Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 136: Ba chuyện biến thành sáu chuyện.




Edit : Hoa Thiên
Đừng tưởng rằng nàng không biết hồng đỉnh quạ này từ lúc mới vừa bắt đầu đã tới rồi, vẫn đứng ở một bên, nếu không phải là nàng ngưng tụ ra chim thiên đường, hiện tại người nằm ở chỗ này chính là nàng, mà không phải con tiểu quạ kia, chỉ thêm ba điều kiện, là đã cho nàng mặt mũi.
Thiểm Điện ngưng cười, chủ nhân thật đúng là hắc, thoáng cái hắc thêm ba điều kiện, con chim ngốc kia liền nhận đi, ai bảo ngươi ngay từ đầu đã chọc tới chủ nhân, muốn thuận lợi suôn sẻ thoát thân, không dễ dàng như vậy.
“Được!” Hỏa Huỳnh cắn răng nói, Hỏa Vũ chết cũng không có gì, nàng là Thánh Thú, bất quá cũng chỉ là đi một ít đường ngang ngõ tắt, lực lượng kia, cũng chính là cấp bậc thần thú, chết cũng không có cái gì đau lòng, chỉ có điều ba điều kiện của nàng, lần này biến thành sáu, đây đều là phúc của Hỏa Vũ nàng giúp cho!
“Không cần nhìn ta như vậy, ta cũng là người bị hại.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nhìn người Quân gia nằm một đống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bọn họ tới nơi này làm gì, không có việc gì lại đi tìm việc.
“…”
Hỏa Huỳnh thiếu chút nữa thổ huyết, nàng thật đúng là dám nói mình vô tội, còn là người bị hại, cũng không thấy nàng bị thương chỗ nào, vừa rồi lúc thi triển ra lực lượng bưu hãn như vậy, sao nàng không nói mình là người bị hại.
Thiểm Điện rốt cuộc không nhịn được, phì cười, chủ nhân nói nàng là người bị hại vô tội, vậy trên thế giới này còn có ai là người bị hại… Ánh mắt lạnh như băng phóng tới, hắn vội vàng thay đổi tâm tư, nhưng mà hình như cũng có một chút đạo lý, là Hỏa Vũ  kia ra tay trước.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Thiểm Điện, chậm rãi đi qua, “Ngươi còn có ý tứ cười, từ hôm nay trở đi, ngươi đợi ở Ma Vực rừng rậm, nếu không ngay cả một con Thánh Thú ngươi cũng đánh không lại!”
Thiểm Điện lập tức hóa đá, một áng mây đen bao phủ ở trên đỉnh đầu, hắn đây là chọc vào người nào, vừa rồi con ma thú kia nếu như không phải là sử dụng mị thuật, hắn sao có thể đánh không lại, hắn là ma thú, nhưng cũng là giống đực, đâu chịu nổi hấp dẫn được.
“Chủ nhân…”
“Ba tháng.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
“…” Thiểm Điện ngửa mặt lên trời thở dài, hắn rốt cuộc nhận cái chủ nhân gì, ba tháng này sống ở Ma Vực rừng rậm, nhất định là sống không bằng chết.
“Tiểu quạ, ngươi giúp ta trông chừng hắn.” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ bả vai Hỏa Huỳnh, mỉm cười nói.
“Cái gì tiểu quạ, ta gọi là Hỏa Huỳnh, ngươi muốn ta giúp ngươi trông chừng hắn, xem như là chuyện thứ nhất.” Hỏa Huỳnh đau thương nói, mặc dù ít đi một Hỏa Vũ, hiện tại lại có hai.
“Nói cho ta biết vì sao ngươi lại không thay muội muội ngươi báo thù, tính là một chuyện.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, tính dù cho đi, ba tháng này, nhất định sẽ làm cho nàng cả đời khó quên.
Khóe mắt Hỏa Huỳnh không ngừng co giật, nàng biết, Quân Mộ Khuynh lúc nào sẽ chịu thiệt chứ, nhưng mà vì chuyện của nàng sớm ngày làm xong, nàng nhịn!
