chính là Phong lão sư ở học viện này, ai cũng không biết tên thật của hắn, chỉ biết hắn cả ngày cả đêm khùng khùng lôi thôi trong học viện lắc lư, không ai nguyện ý bái ông ta làm thầy, bất quá đó là chuyện của năm năm về trước.
Phong lão sư điên điên khùng khùng nói hai câu, xoay người về hướng vừa tới: “Hồng hồ điệp, hồ điệp màu đỏ, rất đẹp, rất dẹp, đừng đi nha, đừng đi nha…”
Quân Mộ Khuynh mỉm cười, đỏ đậm con ngươi lóe ra tia quang mang, đi nhanh theo, mọi người cười chế nhạo nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, đều cảm thấy nàng rất buồn cười, đang yên đang lành lại đi chọn một người điên làm lão sư, hơn nữa lão sư này cư nhiên cả người đều không phân biệt được, cứ nghĩ ai cũng là hồ điệp. (Ân, mai mốt mấy người biết ngài ấy là sư phụ của Thần ca không biết có khóc đau lòng không)
Ngược lại, các lão sư có mặt lại vô cùng kinh ngạc, một màn này năm năm trước họ cũng đã từng gặp qua, bất quá khi đó hắn gọi là hắc hồ điệp, hồ điệp màu đen…
Bạch Tử Kỳ đứng trước mặt La Kỳ lão sư, ngây ngốc nhìn bóng lưng nàng ly khai: “Tiểu Khuynh…” Nàng luôn cảm thấy tiểu Khuynh làm việc không khi nào giống người thường, luôn luôn kỳ quái, lần này cũng vậy, rõ ràng có rất nhiều lão sư ở đây, ai nàng cũng không chọn lại đi chọn một người điên khùng làm lão sư, hắn ngay cả người cũng không phân biệt được, tiểu Khuynh đây là muốn sao vậy? (Nhờ sự quái thai của tỷ ấy mà chôm được con Rồng đó, kk)
“Vị bạn học này…” Thanh âm ôn nhu như mặt nước truyền đến, Bạch Tử Kỳ lập tức hoàn hồn.
“A?”
“Ngươi muốn ghi danh sao?” La Kỳ ôn nhu nhìn Bạch Tử Kỳ, không có vì nàng hoảng thần mà trách tội.
“A, dạ… đúng vậy lão sư.” Bạch Tử Kỳ nhìn bộ dáng dịu dàng tươi cười của La Kỳ, nàng cảm giác được một trận ấm áp bao quanh, xấu hổ đỏ mặt, nàng lần đầu tiên gặp lão sư đã tự bêu xấu mình.
“Không cần khẩn trương.” La Kỳ cũng không trách cứ, vẫn dịu dàng nhìn Bạch Tử Kỳ, vì nàng hoàn thành thủ tục nhập học.
Quân Mộ Khuynh đi phía sau lưng lão sư điên kia, nhìn hắn lâu lâu lại đuổi theo “hồ điệp” vô hình ở trước mặt, chốc chốc lại quay lại nhìn nàng mà hô “hồ điệp đẹp quá”, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng cũng không biết tại sao nàng lại chọn hắn làm lão sư, chỉ là khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền cảm giác đây mới chính lão sư mình muốn bái.
“Tiểu hồ điệp, ngươi sao vậy? Không vui sao?” Phong lão sư bỗng nhiên tiến tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, trừng mắt to nhìn nàng.
Quân Mộ Khuynh lập tức lui về sau một bước, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn qua đây từ lúc nào?
“Tiểu hồ điệp…”
“Ta không sao, lão sư có phải hay không nên mang ta tới chỗ ở?” Nàng vậy mà lại buông thả cảnh giác, ngay cả hắn qua đây lúc nào nàng cũng không biết, đây là có chuyện gì?
Phong lão sư ngây ngô nhìn Quân Mộ Khuynh, loạng choạng bàn tay đen thui “Tiểu hồ điệp, ngươi biết hắc hồ điệp sao? Hắn đã rất lâu không trở về, hắc hồ điệp đã bay đi mất rồi, bay rồi.” Phong lão sư nói, hai tay mở ra, xoay người chạy về phía trước.