“Hỏa Vũ là kẻ phản bội trong tộc quạ chúng ta, ta là tới tìm nàng.” Hỏa Huỳnh uyển chuyển nói, nàng kỳ thực chính là đến tìm Hỏa Vũ, đồng thời giết nàng, hiện tại đã bị Quân Mộ Khuynh giết, vậy cũng vừa lúc, nàng có thể trực tiếp báo cáo kết quả nhiệm vụ với tộc quạ.
Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Nói như vậy, chính là ta đã giúp ngươi một chuyện, vậy ba tháng này, tương đương đổi lại chuyện người của ta, không tính điều kiện.”
Hỏa Huỳnh triệt để trợn tròn mắt, mẹ nó! Quân Mộ Khuynh nàng còn có thể vô sỉ hơn một chút sao!
Dựa vào! Đây coi như là phá vỡ điều kiện gì chứ, vậy nàng không phải còn có sáu điều kiện sao, triệt tiêu cái len sợi, nàng đã nói lời của Quân Mộ Khuynh sao có thể tin, thế nhưng chính nàng vẫn cứ tin, thật là một ngốc đản!
Sau này, nàng sẽ không tin lời nào của Quân Mộ Khuynh nữa.
Thua thiệt lớn!
Hỏa Huỳnh khóc không ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, lúc trước vì sao nàng muốn cùng giao dịch với ác ma này, không giao dịch không phải chuyện gì cũng không có sao, nàng đã sớm hối hận, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy Quân Mộ Khuynh tươi cười rời đi, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới, buổi tối sẽ gặp ác mộng.
Thiểm Điện cũng không nhịn nổi nữa, hắn biết, bị chủ nhân hắc, đều là một đám ngu ngốc, lời nói của chủ nhân có thể tin sao? Thật đúng là đem sự thật mọi chuyện nói cho chủ nhân, lần này biết sai rồi chứ!
“Nhớ lần sau có chuyện gì, chúng ta có thể tiếp tục giao dịch, vẫn quy củ cũ, ba điều kiện.” Quân Mộ Khuynh nói xong xoay người rời đi, chỗ này đã không an toàn, nàng phải đổi địa phương khác rèn luyện.
Trái tim Hỏa Huỳnh lập tức kịch liệt nhảy lên, còn tìm Quân Mộ Khuynh nàng, nàng lại không phải đồ ngốc, cho dù có chuyện lớn gì,  nàng cũng sẽ không đi tìm Quân Mộ Khuynh nàng nữa!
Thiểm Điện nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, thực sự để hắn ở lại sao?
“Chủ nhân, nếu như ta ở lại, ba tháng sau ta phải tới địa phương nào tìm ngươi?” Hành tung của chủ nhân bình thường đều lơ lửng bất định, cũng không biết lúc nào thì nàng lại đi địa phương nào, ba tháng hắn có thể đợi, nhưng ba tháng sau, hắn phải đi tìm chủ nhân như thế nào?
“Tự mình nghĩ biện pháp.” Nàng cũng không biết bản thân ba tháng sau sẽ đi chỗ nào, càng không biết ba tháng này sẽ phát sinh chuyện gì, làm sao nói vị trí cụ thể cho Thiểm Điện được.
Tất cả lời nói của Thiểm Điện đều bị nghẹn lại ở cổ họng, gương mặt hắn đau khổ nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn biết là sẽ có loại tình huống này, hắn vô cùng bi thương.
Không được, ba tháng này hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nếu không lần sau cũng không cần phải mất mặt như vậy, đều là Thánh Thú, hắn ngay cả chủ nhân cũng không sánh bằng, chủ nhân có thể giết thánh thủ, hắn còn bị Thánh Thú đánh bại, việc này không thể được.
Nhưng mà chim thiên đường sau cùng của chủ nhân kia thật là quá bưu hãn, khí tức hùng bá thiên hạ kia, hắn nhìn cũng kinh hãi, chớ nói chi là con chim ngốc kia, còn cùng chim thiên đường kia là một đại tộc.
“Các ngươi đi trước đi.” Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Quân Đan, ngồi xổm người xuống.
“Ừm.” Hỏa Huỳnh cũng ước gì nhanh một chút rời đi, gặp được Quân Mộ Khuynh chính là một ác mộng, đáp ứng điều kiện của nàng, vậy càng là ác mộng trong ác mộng, nàng đã sớm muốn rời đi.
Thiểm Điện liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, cùng đi theo sau lưng Hỏa Huỳnh đi về chỗ sâu trong Ma Vực rừng rậm.
Trên trăm con bạch đỉnh quạ đều cúi thấp đầu, đi ở sau lưng Hỏa Huỳnh, lần này chúng nó phạm lỗi, trở lại trong tộc là phải bị phạt, mà trừng phạt cũng nhất định không nhẹ.
Hắc Dực đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nghi ngờ nói, “Chủ nhân, trên người những người này, đều mang theo rát nhiều túi gấm long phấn, bọn họ là muốn làm cái gì?” Đến Ma Vực rừng rậm, mang theo túi gấm long phấn là không sai, nhưng trên người mỗi người đều mang theo nhiều như vậy, thật rất kỳ quái.
“Câm miệng cho ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
Hắc Dực lập tức ngậm miệng, vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt một cái, thân thể cũng đang từ từ nhỏ đi, biến thành một tiểu hắc mã, đi vào trong tay áo của Quân Mộ Khuynh.
“Tỉnh tỉnh!” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ hai má Quân Đan, không kiên nhẫn kêu lên.
Cũng mặc kệ Quân Mộ Khuynh gọi thế nào, Quân Đan đang hôn mê cũng không có tỉnh lại, trái lại ngủ đặc biệt thoải mái, Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn đám người ngủ thẳng một hơi, có chút bất đắc dĩ, nàng có thể không để ý tới, nhưng mà nhìn bộ dáng của bọn họ, là tới tìm nàng, nàng cũng là cố mà hỏi bọn họ xem là đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù ngủ như chết, bọn họ đây cũng là ngủ hơn chết, thế nào gọi cũng gọi là bất tỉnh.
“Quân Mộ Khuynh, hôm nay dù cho ngươi gọi vỡ cổ họng, bọn họ cũng sẽ không đáp lời.” Âm thanh đắc ý vang lên từ phía sau.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, quay đầu liền nhìn thấy Lôi Huyên Nhi đứng ở phía sau mình, vẻ mặt dữ tợn nhìn mình, Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nàng có phải hận lầm người hay không? Nàng cũng không phải là Tử Kỳ.
“Ngươi đơn độc tới tìm ta, mục đích đâu?”
“Ta mới biết, hóa ra ngươi chính là Xích Quân!” Lôi Huyên Nhi chỉ vào Quân Mộ Khuynh hung ác nói, nàng bỏ rơi người Quân gia, nghĩ muốn đến tìm Quân Mộ Khuynh, lại phát hiện, người trước mắt chính là Xích Quân!
“Hử?” Nàng hình như không có sử dụng qua thủy nguyên tố, không biết nàng làm sao thấy được.
“Ngươi đừng có không thừa nhận, Quân Mộ Khuynh ta vừa mới nhìn đến, con thần thú kia, ta đã sớm nghe nói qua chuyện Xích Quân ở Quân gia, cho nên ngươi muốn giấu giếm, cũng vô dụng!” Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, chỉ cần tin tức này truyền đi, vậy cuộc sống sau này của Quân Mộ Khuynh có thể tưởng tượng được.
Quân Mộ Khuynh không có một chút sợ hãi, nàng mỉm cười nhìn Lôi Huyên Nhi, “Ngươi có biết một câu nói?”
“Cái gì?”
“Người chết là sẽ không nói.” Quân Mộ Khuynh vẫn duy trì nụ cười thân thiện, mà âm thanh kia, lại giống như âm thanh gọi hồn từ địa ngục truyền ra.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi không dám giết ta, nếu như ngươi giết ta, Lôi gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lôi Huyên Nhi vẫn tự tin Quân Mộ Khuynh không dám ra tay làm gì nàng, dù sao nàng là tiểu thư trực hệ Lôi gia, cho dù như thế nào đi nữa, Quân Mộ Khuynh cũng không dám làm gì với nàng!