Hắc hồ điệp?
“Lão sư, chờ ta một chút.” Quân Mộ Khuynh thở dài, vội vã đuổi theo, nàng là tới đây học đấu kỹ, hay là tới để chiếu cố “bệnh nhân” đây?
Phong lão sư cười lớn chạy ở phía trước, Quân Mộ Khuynh chỉ có thể đuổi theo ở phía sau, nàng còn chưa có chỗ ở, nếu đem người điên này thất lạc, mọi việc sẽ rất rắc rối.
“Hắc hồ điệp, hồng hồ điệp, các ngươi đều nhìn trông rất đẹp mắt… hồ điệp đẹp quá…” Phong lão sư không ngừng chạy ở phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ có thể thấy một thân ảnh thoáng qua.
Quân Mộ Khuynh lau giọt mồ hôi trên trán, hắn cũng quá nhanh đi, so với lão đầu Long Thiên kìa con nhanh hơn, nàng lại không thể dùng phong nguyên tố mang mình đi, phải vội vàng đuổi theo, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Quân Mộ Khuynh bây giờ, kết quả người nào đó theo chân Phong lão sư chạy một vòng, cuối cùng cũng tới được một địa phương.
Nàng vừa định hỏi làm sao vậy, chỉ thấy Phong lão sư quay người đi đến một đại môn cũ nát, đấy cửa lớn ra, la to: “A, về nhà, về nhà!” từng bước từng bước nhảy vào bên trong.
Gì! Đây là chỗ ở?
Quân Mộ Khuynh có cảm giác bị người ta đùa bỡn, sau khi đi vào, cửa cũng không thèm đóng, nàng thở hồng hộc đi vào, chỉ cảm thấy thể lực tiêu hao gần hết, nàng bây giờ chỉ hận không có một cái giường thật to bày ra trước mắt.
Sau khi đi vào viện, quan sát hoàn cảnh chung quanh, Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, ba cái hắc tuyến hiện lên trên trán, cảm giác y như lúc mới nhìn thấy cửa viện, thực sự bị đùa bỡn!
“Tiểu hồng điệp, kia là chỗ ở của hắc điệp, tiểu hắc điệp không cho phép ta đi vào, hừ! Hì hì… Ngươi cũng đừng đi, nếu không hắn sẽ hung hăn đuổi ngươi ra.” Phong lão sư chỉ vào một căn phòng yên lặng nói, cười hì hà: “Trừ chỗ của tiểu hắc điệp ra, tất cả đều là của ta, ngươi có thể tùy tiện chơi đùa, hài lòng không?’ Phong lão sư vỗ ngực, tự hào nói.
Quân Mộ Khuynh trên trán treo ba cái hắc tuyến, không đếm xỉa đến hình tượng, ngồi bệt xuống dưới đất, cuối cùng nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, ngay cả miệng cũng lười mở ra nói chuyện.
“Tiểu hồng điệp, ngươi đây là sao? Sao lại giống tiểu hắc điệp thế?” Phong lão sư nằm thẳng xuống bên cạnh Quân Mộ Khuynh, mắt trừng to long lanh, tò mò hỏi. (Hai anh chị thiệt là hợp)
Như nhau? Cái “Tiểu hắc điệp” kia cũng từng chạy như vậy? Xem ra người chịu thiệt cũng không phải là một mình nàng, trong nháy mắt Quân Mộ Khuynh cảm thấy được an ủi.
“Kia tiểu hắc điệp còn làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh cười ha hả nhìn Phong lão sư, nàng vậy mà cảm giác được sự nhẹ nhõm chưa từng có qua trước đây, nàng đã bao lâu rồi không có nhẹ nhàng nói chuyện như vậy?
“Hừ! Tiểu hắc điệp đi rồi, bay mất rồi!” Phong lão sư tức giận ngồi dậy, nhìn căn phòng yên tĩnh kia.
Bay đi? Là rời đi rồi? Người kia đã đi rồi sao?
“Lão sư…”
“Nơi này là cái địa phương quỷ quái gì vậy?” Thanh âm điêu ngoa truyền đến, Quân Mộ Khuynh cấp tốc quay đầu nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.