Quân Mộ Khuynh khẽ lắc đầu, chậm rãi đi tới trước mặt Lôi Huyên Nhi, nàng phải nói là, người trước mặt quá mức tự tin, hay là nói Quân Mộ Khuynh nàng quá mức nhát gan, không dám giết nàng? Thực sự sẽ như vậy sao?
“Kim ô hỏa!” Kim sắc hỏa diễm kèm theo âm thanh lạnh như băng, vô tình xông ra, trong nháy mắt đem Lôi Huyên Nhi nuốt hết.
“Nhớ kỹ, không có chuyện gì mà Quân Mộ Khuynh không dám.” Người Lôi gia thì như thế nào, giết người Lôi gia thì như thế nào, chẳng qua là trên thế giới này lại chết một người.
Hắc Dực đợi ở trong ống tay áo của Quân Mộ Khuynh, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, quả nhiên, người với thú chọc tới chủ nhân, cũng sẽ không có kết cục gì tốt.
Lôi Huyên Nhi nhìn thấy đại hỏa kia, lập tức xoay người bỏ chạy, vừa rồi nàng nhìn thấy ngay cả ma thú Quân Mộ Khuynh cũng có thể đốt chết, nàng nhất định không thể chết được, nàng phải đi về nói cho mọi người chân tướng chuyện này.
Nhìn bóng lưng Lôi Huyên Nhi rời đi, Quân Mộ Khuynh đảo mắt, chính mình vẫn chưa có ra tay, nàng cũng đã chạy, còn dám nói mình không dám giết nàng, không có ý nghĩa.
Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, lại lần nữa ngồi xổm người xuống, hung hăng đánh một cái, “Tỉnh lại!”
Đau đớn mãnh liệt, khiến cho Quân Đan lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn về bốn phía, “Ai! Là ai! Là tên hỗn đản nào…” Đôi mắt đỏ đậm đập vào mi mắt, Quân Đan đánh rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng.
Hắn nói là ai, hóa ra là cô nãi nãi này, a, không đúng, là tôn tiểu thư.
“Hắc hắc, tôn tiểu thư, này…”
“Ngươi tới nơi này làm gì?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, hắn mang theo nhiều người Quân gia như vậy đến Ma Vực rừng rậm, chẳng lẽ là vì muốn bắt ma thú? Nghe Hắc Dực nói trên người bọn họ mang theo rất nhiều túi gấm long phấn, coi như là bắt ma thú, cũng không phải là như vậy.
“Đến làm cái gì?” Quân Đan thoáng cái thật đúng là không nhớ ra được mình đến làm cái gì, khi hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên nghĩ đến tình cảnh Quân Chấn nổi trận lôi đình, đoạn dây xích, lập tức nối tiếp.
Hắn thiếu chút nữa quên mất chính sự.
“Tôn tiểu thư, là gia chủ kêu ta tới tìm ngươi, hắn nghe nói ngươi tới Ma Vực rừng rậm, đặc biệt kêu ta đem túi gấm long phấn tới cho ngươi, nói là sợ ngươi gặp nguy hiểm, giữ lại phòng thân.” Quân Đan lấy toàn bộ túi gấm long phấn trên người ra, đưa tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
Thấy Quân Đan đem tất cả túi gấm lấy ra, người phía sau hắn cũng vội vàng lấy hết túi gấm ra, hai tay dâng lên.
“Không cần.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, lãnh đạm nói, nàng đến Ma Vực rừng rậm không phải để chơi, cầm nhiều túi gấm làm gì, còn có con ma thú nào dám tới gần nàng.
Quân Đan lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Tôn tiểu thư, ngươi cũng không thể như vậy, nếu như ta cứ như vậy trở lại, gia chủ nhất định sẽ giết ta.” Nếu như hắn không hoàn thành sứ mệnh này, thực sự sẽ bị gia chủ siết chết.
“Đó là chuyện của nhà ngươi.” Quân Mộ Khuynh đi tới bên cạnh, cái lão già kia, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Chuyện nhà hắn, tiểu thư a, đây rõ ràng chính là chuyện nhà của ngươi, không phải nhà hắn, là gia chủ kêu hắn tới.
“Tiểu thư, ngươi đừng làm khó ta, ta…”
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh vội vội vàng vàng truyền đến, liền nhìn thấy Bạch Tử Thông cùng Ninh Giác quay trở lại.
Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, còn tưởng rằng là có ma thú tới, người Quân gia thế nào đều nằm ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, động tĩnh vừa rồi kia, thực sự rất giống như là ma thú đột kích a.
Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn hai người đi đã quay trở lại, khẽ lắc đầu, “Không có phát sinh chuyện gì.” Cho dù có chuyện gì, vậy cũng không có quan hệ gì tới bọn họ.
“Quân Mộ Khuynh, tùy tùng của ngươi đâu?” Ánh mắt Ninh giác sắc bén phát hiện, người vốn đi theo sau Quân Mộ Khuynh đã không thấy, việc này chẳng lẽ không phải là một chuyện rất kỳ quái sao.
“Ta để hắn ở đây rèn luyện ba tháng.” Lòng hiếu kỳ của người ngũ đại gia tộc đều mạnh như vậy sao?
“Tôn tiểu thư, ngài nên đeo cái này ở trên người, ta trở lại cũng có thể ăn nói tốt.” Quân Đan chưa từ bỏ ý định nói, chuyện này, hắn phải làm xong, nếu không đợi lát nữa trở lại, gia chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Quân Mộ Khuynh yên lặng không nói gì, nàng đã nói không cần, những người này sao vẫn là đem mấy thứ này bỏ vào trên người nàng, “Được rồi, ta liền lấy một cái.” Vì cuộc sống sau này không bị người làm phiền, nàng tiện tay cầm lấy một túi gấm, nhét vào trong ngực.
Quân Đan nhìn động tác này của Quân Mộ Khuynh, thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư cầm là tốt rồi, hắn trở lại cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, kỳ thực tiểu thư cũng rất tốt, hắn đột nhiên cảm thấy như thế.
“Lão già kia còn nói cái gì thì mau nói đi.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi, ánh mắt lộ ra ý cười không dễ phát hiện, trong lòng cũng càng thêm mờ mịt.
Sau khi đi tới Âm Nguyệt thành, nàng mới phát hiện chuyện cũng không phải giống như mình tưởng tượng, lúc trước rốt cuộc có lý do gì, làm cho gia chủ Quân gia khó xử, không thể không đem con cái, cháu trai cháu gái của mình đưa tới một địa phương hẻo lánh như vậy.
Nàng thực sự nên tin người Quân gia sao? Hiện tại tất cả, nàng hoàn toàn có thể giải thích thành người Quân gia chột dạ, mới có thể như vậy, nhưng vì cái gì nàng không có làm như vậy?
Là nàng đã từ từ tin sao?
Quân Đan suy nghĩ một chút, lắc đầu, gia chủ không có nói lời gì.
“Vậy ngươi trở lại, nói cho cái lão già kia, nói chuyện của ta không cần hắn quản, càng không cần hắn bận tâm.” Mặc kệ thế nào, nàng vẫn không thể tha thứ cho Quân Chấn, càng không thể tha thứ cho người Quân gia.
Ách…  Quân Đan lập tức lắc lắc đầu, hắn tuyệt đối sẽ không đem lời này nói với gia chủ, gia chủ nhất định sẽ giết hắn.
Đôi mắt Ninh Giác nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra tươi cười, Quân Mộ Khuynh bài xích Quân gia, vượt xa những gia tộc khác, xem ra lần này Quân gia muốn Quân Mộ Khuynh tham gia tỉ thí ngũ đại gia tộc, là không có khả năng.
Quan hệ của Quân Mộ Khuynh cùng Quân gia, so với trong tưởng tượng của hắn còn cứng ngắc hơn, lúc trước Quân Chấn đem cả nhà bọn họ đưa tới Phù Thủy trấn, đây là một quyết định không lý trí.
“Không xong, Đan thiếu gia, không xong.” Hai người Quân gia hộ tống Lôi Huyên Nhi chạy tới, trong miệng còn nói lẩm bẩm, kêu to không xong.
Quân Đan thấy hai người bọn họ tới, mà không thấy Lôi Huyên Nhi, lập tức đi qua hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Không cần nói cho hắn, là Lôi Huyên Nhi đã xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ.
Hai người chạy tới, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, bước đi đến trước mặt Quân Đan, kinh hoảng nhìn hắn.
“Đan thiếu gia, không xong, vừa rồi ngươi để chúng ta hộ tống tiểu thư Lôi gia, thế nhưng lúc đi tới nửa đường, Lôi tiểu thư đánh ngất chúng ta, tỉnh lại, chúng ta cũng không biết nàng đã đi chỗ nào.” Một người trong đó vội vã nói, chuyện nghiêm trọng như vậy, bọn họ không dám giấu giếm.
“Cái gì!” Quân Đan bước nhanh đi qua, níu chặt cổ áo người nọ, rống lớn, “Ta để cho các ngươi đưa nàng trở về, không phải để cho các ngươi vứt đi, hiện tại nàng rốt cuộc đã đi địa phương nào!” Ma Vực rừng rậm cái gì không có, xảy ra chuyện gì, việc này phải làm sao đây.
Trên mặt Bạch Tử Thông rốt cuộc cũng xuất hiện một chút tâm tình không giống, hắn đi tới trước mặt Quân Đan, trầm giọng hỏi, “Nàng lúc nào đánh ngất xỉu các ngươi.” Lôi Huyên Nhi là trực hệ nhất mạnh của Lôi gia, nàng xảy ra chuyện gì, người Lôi gia nhất định sẽ không bỏ qua.
“Không biết.” Hai người đều lắc đầu, bọn họ bị đánh hôn mê tới bây giờ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Quân Đan cùng Bạch Tử Thông lập tức rơi vào một trận khẩn trương, một là cùng Lôi Huyên Nhi đi ra, một là hộ tống Lôi Huyên Nhi, lại đem người đánh mất, trách nhiệm của hai người cũng không nhẹ.
Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức đầu ngón tay của mình, Lôi Huyên Nhi, nàng đã biến mất, cho dù tìm như thế nào, cũng không tìm được nàng.
“Bạch thiếu gia, ngươi nhanh đi về nói cho người của Lôi gia, còn có nói với gia chủ Bạch gia phái người đến tìm, nếu như không tìm được Lôi Huyên Nhi, hai nhà chúng ta nhất định sẽ có trách nhiệm.” Dựa vào! Đám người Lôi gia kia chính là xú lão đầu không phân rõ phải trái, bắt được một cái nhược điểm sẽ huy động nhân lực, hắn hiện tại rất hối hận, tại sao lại quản chuyện hư hỏng này
Bạch Tử Thông gật đầu một cái, đang muốn đi trở về, lại truyền đến âm thanh đạm mạc.
“Nếu như tìm không được Lôi Huyên Nhi sẽ như thế nào?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, nhìn bộ dáng bọn họ sốt ruột, nàng trái lại có vẻ rất bình tĩnh.
Ninh Giác đứng ở một bên, cũng không nói bất kỳ một cái gì, chuyện này cùng hắn cũng có một chút quan hệ, thế nhưng bây giờ cũng không phải là lúc hắn nói chuyện.
“Ai ô, tôn tiểu thư của ta, ngươi có biết người của Lôi gia không biết xấu hổ hay không a.” Quân Đan đã sắp vội muốn chết, nhưng nhìn thấy bộ dáng Quân Mộ Khuynh thản nhiên thảnh thơi như vậy, trong lòng liền một hồi than khóc.
“Biết a.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng thế nào không biết, vừa rồi còn thấy qua.
“Vậy ngươi còn có thể bình tĩnh đứng ở chỗ này như vậy?” Khóe miệng Quân Đan co quắp, biểu hiện của tôn tiểu thư này, cũng quá bình tĩnh, một chút cũng không có bộ dáng gấp gáp.
“Ta vì sao không thể bình tĩnh đứng ở chỗ này? Lôi Huyên Nhi kia cũng không phải ta dẫn tới, cũng không phải ta vứt đi.” Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, lộ ra một nụ cười đẹp mắt.
Quân Đan nhìn bộ dạng của Quân Mộ Khuynh, thiếu chút nữa thổ huyết ngất xỉu, nghĩ đến chuyện mình ngất xong sẽ phải đối mặt, hắn vẫn không thể để mình ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.